Chức Nghiệp Thế Thân, Lương Giờ Mười Vạn

Chương 73

Lúc gần đến cuối năm, Kỷ Phồn Âm kêu công ty dọn nhà tới cửa, tài đại khí thô lựa chọn phục vụ toàn phần, từ nhà cũ đóng gói đến nhà mới, gần như không khiến cô phải tự mình động thủ vào một bước nào. Cô chỉ cần ở bên cạnh phát lệnh, có thể nói là có tiền thì muốn gì cũng được.

Thu dọn đồ đến nhà mới chỉ mất khoảng một ngày của Kỷ Phồn Âm, bởi vì mười mấy hộp đồ dùng trong nhà cũng không cần cô phải động tay động chân chỉnh sửa gì, cho nên toàn bộ quá trình đều rất là nhàn rỗi. Cùng ngày đó, cô còn rảnh đến mức tìm người đến để cài đặt một hệ thống dùng mặt nhận người ở cổng.

Sau đó Kỷ Phồn Âm liền bắt đầu chuẩn bị công cuộc ăn tết.

―― đầu tiên đương nhiên là tổng vệ sinh, sau đó là mua đồ ăn.

Cả một cái tết xuân, có thể không ra khỏi cửa thì sẽ không ra khỏi cửa.

Trừ phi vị học trò Bạch Trú ba ngàn vạn xuất hiện, hoặc là vị học trò hai ngàn vạn Lệ Tiêu Hành gọi điện thoại tới.

Kỷ Phồn Âm và Hạ Thâm trao đổi danh sách phim cho nhau, mua sắm một lượng lớn phim cũ chưa có xem mang về nhà chuẩn bị ăn tết.

Lễ tình nhân? Không tồn tại.

Buổi tối ngày mồng ba tết, Kỷ Phồn Âm nằm ở trong phòng khách ngôi nhà mới thơm phức buồn ngủ xem phim « Chân ái chí thượng ». Nghe thấy điện thoại rung động một lúc, cô mới giống như một con mèo to đùng duỗi người dùng móng tay sắc nhọn khó khăn đẩy chiếc di động đến trước mặt mình.

Trên điện thoại di động hiện tên cậu học trò hai ngàn vạn... Không đúng, là tên của Lệ Tiêu Hành.

A, chuyện này, cũng không khiến cô ngạc nhiên chút nào.

Kỷ Phồn Âm trở mình nằm nghiêng ở trên ghế sa lon, một tay dùng cái điều khiển ti vi tạm dừng bộ phim, tay kia cầm điện thoại lên: "Alo?"

Lệ Tiêu Hành một là tới báo cáo thành quả khả quan, một là gặp chướng ngại.

Không còn khả năng nào khác.

Kỷ Phồn Âm khá chắc chắn rằng anh ta sẽ không biết được Kỷ Hân Hân là kẻ giả mạo nhanh đến vậy, chắc hẳn Kỷ Hân Hân cũng không ngốc đến mức tự vạch áo cho người xem lưng.

"Cô ấy cự tuyệt tôi." Lệ Tiêu Hành lạnh nhạt nói.

Kỷ Phồn Âm nghe được từ trong giọng nói của anh ta sự căng cứng cực hạn, đó là một loại ngữ khí đầy dằn vặt, từng câu chữ cũng thể hiện rõ cảm giác đau đớn.

Tựa như khi có người xem phim phạm tội ở trong rạp chiếu phim, có thể bị ánh mắt của tội phạm giết người liên hoàn kia dọa xuất ra mồ hôi lạnh.

Lúc này trong giọng nói của Lệ Tiêu Hành đã ẩn ẩn có cảm giác nguy hiểm tương tự giống như vậy.

Kỷ Phồn Âm buông điều khiển từ xa xuống, kéo mâm đựng trái cây tới trước mặt mình, quyết định lần này sẽ không ngắt lời Lệ Tiêu Hành để nói về chuyện giá cả làm ngoài giờ như trước nữa: "Anh bây giờ đang ở một mình hay sao? Đừng nóng vội, kể lại chuyện buổi tối ra cho tôi nghe xem."

"Không, Kỷ Phồn Âm, vấn đề là từ cô mà ra." Lệ Tiêu Hành không nghe lời của Kỷ Phồn Âm nữa, "Chỉ sau khi tôi nói những lời kịch mà cô dạy cho tôi ra thì Hân Hân mới đột nhiên bỏ chạy. Còn trước đó, tôi rất vững tin là cô ấy đang chuẩn bị đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi."

Đối mặt với lời lên án của Lệ Tiêu Hành, Kỷ Phồn Âm điềm tĩnh suy nghĩ một chút: "Câu nào? Là cái câu nói là anh đã gặp tôi rồi á?"

Lệ Tiêu Hành trầm mặc tỏ vẻ tán thành.

Kỷ Phồn Âm cầm viên ô mai lên, bỏ ra năm giây để suy nghĩ.

Rất đơn giản, có hai khả năng.

Một là Kỷ Hân Hân cảm thấy mình có một chỗ nương nhờ tốt hơn so với Lệ Tiêu Hành, hoặc là cô ta phát hiện chuyện không đúng nên muốn né tránh cạm bẫy.

Khả năng trước đó quá thấp, nên chính là khả năng sau.

Mà Lệ Tiêu Hành đã nói rất rõ ràng ra đâu là câu nói làm cho thái độ của Kỷ Hân Hân thay đổi kịch liệt.

Cho nên đáp án chỉ có một: Kỷ Hân Hân phát hiện ra chuyện mình mạo danh có khả năng bị bại lộ.

... Kỷ Phồn Âm vốn định chôn quả địa lôi ở chỗ của Lệ Tiêu Hành, cũng chính là vì muốn trước khi thu lưới có thể dọa Kỷ Hân Hân một chút.

Xem ra rất hữu hiệu, không hề phí công chôn.

Một loạt suy nghĩ liên tiếp ở trong đầu nối liền thành một đoạn thẳng chỉ mất thời gian có vài giây, Kỷ Phồn Âm trả lời Lệ Tiêu Hành: "Cô ta trực tiếp nói lời cự tuyệt với anh sao?"

"... Cô ấy không đồng ý." Lệ Tiêu Hành chậm rãi nói, "Tôi nên làm như thế nào?"

Đối với câu hỏi nghe có vẻ như vẫn bình tĩnh nhưng lại tràn đầy bí bách của Lệ Tiêu Hành, Kỷ Phồn Âm chỉ cười trả lời anh ta: "Anh không cần làm gì hết."

"Cô muốn tôi ngồi yên chờ chết?"

"Không phải ngồi chờ chết, anh đã giao xong hạt giống và bón phân đầy đủ, hiện tại chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thu hoạch mà thôi."

"... Kỷ Phồn Âm, nếu như quan hệ của tôi và Hân Hân bởi vì chuyện lần này mà không thể lành lại được như ban đầu thì cô sẽ phải hối hận vì từng đồng tiền mà cô đã lấy đi của tôi."

Với lời uy hiếp của Lệ Tiêu Hành, Kỷ Phồn Âm nghe nhưng không có cảm xúc gì cả: "Thời gian không còn sớm, anh đi ngủ trước đi, bắt đầu từ ngày mai thì vạn sự sẽ thuận lợi. Cái mà anh nói chính là căn bệnh sợ hãi hôn nhân. Tâm lý của Kỷ Hân Hân rất mạnh, chỉ ngày mai thôi là có thể khôi phục."

Cô dừng một chút, ngữ khí ôn hòa nói: "Lệ tiên sinh, tin tưởng tôi."

Có lẽ là nhờ có sự quyền uy được thành lập từ trong quá khứ sau khi trải qua những khóa học trước kia nên Lệ Tiêu Hành vẫn có vẻ e sợ và tin tưởng cô, anh ta đúng là không nói gì thêm nữa, chỉ trầm mặc cúp điện thoại, không còn uy hiếp thêm một lời nào.

Nhưng mấy lời uy hiếp như vậy, nếu như làm đến tận hai lần thì sẽ mất đi giá trị của nó.

Kỷ Phồn Âm nhét ô mai vào bên trong miệng, tìm được số điện thoại của Kỷ Hân Hân, trực tiếp gọi điện cho đối phương.

Điện thoại vang lên thật lâu, nhưng Kỷ Hân Hân không nhận.

Kỷ Phồn Âm vừa ăn miếng ô mai đỏ rực vừa kiên nhẫn đợi đến khi chuông điện thoại tự động cúp máy vì không có người nào nghe, sau đó để điện thoại sang phía bên cạnh, cũng không có ý định là sẽ gọi tiếp.

―― bởi vì Kỷ Hân Hân sẽ gọi lại cho cô.

Thử nghĩ mà xem, hai giờ trước Kỷ Hân Hân vừa mới phát hiện át chủ bài lớn nhất của mình có khả năng bị người ta rút củi dưới đáy nồi, lúc này còn đang hoảng sợ không chịu nổi, làm sao có thể ngủ được?

Cô ta chắc chắn sẽ thức suốt đêm, cũng sẽ không còn tâm trạng làm thêm bất cứ chuyện gì khác, thậm chí là đang điên cuồng vận động đầu não phong bạo để tìm kiếm một đường ra cho mình.

Mà kẻ cầm đầu tính toán hết tất cả mọi chuyện là Kỷ Phồn Âm lại gọi điện thoại tới, liệu Kỷ Hân Hân có thể kiềm chế để làm như không thấy được hay không?

Kỷ Phồn Âm khoan thai cầm cái hộp điều khiển ti vi tiếp tục phát sóng bộ phim « Chân ái chí thượng ».

Có lẽ qua tầm bảy tám phút, điện thoại của Kỷ Phồn Âm đúng như cô phỏng đoán đã vang lên.

Kỷ Phồn Âm không có chơi đùa với Kỷ Hân Hân, kiểu như "cô không nhận điện thoại của tôi, tôi cũng không nhận điện thoại của cô", cô khẽ nghiêng người dựa vào ghế sô pha nhận điện thoại: "Ánh đèn trên tháp Tokyo có lộng lẫy không?"

"... Vì sao cô không nói cho anh ta biết?" Kỷ Hân Hân nặng nề hỏi, "Nếu như nói cho Lệ Tiêu Hành biết thì tất cả những thứ này đều thuộc về cô rồi."

"Tại sao tôi phải nói cho anh ta biết?" Kỷ Phồn Âm hỏi lại, "Ngược lại là cô đó, chiến lợi phẩm đã đặt ở trước mặt của cô rồi, cô vẫn không dám cầm lên sao?"

"... Cô đang cười nhạo tôi ư?"

"Không, tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi." Kỷ Phồn Âm thành khẩn nói.

Nếu Kỷ Hân Hân lựa chọn dựa dẫm vào những người khác để thoát khỏi Lệ Tiêu Hành, khi mà chó cùng rứt giậu thì cô ta có khả năng rất lớn là sẽ nói chuyện mình mạo danh ra.

―― Như vậy thì không chừng Lệ Tiêu Hành sẽ quay đầu lại quấy rầy Kỷ Phồn Âm.

Kỷ Phồn Âm ngại phiền phức.

Cho nên cô thật sự cảm thấy hai người này thật xứng đôi.

Lệ Tiêu Hành là một tên có lực khống chế quá mạnh, Kỷ Hân Hân thì không chịu được cô đơn, bọn họ có thể ở bên bù đắp cho tổn thương của nhau.

Về phần lúc nào sẽ vạch trần chân tướng... Chỉ cần Kỷ Phồn Âm cao hứng thì lúc nào cũng được.

Như vậy không phải rất tốt sao?

Đối với việc Kỷ Hân Hân có thể sẽ không phối hợp, Kỷ Phồn Âm đã sớm đoán trước được, cũng đã sớm chuẩn bị hậu chiêu.

"Hai ngày trước tôi đi đến studio truyền hình, nghe nói đoàn làm phim của Sầm Hướng Dương ở ngay kế bên." Giọng điệu của Kỷ Phồn Âm nghe giống như là nói việc nhà vậy, "Cô biết đoàn làm phim của tôi cũng ở nơi đó, đúng không?"

"..."

"Sầm Hướng Dương đi tìm tôi, chuyện này cô cũng đã biết." Kỷ Phồn Âm cười nói, "Nhưng cô biết anh ta tìm tôi là vì chuyện gì không?"

Kỷ Hân Hân cuối cùng cũng mở miệng, cô ta giễu cợt nói: "Không phải là cô muốn đóng thế thân tôi để kiếm tiền từ anh ta hay sao? Anh ta cự tuyệt cô đúng không."

"Anh ta đúng là có nói như vậy." Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, cũng không quan tâm đến kế hoạch mà Sầm Hướng Dương bố trí ở sau lưng cô, "Nhưng lần tôi nói không phải lần đó, là sau này. Tôi ngẫm lại... qua hết ngày nghỉ Giáng Sinh, trở về nước Pháp, anh ta đã đem tất cả mọi chuyện nói cho cô."

"..."

Kỷ Phồn Âm cười khẽ: "Đúng, anh ta lại chủ động tìm tôi."

"..."

"Không hỏi sao?" Kỷ Phồn Âm cố tình k.ích thích Kỷ Hân Hân.

"Vì sao anh ta tìm cô?" Kỷ Hân Hân khàn giọng hỏi.

"Là vì cô, " Kỷ Phồn Âm dừng lại một chút, "Để tôi thử dùng suy nghĩ và giọng nói của anh ta diễn đạt lại nhé―― tôi muốn hiệp lực cùng cô bẻ gãy đôi cánh của cô ấy, nhốt cô ấy vào bên trong lồng."

"Anh ta tìm cô nhờ cô giúp đỡ?" Kỷ Hân Hân cười lạnh, "Tôi không tin, anh ta còn nói cho tôi biết giao dịch của anh ta với cô."

Kỷ Phồn Âm tìm ở trong album ảnh, không nói hai lời liền gửi tấm Screenshots đoạn tin nhắn của Sầm Hướng Dương qua cho Kỷ Hân Hân.

"Đương nhiên, cô có thể nói đây là photoshop, đây là chính phán đoán của cô." Kỷ Phồn Âm thờ ơ nói.

Chỉ cần để cho Kỷ Hân Hân cảm thấy cô ta đã không còn đường lui, cho dù cắn răng cũng chỉ có thể lựa chọn nắm chặt lấy tay của Lệ Tiêu Hành.

"...Làm sao mà tôi biết được về sau cô sẽ không nói chân tướng ra cho Lệ Tiêu Hành biết?"

"Cô đã không tin, cho dù tôi thề thì cô cũng sẽ không tin, " Kỷ Phồn Âm cười nói, "Cô bây giờ chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, không phải sao?"

Hỏi xong câu cuối cùng này, Kỷ Phồn Âm liền trực tiếp cúp điện thoại.

Cô không lo lắng Lệ Tiêu Hành có lại tìm cô tính sổ hay không.

Bởi vì Kỷ Hân Hân chỉ có một con đường có thể đi.

Một khi lui lại, cả cuộc đời cô ta sẽ vì sự cố gắng đó mà hóa thành bột mịn, tan thành mây khói.

Kỷ Hân Hân không phải là loại người tài giỏi đến mức có thể tìm đường sống trong chỗ chết.

...

Lễ tình nhân qua đi, sáng ngày hôm sau, Kỷ Phồn Âm vừa mở mắt ra liền nhận được một khoản tiền Phạm trợ lý gửi tới.

Trong vòng bạn bè, Kỷ Hân Hân tuyên bố tin vui mình đã đính hôn, cùng với một tấm ảnh chụp là hai bàn tay nắm lấy nhau.

Kỷ Phồn Âm vuốt mắt nhìn thông báo ngân hàng gửi tới.

A, còn có thêm cả tiền thưởng.

Hay là Lệ Tiêu Hành muốn xin lỗi vì lời nói năng l.ỗ m.ãng trong buổi tối hôm qua?

Kỷ Phồn Âm mở 【 Cám dỗ trở về nhà 】 ra nhìn một chút, phát hiện trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tiến độ công việc không biết thế nào đã đột nhiên tăng mạnh lên tận một tỷ tám, hơn nữa số lượng còn có tần suất không ngừng lên cao từng giây.

Cô tò mò mở mục chi tiết ra nhìn một chút, phát hiện từ Kỷ Hân Hân đến Tống Thì Ngộ đến Lệ Tiêu Hành và cả Sầm Hướng Dương, thậm chí có cả Bạch phu nhân, Trần Vân Thịnh, tất cả mọi người đều rất chăm chỉ, giống như đang tiến hành một giải thi đấu dành công trạng cuối năm vậy.

Kỷ Phồn Âm rất cảm động.

―― thiếu đi sự cống hiến của mọi người thì thực sự sẽ không thể đánh hạ được hạng mục mười tỷ khó khăn này!

Bình Luận (0)
Comment