Kỷ Phồn Âm có chút kinh ngạc nhìn Lệ Minh Nguyệt lặng yên không một tiếng động đột nhiên xuất hiện, nhưng nhìn đôi giày đáy da dê của cô ấy thì lại cảm thấy rất dễ hiểu.
Phàm là người có chút lý trí thì sẽ không lựa chọn đi giày cao gót vào một ngày mệt mỏi như vậy.
"Cô ta giấu diếm thật tốt, " Trình Lâm ôm cánh tay hừ lạnh, cô ta nhìn thẳng vào Lệ Minh Nguyệt, "Cũng đúng, làm sao Kỷ Hân Hân dám để người Lệ gia biết được, cô ta còn trông cậy vào việc gả vào Lệ gia trở thành Lệ phu nhân cao quý mà."
Lệ Minh Nguyệt cũng không tức giận, cô ấy lẳng lặng nhìn Trình Lâm rồi hỏi: "Lần đầu tiên anh tôi dẫn Kỷ Hân Hân về nhà cũng mới là chuyện một tháng trước, tôi đúng là không hiểu rõ về chị ta. Vậy cô có định nói rõ chi tiết cho tôi nghe hay không?"
Lệ Minh Nguyệt hỏi một câu xong, nét mặt vênh vang đắc ý trên mặt Trình Lâm lập tức ngưng kết.
Kỷ Phồn Âm không hề nể mặt cô ta chút nào, phì cười ra tiếng.
Tính cách Trình Lâm từ trước đến nay luôn là kiểu ăn mềm không ăn cứng, đối mặt với câu hỏi lễ độ, lịch sự như vậy thì không hề có biện pháp cự tuyệt.
Trình Lâm ngoài mạnh trong yếu trừng mắt nhìn Kỷ Phồn Âm một cái, rồi lại bĩu môi, hỏi ý lại mang tính khiêu khích: "Kỷ Phồn Âm, cô nói đi, tôi có nên đem chuyện này nói cho người nhà họ Lệ biết hay không?"
"Hôm nay là ngày quan trọng của bọn họ, hay là thôi đi?" Kỷ Phồn Âm mỉm cười nói.
Cô cũng không hi vọng Lệ Tiêu Hành vì chuyện này mà cắt đứt quan hệ với Kỷ Hân Hân.
Dù gì cũng phải để cho bọn họ kéo chân nhau giữ nhịp cho vở kịch sắp tới nữa chứ.
Cô đã đặt sẵn ghế VIP để xem vở kịch này rồi, chỉ chờ trò hay được trình diễn mà thôi.
Nghe được câu trả lời, Trình Lâm lại nóng tính lên, cô ta chỉ tay mắng mỏ: "Cô lại như vậy! Cô có biết cô ta làm thế nào mà có thể ‘quen biết Lệ Tiêu Hành từ nhỏ ở bệnh viện’ hay không?"
Câu nói này có một lượng tin tức khá là lớn.
Kỷ Phồn Âm lập tức nhướng mày, dùng tay ra hiệu "Suỵt" với Trình Lâm, sau đó thuận thế tiến lên khoác lên cánh tay của cô ta.
Trình Lâm nhìn cứ như một giây sau sẽ lên chiến trường đánh nhau, trong phút chốc thân thể cứng đờ: "Kỷ Phồn Âm! Cô thật là... cô có gì gì muốn nói thì cứ nói đi, đừng có mà động thủ! Dừng lại, cô dựa vào cái gì mà khoác tay tôi! Cô không có lòng tự trọng hả!"
"Đừng phá hư chuyện tốt." Kỷ Phồn Âm đẩy Trình Lâm rời đi, áy náy cười cười với Lệ Minh Nguyệt, "Quấy rầy rồi."
Lệ Minh Nguyệt nhíu mày nhìn các cô, trực tiếp hỏi: "Không thể nói sao?"
"Không nói thì tốt hơn." Kỷ Phồn Âm rất ăn ý đáp lại.
Đương nhiên, câu nói "Không nói thì tốt hơn" này chỉ tốt trong tình huống của Kỷ Phồn Âm mà thôi.
Đối với Lệ Tiêu Hành thì tình huống sẽ tương đối phức tạp.
Trình Lâm cắn răng nghiến lợi, cong cánh tay lên mặc cho Kỷ Phồn Âm kéo về phía trước: "Tại sao không nói? Cô biết một người như Lệ Tiêu Hành nếu đã quyết định đính hôn thì sẽ rất khó đổi ý hay không? Cô hôm nay mặc kệ bọn họ, lúc nào đó, bọn họ —— "
Cô ta đột nhiên dừng lại một chút, sau đó mở to mắt kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ cô còn không biết lý do vì sao Lệ Tiêu Hành thích cô ta ư? !"
"Tôi biết, " Kỷ Phồn Âm ôm chặt lấy cánh tay của Trình Lâm, nhắc nhở cô ta giảm âm lượng xuống, "Nhưng hiện tại không cần thiết phải vạch trần cô ta."
"... Hiện tại? Vậy cô định nói chuyện này vào lúc nào?"
"Chờ Lệ Tiêu Hành không thể đổi ý đã." Kỷ Phồn Âm nói.
Kỷ Phồn Âm căn bản không lo lắng việc mình sẽ không chơi lại Kỷ Hân Hân, điều mà hiện tại cô có chút hiếu kì chính là, sau khi rơi vào tình huống không thể đổi ý mà biết được chân tướng thì Lệ Tiêu Hành sẽ có phản ứng như thế nào.
Duy chỉ có điểm ấy là Kỷ Phồn Âm không có niềm tin tuyệt đối.
Chuyện nào càng không thể nắm chắc thì cô lại càng muốn nhìn kết quả.
Lệ Tiêu Hành sẽ không lập tức vứt bỏ Kỷ Hân Hân như một cái giày rách, đây là điều chắc chắn.
Anh ta đầu tư, ký thác quá nhiều thứ lên người Kỷ Hân Hân, bất luận là xuất phát từ việc bị lừa gạt, hay là không nỡ bỏ với những gì mình đã hy sinh thì Lệ Tiêu Hành cũng sẽ không tuỳ tiện buông tay.
Nhưng sau đó Lệ Tiêu Hành sẽ làm thế nào?
Kỷ Phồn Âm hi vọng anh ta sẽ vì áy náy và tự trách mà gửi cho cô tám tỷ còn lại.
... Nếu không thì bảy tỷ cũng được.
Trình Lâm trầm mặc một hồi, rút cánh tay từ trong lòng Kỷ Phồn Âm ra, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh khinh thường: "Đồ ngốc, thật sự là phí công tôi quan tâm."
Cô ta cao ngạo nhếch cái cằm thon lên, đi về phía bàn của mình.
Kỷ Phồn Âm cầm thiệp mời tân khách nhà trai, như một cách tự nhiên đi đến chỗ ngồi bên phía nhà trai, tuy trên bàn toàn là người xa lạ, Kỷ Phồn Âm vẫn ngồi khá là khoan thai tự đắc.
Bởi vì khi mà Kỷ Phồn Âm mới ngồi xuống được nửa phút, Phạm trợ lý đã đặc biệt tới chào hỏi cô, làm cho người trên bàn không ai dám xem thường cô.
...
Lệ Minh Nguyệt đưa mắt nhìn Kỷ Phồn Âm và Trình Lâm rời đi, chân trước nhẹ nhàng đạp lên trên mặt đất đánh nhịp suy tư một lát.
Chuyện không đơn giản như vậy.
Trình Lâm tựa như một nhân viên mới nhận được kế hoạch marketing mới, không kịp chờ đợi muốn thực hiện nó; mà Kỷ Phồn Âm tựa như là vì muốn giữ lại kế hoạch marketing để chuẩn bị cho thời cơ tốt hơn, bèn kìm Trình Lâm lại không cho phép cô ta thực hiện quá sớm.
Lệ Minh Nguyệt suy nghĩ hết tầm nửa phút, sửa sang lại đống tin tức mà Trình Lâm vừa buột miệng nói ra, sau đó mới quay người đi về chỗ ký tên.
Cho dù Kỷ Phồn Âm không cho, Trình Lâm cũng đã tiết lộ nội dung quan trọng nhất ra ngoài.
Phải chứng thực, chỉ cần khéo léo thăm dò một chút.
Phụ tá của cô tạm thời thay công việc của cô nghênh đón khách quý, Lệ Minh Nguyệt đi đến bên cạnh cha mẹ Kỷ gia, nở nụ cười với bọn họ, bắt chuyện một cách tự nhiên, nói: "Không ngờ chị dâu và chị Kỷ Phồn Âm lại giống nhau như thế."
Cha Kỷ cười khan một tiếng, mẹ Kỷ thì lúng túng đáp lại: "Dù sao cũng là sinh đôi mà."
Lệ Minh Nguyệt lên tiếng, lại hỏi: "Cháu nghe nói hồi còn bé chị dâu từng đến bệnh viện?"
"Đúng vậy, khi còn bé thân thể Hân Hân không tốt lắm, bệnh nặng liên miên, có lúc bác còn tưởng rằng nó thật sự không qua khỏi... Ai nha, điềm xấu!" Mẹ Kỷ nói xong mới kịp phản ứng, nhẹ nhàng đánh một cái vào miệng của mình, sau đó mới nói tiếp, "Nhưng mà nó có phúc tinh cao chiếu, về sau lại có Lệ tiên sinh làm bạn, chắc chắn sẽ phu thê đồng tâm, thuận buồm xuôi gió."
Lệ Minh Nguyệt rũ mắt trầm tư hai giây.
Một tháng trước, Lệ Tiêu Hành dẫn Kỷ Hân Hân từ Nhật Bản về Lệ gia, nói là mình đã cầu hôn thành công, không phải cô gái này thì sẽ không cưới.
Người nhà họ Lệ không có cách ngăn cản anh nên chỉ có thể đồng ý.
Lệ Minh Nguyệt cũng vào thời điểm này mới nghe nói đến chuyện anh trai của mình đã quen cô gái trẻ tuổi nhỏ hơn anh gần mười tuổi này như thế nào.
Lúc đầu khi biết hai người này cửu biệt bất ngờ trùng phùng mới lại nảy sinh tình cảm, độ thiện cảm của người nhà họ Lệ với Kỷ Hân Hân lập tức cao lên một đoạn.
Nếu như không có người cổ vũ cho Lệ Tiêu Hành vào lúc đó thì khả năng cao cả một đời của anh đều chỉ có thể ngồi ở trên giường.
Kỷ Hân Hân ngượng ngùng tiếp nhận lòng biết ơn của bọn họ.
Nếu tính toán thời gian một chút, khi đó Kỷ Hân Hân mới học tiểu học năm thứ ba, nếu như cô ta bị bệnh nặng như vậy thì sao có thể đi tìm Lệ Tiêu Hành được?
Lúc ấy Lệ Minh Nguyệt cũng là học sinh tiểu học, lúc đó ký ức của cô có chút mơ hồ, nhưng vẫn nhớ được một vài chuyện ở trong trại an dưỡng khi đó.
Trong trí nhớ của cô, cái cô bé thường đến bồi bạn nói chuyện với Lệ Tiêu Hành mặc dù không thích nói chuyện lắm, nhưng thân thể thì rất là khỏe mạnh.
"Lúc ấy bệnh của chị dâu nghiêm trọng như vậy sao?" Lệ Minh Nguyệt bình thản hỏi, "Vậy bây giờ phải định kỳ làm kiểm tra sức khoẻ ư? Cháu sẽ sai người sắp xếp kiểm tra sức khỏe cho chị ấy và anh trai trước hôn nhân."
Mẹ Kỷ kinh ngạc, lại có chút hốt hoảng xua tay: "Nó chỉ sinh bệnh khi đó thôi, hiện tại không còn tiếp tục hôn mê giống như khi đó nữa, hàng năm nó đều làm kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ luôn nói là nó hiện tại rất khỏe mạnh."
"... Hôn mê?"
"Haizz, bác sĩ nói cái gì bác cũng quên mất rồi, có lẽ nói đúng hơn là giống như người thực vật đó?" Mẹ Kỷ cau mày nghĩ lại, "Lần đi đến trại an dưỡng ở cũng là bởi vì nó ngủ xong không dậy nổi, bác sĩ đành phải để nó ở lại viện quan sát, một tháng sau mới tỉnh lại... Nhưng mà bây giờ thân thể Hân Hân rất tốt! Các cháu không cần lo lắng, sinh con nuôi nấng, những thứ này chắc chắn cũng không có vấn đề gì!"
"Vậy là tốt rồi, " Lệ Minh Nguyệt nhếch khóe miệng lên, nhưng ý cười căn bản không xuất hiện trên đáy mắt, "Cháu chị sợ người anh cháu thích xảy ra chuyện gì, anh cháu chắc là sẽ phải gấp điên lên mất."
Cô nói xong thì liền đi về phía trợ lý của mình ở bên kia, đi hai bước đột nhiên lại quay đầu lại hỏi mẹ Kỷ một vấn đề.
"Chị dâu và anh quen biết thế nào vậy ạ, hai vị từng nghe chị dâu nhắc đến chưa ạ?"
"Chưa có, " Mẹ Kỷ ngờ vực lắc đầu, lại từ ái nói, "Nhưng mà bác nghĩ nhất định là sẽ rất lãng mạn."
Lệ Minh Nguyệt lại cười lại một tiếng.
Lúc này, trợ lý Lệ Minh Nguyệt vừa mới ở bên kia tiếp đãi xong một vị nam khách.
Lệ Minh Nguyệt đi đến bên cạnh trợ lý, khẽ thì thầm với cô ta: "Cô đi một chuyến đến trại an dưỡng Thanh Hòa, nhờ viện trưởng đưa cho hồ sơ nằm viện của Kỷ Hân Hân và anh tôi lúc ấy."
Trợ lý yên lặng gật gật đầu, buông đồ trong tay xuống rồi rời đi.
Không bao lâu sau, một vị trợ lý khác liền thay vào vị trí đó.
Lệ Minh Nguyệt tiếp tục giúp anh ruột tiếp đãi tân khách, cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, nhẹ nhàng nhíu mày.
Trại an dưỡng cách rất gần, viện trưởng lại là người quen, quá trình điều hồ sơ bệnh án thường sẽ không tốn nhiều thời gian, nếu như không lãng phí thời gian vào việc khác thì có lẽ có thể vừa kịp lúc mà lễ đính hôn bắt đầu...
Nam khách vừa mới bước lên ký tên xong, đặt phong bì xuống, không chớp mắt đi vào bên trong, dùng di động gọi một cú điện thoại.
Điện thoại ban đầu còn không kết nối, nhưng anh ta kiên nhẫn gọi năm lần, cuối cùng cũng có người tiếp điện thoại.
"Hân Hân, " Người đàn ông li.ếm liế.m bờ môi bởi vì hưng phấn mà phát khô, "Anh vừa mới nghe được một chuyện rất là quan trọng đối với em, em nhất định sẽ không muốn bỏ qua đâu."
"..." Giọng nói Kỷ Hân Hân ép tới mức thấp nhất truyền đến từ bên kia điện thoại, "Sầm Hướng Dương, không phải em đã nói với anh rồi sao, em không muốn có bất kỳ liên hệ nào với anh nữa."
Ánh mắt Sầm Hướng Dương hơi tối đi, anh ta đi thẳng vào vấn đề: "Trại an dưỡng Thanh Hòa, em hiểu lời anh nói có ý gì chưa?"
"——" Bên phía Kỷ Hân Hân trong phút chốc đã không còn bất kỳ âm thanh gì.
Sầm Hướng Dương kiên nhẫn đợi một hồi, sau đó mới thúc giục nói: "Anh bây giờ đang ở bên cạnh chỗ ký tên. Cho anh gặp mặt em, anh sẽ nói cho em biết chuyện gì xảy ra."
Anh ta nói xong, không cho Kỷ Hân Hân cơ hội cò kè mặc cả liền chặt đứt cuộc trò chuyện.
Trong thời gian chờ đợi, Sầm Hướng Dương chiếu vào gương pha lê sáng đến mức có thể soi gương, sửa sang tóc của mình, khóe miệng lộ ra ý cười điên cuồng.
Nhược điểm này một khi nằm ở trong tay anh ta, cho dù Kỷ Hân Hân muốn trở thành vợ của người khác, cũng vĩnh viễn không trốn thoát được khỏi sự khống chế của anh ta, nhất định phải nghe mệnh lệnh của anh ta mà hành sự.
Sầm Hướng Dương tâm trạng rất tốt, huýt sáo đợi trong một giây lát, đã nhìn thấy có một nhân viên công tác tới hỏi anh ta "Có phải là Sầm tiên sinh không" .
Tâm tình của anh ta vui sướng đi theo nhân viên công tác đi đến phòng chuẩn bị bên cạnh phòng cô dâu, sau đó Kỷ Hân Hân mặc lễ váy lụa mỏng không bao lâu sau cũng lặng lẽ đến đây.
"Em thật đẹp." Sầm Hướng Dương si mê tán dương, "Đáng tiếc không phải gả cho anh."
Kỷ Hân Hân hơi có vẻ nôn nóng ngắt lời anh ta: "Em đã đến gặp anh rồi, anh có thể nói cho em nốt chuyện dang dở trong điện thoại vừa nãy được không?"
Sầm Hướng Dương kiềm chế xúc động vặn vẹo trên khóe miệng, nói lại những gì vừa mới nghe được từ phía Lệ Minh Nguyệt, cuối cùng thêm mắm thêm muối nói: "Lệ Minh Nguyệt rất thông minh, cô ta vừa nghe xong cha mẹ em nói chuyện này bèn phái người ra ngoài, em đoán thử xem, có phải là bọn họ muốn điều tra xem em có phải là kẻ giả mạo hay không đây?"
Kỷ Hân Hân nắm lấy váy của mình nghe Sầm Hướng Dương nói xong, quay người chạy ra bên ngoài.
Sầm Hướng Dương không đuổi theo cô ta.
Anh ta nhìn bóng lưng Kỷ Hân Hân, tựa như đang nhìn một con mồi đáng thương đang cố chạy trốn ra khỏi cạm bẫy.
—— là ai? Ai khiến Lệ Minh Nguyệt có hoài nghi như vậy?
Là Kỷ Phồn Âm sao? Có phải Kỷ Phồn Âm hay không? Không phải Kỷ Phồn Âm đã nói là hi vọng cô và Lệ Tiêu Hành về bên nhau hay sao? ! Sao cô ta có thể nói mà không làm?
Kỷ Hân Hân chạy nhanh đến phòng chuẩn bị của chú rể, hít sâu một hơi, trên mặt lại treo lên nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng gõ cửa: "Tiêu Hành, em có thể đi vào hay không?"
Bên trong truyền đến âm thanh chần chừ, nhưng rất nhanh đã có người ra mở cửa.
Người mở cửa là trợ lý của Lệ Tiêu Hành, Lệ Tiêu Hành mặc đồ Tây thì ngồi ở trên xe lăn chậm rãi đi đến.
Trên mặt anh ta là một nụ cười nhàn nhạt mang ý cưng chiều, duỗi một cái tay ra về phía Kỷ Hân Hân: "Làm sao vậy? Đừng nói là em muốn đổi ý đó nhé?"
"Làm sao có thể?" Kỷ Hân Hân cũng cười, cô ngồi xổm trước xe lăn của Lệ Tiêu Hành, nắm chặt tay của anh ta, trong mắt lóe ra lệ quang, "Nhưng em hiện tại thật sự sợ anh sẽ đột nhiên đổi ý, không cần em nữa."
"Anh sẽ không làm như vậy, " Lệ Tiêu Hành nhẹ nhàng đụng vào búi tóc bị kéo lên của Kỷ Hân Hân, "Anh yêu em."
"Vậy chúng ta..." Kỷ Hân Hân nín khóc mỉm cười, cô giảo hoạt nói, "Vậy bây giờ chúng ta ra ngoài luôn được không, em muốn cho tất cả mọi người một niềm kinh hỉ?"
Trái tim của Kỷ Hân Hân điên cuồng nhảy lên như cao tốc, rơi vào chính lỗ tai của cô, nghe cứ như là một giây sau sẽ xuyên qua xương ngực bay ra.
Giọng nói của cô hơi run lên, đến cả cái tay cũng run theo.
Lệ Tiêu Hành càng thông cảm cho sự bất an của cô, anh ta cầm chặt tay Kỷ Hân Hân, đồng ý với yêu cầu tùy hứng của cô: "Được, vậy thì bắt đầu sớm đi."
Kỷ Hân Hân thở một hơi dài nhẹ nhõm, cảm thấy mình tạm thời đã trốn được một kiếp.
Cho dù Lệ Minh Nguyệt thật sự tra được cái gì thì khi đó cô cũng đã là vị hôn thê của Lệ Tiêu Hành, Lệ gia không thể nào tuỳ tiện bỏ cô đi được, cô cũng có đủ thời gian suy nghĩ biện pháp để Lệ Tiêu Hành hồi tâm chuyển ý.
Kỷ Hân Hân dán cái trán lên trên mu bàn tay Lệ Tiêu Hành, thì thào nói: "... Em cũng rất yêu anh."
"Ừm, " Lệ Tiêu Hành nhẹ nhàng v.uốt ve phần gáy trắng noãn yếu ớt của cô, anh ta trầm giọng trấn an nói, "Đừng sợ, có anh ở đây."