Chức Nghiệp Thế Thân, Lương Giờ Mười Vạn

Chương 37

Một khi khách hàng ngã bệnh thì toàn bộ quá trình làm việc cũng dần trở nên nhẹ nhõm và đơn giản hơn.

Sau khi uống thuốc, Bạch Trú không chịu trở về phòng, còn ghế sô pha kéo tới vị trí gần cửa phòng bếp, nằm ở phía trên, co lại thành một cục, đắp một cái chăn lên nhìn Kỷ Phồn Âm nấu cháo.

Kỷ Phồn Âm cảm thấy cháo thật là vạn năng.

Dù Tống Thì Ngộ phát sốt, hay là Bạch Trú đau bụng thì cũng chỉ cần dùng một nồi cháo, tác dụng đều không khác mấy.

Sau khi cho thêm chút hoa trứng và một chút muối vào rồi múc cháo ra, trong đầu Kỷ Phồn Âm không khỏi suy nghĩ đến một hình ảnh: Trú Trú húp cháo.

Bạch Trú đang đắp chăn, lúc thấy cô bưng cháo đến, hai cánh tay vừa muốn vươn ra thì lại nhét trở lại trong chăn, mắt lom lom nhìn Kỷ Phồn Âm: "Chị."

"Tay cũng đau à?"

"Đau." Bạch Trú mắt không chớp nói dối.

Kỷ Phồn Âm bất đắc dĩ đặt nồi xuống: "Nóng lắm, để nguội một chút rồi ăn tiếp."

Cô dành thời gian suy tư một chút, không biết Kỷ Hân Hân có thể bao dung được như vậy hay không.

Ừm... chắc là có.

Những người từng chơi qua trò chơi Ất nữ công lược thì đều phải biết, sinh bệnh là một điểm vô cùng quan trọng ―― người lúc sinh bệnh từ thân thể đến tâm linh đều trở nên yếu ớt, chăm sóc bọn họ lúc này sẽ dễ thu hoạch được độ thiện cảm.

Mặc dù Kỷ Phồn Âm không muốn thu hoạch độ thiện cảm của Bạch Trú cho lắm.

"..." Bạch Trú nhìn cái bát bị bỏ lên trên bàn trầm mặc vài giây đồng hồ, đột nhiên nghiêm mặt nói, "Kỷ Phồn Âm, đây là yêu cầu của tôi, cô đã nhận tiền thì phải thỏa mãn yêu cầu của tôi."

Kỷ Phồn Âm rất bất đắc dĩ: "Vừa mới ra nồi, rất nóng đó, lát nữa chị sẽ múc cho em ăn, có được hay không?"

Bạch Trú tức giận quay mặt sang một bên.

Chờ cháo nóng nguội đi một chút, Kỷ Phồn Âm thật sự múc cho Bạch Trú từng muỗng từng muỗng một, thuận lợi dỗ thằng nhóc tỳ nghịch ngợm này ngoan ngoãn trở lại, sau đó mới vào trong phòng bếp ăn một phần cơm trưa khác đã được giữ ấm của mình. Thế là xong bữa trưa.

―― Dù sao Bạch Trú cũng đang đau bụng không thể ăn thịt được.

Hôm nay lại là một ngày ăn trực, còn được trả tiền lương hậu hĩnh.

...

Bạch Trú nhìn cao và khỏe, giống như là bách độc bất xâm, kết quả lúc sinh bệnh chẳng những vô cùng thích nũng nịu, lại còn là một tên cuồng dính người, đã vậy còn bị bệnh lâu hơn bình thường.

Suốt một tuần đi chơi, đến tận ngày thứ ba, bệnh đau bụng của cậu ta mặc dù đã bớt đi, nhưng vẫn ăn không vô, cũng không có chút tinh thần nào.

Bấm ngón tay tính toán, ngày thứ tư chính là sinh nhật của Kỷ Hân Hân.

Mấy ngày nay, Kỷ Phồn Âm an an ổn ổn làm một nhân viên quét dọn, nấu cơm cao cấp, ngoại trừ chăm sóc Bạch Trú thì chẳng hề làm gì cả.

Đương nhiên, trong quá trình này cũng sẽ không quên đóng vai.

Theo thường lệ đút cho Bạch Trú ăn xong cơm tối, Bạch Trú đột nhiên gọi cô lại: "Ngày mai sẽ là sinh nhật của chị."

"Đúng, " Kỷ Phồn Âm chất chén dĩa trên bàn thành một đống, vui vẻ nói, "Cho nên trước ngày mai, em nhất định phải khỏe lại, nếu không việc chúng ta đi đến nơi này sẽ không có ý nghĩa gì nữa."

"Vậy ngày mai... chị có thể thuộc về mình em được không?"

"Đương nhiên, tất cả đều thuộc về em, " Kỷ Phồn Âm gảy nhẹ mái tóc cắt ngang trán của thiếu niên, "Chị đã đồng ý cùng em đi du lịch rồi mà."

Nhưng mà cũng không biết điện thoại Kỷ Hân Hân ngày mai có bị phát nổ hay không nữa.

"Hơn nữa căn cứ vào múi giờ này thì hiện tại đã là sinh nhật của chị rồi đó." Kỷ Phồn Âm nháy mắt với Bạch Trú mấy cái.

Hi Lạp và trong nước chênh lệch sáu giờ, lúc này múi giờ trong nước đã đến đúng ngày sinh nhật của Kỷ Hân Hân.

Bạch Trú sững sờ, gần như là nhảy dựng lên tìm kiếm điện thoại xem thời gian trong nước, xác nhận xong, cậu ta đứng lên chạy thằng lên trên lầu, lúc chạy còn không cẩn thận đụng vào bậc thang, "bốp" lên một tiếng, Kỷ Phồn Âm nghe mà còn thấy đau.

Nhưng Bạch Trú chỉ hít một hơi rồi lại tiếp tục chạy lên, lên đến nơi thì không có động tĩnh gì nữa.

Kỷ Phồn Âm bưng bát tiến vào phòng bếp.

Cô là một người thích nghiên cứu xử lý thức ăn ngon, mà lại còn là kiểu yêu thích khá là hiếm thấy, dù là công tác chuẩn bị hay là kết thúc công việc thì cô đều yêu thích cả.

Cho nên chỉ cần được bận rộn ở trong phòng bếp thì tâm trạng của Kỷ Phồn Âm đều sẽ rất tốt.

Nhìn đồng hồ, Kỷ Phồn Âm chuẩn bị nướng một cái bánh ngọt hợp với tình hình lúc này.

Bạch Trú lâu như vậy không xuống, Kỷ Phồn Âm đã biết cậu ta đang làm cái gì.

―― Đã đến giờ, đương nhên phải mau gọi điện thoại cho Kỷ Hân Hân chúc mừng sinh nhật vui vẻ rồi.

Tất cả phương thức liên lạc của cô ta cả ngày hôm nay chắc chắn là đều sẽ bề bộn, có thể còn không gọi được.

...

Bạch Trú xông vào phòng, chuyện đầu tiên làm chính là mở điện thoại di động ra, vào vòng bạn bè xem Wechat của Kỷ Hân Hân, trong đó tạm thời còn chưa có đăng bất cứ ảnh chụp gì có liên quan đến sinh nhật, nhưng dù vậy cũng không thể chắc chắn là bây giờ còn chưa có người nào chúc mừng sinh nhật Kỷ Hân Hân.

Dù hiện tại ở Paris là một ngày trước ngày sinh nhật, nhưng Bạch Trú cảm thấy nhất định sẽ có người cũng ôm suy nghĩ giống như cậu ta, chờ đợi đến ngày trong nước thì sẽ lập tức nói lời chúc mừng.

Cậu ta rõ ràng đã chuẩn bị rất kỹ, còn đặt cả đồng hồ báo thức, hôm nay cũng nhắc nhở mình nghĩ đến rất nhiều lần, chỉ sợ mình quên. Kết quả lại bị bữa cơm tối cùng Kỷ Phồn Âm làm mất tập trung!

Hiện tại ở Hi Lạp là hơn sáu giờ chiều, nếu như Kỷ Hân Hân không bận thì hẳn là sẽ nghe.

Bạch Trú hít thở sâu một hơi, bấm gọi.

Chuyện xấu trong tưởng tượng của cậu ta không hề xảy ra, có lẽ chỉ cần chờ đợi tầm mười giây thì Kỷ Hân Hân đã tiếp điện thoại, giọng nói của cô ấy vẫn nhẹ nhàng vui sướng giống như thường ngày, làm cho người nghe nghe xong liền cảm thấy được hưởng lây chút vui vẻ từ cô.

"Trú Trú? Muốn chúc mừng sinh nhật của chị sớm à, hiện tại mới là buổi chiều ngày hôm trước mà."

Bạch Trú v.uốt ve đường cong góc bàn, dần trầm tĩnh lại: "Ừm, em biết, nhưng thời gian trong nước đã là đúng ngày mười sáu rồi. Chị, sinh nhật vui vẻ."

"Trú Trú thật là ngọt ngào mà ~" Kỷ Hân Hân vừa cười vừa trêu chọc nói, "Nhưng mà chị còn tưởng rằng em sẽ lén đi đến Paris tặng cho chị một bất ngờ cơ chứ."

"..." Đường cong khóe miệng Bạch Trú hơi cứng lại một chút, "... Bất ngờ đương nhiên là có, hôm nay chị không nhận được quà của em sao?"

"Bạn cùng phòng nói hôm nay chị nhận được rất nhiều quà, hiện tại chị vừa mới trên đường về nhà, chuẩn bị đi lấy đây." Kỷ Hân Hân vui vẻ nói, "Nhất định đều là quà sinh nhật mọi người gửi cho chị. Quà của em chị chắc chắn sẽ mở đầu tiên!"

"Hi vọng chị sẽ thích." Bạch Trú mím môi, "Chị, hoá ra chị đã có bạn cùng phòng rồi à?"

"Ừm, chị ở trong một căn hộ rất lớn, như vậy thì sẽ vui hơn nhiều, bạn cùng phòng có năm người, đều là người rất tốt, em không cần lo lắng cho chị đâu." Kỷ Hân Hân giải thích.

Bạch Trú còn muốn nói tiếp cái gì đó, nhưng bên phía Kỷ Hân Hân hình như có người đang gọi cô.

Kỷ Hân Hân trả lời một câu "oui", ngữ khí xin lỗi nói với Bạch Trú: "Xin lỗi nha Trú Trú, chị có chút chuyện phải tắt máy, cám ơn em đã gọi điện thoại cho chị, em là tốt nhất!"

"... Ừm, chị đi làm việc đi, tối nay em sẽ liên lạc lại với chị."

Cuộc trò chuyện kết thúc, Bạch Trú thở phào một cái.

Dự cảm lúc trước của cậu ta không có sai, từ khi Kỷ Hân Hân đi đến Paris thì đã bắt đầu cách cậu ta càng ngày càng xa.

Không phải khoảng cách vật lý, mà là... khoảng cách về mặt tâm hồn.

Nếu như không phải khoảng cách đó khiến cho tâm trí cậu sinh ra cảm giác trống rỗng thì Bạch Trú cũng không cảm thấy mình sẽ trầm mê trước cái kỹ năng diễn xuất buồn cười này của Kỷ Phồn Âm đâu.

Kỷ Phồn Âm nhìn đã biết giả tạo, căn bản không hề giống chút nào...

Bạch Trú vừa nghĩ vừa đi ra khỏi phòng, bỗng nhiên ngửi thấy trong không khí một mùi thơm ngọt ngào.

... Bánh gatô?

Bạch Trú đi xuống lầu, quỷ thần xui khiến lại trở về phòng bếp.

Kỷ Phồn Âm đang bận rộn bên cạnh cái lò nướng, động tác như nước chảy mây trôi không hề ngập ngừng, chỉ nhìn thôi cũng biết là người có năng lực trong phòng bếp.

Nếu như là Kỷ Hân Hân, Bạch Trú có thể đứng ở bên ngoài nhìn cả ngày.

Nhưng chuyện vừa rồi đã kéo cậu ta từ cái vực sâu nguy hiểm, đen kịt không thể đặt chân trở lại mặt đất, làm cậu ta lập tức thanh tỉnh, cũng như ý thức được, người đang ở cùng cậu ta ở Hi Lạp là Kỷ Phồn Âm.

Kỷ Phồn Âm và Kỷ Hân Hân là sinh đôi, mà Kỷ Phồn Âm nhìn rõ ràng chỉ là một diễn viên thay thế... Sao có thể làm cho cậu ta mất tập trung được!

"Làm sao vậy?" Nghe thấy động tĩnh, Kỷ Phồn Âm quay đầu lại nhìn cậu ta.

Bạch Trú mặt lạnh nói: "Kỷ Phồn Âm, đừng tưởng là tôi sẽ tặng quà cho cô, tôi không ngu đến mức chuẩn bị cả một phần quà cho một kẻ giả mạo đâu."

"Không có quà cũng không sao đâu, " Kỷ Phồn Âm hơi nghi ngờ nói, "Chị đi cùng em đến Hi Lạp không phải là vì muốn được em tặng quà ―― được rồi, chị đang làm bánh gatô, em muốn ăn vị gì? Cho một chút xíu bột sô cô la vào có được hay không?"

―― Đương nhiên là cô không quan tâm gì đến phần quà sinh nhật này của Bạch Trú rồi. Nếu cậu ta thật sự chuẩn bị quà cho cả cô và Kỷ Hân Hân thì Kỷ Phồn Âm chắc chắn sẽ nghi ngờ đầu óc của cậu ta.

"... Bánh gatô có thể trực tiếp đặt trước mà." Bạch Trú vẫn nghiêm mặt nói.

Kỷ Phồn Âm một tay cầm trứng gà một tay quấy hỗn hợp bánh, nói với cậu ta: "Vậy em không muốn ăn món ăn mà chị tự tay làm à?"

Bạch Trú nhìn phòng bếp mỹ vị suốt mấy ngày nay vẫn luôn bị Kỷ Phồn Âm chi phối: "... Ăn."

"Ngoan." Kỷ Phồn Âm thỏa mãn dùng ánh mắt tán thưởng Bạch Trú, "Vào đây giúp chị đi?"

"Không." Bạch Trú lãnh khốc cự tuyệt, "Chỉ là diễn xuất mà thôi, cô làm cho xong là được rồi ―― Hơn nữa, chị không bao giờ nói từ 'Ngoan' với tôi, về sau không cho phép cô nói."

Cậu ta lạnh lùng nói xong thì liền xoay người rời đi, Kỷ Phồn Âm gọi cậu ta lại: "Chờ một chút."

Bạch Trú đã đi hai bước, nhưng rốt cuộc vẫn ngừng lại, vẻ mặt vẫn có chút mất kiên nhẫn, dùng nét mặt "cô định làm gì" để nhìn cô.

"Vừa nãy lên lầu chân em bị đập vào cầu thang đúng không?" Kỷ Phồn Âm vừa rửa tay vừa nói, "Cho chị nhìn chân của em xem có bị thương hay không được không."

Bạch Trú vô thức lui lại hai bước: "Tôi không sao."

"Chỉ nhìn một chút thôi, lỡ như bị thương thì sao? Tiếng đập lúc đó nghe rất đáng sợ." Kỷ Phồn Âm không tin cậu ta, rửa xong tay bèn ôm hộp y tế tiến lên trước ngăn cản Bạch Trú, "Trú Trú ngoan, cho chị nhìn một chút, nhìn xong chị mới an tâm, có được hay không?"

Bạch Trú xấu hổ đến mức cả người như muốn bốc khói, che ánh mắt của mình lại rồi ném cái dép lê qua một bên, quả thật cũng chỉ cho Kỷ Phồn Âm nhìn thoáng qua, sau đó lại đi dép lại cực nhanh.

"Hình như có hơi sưng đỏ đó... Thật sự không đau sao?" Kỷ Phồn Âm lo âu hỏi, "Đau thì phải nói, giống như đau bụng đó, phải nói cho chị biết."

Bạch Trú quay mặt đi: "Thật sự không cần... Đối xử với tôi như người bình thường đi, Kỷ Phồn Âm! !"

Ba chữ Kỷ Phồn Âm cuối cùng như là hét lớn mà ra.

Kỷ Phồn Âm thở dài.

Một cú điện thoại của Kỷ Hân Hân quả nhiên có công hiệu đủ mạnh, có thể khiến cho Bạch Trú chống cự lại được diễn xuất của cô.

... Nhưng mà đối với Bạch Trú mà nói, đây có lẽ cũng là chuyện tốt.

Với chính Kỷ Phồn Âm cũng thế.

Cô thở dài một tiếng, mà tiếng thở dài này đối với Bạch Trú giống như là xá lệnh, cậu ta nhanh chóng rút lui hai bước rời khỏi phạm vi khống chế của Kỷ Phồn Âm, chạy trối chết lên trên lầu.

Sau khi chạy mấy bước, Bạch Trú đột nhiên lại ngừng lại, vẻ mặt của cậu ta vẫn có chút không tình nguyện, nhưng thái độ lại khá là bình thản: "Thuận tiện chúc cô sinh nhật vui vẻ, Kỷ Phồn Âm."

Kỷ Phồn Âm ngơ ngác một chút, sau đó mới cười gật đầu: "Chị thay chị ấy cám ơn em."

Bạch Trú giống như không quen lắm việc được người ta nói lời cảm ơn, nhíu nhíu mày rồi quay đầu đi.

Kỷ Phồn Âm đứng yên tại chỗ một lúc, không biết nên khóc hay nên cười.

―― Mặc dù Bạch Trú có ý tốt, nhưng bất luận là sinh nhật của Kỷ Phồn Âm hay là của "Kỷ Phồn Âm" thì đều không phải là hôm nay.

Bình Luận (0)
Comment