Chức Nghiệp Thế Thân, Lương Giờ Mười Vạn

Chương 80

Thái độ của Trình Lâm đối với Lệ Tiêu Hành có thể nói là không có một chút tôn kính nào, nếu như không phải là bởi vì lúc này mấy người bọn họ đã vừa vặn xuống đài thì toàn trường chắc là đều sẽ chú ý xem nơi này đang xảy ra chuyện gì.

Dù vậy, mấy bàn tân khách ở hàng đầu vẫn ý thức được tình huống không đúng, ánh mắt quái dị vẫn luôn hướng về bên này như có như không.

Lệ Minh Nguyệt chạy tới sau một bước, lập tức tiến lên kéo Trình Lâm lại: "Chuyển sang nơi khác nói chuyện đi, xin cô đó."

Trình Lâm trừng mắt nhìn cô ấy một cái: "Cô xin tôi không bằng xin hai người bọn họ đi, tôi còn sợ bọn họ chạy trốn đó?"

"Anh, " Lệ Minh Nguyệt khẽ nói, "Người ở đây quá nhiều."

Lệ Tiêu Hành im lặng không lên tiếng, chỉ giơ tay lên một cái, Phạm trợ lý tiến lên đẩy xe lăn của anh ta đi ra ngoài.

Kỷ Hân Hân c.ắn môi d.ưới đi theo bên cạnh, bước chân vội vàng.

Trình Lâm cũng nghênh ngang đi theo, dành thời gian liếc qua chỗ ngồi của Kỷ Phồn Âm bên kia, thế mà trông thấy Bạch Trú đang ngồi ở cái ghế bên cạnh Kỷ Phồn Âm ngửa đầu nói chuyện với cô.

Bạch Trú vừa rồi còn do dự, hiện tại lại muốn làm cái gì đây?

Trình Lâm nhíu nhíu mày, giữa việc đi ra xen ngang cuộc đối thoại của hai người kia và trước tiên phá hỏng hết kế hoạch của Kỷ Hân Hân, cô ta quyết định lựa chọn cái sau.

Lệ Minh Nguyệt theo sát ở sau cùng, để trợ lý số một của cô ở lại trong phòng yến hội duy trì trật tự, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, hai phần hồ sơ vừa mới nhờ người đi sao chép đã có, cô cầm bản sao chép vào trong tay rồi rời đi.

"Đi tìm căn phòng an tĩnh nói chuyện đi." Lệ Minh Nguyệt hiện tại chỉ cảm thấy may mắn vì cả tòa khách sạn hôm nay đều đã bị bao hết, nếu không lúc này càng có thể khó giữ bí mật nếu bị nhiều người biết.

Phạm trợ lý lập tức tìm được một phòng khách lân cận có thể nói chuyện.

"Hân Hân, " Lệ Tiêu Hành nặng nề gọi tên cô dâu tân nhiệm, "Anh muốn nghe chính em nói."

Lần đầu tiên Kỷ Hân Hân cảm giác được khuôn mặt bình thản của Lệ Tiêu Hành lại làm cho người ta sợ hãi như vậy, nhưng cô ta vẫn cắn răng nhịn xuống sự căng thẳng và sợ hãi của mình, ngồi xổm ở trước mặt Lệ Tiêu Hành: "Chuyện khi còn bé, em không nhớ rõ nữa. Rất nhiều chuyện đều là anh nói cho em biết, anh quên rồi sao?"

"Trí nhớ của cô ta rất tốt, " Trình Lâm không chút lưu tình phá ngang, "Đầu óc dù có bị bệnh thì cũng không ảnh hưởng chút nào đâu, đến cả chuyện khi còn bé cô ta chưa từng thấy, thậm chí là chuyện của người khác mà cô ta còn có thể gia công vặn vẹo một chút được cơ mà?"

"Em thật sự không nhớ rõ! Câu nói trong cuốn nhật ký mà cô ấy vừa mới đọc em cũng đã quên rồi!" Kỷ Hân Hân khóc nói, "Hơn nữa hiện tại, em thật sự rất yêu anh, em muốn cùng anh trải qua một đời còn lại. Nếu như hôm nay, hiện tại, ngay bây giờ, anh lại không còn yêu em nữa, chỉ bởi vì em không có cách nào chứng minh được mình không phải là cô bé kia thì bây giờ chúng ta hãy hủy bỏ lễ đính hôn đi!"

"Cô bớt làm lệch trọng điểm đi!" Trình Lâm lại đi lên, căn bản không cho người khác có cơ hội nói chuyện, "Thế nào, vừa rồi ở trước mặt tất cả mọi người, cô còn nói các người quen biết nhau tận năm năm cơ mà, trong thời gian năm năm đó, chẳng lẽ hai người không hề nhắc lại chuyện khi còn bé hay sao? Rõ ràng là không nhớ gì cả nhưng cô vẫn còn có thể vui vẻ mà chia sẻ hồi ức cho người khác đấy thôi? Tôi thấy cô lúc ở hiện trường biên chuyện xưa còn hay hơn cả nghệ sĩ làm Talk Show, cô diễn tiếp đi, để hôm nay tôi xem xem cô định đổi trắng thay đen như thế nào?"

Cô ta nói xong, đi hai bước lên trước kéo một cái ghế qua, dứt khoát an vị ở cạnh cửa.

Lệ Minh Nguyệt: "..." Cô nhìn Kỷ Hân Hân khóc đến mức điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta vô cùng thương tiếc, tiến lên đưa hồ sơ cho Lệ Tiêu Hành.

Lúc Lệ Tiêu Hành cầm qua hồ sơ, Kỷ Hân Hân ngồi xổm ở trước mặt anh ta cũng thoáng nhìn qua một góc.

Phía trên một góc kia có viết 【 tính danh: Kỷ Hân Hân 】.

"Đây là hồ sơ em vừa mới nhờ người đến trại an dưỡng Thanh Hòa thu hồi lại, " Lệ Minh Nguyệt khẽ nói, "Có thời gian Kỷ Hân Hân xuất nhập viện và bệnh tình chi tiết của cô ta."

Lệ Tiêu Hành cầm ở trong tay, không lập tức mở ra xem, mà vẫn chăm chú nhìn Kỷ Hân Hân ghé vào đầu gối của mình, giống như đang muốn thẩm vấn cái gì đó.

Dưới cái nhìn chăm chú của anh ta, Kỷ Hân Hân bắt đầu run lên.

Cô giống như đang bắt lấy cây cỏ cứu mạng níu chặt lấy cái quần Tây của Lệ Tiêu Hành: "Em không thể làm khác được! Khi em nhận thấy được có gì đó không đúng thì em đã yêu anh rồi! Em không thể... em không thể để cho anh biết em không phải là người trong trí nhớ của anh, nếu như anh không yêu em, nếu như anh theo đuổi chị của em, vậy thì em phải làm sao bây giờ? Em phải làm sao bây giờ? !"

Trình Lâm "Ha!" một tiếng, giơ cao hai tay vỗ bốp bốp: "Hay lắm, khả năng lấy cớ này tôi cho cô mười điểm, à không, một trăm điểm. Vậy Kỷ Phồn Âm bị cô thay thế, lấy hết công lao thì như thế nào? Cái cô ấy mất đi chỉ là một lời cảm tạ, mà thứ mà cô làm mất đi lại chính là con rùa vàng quý giá ho ra tiền đó."

Lệ Minh Nguyệt nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Trình Lâm bất mãn: "Tôi nói sai chỗ nào à?"

"Tôi đã sám hối với chị ấy rồi!" Kỷ Hân Hân than thở khóc lóc, cố gắng biện hộ cho mình, "Tôi không giấu diếm chị ấy, chị ấy biết tất cả mọi chuyện, nhưng chị ấy không ngại, chị ấy còn chúc phúc cho tôi và Tiêu Hành, nói bọn tôi rất xứng đôi. Những thứ này tôi đều không có nói sai, không tin có thể hỏi chị của tôi!"

Trình Lâm sầm mặt lại: "Kỷ Phồn Âm là đồ ngu ngốc, bị cô đạp vài chục năm nên đã quen làm bánh bao luôn rồi!"

Kỷ Hân Hân ghé vào đầu gối Lệ Tiêu Hành, quay đầu lại nhìn Trình Lâm một cái, vẻ ác độc lóe lên rồi liền biến mất.

Đúng vào lúc này, Lệ Tiêu Hành đột nhiên quay đầu hỏi Phạm trợ lý: "Cô ấy vẫn còn ở đây chứ?"

Phạm trợ lý ngầm hiểu: "Lúc bọn tôi đi ra, Kỷ Phồn Âm tiểu thư vẫn còn ngồi trên chỗ ngồi."

Lệ Tiêu Hành đẩy cái tay Kỷ Hân Hân đặt trên đầu gối của mình ra, đối phương lập tức bối rối nắm chặt ngón tay của anh ta.

"Em yêu anh, đúng không?" Lệ Tiêu Hành hỏi.

Kỷ Hân Hân vội vàng hôn lên mu bàn tay của anh ta, tuyệt vọng lặp lại: "Đúng, em yêu anh, chỉ yêu mình anh."

Cô biết Lệ Tiêu Hành muốn cái gì, lúc trước cô cũng có thể nắm giữ được tiêu chuẩn này, có chừng có mực cho Lệ Tiêu Hành từng chút từng chút những thứ anh ta muốn, nhưng không khiến cho anh ta lấy được sự thỏa mãn chân chính.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Lệ Tiêu Hành đột nhiên lộ ra răng nanh với cô.

Kỷ Hân Hân dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm. Cán cân cân bằng giữa cô và Lệ Tiêu Hành đang có xu hướng lệch về phía Lệ Tiêu Hành.

Hiện tại trước mắt, cô đã gần như sắp bại trận rồi, chỉ còn lại tình yêu của Lệ Tiêu Hành là canh bạc duy nhất, Kỷ Hân Hân không còn tâm tư mà dè dặt nữa, cô một mạch nói ra hết những lời mà Lệ Tiêu Hành muốn nghe nhất truyền vào trong lỗ tai và trong đại não của anh ta.

"Em yêu anh như vậy, anh không thể bỏ mặc em được. Không có anh em không sống được, ngoại trừ anh em không còn có cái gì nữa..."

"Nếu em đã yêu anh thì ở yên chỗ này, ngoan ngoãn chờ anh trở về." Lệ Tiêu Hành sờ lên tóc của cô, sau đó giơ cái tay lên.

Phạm trợ lý lập tức hiểu ý đẩy Lệ Tiêu Hành đi về phía cửa.

Lệ Minh Nguyệt cúi đầu nói với Trình Lâm: "Cô vừa mới nói là mình có 'một đống chứng cứ’ đúng không, không bằng tiếp tục ở lại nói với tôi đi."

Trình Lâm hừ một tiếng đứng lên, bất đắc dĩ kéo cái ghế ra để Lệ Tiêu Hành và Phạm trợ lý rời đi.

Lệ Tiêu Hành chân trước vừa đi không bao lâu, Trình Lâm đã thò đầu ra, chờ đợi anh ta đi xa, quay đầu lại nhanh chân đi về phía Kỷ Hân Hân còn đang nhỏ giọng khóc nức nở, không nói hai lời giơ tay cho cô ta một bạt tai.

Lệ Minh Nguyệt vốn dĩ không có ý định ngăn cản, chỉ ngạc nhiên thốt ra từ trong cổ họng một âm tiết không có ý nghĩa.

Trình Lâm chỉ đánh một bàn tay, cũng không dùng sức lực quá lớn, nhưng âm thanh lại vô cùng vang dội, khiến cho vương miện bảo thạch trên đầu Kỷ Hân Hân bay thẳng xuống mặt đất.

"Làm sao, tôi vừa đánh cô đấy, tôi chính là ác nhân, tôi còn dị ứng với Bạch Liên Hoa nữa." Trình Lâm thẳng thắn chỉ vào mặt mình, xoay người nói với Kỷ Hân Hân, "Nếu cô không đuối lý thì cô đánh lại đi."

Kỷ Hân Hân bụm mặt không nhìn cô ta.

Trình Lâm khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Biết ngay là cô còn muốn tiếp tục giả vờ mà."

Cô ta đứng thẳng lưng lên hướng về phía Lệ Minh Nguyệt: "Vừa nãy tôi nói đùa đó, dù sao cũng là nhật ký cá nhân, mặc dù tôi giành được, nhưng cũng không tiện công khai."

"... Cô ăn trộm?" Lệ Minh Nguyệt lặp lại.

"Đúng, tôi ăn trộm." Trình Lâm vênh vang đắc ý nói, "Cô ta cũng không dám đến đòi lại của tôi."

Lệ Minh Nguyệt nghĩ một hồi, hỏi, "Vậy tôi phải hỏi ý kiến của cô ấy trước khi lấy đống chứng cứ đó từ cô?"

Trình Lâm: "... Sao mà cô kỳ quái như thế chứ?"

"Làm sao kỳ quái?" Lệ Minh Nguyệt khách khí hỏi.

"Người bình thường lúc này đáng lẽ nên tức giận, " Trình Lâm híp mắt, "Nhưng cô lại không hề tức giận một chút nào."

Lệ Minh Nguyệt nghĩ đến việc vị Trình gia thiên kim này lúc nào cũng có hai mặt trái ngược, đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Hóa ra là loại tính cách này, khó trách rất nhiều người lén lút mắng cô ta không thương tiếc như vậy.

"Tôi chỉ muốn tìm một phương pháp giải quyết thích hợp, như vậy có thể thực hiện được không?" Lệ Minh Nguyệt hỏi.

"..." Trình Lâm trầm mặc một chút, ánh mắt đột nhiên lại hơi xám xịt, "Cô bình thường có xem tiểu thuyết trên mạng không? Hoặc là mấy chuyện liêu trai quái dị gì đó?"

Lệ Minh Nguyệt uyển chuyển đáp lại: "Xin lỗi, bình thường tôi tương đối bận rộn, nhưng mà liêu trai thì tôi từng xem qua."

"... Ý của tôi chính là, muốn xem thì cứ xem đi, không cần phải hỏi người trong cuộc đâu, không có ý nghĩa." Trình Lâm đẩy cửa ra, "Tôi đi hút điếu thuốc, lập tức quay lại."

Lệ Minh Nguyệt nhìn Trình Lâm đi ra ngoài, mới quay đầu lại nhìn vào bên trong phòng tiếp khách một cái.

Bên trong lúc này chỉ còn lại Kỷ Hân Hân vẫn còn phủ phục trên mặt đất.

Lệ Minh Nguyệt đi ra phía trước đỡ cô dâu lên: "Ngồi dậy, tỉnh táo một chút đi, chuyện phía trước tôi sẽ xử lý."

"Đừng nói cho bác trai bác gái, " Kỷ Hân Hân nắm lấy cổ tay của cô, khẽ thỉnh cầu, "Bọn họ lớn tuổi, chị không muốn bọn họ đột nhiên tiếp nhận một tin tức chấn động lớn như thế, lỡ như thân thể của bọn họ..."

Lệ Minh Nguyệt cúi đầu nhìn người phụ nữ nhìn như yếu đuối, nhưng lại gan lớn đến mức lừa Lệ Tiêu Hành suốt năm năm, thậm chí còn chỉ còn cách con đường tiến vào Lệ gia chỉ có một bước,

Cô thực sự không dám xem thường Kỷ Hân Hân.

"Cha mẹ tôi cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, chút chuyện nhỏ này không đến mức khiến cho bọn họ ngã xuống đâu." Lệ Minh Nguyệt lạnh nhạt nói, rút tay ra, dặn dò trợ lý rót nước cho Kỷ Hân Hân.

Lúc đi ra tới cửa, Lệ Minh Nguyệt vẫn quay lại nhìn Kỷ Hân Hân thân hình yếu ớt ngồi trên ghế thêm một lần nữa.

Đối phương cúi đầu thấp xuống, cuộn thành một đoàn, nhìn đáng thương cực kỳ.

Nhưng trong lòng Lệ Minh Nguyệt không có một chút thương hại nào, cô khẽ dặn dò phụ tá của mình: "... Trông chừng cô ta, trước khi tôi và anh tôi trở về, đừng cho cô ta rời phòng. Nếu thực sự cần, hãy gọi vệ sĩ tới."

"Hiểu rõ." Trợ lý dứt khoát gật đầu lĩnh mệnh.

Lệ Minh Nguyệt đi về phía Trình Lâm đang hút thuốc trong khu vực cho phép, chuẩn bị xem cuốn nhật ký kia của Kỷ Phồn Âm.

...

Lúc Kỷ Phồn Âm uống xong ngụm Cocacola lạnh đầu tiên mà nhân viên phục vụ đưa tới, Bạch Trú đột nhiên chạy tới bên cạnh cô.

Kỷ Phồn Âm khẽ ngẩng đầu, dùng khóe mắt nhìn cậu ta: "Có chuyện gì?"

Bạch Trú ngồi ở trên cái ghế dựa bên cạnh cô, khẽ nói: "Chuyện kế tiếp cô không cần xen vào nữa, đi theo tôi đi."

"Buổi lễ còn chưa kết thúc đâu." Kỷ Phồn Âm không hề động đậy.

Cô có thể nhìn thấy Trình Lâm hình như đang tranh chấp cái gì đó với Kỷ Hân Hân, sau đó bị Lệ Minh Nguyệt chạy tới ngắt lời, cả đoàn người cấp tốc rời đi, toàn bộ hành trình chỉ trong vòng một phút, không gây nên ảnh hưởng gì quá lớn.

"Tôi đã biết rồi, " Bạch Trú dừng một chút, "Rất nhanh, Lệ Tiêu Hành cũng sẽ biết."

"Anh ta biết lúc này là vừa vặn." Kỷ Phồn Âm nói.

Bạch Trú trầm mặc một lát, giọng nói thấp hơn: "Đây là trả thù sao?"

"Kỷ Phồn Âm không nên trả thù sao?" Kỷ Phồn Âm hỏi lại.

"... Kỷ Phồn Âm, đi theo tôi đi." Bạch Trú không còn đắn đo về vấn đề này nữa, lại lặp lại lời thỉnh cầu ban đầu, "Hôm nay là sinh nhật của tôi, cô còn thiếu tôi một câu trả lời."

Ngậm lấy ống hút uống Cocacola, Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, vô thức nhìn về cách đó không xa một chút.

Cô thấy được Bạch phu nhân đang ngồi ở nơi đó.

Mà Bạch phu nhân cũng đang nhìn Kỷ Phồn Âm, không biết đã nhìn về nơi này được bao lâu.

Kỷ Phồn Âm và Bạch phu nhân nhìn nhau một lát, cầm Cocacola đứng lên: "Vậy chúng ta đi ra bên ngoài nói đi."

Bạch Trú vụt một phát cũng đứng dậy theo.

Chưa đến mấy phút sau, Phạm trợ lý đẩy Lệ Tiêu Hành tới chỗ ngồi trống không của Kỷ Phồn Âm.

"Kỷ Phồn Âm tiểu thư vừa mới ngồi ở chỗ này đâu rồi?" Tân khách ngồi cùng bàn chỉ chỉ ra bên ngoài, "Mới vừa nãy đã rời đi cùng tiểu thiếu gia Bạch gia rồi."

Sau đó, cậu con trai của vị tân khách kia đột nhiên nói: "Chị gái xinh đẹp còn thiếu anh trai nhỏ đó một câu trả lời!"

Tân khách tay mắt lanh lẹ bưng kín miệng con trai, xấu hổ cười cười.

Phạm trợ lý lập tức gọi điện thoại, xoay người nói thầm với Lệ Tiêu Hành: "Ngay ở bên ngoài, còn chưa đi."

Vẫn luôn nắm chặt lan can xe lăn, Lệ Tiêu Hành thoáng buông lỏng tay, ra lệnh: "Đi."  
Bình Luận (0)
Comment