Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1000 - Chương 1000: Trần Thế Gió Thu, Nhân Sinh Lá Rụng 3

Chương 1000: Trần thế gió thu, nhân sinh lá rụng 3 Chương 1000: Trần thế gió thu, nhân sinh lá rụng 3

Trong phòng, Lâm Xung kéo Trịnh tuần bộ vừa đi tới lại, đối phương vùng vẫy một chút, Lâm Xung tóm lấy cổ hắn, ấn hắn xuống bàn gỗ.

- Ở đâu......

Giọng nói của hắn, đến bản thân hắn đều có chút nghe không rõ.

Người chung quanh xông tới, Trịnh Tiểu Quan cũng vội vàng chạy tới.

- Mục thúc thúc, Mục thúc thúc......

- Mục huynh đệ không nên vọng động......

- Đừng làm loạn, dễ nói dễ nói......

Rất rất nhiều cánh tay đưa tới, đẩy hắn, ngăn hắn. Trịnh tuần bộ đập vào cánh tay trên cổ kia, Lâm Xung phản ứng lại được, buông ra để hắn nói chuyện, lão nhân đứng dậy an ủi hắn.

- Mục huynh đệ, ta biết ngươi tức giận, nhưng chúng ta không làm được gì cả......

Trời đất xoay vần, tầm mắt là một mảnh xám trắng, linh hồn Lâm Xung cũng không còn trên người mình, hắn máy móc vươn tay ra, nắm được tay phải của “Trịnh đại ca”, xé ngón tay út của hắn xuống, bên cạnh có hai người mỗi bên tóm lấy một cánh tay hắn, nhưng Lâm Xung không có cảm giác gì. Máu tươi bắn ra, có người sững sờ, có người hét lên thất thanh, Lâm Xung giống như đang kéo một nắm mì vắt, vứt ngón tay đó xuống.

- Ở đâu hả?

Âm thanh yếu ớt từ trong cổ họng vang ra, bên cạnh là khung cảnh hỗn loạn, lão nhân mở miệng hét lớn.

- Ngón tay ta, ngón tay ta.

Cúi người muốn nhặt ngón tay dưới đất lên, Lâm Xung không để hắn đi, bên cạnh tiếp tục hỗn loạn một hồi, có người vung ghế lên nện lên người hắn, Lâm Xung lại bẻ gãy một ngón tay của lão nhân, kéo xuống.

- Nói cho ta biết ở đâu?

Đau đớn dữ dội khiến cho lão nhân không thể kiềm chế được bài tiết, phía sau có người vung quyền đánh tới, Trịnh Tiểu Quan cũng hét lên cho Lâm Xung hai quyền, ánh mắt Lâm Xung mê muội nhìn hắn, cho đến khi Trịnh Tiểu Quan hét lớn.

- Mục An Bình, ngươi không cần Mục An Bình nữa à?

Ánh mắt đờ đẫn của Lâm Xung có chút phản ứng, xung quanh rối bời, có người nhấc gậy lên nện xuống, có người trở nên thô bạo, vung trường đao chém xuống, Lâm Xung bèn vô thức phất phất tay, cây gỗ nổ tung thành mấy khúc, trường đao cũng cong gập bay ra ngoài, có cơ thể người đập lên tường, trong tiếng ầm ầm nổ vang đụng ra một cái lỗ, Lâm Xung bắt được tay Trịnh Tiểu Quan.

- Ở đâu?

- Bị, bị người của Tề công tử đưa đi rồi, bọn họ......bọn họ nói......ngươi bằng lòng nhận tiền sẽ trả cho ngươi......Mục thúc thúc......

Ánh mắt Lâm Xung mờ mịt bỏ hắn ra, lại nhìn sang Trịnh tuần bộ, Trịnh tuần bộ bèn nói tới Kim Lâu.

- Chúng ta cũng không có cách nào, chúng ta cũng không có cách nào, Tiểu Quan phải đến nhà hắn làm việc, Mục huynh đệ à......

Lâm Xung gật đầu, sau đó lại bật khóc, hắn gật đầu:

- Trịnh đại ca, ngươi nói đúng, ngươi nói đúng......

Sau đó ấn lão tuần bộ xuống bàn, đưa tay mò đến cổ họng hắn, tóm lấy cổ họng hắn xé xuống.

Trịnh Tiểu Quan hét lên thất thanh xông lên từ bên cạnh, đập vào tay Lâm Xung, nhưng mà cơ thể của Lâm Xung tựa như sắt thép, căn bản không hề nhúc nhích chút nào, Trịnh Tiểu Quan từ dưới đất bò dậy, lần mò bắt được một thanh đao thép, dùng lực chém xuống, Lâm Xung phất phất tay, đao thép bay phốc lên xà nhà, mũi đao đâm xuyên ra ngoài, Trịnh Tiểu Quan cũng bị Lâm Xung ấn đầu xuống bàn, một chưởng đánh xuống, cái đầu đó lõm sâu, thứ gì đỏ đỏ trắng trắng bắn ra ngoài, Lâm Xung thêm một chưởng nữa, đầu người kia cùng với cái bàn bằng gỗ thô Lâm Xung chính tay làm đều vỡ nát.

Phía sau còn có người đang cầm trường thương bằng gỗ bạch lạp xông tới, Lâm Xung chỉ là thuận tay lấy qua, thọc mấy nhát. Trong đầu óc hắn căn bản không có những chuyện này, Từ Kim Hoa đang yên tĩnh nằm dưới đất. Hắn và nàng quen biết qua loa, chia cách vậy mà cũng qua loa, nữ nhân lúc này không để lại cho hắn một câu nói nào. Những năm gần đây binh hung chiến nguy, hắn biết những chuyện đó có lẽ đến một ngày sẽ rơi xuống đầu mình.

Nhưng tại sao nhất định cứ phải rơi xuống đầu mình chứ, nếu như không có loại chuyện này......

Lâm Xung ôm lấy thi thể Từ Kim Hoa, cả người đều là máu, ra khỏi cửa phòng, nhưng cũng không biết lúc này nên chôn nữ nhân ở đâu. Sáng sớm lúc ra cửa vẫn nói phải mua gạo, phải mua dưa hấu mà, người sắp chết sao lại muốn mua gạo chứ, Lâm Xung căn bản nghĩ không thông những chuyện này. Còn có nhi tử của bọn họ, Mục An Bình, hắn đã có một nhi tử như vậy, bọn họ có một nhi tử như vậy sao?

Nếu như không xảy ra chuyện này......

Hắn suy nghĩ những chuyện này, cuối cùng chỉ nghĩ đến: Ác nhân......

Ác nhân.

Lâm Xung mang theo toàn thân đầy máu đi về phía Kim Lâu bên kia......

......

Duy Sơn Đường. Vào một ngày bình thường của mùng ba tháng bảy này, đón lấy một ngày lễ lớn bất ngờ.

Lâm Tông Ngô lên phía bắc, đến Ốc Châu mới chỉ là nửa ngày, sau khi hội họp với Vương Nan Đà, gặp mặt địa đầu xà của Ốc Châu một chút. Hắn giờ đây chính là đánh khắp thiên hạ vô địch thủ chân chính của lục lâm, võ nghệ đã cao, võ đức cũng tốt, hắn chịu tới, Điền Duy Sơn cũng có thân phận khách khanh trong Đại Quang Minh giáo cực kỳ vui mừng.

Bọn họ trong võ quán xem qua màn biểu diễn của một nhóm đệ tử, Lâm Tông Ngô thỉnh thoảng trò chuyện với Vương Nan Đà vài câu, nói đến dị động mấy ngày gần đây mà chỉ mặt bắc mới có, cũng dò hỏi ý kiến của Điền Duy Sơn một chút.

- ......Không chỉ là Tề gia, tận mấy đợt đại nhân vật nghe nói đều đang động, muốn chặn giết người truyền tin Hắc Kỳ quân từ mặt bắc xuống. Không cần nói trong này có bóng dáng của người Nữ Chân hay không......có thể gây ra cục diện lớn như vậy, chứng minh trên người kẻ đó khẳng định có tình báo khó lường......

- Nếu có được, đương nhiên có tác dụng lớn.

Vương Nan Đà cũng nói như vậy.

- Nhân tiện còn có thể giảm bớt ý chí kiêu ngạo của Hắc Kỳ quân......

Lâm Tông Ngô gật đầu.

- Lần này bổn toạ tự mình động thủ, xem ai có thể qua được Trung Nguyên!

Trong lúc trò chuyện, diễn võ bên dưới vẫn đang tiến hành, Lâm Tông Ngô nhìn mấy lần, sau đó mỉm cười chỉ điểm võ nghệ của một đám người trẻ tuổi. Trong lúc đó, đại đệ tử Đàm Lộ của Điền Duy Sơn cũng từng trở về một lần, ra mắt Lâm Tông Ngô, Vương Nan Đà. Đêm hè nóng bức, Lâm Tông Ngô chỉ điểm một hồi, nghỉ ngơi một chút, ngay lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng rối loạn, có người đánh vào trong.

Đó là một thân xác chật vật và tang thương, cả người đầy máu, trên tay đang nắm một thân thể kẻ bị thương chi trên đã gãy hết, gần như đẩy mấy đệ tử của Điền Duy Sơn để tiến vào. Một người nhìn qua loạng choạng lắc lư, vậy mà sáu bảy người cũng không đẩy nổi, chỉ nhìn thoáng qua, đám người bèn biết đối phương là cao thủ, chẳng qua trong mắt người này vô thần, trên mặt có lệ, lại không nhìn ra được chút khí độ nào của cao thủ. Đàm Lộ thấp giọng nói mấy câu với Điền Duy Sơn.

- ......Tề công tử và hắn xảy ra chút hiểu lầm......

Thế đạo như thế này, đám đông ít nhiều cũng hiểu được một ít nguyên do.

- Tề Ngạo ở đâu, Đàm Lộ ở đâu, ác nhân......

Nam nhân nhìn quanh bốn phía, miệng nói ra những lời như vậy, trong võ quán, có người đã xách đao binh bước tới, Đàm Lộ đứng ra.

- Ta chính là Đàm Lộ, huynh đệ ngươi ra tay nặng rồi......

Hắn phụ trách thu dọn xử lý cho Tề Ngạo, đã sắp xếp thủ hạ chờ đợi ở Kim Lâu, bản thân đến chỗ sư phụ, chính là phòng bị đối phương thật sự có không ít bản lĩnh. Lúc này còn chưa dứt lời, Điền Duy Sơn khoát tay, sau đó nói với Lâm Tông Ngô.

- Chê cười rồi.

Sau đó đi tới.

- Vị anh hùng này, bỉ nhân Điền Duy Sơn, hôm nay bất luận các hạ và Tề công tử có phát sinh mâu thuẫn gì, bỉ nhân to gan điều đình cho hai vị, vẫn mong vị anh hùng này cho Điền mỗ chút mặt mũi, có lời gì, ngồi xuống rồi nói......

Lâm Xung nhìn vào người khắp đường khắp viện này, nhìn vào hào cường đi tới kia, đối phương là Điền Duy Sơn, Lâm Xung làm bộ khoái ở đây mấy năm, tự nhiên cũng từng nhìn thấy hắn mấy lần, trong ngày thường, bọn họ không từng nói chuyện. Lúc này, bọn họ lại chặn phía trước.

Ác nhân......

Nước mắt của hắn lại rơi xuống, hình ảnh trong đầu vẫn luôn vỡ nát, hắn nhớ tới Bạch Hổ Đường, nhớ tới Lương Sơn, không có công đạo trên một đường tới nay, nhớ tới một cước trên lồng ngực bị sư phụ đá vào ngày đó......

Ta rõ ràng không hề làm chuyện gì xấu cả......

Vì sao cứ phải là ta chứ......

Người nên thế nào mới có thể sống một cách tốt đẹp?

Vì sao cứ phải rơi xuống trên người ta......

Ác nhân......

Trong bất tri bất giác, hắn đã đi tới trước mặt Điền Duy Sơn, hai tên đệ tử của Điền Duy Sơn tới, ai nấy xách theo phác đao, thử ngăn cách hắn. Điền Duy Sơn nhìn vào nam nhân này, trực giác đầu tiên lướt qua trong đầu là bảo hắn giơ thế quyền lên, một khắc sau mới cảm thấy không ổn, với địa vị lục lâm của hắn ở Ốc Châu, sao có thể ngay phút đầu tiên đã bày ra loại động tác như vậy, nhưng mà sau một khắc, hắn nghe thấy câu đó trong miệng đối phương.

- Ác nhân.

- A!!!

Lâm Xung giang hai tay ra, vọt lên.

Bạo phát trong nháy mắt, chính là áp lực như dời non lấp biển, lông tơ sau gáy Điền Duy Sơn dựng đứng, thân hình đột ngột lùi về sau, phía trước, hai võ giả xách đao trước ngực vẫn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã giống như bị dòng nham thạch sụp đổ trên núi đập vào, trong chớp mắt bay lên, một khắc này, Lâm Xung dùng hai tay ôm lấy hai người, đẩy tới Điền Duy Sơn.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bước chân Điền Duy Sơn không ngừng lùi lại, tiếng bước chân phía trước đạp qua sân viện như sấm nổ, giữa lúc ầm vang, bốn thân ảnh xông mạnh qua quá nửa khoảng sân của võ quán, Điền Duy Sơn vẫn luôn bay lùi đến cạnh cây cột bên cạnh sân viện, muốn rẽ qua.

Âm thanh cực lớn tràn qua tất cả mọi người trong sân viện, Điền Duy Sơn và hai đệ tử, giống như bị một mình Lâm Xung ôm lấy, đâm vào trên cột gỗ màu đỏ chống đỡ mái hiên kia như đạn pháo, cây cột đổ xuống rầm rầm trong tiếng nổ vang rợn người, mái ngói đập xuống, trong nhất thời, tầm mắt kia đều là tro bụi, trong tro bụi ngập tràn có người nức nở, một lúc lâu sau, đám đông mới có thể lờ mờ nhìn rõ bóng người đứng trong phế tích đó, Điền Duy Sơn đã hoàn toàn bị đè bẹp xuống dưới.

Võ giả Duy Sơn Đường của cả sân viện đã từng bao giờ thấy qua cảnh tượng này, cho dù là thành viên Đại Quang Minh giáo mà đám người Lâm Tông Ngô dẫn tới bên cạnh, cũng đều nhìn đến kinh hồn bạt vía, Vương Nan Đà cười lớn một tiếng.

- Giỏi, ngươi tiếp một quyền của ta!

Thanh âm kia phóng khoáng, hắn đi tới thân ảnh chật vật đó.

Lâm Xung lảo đảo đi về phía Đàm Lộ, nhìn vào người tới đối diện, vung một quyền về phía hắn, hắn giơ hai tay chặn một chút, cơ thể vẫn đi về phía trước, sau đó lại là hai quyền nổ tới, quyền đó cực kỳ lợi hại, cho nên Lâm Xung lại chặn thêm hai lần.

Vì sao cứ phải là ta chứ......

Trong đầu hắn có gương mặt của Từ Kim Hoa, gương mặt còn sống, gương mặt đã chết đi, bọn họ bên cạnh nhau, bọn họ kết bạn chạy trốn, bọn họ xây dựng một gia đình, bọn họ sinh một hài tử......hệt như một đoạn cuộc đời khác tồn tại trong tưởng tượng.

Vì sao cứ phải rơi xuống người ta chứ.

Nếu như hết thảy đều không xảy ra, vậy thì tốt biết bao nhiêu......hôm nay lúc ra ngoài, rõ ràng mọi thứ đều vẫn tốt đẹp mà......

Lâm Xung đi về phía Đàm Lộ. Nắm đấm phía trước vẫn đang đánh tới, Lâm Xung chặn mấy lần, giơ hai tay ra tránh cánh tay của đối phương, hắn nắm được bả vai của đối phương, sau đó kéo tới, đập đầu vào.

Một cú đập đầu hung hăng nện lên mặt Vương Nan Đà.

Đối phương đưa tay tách hắn ra, song quyền múa loạn như bình phong, sau đó lại đánh tới, Lâm Xung đi tới phía trước, chỉ là muốn bắt Đàm Lộ đó, hỏi tung tích của Tề công tử và hài tử, hắn chặn loạn xạ mấy lượt nắm đấm của đối phương, nhưng quyền phong đó giống như vô cùng vô tận, Lâm Xung bèn dùng sức nắm lấy y phục của đối phương, lại tóm lấy cánh tay của đối phương, Vương Nan Đà dịch chân vặn người, một mặt đánh trả một mặt cố gắng thoát khỏi hắn, nắm đấm sượt qua trán Lâm Xung, mang theo cả máu tươi, thân thể của Lâm Xung cũng loạng choạng gần như đứng không vững, hắn bực bội nâng cơ thể của Vương Nan Đà lên, sau đó hung hăng nện xuống đất trong sự lảo đảo.

Ầm một tiếng, gạch xanh đầy đất quanh đó đều vỡ vụn, Lâm Xung nghiêng ngả một lúc, rồi loạng choạng đi về phía trước......

Trần thế như gió thu, nhân sinh như lá rụng. Sẽ trôi về đâu, sẽ dừng ở chỗ nào, đều chỉ là một đoạn duyên phận. Báo Tử Đầu của rất nhiều năm trước đi đến nơi này, một đường nghiêng ngả. Hắn cuối cùng đều không bận tâm bất cứ chuyện gì nữa rồi......

Bình Luận (0)
Comment