Lễ đính hôn vốn dự định bắt đầu vào lúc 4:30, vậy mà còn chưa tới bốn giờ đã bắt đầu diễn ra.
Kỷ Phồn Âm còn đang ngồi trên chỗ ngồi uống nước dừa phục vụ viên mới đưa tới, đã nhìn thấy người chủ trì hơi có vẻ vội vàng đi lên trên đài.
Mặc dù người chủ trì nhìn khá là bình tĩnh, nhưng thời gian này mà đột nhiên lên đài thường là sẽ đại biểu cho một loại biến cố nào đó sắp xảy ra.
Kỷ Phồn Âm đầy hứng thú nhíu mày, không biết trong khoảng thời gian mình ngồi ở đây “mò cá” thì ở bên trong hậu trường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
——nghiêm túc mà nói, trong thời gian cô ngồi ở chỗ này, cũng không riêng gì chuyện mò cá hay uống nước, còn xảy ra rất nhiều chuyện khác.
Ví dụ như, có người nhận lầm cô thành Kỷ Hân Hân, hoặc là vì cô và Kỷ Hân Hân giống nhau, nguyên một đám đàn ông còn xếp hàng đi lên mong được nói chuyện với cô.
Bạch Trú và Tống Thì Ngộ thì không nói, Sầm Hướng Dương cũng tham gia vào nhóm đó.
Biểu tình Sầm Hướng Dương nhìn cô đặc biệt mang ý tứ sâu xa.
Kỷ Phồn Âm cảm thấy chắc chắn là trong lòng người này lại có một ý định quỷ quái gì đó, nên không nhìn vào ánh mắt ý vị thâm trường của anh ta nữa.
Rất nhanh sau đó, người chủ trì giới thiệu hai nhân vật chính hôm nay ra sân.
Lần này, Lệ Tiêu Hành không để Phạm trợ lý đẩy xe lăn cho anh ta, mà để cho Kỷ Hân Hân mặc lễ phục chậm rãi đẩy anh ta từ cái thang dốc đặc chế lên trên đài cao.
"Trai tài gái sắc..." Có tân khách ở dưới nhỏ giọng tán dương.
Còn có người kinh ngạc không thôi, vừa nhìn Kỷ Hân Hân vừa nhìn Kỷ Phồn Âm, giống như là đang kinh ngạc vì độ tương tự của hai người.
Người chủ trì tiếp tục khéo léo hâm nóng hiện trường, thôi động lễ đính hôn tiến hành, một cách tự nhiên tiến hành đến khâu hỏi chuyện hai vị nhân vật chính đã quen biết nhau như thế nào.
Người chủ trì cũng không quá là chuyên nghiệp, anh ta là một trong những người bạn tốt của Lệ Tiêu Hành, cho nên lúc hỏi han không che lấp chút nào, thậm chí còn mang theo ý trêu chọc: "Chúng ta để cho cô dâu, hay là chú rể trả lời vấn đề này nhỉ?"
Dưới đài, tân khách rối rít vỗ tay, còn có không ít người hô tên Lệ Tiêu Hành.
Là một trong những người biết chuyện, Kỷ Phồn Âm nhìn thấy Kỷ Hân Hân rất nhanh đã đưa mắt liếc về phía cô.
Kỷ Phồn Âm tỏ ra vô tội.
—— lão thiên làm chứng, cô vẫn luôn giữ bí mật.
Thậm chí lý do mà Kỷ Phồn Âm biết chuyện này, cũng đều là do cha Kỷ mẹ Kỷ đã nói lộ ra.
Kỷ Hân Hân thay vì để ý những người khác, không bằng tự để ý chính cha mẹ của cô ta đi, như vậy còn hữu dụng hơn.
Lệ Tiêu Hành nhận microphone.
Có lẽ vì ngày hôm nay với anh ta mà nói cũng cực kỳ quan trọng, nên anh ta không chối từ, dừng một chút liền nói ngắn gọn: "Năm mười chín tuổi, tôi gặp phải biến cố, xương sống bị thương, toàn thân gần như mất đi tri giác. Bác sĩ và người nhà đều cổ vũ tôi phối hợp trị liệu, nói là sẽ có hi vọng khôi phục, nhưng tôi đã từ bỏ hi vọng mờ mịt kia."
Anh ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Hân Hân, cầm cái tay rủ xuống của cô.
"Lúc tôi mất hết can đảm, cảm thấy cả đời mình đều chỉ có thể nằm ở trên giường thì một cô bé ở cùng một bệnh viện với tôi bất ngờ đi vào phòng bệnh của tôi. Cô ấy tựa như là..."
Lệ Tiêu Hành khẽ mỉm cười một cái.
"Giống như là thiên sứ, vào lúc không có người nào có thể hiểu được sự sợ hãi của tôi, cô ấy đã giúp tôi nhặt lại được hi vọng. Dưới sự làm bạn và trợ giúp của cô ấy, quá trình phục hồi của tôi mới dần dần đi đến con đường đúng đắn, khôi phục lại tình trạng hiện tại."
Người chủ trì nhanh trí dời micro cho Kỷ Hân Hân: "Lệ tiên sinh nói nhiều như vậy, cô dâu cũng tới phát biểu vài câu chứ nhỉ?"
Kỷ Hân Hân nắm chặt microphone: "Những chuyện khi còn bé chỉ là một khoảng hồi ức ngẫu nhiên. Từ sau lúc đó, chúng tôi không có gặp lại nhau nữa, mãi đến năm năm trước, ngày mười hai tháng ba, bọn tôi mới bất ngờ trùng phùng, từ sau lúc đó mới sinh ra tình cảm. Tôi rất may mắn có thể gặp được anh ấy, bắt lấy chút tình cảm này."
Cô nói, ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý dừng lại vài giây đồng hồ trên người Kỷ Phồn Âm.
Giống như là đang nói "Thay thế cũng chỉ là cơ hội, người anh ấy yêu hiện tại là tôi", để cổ vũ sĩ khí cho chính mình.
Kỷ Phồn Âm nhướng nhướng mày, đối với chuyện này luôn luôn chỉ có một từ.
Nhưng hai đoạn lời này của Kỷ Hân Hân đã đủ để đánh tỉnh mấy người.
Bạch Trú vô cùng thất thố đột nhiên đứng lên, cậu ta dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía Kỷ Phồn Âm.
Tống Thì Ngộ, cha Kỷ mẹ Kỷ là người biết rõ nhất tình trạng chị em Kỷ gia lúc nằm viện, nhất thời cũng không thể khống chế được nét mặt.
Nhưng mà sảnh yến hội to đến dọa người, dựa vào sau cái bàn thì đến cả mặt nhân vật chính còn không thấy rõ, cũng không có người nào chú ý tới sự kỳ lạ của bọn họ.
Đúng lúc này, Kỷ Phồn Âm thoáng nhìn thấy Lệ Minh Nguyệt trực hệ gia thuộc nhà trai đứng lên, theo sát bên tường lặng yên không một tiếng động rời khỏi sảnh yến hội.
Phụ tá của cô ấy liền đi theo thật sát phía sau, trong tay cầm hai phần văn kiện.
Kỷ Phồn Âm nhớ lại đủ loại chuyện phát sinh của mình hôm nay sau khi đến khách sạn, chống lấy cái cằm cười.
Lệ Minh Nguyệt thật là một người thông minh.
Tiếp theo, trò hay sẽ lên sàn.
Kỷ Hân Hân không phải là đang cố thuyết phục rằng mình mới là người "Lệ Tiêu Hành yêu sau khi gặp lại" hay sao? Cái lựa chọn này nên để Lệ Tiêu Hành làm mới hợp lý.
...
Lệ Minh Nguyệt tận lực không làm cho bất kỳ ai chú ý rồi rời khỏi sảnh yến hội, cô tiếp nhận văn kiện của trợ lý trong tay, nhanh chóng lật xem một lần, lông mày tú lệ nhăn lại.
"Loại chuyện này..." Cô nói mấy chữ, sau đó lại mím chặt bờ môi của mình.
Loại chuyện này quá hoang đường.
Chỉ cần tra một cái thì sẽ lộ tẩy, sao mà Kỷ Hân Hân có thể giấu diếm cho tới tận ngày hôm nay.
Nhưng có lẽ cũng chính bởi vì quá mức dễ hiểu nên nhược điểm này mới có thể trở thành điểm mù.
Lệ Tiêu Hành cũng vì vậy mà không có đi điều tra xem cô ta có phải cô gái năm đó hay không.
Lệ Minh Nguyệt cầm hai phần văn kiện trong tay chần chờ một chút.
Trợ lý nhỏ giọng hỏi: "Ngài tính đưa những thứ này cho Lệ tiên sinh xem hay sao?"
Lệ Minh Nguyệt không gật đầu cũng không lắc đầu, cô nhìn thoáng qua cửa hông trước mặt sảnh yến hội, bên trong là tiếng cười cười nói nói, ai có thể biết đoạn cố sự tình yêu làm cho người ta cảm động vừa rồi lại bắt đầu từ sự giả dối?
Nhưng lễ đính hôn đã bắt đầu.
Lệ Minh Nguyệt không cần nhìn điện thoại cũng biết, một buổi lễ công khai như vậy, truyền thông chắc chắn sẽ truyền bá với tốc độ rất nhanh.
Đã có trăm vạn, ngàn vạn người biết đến chuyện này, muốn xóa đi sẽ không đơn giản như vậy.
Quan trọng nhất chính là, chính Lệ Minh Nguyệt cũng không đoán được thái độ của Lệ Tiêu Hành.
Nếu như anh ấy biết thì sẽ có phản ứng gì?
Lúc Lệ Minh Nguyệt còn đang trầm tư, phụ tá của cô phát hiện một người đang xuyên qua cửa hông: "Tống tiên sinh."
Tiếng vấn an này càng giống như là nhắc nhở cho Lệ Minh Nguyệt.
Lệ Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thì Ngộ, trên mặt không có gợn sóng, gật đầu với anh ta một cái.
Tống Thì Ngộ lại trực tiếp đứng ở trước mặt Lệ Minh Nguyệt, anh ta trầm ngưng sắc mặt: "Trong tay cô cầm cái gì vậy?"
"Văn kiện mà thôi." Lệ Minh Nguyệt chuyển tay giao hồ sơ cho trợ lý, có ý không muốn cho Tống Thì Ngộ nhìn.
"Tôi và Kỷ Hân Hân, Kỷ Phồn Âm quen biết nhau rất nhiều năm." Tống Thì Ngộ lạnh lùng nói, "Tôi biết khi còn bé người nằm viện là ai, cũng biết lúc ấy Hân Hân bệnh nặng như thế nào."
Lệ Minh Nguyệt giương mắt nhìn anh ta một cái, không bị lừa dối, tỉnh táo hỏi: "Vậy vừa nãy nghe thấy cố sự kia, anh nhất định cũng cảm thấy rất cảm động?"
"..." Tống Thì Ngộ bực bội dập tắt điếu thuốc, "Cô không cần thăm dò tôi. Tôi biết năm đó nếu quả thật có cô bé giúp đỡ anh của cô, người kia tuyệt đối là Kỷ Phồn Âm chứ không phải là Kỷ Hân Hân."
"Cấm khói." Lệ Minh Nguyệt nhắc nhở anh ta.
Trong lúc Tống Thì Ngộ im lặng không nói gì dập tắt điếu thuốc lá, Lệ Minh Nguyệt lại cúi đầu nhìn văn kiện trong tay.
"Đó có thể là văn kiện chứng minh thân phận của hai cô ấy?" Tống Thì Ngộ lập tức hỏi, "... Cô chuẩn bị đưa cho Lệ Tiêu Hành xem sao?"
"Mũi tên đã rời dây cung." Lệ Minh Nguyệt dứt khoát đập văn kiện vào trước ngực Tống Thì Ngộ, "Hiện tại ra quyết định này, nhất định phải càng cẩn thận hơn so với vừa rồi."
Nếu như lễ đính hôn còn chưa bắt đầu, cô còn có thể công khai.
Nhưng bây giờ lễ đính hôn đã phát đi thông báo hơn hai phút, đã không thể rút về được nữa.
Trong lúc Lệ Minh Nguyệt do dự, đại não của Tống Thì Ngộ cũng đang điên cuồng chuyển động.
Nếu như Lệ Tiêu Hành thật sự quan tâm đến cô gái cứu mình khi còn bé như vậy, thì sau khi anh ta biết chuyện này, nói không chừng anh ta sẽ hối hận với quyết định của mình, quay lại theo đuổi Kỷ Phồn Âm.
Cần gì phải tăng thêm một tình địch cường lực cho mình nữa chứ?
Huống chi, hôm nay Kỷ Phồn Âm còn ngồi ở trong dàn tân khách nhà trai.
Cô ấy và Lệ Tiêu Hành quen biết nhau, nên chắc chắn cô ấy cũng biết Kỷ Hân Hân đã mạo danh cô ấy.
Chính Kỷ Phồn Âm không nói ra, nói rõ cô ấy căn bản không muốn phá.
Tống Thì Ngộ chậm rãi nói: "Kỳ thật, nếu cứ có suy nghĩ đâm lao là phải theo lao như vậy, cũng chưa chắc là một chuyện tốt."
Lệ Minh Nguyệt giương mắt, ánh mắt như điện quét nhìn Tống Thì Ngộ.
"... Dù sao hiện tại Lệ Tiêu Hành cũng đã yêu Kỷ Hân Hân, không phải sao?" Tống Thì Ngộ hỏi, "Thay vì đâm thủng miếng giấy cửa sổ, làm cho tình huống trở nên rối ren, không bằng cứ duy trì tình trạng hài hòa như hiện nay, cô cảm thấy thế nào?"
"—— cảm thấy cái rắm!" Lại một người nổi giận gia nhập cuộc đối thoại, "Tại sao Kỷ Hân Hân có thể giẫm lên chị của cô ta rồi nhận được thứ không thuộc về cô ta? Các người biết lúc trước Kỷ Phồn Âm sợ hãi, tự ti bị Kỷ Hân Hân chèn ép thành cái dạng gì hay không? Không thể cho không Kỷ Hân Hân như vậy được, một đồng cũng không thể cho!"
Lệ Minh Nguyệt đau đầu nhìn về phía Trình Lâm: "Tại sao cô cũng ra đây."
"Nhường một chút." Phía sau Trình Lâm lại có người không kiên nhẫn nói, "Các người rời đi cùng nhau cứ như đám anh em Hồ Lô đi đánh trận vậy, tôi cũng không có bị mù."
Người đi ra theo Trình Lâm chính là Bạch Trú.
Bạch Trú trực tiếp đóng cửa hông lại: "Đằng sau tôi hẳn là không còn người nào nữa."
Mấy người biết chuyện hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, ai cũng không mở miệng.
Tống Thì Ngộ cúi đầu nhìn văn kiện, Lệ Minh Nguyệt làm thủ thế để trợ lý của mình đi ra bên cạnh trông chừng, còn Bạch Trú và Trình Lâm liếc nhìn nhau, giống như là đạt được một sự ăn ý nào đó.
"Mặc kệ các người quyết định như nào thì tôi nhất định sẽ nói." Trình Lâm ôm cánh tay, cao ngạo nói, "Tôi nhịn nhiều năm như vậy, hôm nay tôi không muốn nhịn nữa. Tôi nhất định sẽ nói cho Lệ Tiêu Hành biết, anh ta mắt mù nhận lầm người, về phần sau đó anh ta còn muốn tiếp tục ăn viên sô cô la vị phân này nữa hay không thì không có liên quan gì đến tôi, chính anh ta tự chọn."
Bạch Trú nhìn Trình Lâm một cái.
"Nhìn gì?" Trình Lâm tức giận hỏi.
Bạch Trú còn tức hơn cô ta: "Sao Kỷ Phồn Âm có thể mặc kệ để cô nói chuyện th.ô t.ục như thế cơ chứ?"
Trình Lâm: "? ?"
"Được rồi, vậy nhất định là bởi vì cô không quan trọng bằng tôi." Bạch Trú lập tức tìm cho mình một lý do, cậu ta chuyển hướng sang Lệ Minh Nguyệt, "Dù sao tôi cũng đã biết, các người quyết định như nào cũng đều vô dụng, chẳng lẽ còn có thể ngăn chặn miệng của tôi?"
Tống Thì Ngộ trầm ngâm một lát: "Tôi hiểu lý do mọi người oán giận, nhưng tôi có một vấn đề. Chẳng lẽ mọi người cảm thấy chính Kỷ Phồn Âm không biết việc cô ấy bị mạo danh hay sao?"
"..."
Tống Thì Ngộ thừa thắng truy kích: "Đến cả chính Kỷ Phồn Âm còn không để ý, vậy có phải việc mấy người làm thay như vậy có chút bao biện hay không?"
Bạch Trú lại hơi do dự.
Cậu ta nghĩ lại, cảm thấy Kỷ Phồn Âm đúng là không quan tâm đến thật.
Lệ Tiêu Hành hiển nhiên cũng là khách hàng của Kỷ Phồn Âm, cô ấy không thích sinh ra bất kỳ vấn đề gì với khách hàng bên ngoài thời gian làm việc, nên có lẽ cũng không muốn để Lệ Tiêu Hành coi mình như là ánh trăng sáng.
"—— vậy thì làm sao!" Phản ứng của Trình Lâm hoàn toàn tương phản, "Tôi chỉ làm chuyện mà tôi muốn làm! Tôi đã biết có người làm chuyện vô đạo đức, cho dù việc tiết lộ không mang lại ích lợi cho tôi thì tôi cũng muốn vạch trần! Nếu như Kỷ Phồn Âm muốn tính sổ thì cứ hướng về phía tôi là được!"
Cô ta nói xong, thở phì phò kéo cửa hông ra trở về phòng yến hội.
Lệ Minh Nguyệt thu hồi hai phần hồ sơ từ trong tay Tống Thì Ngộ lại giao cho trợ lý, bước nhanh đuổi theo Trình Lâm.
—— cho dù muốn nói cho Lệ Tiêu Hành, cũng không thể nói ra trong trường hợp và thời gian nguy hiểm như vậy được!
Trong sảnh, lễ đính hôn vừa mới tiến hành xong nghi thức trao đổi nhẫn đính hôn, người chủ trì bảo mọi người cho một tiếng vỗ tay rồi đưa nhân vật chính đi thay đổi quần áo.
Trình Lâm đi rất nhanh, cô ta đi thẳng đến dưới đài cản hai người lại, bị một đám bảo an cảnh giác vây quanh.
"Trình Lâm?" Kỷ Hân Hân kinh ngạc hỏi, "Có chuyện gì vậy? —— các người không cần làm như vậy, cô ấy là người quen của tôi."
Trình Lâm liếc nhìn Kỷ Hân Hân một cái, cười lạnh: "Kỷ Hân Hân, tôi ngứa mắt cái dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ Bạch Liên Hoa của cô từ lâu lắm rồi. Hôm nay lão nương tôi muốn đối mặt hỏi cô một chút, nếu cô đã coi Lệ Tiêu Hành là người quan trọng như vậy thì cô còn nhớ rõ khi đó mình từng nói với anh ta cái gì không?"
Kỷ Hân Hân sửng sốt một chút, sau đó liền tỏ ra oan ức vì bị mắng: "Chuyện khi còn bé tôi không nhớ quá kỹ. Lúc đó chỉ vì nhìn thấy anh ấy buồn bã ỉu xìu, nên tôi mới nghĩ biện pháp động viên anh ấy cố lên mà thôi."
"A, vậy mà tôi lại nhớ rất rõ ràng chuyện đó đó." Trình Lâm mở điện thoại ra tìm, hắng giọng nói, "—— tôi từng nghe một người nói 'Cho dù xương sống của anh bị hao tổn nghiêm trọng đến mức y học hiện đại không cách nào khôi phục được, em cũng sẽ cố gắng học tập, tìm được phương pháp giúp anh đứng lên, không biết người kia hiện tại như nào nữa nhỉ?"
Kỷ Hân Hân căn bản chưa kịp phản ứng, Trình Lâm đã lật tay trực tiếp đưa cái màn hình sáng lên trước mặt Lệ Tiêu Hành: "Anh nhìn kỹ đi tên đại ngu xuẩn! Đây là nhật ký của Kỷ Phồn Âm, không phải là của Kỷ Hân Hân. Con mẹ nó, chẳng lẽ anh còn không nghĩ được ra, nếu như ả Kỷ Hân Hân Bạch Liên Hoa này đã bị bệnh nằm viện thì sao có thể ngày nào cũng chạy đến gặp anh hỏi han ân cần, chăm sóc anh như vậy được chứ?"
"Trình Lâm, là ai bảo cô làm như vậy?" Kỷ Hân Hân vừa tức vừa gấp, "Tại sao cô có thể thêu dệt ra chuyện vô cớ này, lại còn nói vào ngày quan trọng như vậy của tôi nữa chứ..."
"... Còn gì nữa không?" Lệ Tiêu Hành thấp giọng hỏi.
Trình Lâm mắt trợn trắng: "Có, tôi có cả một đống chứng cứ đây, Lệ tiên sinh cho tôi địa chỉ hòm thư công ty, tôi đóng gói gửi cho anh nhé?"