Chức Nghiệp Thế Thân, Lương Giờ Mười Vạn

Chương 38

Mặc dù trùng tên trùng họ với "Kỷ Phồn Âm", nhưng sinh nhật Kỷ Phồn Âm lại chậm hơn hai tháng với sinh nhật đôi chị em song sinh này.

Cho nên ngày sinh trên hộ chiếu và thẻ căn cước với Kỷ Phồn Âm mà nói đều không có ý nghĩa gì cả.

Mặc dù như thế, sau khi mở máy trông thấy các phần mềm đều lần lượt gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho cô thì Kỷ Phồn Âm vẫn cảm thấy thương cho "Kỷ Phồn Âm".

Sinh đôi, có vẻ ngoài giống y như nhau, nhưng cuộc sống lại khác biệt lớn như vậy.

Thí dụ như tính cách, thí dụ như số phận.

Sau khi xem xong ký ức của nguyên thân, Kỷ Phồn Âm cũng hơi cảm thấy tiếc nuối cho cuộc đời cô gái này.

Cô ấy thật ra vô cùng, vô cùng thông minh, là người chỉ cần cầm sách giáo khoa để học mà không cần giáo viên giảng bài cũng hiểu được bài.

Lúc học tiểu học, cô ấy đã có thể xem hiểu tài liệu giảng dạy dùng cho các trường đại học.

Dùng mấy từ hiện tại ở trên mạng mà hình dung thì cô ấy không phải học bá, mà là học thần.

Đáng tiếc, Kỷ Hân Hân không có thiên phú như vậy.

Dù có cố gắng như thế nào cũng không thể chạm được đến trình độ đó, càng đừng đề cập tới việc vượt qua chị của mình, cho đến khi Kỷ Hân Hân rơi vào một trận bệnh nặng kia.

Trước khi Kỷ Phồn Âm xuyên tới, vì có chút hiếu kì với phương thức vận chuyển đầu óc của học thần, nên cô cũng muốn thử xem.

Cô giữ lại được cho mình kỹ năng diễn xuất thành thạo, nhưng kiến thức về tài liệu giảng dạy đại học và nghiên cứu luận văn khoa học thì không còn chút nào.

Nếu như "Kỷ Phồn Âm" có thể kiên cường thêm một chút nữa thôi, dù chỉ tiếp tục đi theo con đường học tập này, không bị người bên ngoài quấy nhiễu thì kết cục của cô ấy sẽ hoàn toàn khác biệt.

Thế giới ác ý với mình, mình cũng có thể lấy dũng khí để dựng thẳng ngón giữa lại với thế giới.

"Kỷ Phồn Âm, sinh nhật vui vẻ." Kỷ Phồn Âm tự nhủ, đóng các app ngân hàng, và các giao diện tin nhắn lại, chuyển sang xem các tin nhắn khác.

――Nói đến thì dòng tin nhắn cực chân thành nhất chính là tin nhắn do chính tay quản lý ngân hàng gửi tới.

Haizz, ai bảo cô là khách hàng lớn, tiền tiết kiệm quản lý tài sản siêu khổng lồ cơ chứ.

Trong Wechat cũng rải rác mấy tin nhắn, tin nhắn của Trần Vân Thịnh cũng thình lình ngay ở trong đó.

Là người mà khi ăn cơm nhất định sẽ ăn đồ mình thích trước, Kỷ Phồn Âm lập tức ấn mở khung chat với cậu ta ra.

Trần Vân Thịnh gửi rất nhiều tin nhắn, cái xa nhất là vào khoảng mười mấy tiếng trước: 【 Hôm nay là sinh nhật của chị đúng không? Sinh nhật vui vẻ! Chị tổ chức sinh nhật ở bên ngoài sao? Hay là hôm nay chị cũng bận việc? 】

Sau đó mười lăm phút, cậu ta lại gửi một tin nhắn khá dài giải thích là mình đã đi tìm học trưởng để hỏi sinh nhật của cô, hi vọng cô không cảm thấy bị mạo phạm, cũng thành khẩn nói năm mươi chữ xin lỗi.

―― Có lẽ là vì thấy cô chưa trả lời lại nên càng căng thẳng.

Mấy tiếng sau là gửi một tin nhưng đã rút lại.

Cuối cùng có lẽ là tin nhắn một giờ trước, cậu ta hỏi: 【 Ngày hôm nay sắp hết rồi. Tâm trạng của chị không tốt sao? Hi vọng vào ngày sinh nhật chị có thể thật vui vẻ, lúc em ngủ sẽ không tắt điện thoại, có việc thì có thể gọi điện thoại cho em, em luôn ở đây. 】

Kỷ Phồn Âm vuốt nhẹ rìa điện thoại.

Tâm trạng của cô lúc này có thể nói là vừa tốt vừa không tốt.

Nhưng mà đây dù sao cũng là người bạn duy nhất hôm nay chúc cô sinh nhật vui vẻ.

Cha mẹ Kỷ gia thì như chết rồi vậy, không một tin nhắn nào gửi tới, nghĩ đến chuyện Kỷ gia luôn tổ chức sinh nhật cho đôi sinh đôi vào ngày của Kỷ Hân Hân thì chuyện này cũng không kỳ quái.

Kỷ Phồn Âm gửi lại tin nhắn cho Trần Vân Thịnh: 【 Hôm nay bề bộn nhiều việc, không phải là chị cố ý không để ý tới em đâu. Cám ơn em đã chúc phúc, ngủ ngon. 】

Câu trả lời này gửi còn chưa tới hai giây, Trần Vân Thịnh bên kia đã online trở lại 【 Đang nhập... 】.

Kỷ Phồn Âm vô thức tính thử thời gian trong nước, đã qua ngày rồi, trời vừa rạng sáng.

Cô nằm ở trên giường nhàn nhã nhìn Trần Vân Thịnh "Đang nhập" cả buổi, cuối cùng gửi tới một hàng chữ: 【 Vậy sinh nhật của chị có vui vẻ không? 】

【 Không có sinh nhật. 】 Kỷ Phồn Âm ăn ngay nói thật, 【 Không có thời gian, cũng không định làm. 】

...

Trông thấy đối phương trả lời, Trần Vân Thịnh đập đầu của mình vào gối đầu, liên tiếp ba lần.

Bạn cùng phòng ôn bài suốt đêm chuẩn bị cột tóc lên xà nhà để tỉnh ngủ, hoảng sợ quay đầu lại nhìn cậu ta: "Anh Thịnh, em còn chưa điên, anh đã điên trước rồi à."

Trần Vân Thịnh không để ý tới lời trêu đùa của bạn cùng phòng, cậu ta bật dậy từ trên giường, cầm điện thoại lên dùng nét mặt thành kính nhìn chăm chú hồi lâu, sau đó mới bắt đầu cẩn thận đánh chữ.

―― Chị, hiện tại chị có thể ra ngoài được không? Em đi mua bánh gatô chúc mừng sinh nhật chị.

... Xóa xóa, chị ấy sẽ không đồng ý đâu.

―― Em muốn bù đắp sinh nhật cho chị, chừng nào thì chị rảnh?

... A a không được, công việc của chị ấy đã bề bộn lắm rồi, vất vả lắm mới có thời gian nghỉ ngơi thì nên ở nhà ngủ mới đúng, không nên đi ra ngoài lãng phí thời gian.

―― Nếu lúc làm việc có gặp chuyện gì phiền muộn thì có thể coi em như hốc cây, em sẽ chịu trách nhiệm giữ bí mật, nghe xong là quên.

... Một người ra ngoài làm ăn bươn trải và một học sinh chỉ biết học như cậu ta thì làm gì có tiếng nói chung!

Trần Vân Thịnh dùng sức nện đầu vào gối, bức bách đầu óc cố gắng nghĩ ra một tin nhắn thật hợp lý để trả lời.

Nếu như kéo dài quá lâu, công việc của Kỷ Phồn Âm lại lu bù lên, lần tiếp theo trả lời không biết sẽ vào lúc nào nữa.

Bạn cùng phòng hoảng sợ choàng chăn, đi từng bước nhỏ đến bên giường, dùng cái bút trong tay nhẹ nhàng đâm vào bả vai Trần Vân Thịnh: "Vân Thịnh, mày trúng tà à? Không có chuyện gì tự dưng kêu gào lên vậy?"

Trần Vân Thịnh bỏ cái gối đầu bị đập tả tơi xuống, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như một năm bốn mùa không thay đổi: "Lần đầu mày và bạn gái của mày hẹn hò, mày hẹn cô ấy thế nào?"

"A, không phải cái chị kia đã đến tận nơi xem mày chơi bóng rổ rồi sao, còn nhận huy chương của mày còn gì?" Bạn cùng phòng gãi đầu, "Mặc dù không phải có ý tiếp nhận mày nhưng ít ra thì chị ấy cũng không ghét mày, trực tiếp mời không phải là xong rồi sao?"

Trần Vân Thịnh: "..." Cậu ta nói mà không có biểu cảm gì, "Tao không dám."

Bạn cùng phòng: "... Mày. Không. Dám? Vân Thịnh, mày và tao ở cùng phòng đã đến năm thứ ba rồi, mày có chuyện gì mà không dám làm vậy? Đến cả viện trưởng ra mặt khuyên mày, mà con mắt mày còn không nháy rồi liền trực tiếp cự tuyệt luôn mà?"

Trần Vân Thịnh rủ mắt xuống nhìn vào dòng chữ ở trong khung chát điện thoại còn chưa xóa hết: "Lỡ như tao nói sai, chị ấy sẽ ghét tao."

Bạn cùng phòng hắng giọng, quyết định chuyển sang chế độ quân sư: "Tao biết rồi, bạn gái của tao bảo, các cô gái đều thích hoa, còn con người thì đều thích tiền. Cho nên mày hãy vừa tặng hoa lại vừa đưa tiền, hai món quà này chắc là sẽ không sai đâu."

Trần Vân Thịnh nghĩ nghĩ, xóa bỏ văn tự rồi bấm vào dấu cộng.

Cậu ta ấn mở tiền lì xì, phát hiện chỉ có thể gửi hai trăm, lại đổi thành chuyển khoản, đánh số 52 xong mới kịp thời phản ứng, mau chóng xóa bỏ đổi thành 8888.

Cậu ta nhìn số lượng, do dự một hồi, lại hỏi bạn cùng phòng: "Thật sự có hiệu quả sao?"

Bạn cùng phòng chỉ lên trời thề: "Trên đời này không có ai mà không thích tiền cả!"

Cậu ta thề xong liền đến gần xem thử con số mà Trần Vân Thịnh ghi vào, khóe miệng giật một cái giúp cậu ta xóa bỏ một số 8: "Anh Thịnh, em biết nhà anh giàu có, nhưng cũng phải kiềm chế một chút, hù dọa người ta như vậy là không nên đâu."

Trần Vân Thịnh buồn bực không lên tiếng ghi mật mã, 888 lập tức được chuyển khoản.

Kỷ Phồn Âm gửi tới một dấu hỏi.

Trần Vân Thịnh vội đánh chữ: 【 Sinh nhật vui vẻ. 】

Lòng bàn tay cậu ta vẫn đang đổ mồ hôi.

【 Có thể nói chuyện qua điện thoại không? 】 Kỷ Phồn Âm gửi một tin nhắn đến.

Trần Vân Thịnh vụt từ trên giường xoay người chạy xuống, đi giày chạy ra bên ngoài ký túc xá, trở tay đóng cửa lại.

Trời vừa rạng sáng, hành lang ký túc xá trống trơn, thỉnh thoảng có mấy phòng ngủ sáng đèn, có lẽ đều là những học sinh học xuyên đêm.

Lúc này đứng ở bên ngoài gọi điện thoại hẳn là sẽ không bị người nào quấy rầy.

Trần Vân Thịnh dựa lưng vào tường thở một hơi dài nhẹ nhõm, vuốt vuốt trái tim cuồng loạn của mình, đáp lại hai chữ 【 Có thể 】.

Cậu ta nín thở đợi năm giây, Kỷ Phồn Âm lập tức gọi điện tới: "Em không ngủ chờ chị hay là em vốn ngủ muộn như vậy vậy?"

Trần Vân Thịnh vốn dĩ rất khẩn trương, nhưng nghe Kỷ Phồn Âm nói một câu không biết thế nào mà lại thả lỏng hẳn: "Suốt một ngày không thấy chị trả lời, em có chút lo lắng nên không ngủ được."

"Mấy ngày nay có lẽ sẽ không trả lời ngay được." Kỷ Phồn Âm dừng một chút, "Nhưng mà có một số việc nói bằng văn tự không bằng lời thoại, nói qua điện thoại không bằng gặp ở trước mặt, chị hiện tại đi công tác, cho nên chị mới muốn nói chuyện trực tiếp như này."

Trần Vân Thịnh lại bắt đầu khẩn trương. Cậu ta nhếch nhếch miệng: "Em không nên phát hồng bao cho chị sao?"

"Đó là cách mà em biểu đạt sự chúc mừng của mình thôi, em không có ác ý, chị hiểu mà." Kỷ Phồn Âm trấn an cậu ta, "Nhưng mà chị sẽ không nhận, bởi vì giữa chị và em... chị không muốn quan hệ của chúng ta dính dáng đến tiền tài."

Trần Vân Thịnh cúi đầu nhìn chân mình: "... Em vốn, muốn tặng hoa cho chị, nhưng mà đã giờ này rồi, hơn nữa chị cũng bề bộn nhiều việc."

"Ừm..." Kỷ Phồn Âm kéo dài giọng nói, trầm ngâm vài giây đồng hồ, sau đó mới nói, "Cái chị muốn nói chính là cái này ―― em lúc nào cũng rất thẳng thắn với chị, cho nên chị nhất định cũng phải tôn trọng em như thế."

Trần Vân Thịnh lập tức biết Kỷ Phồn Âm đang muốn nói cái gì.

Cậu ta vội vàng trả lời trước khi Kỷ Phồn Âm nói: "Chị bây giờ không muốn yêu đương ―― em biết chị sẽ nói về chuyện này, em biết."

Sau đó cậu ta nghe thấy Kỷ Phồn Âm cười.

"Xin lỗi, chị xem thường nam sinh viên đại học quá rồi, " Cô nói, "Nhưng mà chị rất vui vì em không hiểu lầm chị."

"... Làm sao có thể hiểu lầm được." Giọng Trần Vân Thịnh mang theo chút oán niệm, cậu nói, "Vào lần đầu tiên gặp mặt, em đã biết ngay chị chỉ coi em là trẻ con. Trong khi chị rõ ràng cũng chỉ lớn hơn em có hai tuổi."

Kỷ Phồn Âm lại cười, trong nụ cười kia mang theo sự bao dung và ôn nhu của người lớn tuổi hơn.

Thế nhưng sự ôn nhu này... vô cùng xa xôi, giống như là ánh nắng từ phía trên đỉnh đám mây vẩy xuống.

"Cám ơn em đã thích chị, suy nghĩ vì chị, tình cảm này hiện tại của em với chị mà nói thực sự là tư nguyên khan hiếm, " Cô bình thản, không cho đối phương cự tuyệt, "Nhưng chị không muốn kiếm lời từ việc này, càng không thể chà đạp một viên ngọc thực tình sạch sẽ đó, đây là một món đồ rất quý giá."

"Quý giá cái gì, chị cũng đâu có muốn." Trần Vân Thịnh trầm giọng nói.

"Bởi vì quý giá, mới không thể cho một phụ nữ xấu như chị." Kỷ Phồn Âm buồn cười nói, "Cho người thích hợp hơn giữ đi."

"Em không muốn." Trần Vân Thịnh thuyết phục mình trấn định lại, nói chuyện giống như một người trưởng thành lý trí, "Chị hiện tại không thể yêu đương, em không vội, em còn trẻ, có thể đợi đến ngày chị đồng ý... . Em sẽ chú ý có chừng có mực, không để cho chị ghét em; sẽ không dính lấy chị, quấy rầy công việc của chị; chỉ cần khi nào chị cần tìm em, em nhất định sẽ đến."

"Chị từng gặp rất nhiều người lựa chọn hèn mọn cố chấp có được tình cảm của người kia, kết quả của bọn họ đều không tốt, chị không hi vọng em cũng đi đến bước đường kia." Kỷ Phồn Âm hỏi, "Chúng ta chỉ gặp nhau có ba lần, em thích chị ở chỗ nào? Bề ngoài sao? Hay là tính cách? Những thứ này, về sau em đều sẽ có thể tìm được ở chỗ những người khác."

Tìm được ở một người khác? Hèn mọn cố chấp có được tình cảm?

Trần Vân Thịnh liên tưởng một chút, đột nhiên cảm thấy có thể xâu chuỗi hết những gì mà Kỷ Phồn Âm nói lại với nhau.

Kỷ Phồn Âm không tin vào tình yêu, chị ấy nhất định từng gặp phải chuyện gì đó, nhất định có người từng khiến cho chị ấy vô cùng khổ sở.

Trần Vân Thịnh hít sâu một hơi: "Nhưng em là đàn ông trưởng thành, em có thể gánh chịu hậu quả khi lựa chọn thích một người, cho dù là chị cũng không thể phủ nhận quyết định của em."

Cậu ta nói một hơi xong lập tức dừng lại hai giây hồi tưởng lại, sau đó đột nhiên sợ hãi.

"Không phải, lời em nói vừa nãy không tính, vừa nãy em không có nói thích, lần này không tính là thổ lộ!"

Thổ lộ mà bị từ chối là đau khổ nhất đó!

Bên kia, Kỷ Phồn Âm nghe xong liền bị chọc cười: "Ừm, chị không thể chi phối quyết định một người đàn ông trưởng thành, nhưng mà..."

Giọng nói của cô đến đây liền dừng lại, Trần Vân Thịnh nghe thấy bên kia có tiếng gõ cửa, còn có một giọng nam trẻ tuổi ở xa xa nói cái gì đó.

Cậu ta không nghe rõ lắm, nhưng cũng đủ biết có một người đàn ông có giọng nói khá là quen tai tới quấy rối Kỷ Phồn Âm.

"―― Có công việc, chị phải đi." Kỷ Phồn Âm nói, "Lời chúc phúc hôm nay, ừm... Với chị mà nói rất có ý nghĩa, cám ơn em."

Trần Vân Thịnh cầm di động, nhìn số tiền 888 bị trả về, uể oải ngồi xổm xuống ở bên ngoài ký túc xá, sau đó rất nhanh đã tỉnh lại về phòng ngủ.

"Xong việc rồi à?" Đám bạn cùng phòng tò mò thò đầu ra, "Ôi, nhìn nét mặt của mày là biết không tiến triển được gì rồi? Tới đây nói nghe xem, mấy đại ca giúp mày bày mưu tính kế."

"..." Trần Vân Thịnh ngồi lên trên giường, không trả lời bọn họ, chỉ che giấu sát khí rồi nói, "Tao cảm thấy trước kia chị ấy từng thích phải một kẻ cặn bã."

Bình Luận (0)
Comment