Chức Nghiệp Thế Thân, Lương Giờ Mười Vạn

Chương 87

Kỷ Phồn Âm là người lái xe nên đương nhiên không thể uống rượu.

Mặc dù cô là người phát hồng bao nhiều nhất trong nhóm công việc, cũng là người nhỏ tuổi nhất trong số ba vị sếp, nhưng mọi người bình thường cười cười nói nói với cô cũng không có nghĩa là sẽ không biết có chừng có mực, cũng không ai lại cố chấp mời rượu cô trong trường hợp như này.

Lúc gọi món ăn, Kỷ Phồn Âm tùy ý chọn mấy món mà mình thích ăn, còn lại cô định đưa cho Thẩm Thích chọn nốt, nhưng ngẫm lại, cô lại đưa cho mấy cô bé trẻ tuổi ngồi cùng bàn với cô.

Nên ưu tiên cho các cô gái.

Thẩm Thích không có chút ý kiến nào đối với chuyện này, anh ta nhấc kính mắt lên, nhân lúc đồ ăn còn chưa lên bèn hạ giọng nói chuyện công việc với Kỷ Phồn Âm.

Kỷ Phồn Âm cầm một chén nước sôi để nguội vừa uống vừa chậm rãi nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu.

Trên bàn, giọng nói những người khác cũng không tự chủ mà hạ thấp xuống một chút.

Trần Vân Thịnh và Bạch Trú chia ra đi theo bộ phận của riêng mình, nhưng hơn phân nửa lực chú ý lại không ở đặt lên trên bàn của mình.

Bạch Trú không hề ham hố gì với mấy chuyện ăn uống như thế này, chỉ câu được câu không trả lời mấy câu hỏi có liên quan đến chuyên ngành, còn đặc biệt chọn một chỗ ngồi vừa vặn có thể nhìn thấy Kỷ Phồn Âm.

Sau đó cậu ta đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.

Số lần Kỷ Phồn Âm ăn cơm cùng với cậu ta cũng phải gần cả trăm lần, nhưng nhất cử nhất động của cô lần này hình như không giống với lúc trước lắm.

Rốt cuộc là không giống ở chỗ nào?

Bạch Trú trầm tư hồi lâu không bắt được trọng điểm, cho đến khi cậu ta trông thấy Kỷ Phồn Âm dùng đũa gắp miếng rau cải xôi từ trong nồi lẩu ra.

―― Kỷ Hân Hân không thích ăn rau cải xôi, vì cô ta cảm thấy hương vị của nó rất kỳ quái.

Bạch Trú phút chốc trợn tròn tròng mắt, trái tim bị một cơn chấn động to lớn xông đến.

Cậu ta từng lừa mình dối người, nói với chính bản thân mình rằng, cho dù trong quá trình "làm việc", Kỷ Phồn Âm nhất định cũng sẽ để lộ ra một hành động chân thực nào đó, nhưng mà cô ấy đóng vai thực sự là cẩn thận, một giọt nước cũng không lọt.

Bên cạnh, hai cô gái trẻ đang châu đầu kề tai thảo luận một ca khúc có tên là « Chân tướng là giả » do Lạp Lang biên tập, Bạch Trú nghe tên ca khúc, cảm thấy thật là châm chọc.

Cậu ta bảo Kỷ Phồn Âm diễn người mà cậu ta thích cho cậu ta nhìn, sau đó chính cậu ta lại yêu người diễn viên đó.

Tại sao có thể như vậy được?

Trong phút chốc, Bạch Trú mất hoàn toàn khẩu vị, cậu ta để đũa xuống, mở điện thoại ra lướt album ảnh của mình, tìm tòi một hồi mới tìm được một bức ảnh chụp.

Chỉ đạo mỹ thuật vừa mới cạn một chén, hơi có men say lén nhìn một chút, chấn kinh: "Đây không phải ―― "

"Không phải." Bạch Trú lạnh lùng ngắt lời ông ta, "Đây là em gái của cô ấy."

Cậu ta nói xong, cắn chặt răng, di chuyển ngón tay nhấn vào nút xóa bỏ.

Chỉ đạo mỹ thuật tuổi trên năm mươi hiển nhiên là không hiểu được cảm xúc phức tạp hay là yêu hận tình cừu gì đó phía sau một loạt hành vi này của Bạch Trú, gãi gãi đầu, ồ một tiếng rồi lại hét lớn lên uống rượu.

Bạch Trú nhét di động vào trong túi, cầm cái chén trống không trên bàn lên nói: "Tôi cũng uống."

Chỉ đạo mỹ thuật "Ai u" một tiếng: "Tiểu Bạch, đúng là có chí khí! Lát nữa tôi sẽ bao tiền lái xe cho cậu!"

"Cậu ta lái cái xe kia thì làm gì có thiếu tiền cơ chứ..." Có người nhỏ giọng nói.

Không phải Bạch Trú chưa từng uống rượu, nhưng mượn rượu giải sầu như hôm nay thì là lần đầu tiên.

Huống chi cậu ta còn ngồi cùng bàn với ba người có kinh nghiệm đầy mình, cho nên chỉ sau vài ba câu mời rượu, bọn họ đã không tốn sức chút nào “hạ gục” cậu ta trên bàn rượu.

Lúc mà bọn họ muốn gọi lái xe cho Bạch Trú, tìm ra chìa khóa xe trên người Bạch Trú xong, nhưng lại nhớ tới một chuyện rất quan trọng.

―― bọn họ không biết Bạch Trú ở chỗ nào, hơn nữa Bạch Trú còn chưa giao sơ yếu lý lịch ra.

Thuê một nhà trọ cho Bạch Trú ngủ tạm á, với một người say khướt như này thì cũng không quá phù hợp.

Vậy là vấn đề này thuận lý thành chương được trình lên chỗ sếp Kỷ để xin ý kiến chỉ thị.

Kỷ Phồn Âm nhìn thoáng qua Thẩm Thích.

Thẩm Thích hiểu ý: "Tôi biết địa chỉ nhà Bạch Trú."

Thẩm Thích đương nhiên không biết địa chỉ nhà Bạch Trú, nhưng mà Kỷ Phồn Âm đã lặng lẽ gửi cho anh ta.

Mọi người nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm, rối rít khen Thẩm trợ lý không gì không biết, quả nhiên là rất đáng tin cậy.

"Anh tiễn cậu ta một chuyến đi, " Kỷ Phồn Âm nghiêng đầu nói với Thẩm Thích, "Đưa cậu ta về nhà."

Vị khách hàng quan trọng như vậy mà lại say đến nửa chết nửa sống, nếu như xảy ra chuyện gì, Bạch phu nhân nhất định sẽ nổi giận.

Thẩm Thích là người làm phần mềm nhỏ kia, anh ta biết hết nội tình, để anh ta đưa Bạch Trú về là thích hợp nhất.

Thẩm Thích đồng ý, đỡ Bạch Trú rời đi.

Người uống say cần mang về cũng không chỉ có một mình Bạch Trú, cho nên việc cậu ta và Thẩm Thích rời đi trước cũng không khiến mọi người tò mò, chỉ nhìn rồi cười một cái liền không để ý nữa.

Đại cục tan cuộc, Kỷ Phồn Âm vẫn còn vô cùng thanh tỉnh quét thẻ trả tiền.

Chỉ đạo mỹ thuật say khướt đi qua sau lưng cô, học theo những người trẻ tuổi, nhấc tay hô to lên: "Cám ơn sếp!"

Kỷ Phồn Âm quay đầu lại nhìn ông ta một cái, buồn cười nói: "Được, mau về nhà đi ngủ đi."

Chỉ đạo mỹ thuật lại tiếp tục hô to giống như cái máy: "Cám ơn sếp!"

Con gái ông ta tới đón nhìn vậy liền phì cười: "Được được được rồi ba à, chúng ta rời đi được chưa?"

Trần Vân Thịnh đi cuối cùng trong đám người, ánh mắt lóe sáng rơi lên trên người Kỷ Phồn Âm.

"Em cũng uống à?" Kỷ Phồn Âm liếc nhìn cậu một cái, rồi đi ra ngoài.

Trần Vân Thịnh đi bên cạnh cô: "Chỉ có một chén."

Trong giọng nói của cậu mang theo ý cười mơ hồ, giống như chỉ một giây sau là sẽ có nốt nhạc từ bên trong đó bay ra ngoài, người bên ngoài nghe xong, cảm thấy tâm tình của mình cũng không tự chủ được mà tốt lên cùng.

"Chuẩn bị được hết xe chưa?" Kỷ Phồn Âm hỏi mọi người.

"Xong rồi ạ!"

"Em gọi phải một cái xe xa lắm, phải chín phút nữa mới đến..."

Duy chỉ có Trần Vân Thịnh nhỏ giọng xoay người nói: "Em sẽ đợi chị lên xe xong rồi mới gọi xe."

Kỷ Phồn Âm nhìn Trần Vân Thịnh mới uống một chén rượu mà đã có chút đần độn, phì cười.

Xe của Kỷ Phồn Âm dừng ở ven đường cách đó không xa, cô nhìn đồng hồ, xua tay với mọi người: "Mọi người về nhà sớm nghỉ ngơi nhé, buổi sáng ngày mai, người không có chuyện gì có thể đi muộn một tiếng."

"A thật sao! Tôi sẽ ngủ nướng đến tận chín giờ!"

"Em muốn hỏi, mấy buổi tiệc như này có thể tổ chức được thêm bao nhiêu lần nữa vậy ạ?"

Kỷ Phồn Âm cười, để một đám ma men lại phía sau rồi đi lên xe của mình, lúc ngoặt ra khỏi chỗ đậu xe, cô nhìn vào kính chiếu hậu, phát hiện nhóm người kia đang ngơ ngác đứng ở dưới đèn đường điên cuồng vẫy tay với cô.

Trên đường lái xe về nhà, Kỷ Phồn Âm nhận được điện thoại của Bạch Trú.

Nghĩ đến, có Thẩm Thích hộ tống thì hẳn là không vấn đề gì, Kỷ Phồn Âm trực tiếp tắt điện thoại của Bạch Trú.

Sau đó Bạch Trú liền không gọi nữa.

Sau đó không bao lâu chính là điện thoại của Thẩm Thích: "Đã đưa Bạch Trú về nhà an toàn, nhưng còn đụng phải cha của cậu ta."

Kỷ Phồn Âm nhướng nhướng mày.

Cha Bạch Trú có thể nói là một địa thần rồng, thấy đầu mà không thấy đuôi, chỉ nghe mọi người nói về ông ta, chứ không thể nào nhìn được mặt mũi ngoài đời thực, cùng lắm chỉ có thể nhìn thấy ở trên mấy tấm ảnh chụp ở các tờ báo về tài chính và kinh tế.

Nhưng mà người có thể nghĩ đến việc đưa con riêng đến nhận mặt con ruột của mình, chắc hẳn cũng là kỳ nhân.

"Cha cậu ta trông thấy cậu ta uống say thì tỏ thái độ gì?" Kỷ Phồn Âm hỏi.

“Không mấy vui vẻ." Thẩm Thích nói khá là uyển chuyển, "Hình như Bạch tiên sinh nghe nói tình hình con trai mình gần đây không tốt lắm, cho nên đặc biệt tới thăm."

Kết quả Bạch Trú lại say khướt về nhà, hoàn toàn nghiệm chứng cho câu "Tình hình gần đây không tốt", Bạch phụ vừa nhìn chắc chắn lại càng thêm nổi giận.

Nhưng mà Kỷ Phồn Âm nghĩ một lát liền hiểu, chuyện lần này chắc chắn là không thoát khỏi liên quan với vị tình phụ kia của Bạch phụ.

Bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa rồi.

"Anh đã rời khỏi đó chưa?" Kỷ Phồn Âm chuyển qua một giao lộ, hỏi.

"Đã rời khỏi rồi."

"Vậy không cần phải để ý đến cậu ta nữa. Bạch Trú muốn từ chức lúc nào thì cứ kệ cậu ta, còn tiền lương của cậu ta thì cho y như các thực tập sinh khác."

"Hiểu rồi."

Kỷ Phồn Âm cúp điện thoại, lại nghĩ tới cú điện thoại vừa nãy của Bạch Trú, thuận miệng hỏi một câu: "Vừa rồi Bạch Trú có gọi điện thoại cho tôi à?"

Thẩm Thích trả lời không chút gợn sóng: "Tôi không để ý."

Kỷ Phồn Âm nhướng mày: "Được, anh cũng sớm nghỉ ngơi một chút."

Cô cảm thấy, hôm nay có vẻ là đã kết thúc xong việc, sáng ngày mai cũng không có việc gì quan trọng, chuẩn bị ngủ nướng rồi buổi chiều mới đi đến Studio, ai biết lúc rạng sáng lại bị tiếng chuông đánh thức.

Vẫn là Phạm trợ lý.

Kỷ Phồn Âm: "..."

Cô lên dây cót tinh thần nhìn vào cái điện thoại, phát hiện còn có một thông báo từ ngân hàng gửi đến.

Phạm trợ lý đã quá hiểu cô, anh ta lựa chọn gửi tiền trước rồi mới gọi điện thoại.

Nhưng Kỷ Phồn Âm sau buổi tiệc hôm qua đã quá mệt mỏi rồi, cô thực sự rất muốn ngủ, không muốn tiếp tục kể chuyện Nghìn lẻ một đêm cho tên Lệ Tiêu Hành ảo tưởng kia nữa.

Hiện tại Lệ Tiêu Hành là động cơ vĩnh cửu về mặt tình cảm, không cần quá chăm chỉ làm việc cũng có thể lấy được điểm tích lũy cực lớn trên người anh ta.

Cô cũng chẳng thiết số tiền này.

Thế là cô quả quyết ngắt cuộc gọi từ Phạm trợ lý đi, chuyển khoản lại cho anh ta, sau đó tắt điện thoại di động nằm ngáy o o.

Một loạt thao tác chỉ cần hai phút.

Thực sự có cảm giác bỏ bê công việc, thoải mái vô cùng.

Vui sướng.

...

Bên kia, Phạm trợ lý nhìn số tiền bị trả về trong điện thoại di động, thử gọi lại cho Kỷ Phồn Âm, quả nhiên là không gọi được.

Anh ta thở dài một cái, ngẩng đầu nhìn Kỷ Hân Hân.

Kỷ Hân Hân nhìn có chút kinh hoàng thất thố, cô ta hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Tiêu Hành hiện tại đau đến mức như vậy, hay là trực tiếp đưa đến bệnh viện đi? Tôi sợ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện mất..."

Phạm trợ lý nhìn dường như muốn nói cái gì đó, nhưng lại nuốt lời muốn nói xuống, chỉ nói ra một câu: "... Chỉ có thể như vậy."

"Anh còn biện pháp nào khác sao?" Kỷ Hân Hân nhìn ra sự chần chờ của anh ta, lập tức hỏi lại, "Có biện pháp nào mà chúng ta có thể làm lúc này ư? Lần trước nhiều bác sĩ như vậy mà còn vô dụng, hiện tại..."

"Tôi có một đề án vô cùng ti tiện và đáng sợ." Phạm trợ lý nhéo nhéo cái mũi của mình, "Đồng thời với cái đề án này, hẳn là cô sẽ không muốn nghe thấy."

Trong lòng Kỷ Hân Hân là cảm giác nặng nề.

Đầu óc của cô ta thậm chí còn không thể vận chuyển và suy nghĩ, nhưng tiềm thức đã ngay lập tức nhận ra bất an.

"... Đề án nào cơ?" Cô ta cắn môi hỏi.

Phạm trợ lý cau mày, nét mặt có chút khó xử.

Nhưng tiếng gào đau đớn của Lệ Tiêu Hành vẫn tiếp tục phát ra từ phía phòng ngủ, gần như không có xu hướng dừng lại, tiếng gào kia nghe giống như là phạm nhân bị trói lên lăng trì, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm, làm cho người nghe cảm thấy toàn thân khó chịu.

Phạm trợ lý ngập ngừng hai phút mới hạ quyết định: "Kỳ thật, tiên sinh... từng thuê chị của cô, Kỷ Phồn Âm tiểu thư."

Kỷ Hân Hân mở to hai mắt.

Cô ta từng nghĩ đến chuyện này, cô ta đương nhiên từng nghĩ đến.

Dù sao thì trong những gì mà Kỷ Hân Hân biết, luôn thiếu khuyết một tin tức, đó là : Kỷ Phồn Âm quen biết Lệ Tiêu Hành kiểu gì?

Nếu như Lệ Tiêu Hành cũng mua thời gian thế thân của Kỷ Phồn Âm thì toàn bộ chuyện này đều giải thích được.

Sau khi hết khiếp sợ, Kỷ Hân Hân lập tức bình tĩnh lại: "Cũng là... làm thế thân cho tôi sao?"

"..." Phạm trợ lý lựa chọn nói lập lờ, "Đại khái là như thế. Tôi từng nhìn tận mắt hai lần, mặc dù cô ta thu phí cao, nhưng kỹ năng diễn xuất có thể nói là dĩ giả loạn chân."

Lúc này đầu óc Kỷ Hân Hân đột nhiên nóng lên, không chút nghĩ ngợi nói: "Cô ta đã kiếm được bao nhiêu tiền từ chỗ của Tiêu Hành rồi?"

Tống Thì Ngộ nói Bạch Trú bỏ ra mấy trăm triệu, vậy chẳng lẽ Lệ Tiêu Hành còn bỏ ra nhiều tiền hơn cả Bạch Trú nữa sao?

Phạm trợ lý: "... Chuyện này mới quan trọng."

Kỷ Hân Hân: "..." Chuyện này mới quan trọng? !

Phạm trợ lý tăng nhanh tốc độ nói: "Quan trọng là, có lẽ hiện tại cô cũng có thể đóng giả là chị của cô, tiêu trừ đi thống khổ cho tiên sinh."

Kỷ Hân Hân lập tức đứng lên, không tin hỏi lại: "Anh muốn tôi làm thế thân cho Kỷ Phồn Âm? !"

―― trông mèo vẽ hổ nhiều năm như vậy, tất cả đều thua ở trong tay người kia, làm sao có thể bắt chước giống được?

Bình Luận (0)
Comment