Chức Nghiệp Thế Thân, Lương Giờ Mười Vạn

Chương 72

Kỷ Phồn Âm có một thói quen tốt khá giống với Chương Ngưng, cũng giống với thói quen mà các người lớn đều sẽ có.

―― đó là nói đùa có chừng có mực.

Nhìn thấy người trẻ tuổi này từ cổ đến cả hai tai đều đỏ, Kỷ Phồn Âm liền lựa chọn dừng lại.

Đứng ở chỗ này đã có thể thấy được phòng nghỉ của nam diễn viên, Kỷ Phồn Âm trực tiếp đi về phía kia, muốn để không gian lại cho người trẻ tuổi điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh lại một chút.

Nhưng Trần Vân Thịnh lại móc tay vào dây đeo trang trí trên ống tay áo khoác dê nhung của Kỷ Phồn Âm để giữ cô lại.

Cậu ta hít sâu một hơi ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Phồn Âm: "Khi nào em tốt nghiệp lớp học nấu nướng kia, chị có đồng ý giúp em nghiệm thu thành quả không?"

Con người kiểu gì cũng sẽ đi từ ngây ngô đến thành thục, không thể nào đi ngược lại con đường này được.

Cho nên khi người trưởng thành quay đầu mà nhìn lại thì thỉnh thoảng sẽ cảm thấy khá là chấn động.

Giờ phút này Kỷ Phồn Âm thực sự cảm nhận được loại chấn động vi diệu kia.

Thế là cô vô cùng nghiêm túc cúi đầu suy tư một chút, suy nghĩ đến rất nhiều rất nhiều chuyện.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng người mở miệng nói trước ngược lại lại là người vừa mới chủ động đưa ra lời mời: "Đừng tỏ ra khó xử như thế, em chỉ muốn nhờ chị một chút mà thôi, dù chị có cự tuyệt thì cũng không sao đâu. Nếu như chị đồng ý, chờ khi nào chị có thời gian giúp em cũng được, em không ngại đâu."

"Lúc nào thì giáo trình kết thúc?" Kỷ Phồn Âm ngẩng đầu hỏi cậu ta.

Trần Vân Thịnh sửng sốt một chút: "Bốn tháng, tháng tư là kết thúc."

"Tháng tư." Kỷ Phồn Âm lại châm chước vài giây đồng hồ, "Được, vậy em cứ lên lớp học hành cho tốt, học xong nói cho chị nghe."

Đến tháng tư, gút mắc giữa Lệ Tiêu Hành và Kỷ Hân Hân cũng nên kết thúc.

Nếu suy nghĩ lạc quan hơn một chút thì nói không chừng, đến lúc đó cũng xong được việc của Bạch Trú.

Tháng tư có thể đưa ra quyết định đầu tiên.

"Thật sao!" Trần Vân Thịnh đột nhiên thở dài nhẹ nhõm, "Nói xong rồi!"

Kỷ Phồn Âm nhìn tay cậu ta: "Trà kìa."

Trần Vân Thịnh cúi đầu nhìn, bởi vì khẩn trương thái quá mà cậu ta vẫn luôn nắm chặt tay, khiến cho trà Ô Long từ ống hút chen nhau chảy ngược ra, thế mà cậu ta không hề chú ý tới.

Kỷ Phồn Âm vỗ vỗ vào vai cậu ta: "Đi lau đi đi, chị cần tìm người hỏi chuyện."

Trần Vân Thịnh cẩn thận rời đi, Kỷ Phồn Âm trực tiếp gõ cửa phòng nghỉ ngơi của nam diễn viên.

Bên trong là một đám người đang ăn đồ ăn khí thế ngất trời, nghe tiếng đều vô thức cùng nhau nhìn về phía cửa.

Diễn viên thử sức là Kỷ Phồn Âm tự mình chọn, mấy diễn viên đương nhiên là đều biết cô, sau khi kinh ngạc thì đều rối rít chào hỏi cô.

Kỷ Phồn Âm đáp một tiếng, cũng không kiêng kị nhướng nhướng mày với diễn viên họ Lương kia: "Có chuyện hỏi cậu."

Nam diễn viên có chút lúng túng đứng lên, dáng vẻ giống như không biết vì sao, rời khỏi phòng nghỉ.

Từ phòng nghỉ ra ngoài mấy bước chính là một mảnh đất trống, Kỷ Phồn Âm cũng không muốn việc mình tìm đối phương đến một nơi hoang vu không người nói chuyện bị truyền ra thành một lời đồn không hay ho, thế là cô trực tiếp hỏi: "Vừa rồi lúc thấy tôi, cậu có nói là tôi lại tới?"

Nam diễn viên vốn dĩ có chút thấp thỏm, đột nhiên sửng sốt một chút: "Đúng vậy, câu nói này có chỗ nào không đúng sao?"

"Sau khi chính thức khởi động máy, đây là lần đầu tiên tôi tới đoàn làm phim." Kỷ Phồn Âm cho tay vào túi nhìn cậu ta, "Tại sao lại nói là 'Lại' ?"

Nam diễn viên vẻ mặt kinh ngạc: "Thế nhưng trước kia chị... Không phải, Kỷ tiểu thư, chị không nhớ sao? Hồi Giáng Sinh chị cũng tới đây, trùng hợp em có gặp được chị, chị nói là chị phải đi sang đoàn làm phim bên cạnh có chút việc, lần sau sẽ đến thăm ban. Mặc dù lần đó đúng là không đi vào, nhưng em đúng là có nói chuyện với chị mà!"

"Giáng Sinh?" Kỷ Phồn Âm tính toán thời gian một chút, trong lòng nắm chắc, "Tôi đã biết, cậu trở về đi."

"Kỷ... Kỷ tiểu thư, " nam diễn viên sắc mặt trắng bệch, "Không phải em... gặp... gặp..."

Trước khi cậu ta nói ra miệng chữ "ma", Kỷ Phồn Âm lập tức ngắt lời cậu ta: "Là em gái sinh đôi của tôi, tính cách hơi nghịch một chút, có lẽ là nó cố ý đùa cậu đó."

Nam diễn viên thở một hơi dài nhẹ nhõm, lại đưa thêm cho cô một tin tức mới: "Lúc ấy em thấy chị ấy đi sang hướng bên kia."

Kỷ Phồn Âm nhìn phương hướng mà cậu ta chỉ: "Bên kia là đoàn làm phim của ai?"

Nam diễn viên nói một hơi tên của mấy đoàn làm phim, trong đó quả nhiên có tên của Sầm Hướng Dương.

Thế là Kỷ Phồn Âm liền hiểu.

Khi đó Kỷ Hân Hân vừa mới về nước không lâu, có lẽ lúc đó Sầm Hướng Dương muốn nói tin tức về công việc thế thân này cho Kỷ Hân Hân biết.

Chỉ là không biết xảy ra chuyện gì, mà lại giằng co đến tận khi Kỷ Hân Hân về nước Pháp.

... Đúng, nếu Kỷ Hân Hân đã biết tiểu Lương nhận sai rồi mà còn giả vờ nhận thì chắc chắn là cô ta đã đoán được thân phận của cô.

Sau đó tâm tính gặp khủng hoảng?

Kỷ Phồn Âm khoát khoát tay ra hiệu tiểu Lương đang thấp thỏm không thôi đi làm việc khác.

Tiểu Lương như được đại xá rời đi.

Kỷ Phồn Âm tựa vào bên cạnh cây cột đạo cụ suy tư một hồi về gút mắc giữa Sầm Hướng Dương và Kỷ Hân Hân.

Sầm Hướng Dương chắc chắn là một tên khốn kiếp có lòng ham chiếm hữu cực mạnh, một khi mà anh ta cảm thấy mình sẽ vĩnh viễn mất đi Kỷ Hân Hân thì anh ta chắc chắn sẽ động thủ với Kỷ Hân Hân, thậm chí còn có thể thực hiện cả hành vi bắt cóc.

Kỷ Phồn Âm cự tuyệt đề nghị hợp tác lần trước của Sầm Hướng Dương, như vậy anh ta chắc chắn vẫn còn đang lén lút tiếp tục chuẩn bị cái gì đó.

Trước mắt, Kỷ Hân Hân vì không thể để mất một con cá trợ lực, chắc chắn sẽ không chủ động đoạn giao với Sầm Hướng Dương, như vậy... Studio mà Sầm Hướng Dương tạo dựng lên là vì muốn đối kháng với cô?

Nếu thật sự là như thế thì anh ta có vẻ không biết tự lượng sức mình rồi.

Kỷ Phồn Âm thâm trầm hít một hơi trà sữa thầm nghĩ.

Đừng nói là chính Kỷ Phồn Âm, có Hạ Thâm và Chương Ngưng cũng đã đủ Sầm Hướng Dương ăn hành rồi.

Huống chi, phía sau công việc bây giờ còn có một vị đại Boss Mạnh tổng, ném mấy trăm triệu ra không hề nháy mắt, sát phạt quả quyết vô cùng.

Sầm Hướng Dương muốn đối đầu quang minh chính đại, tất nhiên là không có cơ hội.

Mà nếu không quang minh chính đại... Chỉ sợ cũng không thể làm gì được.

Vậy hành động đó là vì cái gì?

Sầm Hướng Dương thật sự có tự tin đối với bản thân như vậy sao?

Kỷ Phồn Âm ngậm ống hút trầm tư hồi lâu, nhớ lại mấy lần Sầm Hướng Dương và mình gặp mặt.

Lần thứ hai, Sầm Hướng Dương muốn tẩy não cô; lần trước, Sầm Hướng Dương muốn khống chế cô...

... Ừm, đúng là tương đối tự tin.

...

Hôm nay, ba vị sếp lớn của Studio đều có mặt, đương nhiên toàn bộ đoàn làm phim sẽ kết thúc công việc trước thời gian, ra ngoài chơi đùa một trận thỏa thích.

Kỷ Phồn Âm vốn muốn mua CD, nhưng quản lý cửa tiệm lại nói Hạ Thâm đã mua trước mất rồi.

Kỷ Phồn Âm rất thản nhiên thu hồi điện thoại di động, lấy lại số tiền của mình.

Trong quá trình nâng ly cạn chén, Kỷ Phồn Âm đương nhiên không để cho Trần Vân Thịnh cản rượu cho mình, nhưng mà cô bị Chương Ngưng và Hạ Thâm một trái một phải kẹp ở giữa, nên cũng không có người nào có lá gan dám tiến lên mời rượu.

Nếu có tới, Chương Ngưng đã chuẩn bị sẵn một ly trà ở trong tay cho Kỷ Phồn Âm rồi.

Thế là đợi đến lúc giải thể, Kỷ Phồn Âm không uống rượu còn phải đưa cả Chương Ngưng và Hạ Thâm về nhà.

Xe chở ba người chính là chiếc Maserati màu hồng lố bịch của Chương Ngưng, trước tiên đưa Hạ Thâm về khu chung cư mà Tống Thì Ngộ ở, sau đó mới đưa Chương Ngưng về.

"Lúc nào thì dọn nhà?" Chương Ngưng say khướt hỏi cô, "Trong những căn mà cậu mua, có một căn là có thể vào ở trực tiếp đó? Có cần dẫn người đi hỗ trợ dọn nhà không?"

"Thuê công ty dọn nhà là được rồi, " Kỷ Phồn Âm lái xe vào một căn chung cư cấp cao, "Vừa vặn, hai ngày sau đó tớ cũng rảnh, chuyển xong nhà vừa vặn ăn tết luôn."

"Thật tốt, cậu có thời gian để ăn tết..." Chương Ngưng hâm mộ thở dài, "Tớ cũng rất muốn nghỉ ―― "

Đưa Chương Ngưng sau rượu ngất ngư về nhà xong, Kỷ Phồn Âm liền bắt xe về nhà.

Mặc dù nhật trình đã tạm ngưng, nhưng Kỷ Phồn Âm cũng không cảm thấy mình sẽ được nhàn rỗi như vậy.

Giống như kỳ nghỉ đông lần trước của cô đó, lúc nào bất ngờ xảy ra, ai mà biết được?

Thí dụ như Lệ Tiêu Hành vào mùng ba tháng giêng này sẽ cầu hôn, mặc dù thắng lợi nắm chắc trong tay, nhưng cũng không phải là mười phần mười.

Kỷ Phồn Âm vì hoàn thành nhiệm vụ đẩy Kỷ Hân Hân cho Lệ Tiêu Hành, thỏa mãn nguyện vọng lớn nhất của Lệ Tiêu Hành, có thể nói là đã rất là cố gắng.

Ngày mười một tháng hai là đêm trừ tịch, Kỷ Hân Hân và cha Kỷ mẹ Kỷ cùng nhau ăn một bữa cơm tối ấm áp, cả nhà đều rất ăn ý không nhắc đến một cô con gái khác vẫn còn tồn tại.

Đến buổi tối, Kỷ Hân Hân liền bắt đầu thu thập hành lý xuất phát đến Nhật Bản.

Mẹ Kỷ lén lén lút lút chuẩn bị cho cô một bộ váy ngủ, bảo cô nắm chắc cơ hội.

Kỷ Hân Hân nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định cất cái túi kia vào trong rương hành lý.

―― mặc dù không biết Lệ Tiêu Hành có làm cái chuyện đó hay không, nhưng mà vẫn nên lo trước khỏi hoạ.

Mẹ Kỷ ở bên rất vui mừng nhìn cô: "Hân Hân khi còn bé luôn luôn ốm yếu bệnh tật, hiện tại lại trổ mã thành một cô gái xinh đẹp, sắp đi lấy chồng được rồi."

Kỷ Hân Hân cười cười: "Lấy chồng hay không còn chưa nói được đâu, chỉ là đi ra ngoài chơi mấy ngày thôi mà."

"Chỉ có hai người các con đi thôi à?" Mẹ Kỷ cảm khái nói, "Chờ khi nào con kết hôn gả cho một người có tiền có địa vị như Lệ tiên sinh thì cậu ta cũng có thể giúp đỡ cha con, để ông ấy không còn phải vất vả kinh doanh công ty giống như hiện tại nữa, có thể nhẹ nhõm hơn một chút."

Kỷ Hân Hân dừng động tác lại, quan tâm hỏi: "Công ty của cha lại gặp chuyện ạ?"

"Đúng vậy," Mẹ Kỷ nhíu mày thở dài, "Trước kia không phải Tiểu Tống thường xuyên chăm sóc cha của con sao? Nhưng gần đây nó rất ít quan tâm đến, nghe nói Tiểu Tống cũng bận rộn nhiều việc, con biết là đã xảy ra chuyện gì không?"

―― có thể xảy ra chuyện gì nữa, tất cả tiền đều bị Tống Thì Ngộ cam tâm tình nguyện đưa hết cho Kỷ Phồn Âm rồi!

Kỷ Hân Hân thiếu chút nữa nở một nụ cười lạnh, nhu thuận lắc đầu: "Con ở nước ngoài, không rõ lắm."

"Vốn còn muốn chị của con mau chóng kết hôn, nói không chừng cũng có thể gả cho người tốt giúp đỡ gia đình một chút..." Mẹ Kỷ lại nói liên miên lải nhải, "Nó cũng khá đẹp mắt, con không gả đi cũng được, nếu như nó có thể..."

"Mẹ, " Kỷ Hân Hân ngắt lời bà ta, nhẹ giọng thì thầm nói, "Chị không được đâu, chị sẽ lại khiến cả cha và mẹ thất vọng giống như trước đây thôi. Mẹ quên rồi sao? Đứa con gái mẹ yêu nhất, có thể trông cậy vào nhất chính là con."

Mẹ Kỷ kinh ngạc nhìn Kỷ Hân Hân, hồi lâu sau mới ngơ ngác gật đầu một cái: "Ừm."

"Con sẽ giúp cho công ty của cha vượt qua khó khăn, con luôn có thể làm được, có đúng hay không?" Kỷ Hân Hân lại hỏi.

"Đúng, con nói đúng." Mẹ Kỷ đau đầu xoa trán của mình, "Cũng không biết tại sao chị của con lại đổ hết lỗi sai lên trên người con. Rõ ràng chuyện khi còn bé, cũng là nó cư xử không tốt với con."

Kỷ Hân Hân chồng quần áo lên: "Không sao, con không hận chị."

"Ngày đó mẹ và cha con cùng đi tìm nó, nói với nó rất nhiều chuyện khi còn bé, nói khi còn bé lúc con nằm viện hôn mê, nó luôn đi ra ngoài, còn nói nó luôn để con giúp nó làm những việc rất khó làm... Nhưng nó không hề cảm thấy xấu hổ."

Kỷ Hân Hân nghe nghe, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Mẹ và chị từng nói về chuyện khi con nằm viện?"

"Đúng vậy," Mẹ Kỷ không rõ lắm đáp lại, "Khi đó con hôn mê cho nên không biết, chỉ có mẹ và cha con canh giữ ở bên giường, còn nó luôn vụng trộm chuồn đi chơi."

Kỷ Hân Hân hít sâu một hơi, ép buộc mình tỉnh táo lại, nắm chặt quần áo suy tư một lát.

Cô không thể nào phán đoán được là hiện tại Kỷ Phồn Âm có ký ức của chị cô hay không, nhưng cho dù có, cô cũng không cần lo lắng.

Bởi vì Kỷ Phồn Âm không biết Lệ Tiêu Hành, cho nên càng không thể nào biết chuyện mạo danh thay thế này có tồn tại.

Chỉ cần Kỷ Phồn Âm không biết Lệ Tiêu Hành thì được rồi.

Kỷ Hân Hân an ủi mình như vậy, ngày hôm sau xuất phát đi Nhật Bản, cô lại luôn cảm giác tâm thần không yên.

Nhưng biểu hiện của Lệ Tiêu Hành vẫn rất bình thường, vẫn là vẻ lãnh lãnh đạm đạm, khống chế và tự phụ.

Kỷ Hân Hân liền chậm rãi yên lòng, cho đến buổi tối ngày lễ tình nhân, cô mặc bộ váy đã sớm chuẩn bị xong xuôi tiến về tháp Tokyo, ở nơi đó chờ Lệ Tiêu Hành cầu hôn.

Lệ Tiêu Hành nhìn chăm chú vào cô, cầu hôn với cô.

Kỷ Hân Hân mặt xấu hổ, che miệng lại dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ và những lời chúc phúc của mọi người chung quanh nghe Lệ Tiêu Hành tỏ tình.

Anh nói, cô đã cứu rỗi anh, là người kéo anh ra khỏi vũng bùn.

Anh nói, trước kia anh không cầu hôn, là bởi vì sợ bị cô cự tuyệt, nhưng lần này anh không muốn lại do do dự dự bỏ lỡ cơ hội nữa.

Anh nói, anh đã gặp Kỷ Phồn Âm, nhưng anh sẽ không vì Kỷ Phồn Âm mà động tâm, bởi vì anh chỉ thích cô.

Biểu cảm trên mặt Kỷ Hân Hân chỉ trong khoảnh khắc lập tức bị đông cứng thành băng, cô cứng đờ nở nụ cười hỏi: "Anh từng gặp chị của em rồi sao?"

"Đúng, " Lệ Tiêu Hành dừng một chút, "Nhưng anh đã nói cho cô ta biết nguyên nhân anh chỉ yêu một mình em rồi."

Anh đưa tay cầm lấy tay Kỷ Hân Hân, sửng sốt một chút: "Hân Hân, em lạnh lắm à? Vì sao lại run?"

Kỷ Hân Hân không nghe thấy câu nói kế tiếp của Lệ Tiêu Hành, trong đầu cô chỉ có ba chữ, dính liền lấy nhau, chiếm đoạt tất cả suy nghĩ.

―― cô ta biết cô ta biết cô ta biết cô ta biết!

Nếu như Kỷ Phồn Âm biết, vì lý do gì mà cô ta không vạch trần trước mặt Lệ Tiêu Hành?

Nếu như Kỷ Phồn Âm nói ra chân tướng sự thật việc mạo danh thay thế thì vì sao Lệ Tiêu Hành còn tiếp tục cầu hôn?

Nếu như Lệ Tiêu Hành quyết định tiếp tục cầu hôn, có phải là bởi vì biết mình bị lừa gạt sau đó lựa chọn trả thù hay không?

Không, không không không không.

Kỷ Hân Hân hiểu rõ Lệ Tiêu Hành, thần thái của anh thời khắc này tuyệt đối không chứa bất kỳ sự hận ý nào.

Vậy lại về tới ban đầu vấn đề.

―― vì sao Kỷ Phồn Âm không nói cho Lệ Tiêu Hành biết chân tướng sự thật?

Con dao treo ở trên đỉnh đầu, không biết lúc nào sẽ đáp xuống, so với con dao đáp xuống dứt khoát còn đáng sợ hơn nhiều.

Một nỗi sợ hãi không xác định dâng lên.

Kỷ Hân Hân càng nghĩ càng sợ hãi, cô gần như không ý thức được phía sau lưng của mình đang chảy ra mồ hôi lạnh, run rẩy rút tay mình trở về, đứng dậy chật vật rời đi: "―― Xin lỗi, em muốn đi toilet một chút."

Trong những tiếng xôn xao kinh ngạc của mọi người xung quanh và tiếng kêu lên của Lệ Tiêu Hành, Kỷ Hân Hân nhấc chân váy phi nước đại ra khỏi nhà hàng, đứng ở trước cửa thông gió hít thật sâu một hơi không khí băng lãnh, hòa hoãn tâm tình quá khẩn trương của mình.

Tỉnh táo, tỉnh táo...

Làm sao có thể tỉnh táo được đây!

Kỷ Hân Hân nặng nề đấm vào tấm sắt bên cạnh, giống như là đang để mình hả giận, đập đến mức chính bàn tay của cô cũng đau nhức, nhưng không có chút tác dụng nào.

Sợ hãi và phẫn nộ xen lẫn thành sóng biển to lớn nuốt chửng lấy cô.

Cô tao nhã, tỉnh táo, thận trọng từng bước nhiều năm như vậy, nhưng khi Kỷ Phồn Âm kia vừa đến, lại khiến cô biến thành một con chó nhà có tang, không xu dính túi!

Kỷ Hân Hân vô thức sờ điện thoại của mình muốn gọi cho Kỷ Phồn Âm, muốn chất vấn Kỷ Phồn Âm vì sao biết rất rõ ràng hết thảy nhưng không nói cho Lệ Tiêu Hành, muốn tức giận hỏi Kỷ Phồn Âm có phải là muốn chơi cô hay không.

Nhưng tay mò đến bên eo, mới phát hiện cái váy này không có túi để điện thoại.

Kỷ Hân Hân mất đi sức lực ngồi xổm xuống, nước mắt tràn mi mà ra.

Không thắng được, không thắng được người kia.

Khi còn bé có thể dùng thủ đoạn thắng được chị, cũng là ỷ vào sự mềm lòng yêu thương của chị.

Nhưng một Kỷ Phồn Âm khác ý chí sắt đá, dù chỉ một khe hở đường sống cũng không nguyện ý cho cô.

Cô còn tưởng rằng mỗi một chiêu của mình đều là diệu kế, nhưng gần như đều đã bị Kỷ Phồn Âm nhìn thấu.

Thật là khủng khiếp.

Thực sự sợ hãi.

Tiếng xe lăn dần dần tới gần.

Sau đó là giọng nói của Lệ Tiêu Hành.

"... Hân Hân." Anh gọi, "Bởi vì không muốn ở bên anh, nên mới khóc lóc thương tâm như vậy sao?"

Kỷ Hân Hân chỉ lo vùi đầu vào khóc, trong chớp nhoáng này, tâm lý của cô hoàn toàn bị đánh tan, cô căn bản không có sức lực mà thu hồi tâm trạng để ý tới Lệ Tiêu Hành.

Lệ Tiêu Hành tiếp tục hỏi: "Em định cự tuyệt anh sao? Hân Hân."

Kỷ Hân Hân vẫn không để ý tới anh.

Không biết qua bao lâu, cô mới nghe thấy Lệ Tiêu Hành thở dài một hơi.

"Được, anh đã biết." Anh vẫn dùng loại giọng nói nhàn nhạt kia, giống như không quá để ý, "Về khách sạn trước đi, ngày mai tính tiếp."

Bình Luận (0)
Comment