Chức Nghiệp Thế Thân, Lương Giờ Mười Vạn

Chương 71

Mấy cái túi trong tay Kỷ Phồn Âm chỉ trong chớp mắt liền đổi sang tay của Trần Vân Thịnh.

Không biết là vô tình hay cố ý, cậu ta dẫn Kỷ Phồn Âm về phía đuôi xe, rồi nhờ mấy người bạn của mình đi lấy đống đồ ăn còn lại.

Kỷ Phồn Âm cũng muốn cầm hai túi, kết quả mấy cậu thanh niên đi lên phân công chia nhau xong thì đều cầm hết.

Thế là Kỷ Phồn Âm thản nhiên bỏ hai tay không mang găng vào trong túi giữ ấm, lên tiếng chào hỏi Hạ Thâm ―― Hạ Thâm lạnh lùng gật đầu một cái, mang theo đống đồ ăn đi vào ―― sau đó mới hỏi Trần Vân Thịnh: "Cậu thực tập ở chỗ này à?"

Có lẽ là hai người này có quen biết nhau.

Trần Vân San được người nhà Tống Thì Ngộ chọn trúng làm đối tượng hẹn hò, chắc hẳn gia cảnh không tầm thường.

Cùng là Trần gia, Trần Vân Thịnh có lẽ chính là cậu bạn nhỏ bị nhét tới thực tập mà vừa rồi Chương Ngưng đã nhắc đến lúc ngồi ở trên xe.

"Đúng, không phải chị rất thích xem phim hay sao?" Trần Vân Thịnh đi ngay bên cạnh Kỷ Phồn Âm, "Vừa hay em cũng có chút kinh nghiệm soạn biên khúc, nên muốn đi đến mấy studio chế tác phim ảnh để phát triển thử một chút."

Kỷ Phồn Âm liếc mắt xéo qua, có thể trông thấy cậu ta dùng chân khẽ đạp một thực tập sinh khác đang muốn đi lên cùng nói chuyện phiếm với bọn họ ra đằng sau.

Mặc dù đã sớm biết việc Trần Vân Thịnh nhu thuận ở trước mặt cô một nửa là thật một nửa là giả, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, Kỷ Phồn Âm vẫn cảm thấy buồn cười.

"Vậy mấy ngày nay đến thực tập, em có cảm thấy hứng thú không?" Cô thuận miệng hỏi.

Kỷ Phồn Âm không hiểu rõ lắm về phim truyền hình, nhưng phim là một tập hợp nghệ thuật, ở trong đó thì việc chế tác âm thanh đương nhiên là quan trọng nhất, nếu phần âm thanh không tốt, toàn bộ không khí bộ phim sẽ bị mất đi màu sắc; mà có những bộ phim bởi vì có âm thanh hay mà có thể giúp cho hiệu quả chỉnh thể tăng lên cao hơn tận một bậc.

Kỷ Phồn Âm không phản đối việc Trần Vân Thịnh sinh ra hứng thú với ngành nghề phim ảnh này là bởi vì mình dẫn dắt mà ra, cô chỉ không ủng hộ nếu cậu ta mù quáng dấn thân vào ngành nghề này mà không có lý do gì cả.

"Rất là thú vị." Trần Vân Thịnh không chút nghĩ ngợi gật đầu, "Không chỉ là bởi vì chị thích phim ảnh, mà chính em cũng cảm thấy mình có thể làm tiếp được."

"Vậy là tốt rồi." Kỷ Phồn Âm mở cái túi trong tay Trần Vân Thịnh ra, sau đó lấy một cái túi khác từ trong đó, bên trong có ba ly trà sữa.

Trần Vân Thịnh bắt đầu nói với cô về những kiến thức mà mấy ngày nay thực tập có được, cô lại tìm được thêm một ly trà sữa thứ tư: "Uống trà Ô Long không?"

"Em uống gì cũng được." Trần Vân Thịnh nhìn bốn ly đồ uống trong tay cô, nhỏ giọng hỏi, "Chị và Hạ Thâm có quen biết nhau à?"

Kỷ Phồn Âm ngẩng đầu nhìn cậu ta, cười nói: "Em thân là một thực tập sinh mà không rõ sếp của mình có những ai sao?"

"Em biết, Hạ Thâm, Chương Ngưng, còn có một vị sếp không mấy tham gia vào việc chế tác, vô cùng khác người, bình thường cũng không xuất hiện, mỗi khi xuất hiện chỉ phát hồng bao..." Trần Vân Thịnh đột nhiên ngừng một chút, mở to hai mắt.

Kỷ Phồn Âm nhét ly trà Ô Long và ống hút vào trong túi áo khoác rộng lớn của Trần Vân Thịnh, nháy mắt với cậu ta mấy cái: "Gọi sếp đi."

Trông thấy Chương Ngưng và Kỷ Phồn Âm đều tới, Hạ Thâm cũng ra ngoài câu cá, đạo diễn dứt khoát cho mọi người nghỉ ngơi và cũng là người đầu tiên xông vào trong đám người để cướp mấy món ăn cay về ăn.

Hạ Thâm đứng cách đám người tít mãi bên ngoài khoảng hai mét, lạnh nhạt nhìn bọn họ tranh đoạt đồ ăn, anh mặc một bộ quân phục dùng để quay phim, chân đi ủng da quân dụng, thân thể có vẻ thẳng tắp lãnh túc, không thể tiếp cận.

Kiểu người thoát tục. jpg

Kỷ Phồn Âm đi tới, đưa một ly trà sữa anh đào cho anh ta.

Hạ Thâm nhận lấy và nói tiếng cám ơn, “bộp” một cái cắm ống hút vào bắt đầu uống, động tác rất là thanh thoát, nhìn cứ như là vừa uống trà vừa giảng đạo lý.

Kỷ Phồn Âm lại đưa một cái chai khác sang cho Chương Ngưng ở bên cạnh đang vội vàng hỏi tiến độ, sau khi cầm lấy ly nước cuối cùng, mới quay ra hỏi Hạ Thâm: "Ngày đầu tiên anh vào tổ đấy à?"

Hạ Thâm lắc đầu: "Lần thứ hai."

"Lúc trước cho anh xem kịch bản, anh còn tỏ ra không thích." Kỷ Phồn Âm nhìn đám người hò hét ầm ĩ, "Hiện tại tới studio hai lần rồi đó, anh cảm thấy thế nào?"

Hạ Thâm "..." Mắt anh ta hơi hạ xuống, ánh mắt dùng biên độ rất nhỏ bé quan sát nét mặt Kỷ Phồn Âm.

"Đừng nhìn, tôi không ngại nếu anh có vấn đề gì đâu." Kỷ Phồn Âm phì cười, cô cầm ống hút chọc vào trong ly nước, "Anh cảm thấy kịch bản không hay, hay là vì không tìm thấy được nhân vật nữ chính thích hợp?"

"... Năng lực của diễn viên mới kia quả thật không tệ." Hạ Thâm lúc này mới dùng chất giọng đúng kiểu nói chuyện làm ăn để đáp lại, "Phim này tốt hơn tưởng tượng của tôi một chút."

Kỷ Phồn Âm cuối cùng cũng có thể chọc ống hút giấy đáng ghét kia vào trong, cô vẫn không biết những người khác làm thế nào mà có thể dễ dàng nhét được ống hút giấy đó vào ly trà.

Cô nhướng mày nói: "Diễn viên mới đã ký hợp đồng với phòng làm việc rồi."

Hạ Thâm uống một ngụm nước rồi ừ một tiếng.

Lúc này một diễn viên trẻ tuổi đang cầm một ly trà sữa đi qua trước mặt hai người, sửng sốt một chút mới cười cười chào hỏi hai người: "Chào Hạ lão sư, Kỷ tiểu thư lại tới rồi à."

Nhìn bóng người kia rời đi, Hạ Thâm đột nhiên nói: "Lúc trước cậu ta nhìn thấy tôi cũng không cảm thấy xấu hổ như vậy."

Kỷ Phồn Âm bình tĩnh: "A, có lẽ bởi vì tôi đã cự tuyệt quy tắc ngầm của cậu ta."

Hạ Thâm: "... Trong giới của chúng ta, chuyện này cũng không mấy khi xảy ra."

Kỷ Phồn Âm buồn cười: "Hạ Thâm, anh lừa gạt ai đấy."

Mấy trò giao dịch ngầm như này chỗ nào mà chẳng có, chỗ nào mà chẳng nhiều, nơi nào mà càng nhiều danh lợi thì càng phổ biến.

Chương Ngưng vừa vặn đã tán gẫu xong bên kia, nghe vậy bèn chen vào nói: "Đối với anh ta mà nói đúng là không nhiều. Cậu nhìn anh ta xem, đứng yên một chỗ thôi mà cũng toát ra vẻ đức độ cấm dục, có lẽ cũng chỉ có nhện tinh mới dám đi ăn thịt Đường Tăng như anh ta?"

Hạ Thâm rất không hài lòng với câu ví von của cô ta, anh dùng hai chữ ngắn gọn biểu đạt sự bất mãn của mình: "Chương Ngưng."

Chương Ngưng mắt điếc tai ngơ uống ly trà sữa của mình: "Bảo bối, cậu biết Trần Vân Thịnh à?"

Kỷ Phồn Âm gật gật đầu: "Thế giới thật là nhỏ."

Chương Ngưng cắn ống hút mập mờ cười cười: "Đúng là rất nhỏ. ―― đúng rồi, vừa nãy tớ có giúp cậu hỏi qua về chuyện của Sầm Hướng Dương rồi, đoàn làm phim bên cạnh kia gần đây tiến triển không quá thuận lợi, nghe nói tính cách của Sầm đạo diễn dạo gần đây cũng rất kém, tất cả mọi người đều đoán là anh ta đã gặp phải chuyện gì không thuận tâm nên mới vậy."

"Vậy à." Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, Sầm Hướng Dương có thể gặp phải chuyện gì khiến anh ta không thuận tâm.

Kỷ Hân Hân về nước, cũng không biết có liên hệ với anh ta hay không.

"Hơn nữa, anh ta còn tự mình bỏ tiền thành lập một phòng làm việc riêng." Chương Ngưng nói tiếp, "Vừa mới cất bước, có lẽ muốn tạo nhãn hiệu riêng của mình. Nhưng mà gia cảnh của anh ta cũng không tệ, hẳn là sẽ không quá khó khăn."

"Anh ta cũng thành lập Studio?" Kỷ Phồn Âm có một chút hứng thú.

Nói Sầm Hướng Dương chỉ vì sự nghiệp của mình mà thành lập một Studio đương nhiên cũng không quá để ngạc nhiên, nhưng vào thời điểm này thì thực sự rất đáng để cân nhắc.

Hơn nữa vừa rồi, còn có người trong lúc vô tình tiết lộ một tình báo khá là có giá trị.

Kỷ Phồn Âm tìm bốn phía trong studio, đang muốn tìm nhân viên hỏi đường, không biết Trần Vân Thịnh từ nơi nào đột nhiên xông ra, trong tay còn cầm ly trà Ô Long: "Chị tìm người sao? Mấy ngày nay em quen được nhiều người lắm, để em giúp chị."

"Nam số bốn, diễn viên họ Lương." Kỷ Phồn Âm nói, "Vừa nãy còn đi qua nơi này, em có thấy cậu ta không?"

Trần Vân Thịnh lập tức nhận ra, dẫn Kỷ Phồn Âm đi về một hướng: "Phòng nghỉ nam diễn viên ở bên kia. Chị tìm cậu ta có chuyện gì vậy?”

"Muốn hỏi cậu ta hai câu." Kỷ Phồn Âm liếc mắt nhìn Trần Vân Thịnh một cái, "Sao không uống trà đi?"

Trần Vân Thịnh cúi đầu nhìn ly trà hoàn hảo, vô cùng thẳng thắn nói: "Hơi không nỡ uống."

Kỷ Phồn Âm rút ống hút ra từ trong túi của cậu ta, lần này cứ như được thần trợ chọc một lần liền vào được.

Trần Vân Thịnh oa một tiếng.

"Còn muốn lấy về cúng bái hay sao?" Kỷ Phồn Âm buồn cười hỏi, "Trà sữa và huy chương không giống nhau đâu, sẽ bị hỏng đấy."

Trần Vân Thịnh ủy ủy khuất khuất nói: "Vâng."

Còn cách phòng nghỉ diễn viên một đoạn nữa, hai người đi cùng nhau trò chuyện khá là tự nhiên giết thì giờ.

"Lúc nghe Chương Ngưng nói đến đại học Lâm Hồ để nhận người mới, không ngờ lại có em, " Kỷ Phồn Âm nhắc tới cuộc nói chuyện phiếm trên xe, "Lúc trước chị chưa từng nghe em nhắc đến việc em học ngành âm nhạc."

"Bởi vì cũng không phải chuyện gì ghê gớm..." Trần Vân Thịnh nhếch nhếch miệng, "Chị còn nhớ cái trò chơi nhỏ mà chị chơi không?"

Kỷ Phồn Âm gật đầu: "Chị vẫn còn đang chơi đó."

Đó cũng là lần đầu Trần Vân Thịnh tìm cớ để bắt chuyện với cô.

"Thật ra trò chơi nhỏ đó chính là do em và Studio bạn của em làm ra, " Trần Vân Thịnh có chút ngượng ngùng nói, "Lượng download cũng không cao lắm, nhưng âm thanh bên trong đó và hiệu quả âm là chính em làm, cho nên vừa nghe thấy chị chơi là em đã nhận ra. Lúc ấy em nói với chị là cái trò chơi này em cũng chơi qua rồi, là thật đó!"

Trò chơi kia cũng khá là tốt, mặc dù có thể nhìn ra là không được đầu tư quá nhiều kinh phí, nhưng từ cách chơi đến phối nhạc đều có phong cách riêng của mình.

Kỷ Phồn Âm nghiêm túc suy tư, hay là mình lại đầu tư một Studio làm trò chơi nữa nhỉ: "Phối nhạc làm trò chơi thật ra cũng là một phương hướng phát triển không tệ."

"Em có thể làm được." Nói đến chuyên ngành của mình, đôi mắt Trần Vân Thịnh liền tỏa ra ánh sáng, "Tựa như chị vậy, em cũng có thể thành lập phòng làm việc của mình, chờ khi nào có danh khí, phim của chị có thể để bên em phối nhạc!"

Kỷ Phồn Âm phì cười, cô không đả kích người trẻ tuổi cũng không thổi phồng cậu ta: "Vậy em phải biến đổi đến khi nào thực sự lợi hại mới được."

"Đương nhiên." Trần Vân Thịnh cúi đầu nhìn cô, mang trên mặt vẻ thẹn thùng không biết có phải là bị gió Tây Bắc thổi trúng hay không.

Thế nhưng sau khi thẹn thùng thì lại là dũng khí mạnh mẽ đâm tới.

"―― em phải nhanh lên một chút, phải mau chóng đuổi kịp bước chân của chị."

"Lấy một người để làm mục tiêu theo đuổi thì sẽ rất mệt." Kỷ Phồn Âm nói.

Trần Vân Thịnh liếc nhìn phía trước con đường hai người đang đi, nói nhỏ: "Bởi vì em không thể thua."

Kỷ Phồn Âm cũng nhìn sang cái hướng kia, nhẹ nhàng nhướng mày: Hạ Thâm?

Trần Vân Thịnh chỉ thất thần trong một chớp mắt như vậy, sau đó rất nhanh cậu ta lại dương quang xán lạn mời: "Lát nữa chị có rảnh ăn cơm chiều không? Sau khi em tan tầm."

Kỷ Phồn Âm nhìn thời gian: "Có lẽ sẽ cùng mọi người liên hoan, người ở Studio đều sẽ đi."

"A..." Trần Vân Thịnh hơi buồn bã lên tiếng, "Vậy một thực tập sinh như em sẽ không được ngồi bên cạnh sếp rồi."

"Nếu thực tập sinh có thể giúp sếp cản rượu thì sẽ được." Kỷ Phồn Âm nói đùa với cậu ta.

Trần Vân Thịnh nghiêm túc lấy điện thoại di động ra: "Vậy em phải xem xem nơi nào có tiệm thuốc, lát nữa phải đi mua một hộp Hải Vương kim tôn."

Kỷ Phồn Âm uống trà sữa, thiếu chút nữa sặc ngay tại chỗ: "Em học những thứ này ở chỗ nào? Bỏ đi, chị sẽ không để cho một thanh niên giúp chị cản rượu đâu, em ngoan ngoãn ngồi cùng các thực tập sinh khác đi."

Lúc cô đưa tay ấn vào điện thoại của Trần Vân Thịnh thì đột nhiên trông thấy phía trên đó nhảy ra một thông báo Wechat.

Nhóm có tên là 【 Thực hành tân hôn ~ lớp học nấu nướng ~ 】.

Kỷ Phồn Âm: "..." Giống như phát hiện ra một chuyện gì thật thú vị.

Trần Vân Thịnh còn chưa phát hiện thông báo tin nhắn bị bại lộ, hơi có vẻ thất vọng cất điện thoại di động đi: "Thật ra lúc bọn em đi ra ngoài chơi cũng uống bia."

"Lớp học nấu nướng cũng dạy các em cách uống bia sao?" Kỷ Phồn Âm hỏi.

Trần Vân Thịnh: "?"

Trần Vân Thịnh: "... ..."

Trần Vân Thịnh: "! ! Không phải như chị nghĩ đâu, thật ra trong lớp đó toàn là các chị gái chừng ba mươi tuổi, toàn là bà nội trợ cả, trong đó thật sự chỉ dạy nấu ăn thôi!"

Kỷ Phồn Âm ý vị thâm trường nhìn cậu ta: "Ừm."

Trần Vân Thịnh thực sự xấu hổ dưới cái nhìn chăm chú của cô, chậm rãi nhấc trà Ô Long lên che cái mặt đỏ của mình.

 

Bình Luận (0)
Comment