Phạm trợ lý giống như là đã sớm nghĩ tới được phản ứng của Kỷ Hân Hân, trên mặt anh ta không có một tia kinh ngạc nào, ngược lại rất bình tĩnh nhìn Kỷ Hân Hân một cái.
Sau đó anh ta bình tĩnh nói: "Trước kia cô cũng từng làm chuyện đó rồi mà."
Nếu như ngôn ngữ là binh khí thì chỉ trong chớp nhoáng này, Kỷ Hân Hân đã cảm nhận được một lợi kiếm xuyên qua ngực mình đâm ra một lỗ thủng cực lớn.
Cô ta vô thức muốn há miệng phản bác, nhưng lại bị Phạm trợ lý đoạt lời.
"Tôi chỉ nhớ trước kia ở trước mặt tiên sinh, không phải cô vẫn luôn giả bộ như là chị của cô hay sao?" Phạm trợ lý dừng một chút, nói bổ sung, "Nhất là khi hai vị cùng trở lại trại an dưỡng kia."
Kỷ Hân Hân giận đến mức hai tay đều đang phát run, nhưng cô ta vẫn gắng gượng kéo cơn tức này trở về.
―― Phạm trợ lý là người mà Lệ Tiêu Hành nể trọng nhất, cô ta không thể nào đối nghịch được với người này vào lúc này, cô ta sẽ không đánh lại.
Thế là sau khi hít sâu một hơi, Kỷ Hân Hân mới nuốt nỗi nhục nhã này xuống.
Cô ta dùng sức nhắm hai mắt lại, tay chân lạnh buốt đỡ tường đứng lên: "Được, tôi sẽ đi thử xem."
"Cho dù thất bại... Cũng không cần quá để tâm." Phạm trợ lý dự phòng trước một câu.
Nhưng Kỷ Hân Hân không hề cảm thấy đó là lời an ủi, cô ta cắn răng, không nhìn Phạm trợ lý, bước nhanh đi tới trước cửa phòng ngủ Lệ Tiêu Hành.
Cô ta vốn muốn gọi trực tiếp "Tiêu Hành" giống như bình thường, nhưng lời ra đến trước mồm lại nghĩ tới, “mình phải đóng vai Kỷ Phồn Âm”, thế là bèn sửa lời lại, học theo ngữ khí vừa lễ phép lại có một chút lạnh lẽo của Kỷ Phồn Âm gọi vào: "Lệ tiên sinh."
Trong phòng, Lệ Tiêu Hành không trả lời, Kỷ Hân Hân trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng là một mảnh đen kịt, trời bên ngoài cũng còn chưa sáng, Lệ Tiêu Hành đang vật vã trong cơn thống khổ khó mà chịu được, dường như theo bóng đêm sâu nặng cũng càng khiến nỗi thống khổ day dứt hơn.
Mới từ bên ngoài vào phòng, Kỷ Hân Hân híp híp mắt, không thích ứng được tia sáng bên trong, bước nhỏ xê dịch đến bên giường.
Lệ Tiêu Hành dường như không có chú ý tới việc cô ta lại gần.
Kỷ Hân Hân vốn định đến bên đầu giường ôn nhu v.uốt ve tóc Lệ Tiêu Hành, nhưng Kỷ Phồn Âm chắc chắn sẽ không làm như vậy.
Kỷ Phồn Âm sẽ làm thế nào?
Cô và Lệ Tiêu Hành qua lại với nhau thế nào?
Suy nghĩ của Kỷ Hân Hân gần như trở nên mê muội, cuối cùng chẳng hề làm gì, chỉ giảm âm thanh thấp xuống bắt chước giọng của Kỷ Phồn Âm: "Lệ tiên sinh?"
Lệ Tiêu Hành vội vàng mở to mắt, dùng ánh mắt mông lung nhìn về phía Kỷ Hân Hân: "... Kỷ Phồn Âm?"
"Là tôi." Kỷ Hân Hân nở một nụ cười, cô ta đã dần dần có lòng tin, cảm thấy việc này cũng không khó khăn đến như vậy, "Phạm trợ lý gọi điện thoại bảo tôi tới."
"..." Lệ Tiêu Hành dùng cánh tay chống thân thể lên, nhìn có vẻ đã tỉnh táo hơn một chút, "Lần này có thể ở cùng tôi lâu thêm một chút được không? Tiền không là vấn đề."
Kỷ Hân Hân: "..."
Biết rõ không phải lúc, cô ta vẫn không nhịn được hỏi: "Vậy Lệ tiên sinh chuẩn bị cho tôi bao nhiêu tiền vậy?"
"Bao nhiêu cũng được." Lệ Tiêu Hành khép hờ mắt, "... lần trước không phải cô còn khen thưởng máy bay tư nhân của tôi sao? Tôi sẽ tặng cho cô một bộ."
Kỷ Hân Hân không thể không cảm thấy may mắn vì trong phòng chỉ có ánh trăng, nếu không trong chớp nhoáng này, vẻ sụp đổ trên mặt cô ta thật sự sẽ rất khó khống chế.
"Được thôi, " Kỷ Hân Hân lạnh lùng nói, "Vậy hôm nay anh muốn nghe tôi nói cái gì?"
"Nói chuyện lần trước còn chưa nói xong." Lệ Tiêu Hành ngước mắt nhìn cô ta, "Lần trước cô mới chỉ nói một nửa câu chuyện."
Kỷ Hân Hân kẹt một chút.
Cô ta đương nhiên không biết được, vào lần trước, trong một giờ kia ở trong điện thoại, Kỷ Phồn Âm và Lệ Tiêu Hành đã nói chuyện gì, chỉ có thể trả lời dựa vào tình huống hiện tại: "Hôm nay tôi không muốn nói về chuyện kia nữa."
Nói xong, nhanh như chớp, Kỷ Hân Hân liền có chút hối hận.
Cô ta biết Lệ Tiêu Hành là một người vô cùng duy ngã độc tôn, mỗi câu nói ra miệng đều giống như là một mệnh lệnh trực tiếp, sẽ không thích việc vừa đưa ra chỉ lệnh đã bị người ta phản bác như vậy.
Vào lúc Kỷ Hân Hân còn đang nghĩ phải làm sao mới có thể sửa sai, Lệ Tiêu Hành lại rất thuận theo, gật đầu "ừm" một tiếng.
Thái độ quá khác thường.
Bởi vì quá đau cho nên không có sức lực nổi giận hay sao?
Kỷ Hân Hân nghĩ một hồi, đang muốn mở miệng thăm dò hỏi Lệ Tiêu Hành một câu, thì đối phương đã mở miệng trước.
"Cô có thể không cần làm gì cả, " Lệ Tiêu Hành trầm giọng nói, mỗi một chữ nghe đều rất phí sức, nhưng anh ta lại kiệt lực nói rất rõ ràng, "Chỉ cần ở lại chỗ này, ở lại bên cạnh tôi."
Kỷ Hân Hân chưa từng nghe thấy Lệ Tiêu Hành nói chuyện hèn mọn như thế bao giờ cả.
"... Có được không?" Lệ Tiêu Hành khẩn cầu hỏi.
Kỷ Hân Hân không thể khắc chế xúc động muốn cười lạnh của mình, từ trong cổ họng a lên một tiếng, châm chọc vô cùng.
Ở trước mặt Kỷ Phồn Âm, Lệ Tiêu Hành tựa như chỉ là một con chó đã được điều giáo tốt.
―― nhưng Kỷ Phồn Âm đã làm như thế nào? !
Kỷ Hân Hân hít sâu một hơi: "Được, anh ngủ đi."
Lệ Tiêu Hành đến cả tay của cô ta cũng không dám cầm, anh ta lại một lần nữa nằm xuống, rất nhanh đã yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng hít thở có vẻ thô trọng và thống khổ của Lệ Tiêu Hành là còn quanh quẩn ở trong phòng.
Qua một giây lát, Lệ Tiêu Hành mới đột nhiên hỏi: "Cô vẫn còn ở đó chứ?"
Kỷ Hân Hân lạnh lùng nói: "Vẫn ở đây."
Thế là Lệ Tiêu Hành lại yên tâm, yên tĩnh nằm lại.
Không khí yên tĩnh duy trì được càng lâu, Kỷ Hân Hân lại càng thấy cơn tức giận khủng khiếp kia sắp sửa đè sập, nghiền nát cô ta rồi.
Cô ta vẫn không thể nào hiểu nổi, Kỷ Phồn Âm đã làm thế nào mà có thể điều giáo được Lệ Tiêu Hành thành ra như vậy.
Chẳng lẽ chỉ là vì yêu thích, vì cảm tạ sao?
Trước kia Lệ Tiêu Hành cũng chưa từng nghe lời cô ta như vậy!
"Kỷ Phồn Âm, cô vẫn còn ở đó chứ?" Lệ Tiêu Hành lại hỏi.
Kỷ Hân Hân gần như muốn ác ý đẩy Lệ Tiêu Hành một cước cho anh ta về lại cơn đau đớn thống khổ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn trả lời: "Vẫn ở đây."
Hô hấp của Lệ Tiêu Hành chậm rãi bình phục, trở nên kéo dài.
Anh ta giống như một kẻ nghiện cuối cùng cũng lấy được thuốc, dưới tác dụng của thuốc đang chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Lúc này trời mới bắt đầu tảng sáng.
Giày vò hơn nửa buổi tối, Kỷ Hân Hân rốt cuộc cũng không chịu nổi, cô ta nhìn Lệ Tiêu Hành một hồi, xác nhận anh ta đã ngủ, không chút do dự đứng dậy rời đi.
Ai ngờ, cô ta vừa mới rời khỏi cái giường, Lệ Tiêu Hành đã lập tức tỉnh dậy, hơi có vẻ chật vật bắt lấy tay của cô ta: "Cô định đi đâu?"
Vội vàng không kịp chuẩn bị, bị một người từ phía sau lưng bắt lấy, Kỷ Hân Hân sợ tới mức kêu lên một tiếng.
Cô ta quay đầu lại, lập tức đối diện với con mắt của Lệ Tiêu Hành.
Ánh trăng vẩy vào nửa khuôn mặt anh ta, chiếu sáng rõ ràng cặp mắt hung ác nham hiểm kia.
"... Kỷ Hân Hân." Anh ta gọi đầy đủ họ tên của Kỷ Hân Hân, vẻ mặt nhìn rất là tức giận.
Không biết thế nào, Kỷ Hân Hân lại cảm thấy trái tim như muốn ngừng lại, sau đó cuồng loạn đập.
"Cô..." Lệ Tiêu Hành nhíu chặt lông mày, cái tay dùng sức, "Sao lại là cô ―― "
Tay Kỷ Hân Hân bị đau, trong lòng thầm kêu không ổn, linh quang lóe lên ngắt lời anh ta: "Anh đã… đã hết đau chưa?"
Cái gọi là thuốc xoa dịu, chính là dùng một loại thuốc khác vốn không hợp lệ để thay thế một loại thuốc hữu hiệu, nhưng với người uống, loại thuốc này sẽ giấu đi mục đích thay thế của mình, để người uống thuốc nghĩ lầm là đã được uống loại thuốc hữu hiệu kia, từ đó tác động vào sinh lý làm cho triệu chứng trên thân người uống thuốc khỏe lên.
Khi Lệ Tiêu Hành thật sự tưởng Kỷ Hân Hân là Kỷ Phồn Âm, đau đớn của anh ta sẽ giảm bớt.
Nhưng khi Kỷ Hân Hân đánh nát sự thật này ――
Cơ bắp toàn thân Lệ Tiêu Hành đột nhiên căng cứng, nói được một nửa liền không nói tiếp được nữa.
Kỷ Hân Hân lập tức thoát khỏi tay anh ta rồi quay người đi ra ngoài tìm Phạm trợ lý.
Phạm trợ lý vẫn luôn đứng ở cửa, anh ta nhìn đồng hồ đeo tay một cái, rất là không hiểu: "Ngài đi vào rất lâu, tôi tưởng là hữu hiệu."
"Anh ấy nhận ra tôi." Kỷ Hân Hân không cam lòng nói, "Phương pháp này không có ý nghĩa."
Phạm trợ lý thở dài: "Là vì kỹ năng diễn xuất của cô vẫn chưa đủ tiêu chuẩn."
Kỷ Hân Hân không tin mà quay đầu lại nhìn chằm chằm Phạm trợ lý, thực sự không thể tin những gì mà mình vừa mới nghe được.
―― kỹ năng diễn xuất của ngài vẫn chưa đủ tiêu chuẩn?
Không phải là muốn nói, bất luận là bản thể, hay là kỹ năng diễn xuất, thì cô ta đều không bằng Kỷ Phồn Âm hay sao?
Kỷ Hân Hân bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác nhìn Lệ Tiêu Hành ở trong phòng, nhìn thấy Lệ Tiêu Hành đau đến mức sức lực ngồi lên cũng không có, trong lòng xuất hiện một kh.oái c.ảm vặn vẹo.
Cô ta vốn có thể lựa chọn rất nhiều người ngoài Lệ Tiêu Hành làm chồng tương lai của mình.
Nhưng cô ta lại chọn Lệ Tiêu Hành.
Hiện tại Lệ Tiêu Hành bị như vậy, đối với cô ta, chính là bị báo ứng.
Phạm trợ lý thay đổi mấy biện pháp liền cũng không thể gọi được cho Kỷ Phồn Âm, cuối cùng chỉ có thể nhờ bác sĩ cho Lệ Tiêu Hành uống thuốc an thần, mới khiến cho anh ta nhíu chặt lông mày rồi thiếp đi.
"Đây không phải kế lâu dài, " Bác sĩ thở dài nói, "Dù là dùng thuốc an thần, hay là để ngài ấy chịu cảm giác đau này tra tấn thì cả hai đều sẽ nhanh chóng khiến thân thể Lệ tiên sinh sụp đổ. Tôi chỉ có một sáng kiến duy nhất lúc này, đó là bảo ngài ấy dừng hết tất cả các phương pháp đang làm, đi vào bệnh viện."
Phạm trợ lý trầm tư hồi lâu: "Đây không phải là việc tôi có thể quyết định."
Bác sĩ biết thân phận của Lệ Tiêu Hành, cũng không nói cái gì, chỉ lắc đầu: "Bác sĩ tâm lý thì sao?"
"... Tiên sinh nói là ngài ấy không cần, ngài ấy biết mình cần làm gì."
Phạm trợ lý đưa bác sĩ đi ra ngoài, khi trở về trông thấy Kỷ Hân Hân thất hồn lạc phách ngồi ở trong phòng khách, thật sự là đồng tình với cô ta, thậm chí còn muốn mua một cuốn sách « Dạy cách trở thành diễn viên » cho Kỷ Hân Hân.
Anh ta từng nhìn thấy cảnh Kỷ Phồn Âm đóng vai Kỷ Hân Hân tập luyện với Lệ Tiêu Hành, thật sự có thể nói là giống bản gốc y như đúc, hoàn toàn có thể dĩ giả loạn chân.
... Khó trách lại ra giá cao như vậy.
Phạm trợ lý sờ lên đầu, đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại di động của Lệ Tiêu Hành kêu lên, liền qua đó nhìn một cái.
Là Lệ Minh Nguyệt gọi: "Tôi vừa mới thấy bác sĩ qua chỗ anh của tôi? Tình huống của anh ấy thế nào rồi?"
Phạm trợ lý không ngờ tình báo của Lệ Minh Nguyệt lại nhanh như vậy, bèn báo cáo lại tình hình thực tế: "... Tiên sinh hiện tại đã ngủ."
"Tôi biết rồi, " Lệ Minh Nguyệt trầm ngâm một chút, "Chờ anh ấy tỉnh lại nhớ bảo anh ấy một tiếng, tôi có việc muốn nói với anh ấy."
Phạm trợ lý đồng ý.
Lệ Minh Nguyệt lại hỏi: "Kỷ Hân Hân đâu? Cô ta gần đây đang làm cái gì?"
Không giúp được gì cả. Phạm trợ lý nghĩ thầm.
Sau đó anh ta dùng ngôn ngữ mỹ hóa câu trả lời này: "Như cũ."
"Biết rồi." Lệ Minh Nguyệt lưu loát đáp lại, "Anh chuyên tâm chăm sóc tốt anh ấy, công chuyện của công ty tôi sẽ tạm thời tiếp quản."
Phạm trợ lý chần chừ một lúc: "Cái này. . ."
"Tôi nói thẳng luôn, cha mẹ tôi nói là xế chiều hôm nay sẽ phái người đón anh ấy ra một bệnh viện ngoại quốc ở một thời gian ngắn, " Lệ Minh Nguyệt không cho anh ta cơ hội nói tiếp, "Sức khỏe của anh ấy quan trọng hơn bất cứ thứ gì."
"... Được, tôi đã hiểu."
Lệ Minh Nguyệt cũng bất đắc dĩ lắm mới nhận tiếp quản công việc của Lệ Tiêu Hành, cô lúc này thực sự là ba đầu sáu tay, loay hoay đến mức lòng bàn chân bốc hỏa.
Cứ như thế này thì tóc cũng rụng hết mất.
―― buổi sáng ngày hôm đó, trợ lý Lệ Minh Nguyệt nói với cô là có người muốn thu mua Studio của Kỷ Phồn Âm.
Bận rộn đến mức đầu đau như búa bổ, Lệ Minh Nguyệt đè lên thái dương: "Cô ấy sẽ biết tự xử lý, còn nói cho tôi làm gì?"
Bán hoặc là không bán, làm gì có chuyện Kỷ Phồn Âm để cho mình lỗ vốn?
"... Bên thu mua là Cao Hoài Entertainment." Trợ lý nói, "Người xuất thủ là Bạch Chính Diệp."
Lệ Minh Nguyệt dừng lại một chút.
Bạch Chính Diệp, là cha của Bạch Trú.
... Một cuộc giao dịch ác ý?