Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1001 - Chương 1001: Chó Hoang Mất Nhà, Thiên Hạ Vô Địch

Chương 1001: Chó hoang mất nhà, thiên hạ vô địch Chương 1001: Chó hoang mất nhà, thiên hạ vô địch

Buổi đêm của những ngày nóng oi bức đến lạ thường, bó đuốc hừng hực thiêu đốt, phản chiếu hết thảy trong viện này đến mức xao động bất an, tro bụi của hành lang sụp đổ vẫn đang bốc lên, có thân ảnh giãy giụa trèo ra từ trong một mảnh gạch ngói vụn, râu tóc đều loạn, máu tươi trên đầu trộn lẫn với tro bụi, nhìn bốn phía một chút, đứng không vững, lại ngã phịch xuống trong một mảnh gạch ngói vụn. Đây là Điền Duy Sơn đại hào của Ốc Châu mất đi nửa cái mạng sau cú va chạm, hắn dụi dụi mắt, nhìn vào thân ảnh như mất hết linh hồn đi về phía trước.

“Phong Hổ” Vương Nan Đà trèo dậy từ phía sau.

Ba mươi năm trước chính là cao thủ có tiếng trên giang hồ, những năm gần đây, trong Đại Quang Minh giáo, hắn cũng là cường giả dũng mãnh một thời. Cho dù đối mặt với Lâm Tông Ngô, hắn cũng chưa từng chật vật như hôm nay.

- Này, quay lại.

Hắn nhìn sau lưng đối phương mà nói.

- Ác nhân......

Lâm Xung lảo đảo đi về phía Đàm Lộ ở đối diện, trong mắt có máu. Giữa ánh lửa lay động, Vương Nan Đà đi tới, nắm lấy bả vai hắn, không cho hắn động.

- Ta ghê tởm cả nhà ngươi!

Giọng nói nặng trĩu nói ra từng chữ một, trong lần thất thủ trước đó, “Phong Hổ” đã thực sự nổi giận, hổ trảo của hắn móc vào đối phương như kìm thép, Lâm Xung phía trước giãy giụa một chút, khoảng cách giữa hai người đột ngột kéo gần, trong chớp mắt cũng không biết thân thể đã lắc lư mấy lần, quyền phong của đôi bên giao kích cùng nhau, ngột ngạt như tiếng sấm. Trảo kình trên tay Vương Nan Đà chớp mắt biến đổi mấy lần, chỉ cảm thấy cơ bắp trên bả vai, cánh tay nơi hắn móc vào như voi lớn, như cự mãng, muốn vùng vẫy mà bật hắn ra, hắn chìm đắm trong hổ trảo nhiều năm, một trảo bắt xuống ngay cả tảng đá đều phải bị vồ xuống nửa bên, lúc này vậy mà mơ hồ không tóm được đối phương.

Trong nháy mắt một tóm bắt một vùng vẫy, mấy lần giao thủ, Vương Nan Đà xé rách ống tay áo của Lâm Xung, đầu đập một cú qua đó, một tiếng binh vang lên, Vương Nan Đà lại đập thêm một cú nữa, đối phương tránh đi, đè thân xuống đụng mạnh bả vai tới, Vương Nan Đà “á” lên một tiếng, vung khuỷu tay đập mạnh, lực đạo như dời non lấp biển va vào nhau. Vương Nan Đà lui ra phía sau hai bước, Lâm Xung cũng bị đập đến rung một chút, người quan chiến xung quanh đều vẫn chưa hồi khí, Vương Nan Đà hét lớn hổ trảo bổ nhào, hổ trảo này nhào tới ngực đối phương, một kích vung quyền của Lâm Xung cũng theo bên cạnh đánh lên.

Đòn tấn công điên cuồng lẫn nhau, hào quyền, trảo xé, đập cùi chỏ, lên gối, liên hoàn thối tiến đến, cước ảnh giữa tiếng gào thét như loạn roi, rồi đột ngột dừng lại trong đòn tấn công của đối phương, âm thanh nổ ra khiến người ta buốt hết cả răng, trong nháy mắt, hai người trong viện đã toàn thân bê bết máu, trong lúc đánh nhau, một số đệ tử của Điền Duy Sơn không kịp né tránh, hoặc là muốn xông tới giúp Vương Nan Đà một tay, đến gần còn chưa kịp nhìn rõ, bèn binh một tiếng bị đánh ra, bay đi rất xa giống như quả hồ lô lăn trên mặt đất, sau khi binh binh binh dừng lại, miệng phun máu tươi không tài nào đứng lên được nữa.

Bọn họ đi theo bên cạnh Điền Duy Sơn, đối với bậc đại tông sư như Vương Nan Đà, xưa nay nghe đến đều cảm thấy lợi hại giống như thần linh vậy, lúc này mới đột nhiên kinh hãi, không biết nam tử chán chường tới này là ai, mà gặp phải chuyện gì tìm đến tận cửa. Thân thủ bậc này như hắn, chẳng lẽ còn có chuyện gì không thuận lợi sao.

Đàm Lộ đứng bên một mé sân càng là nhìn tới trong lòng tim đập mạnh, nhân lúc Vương Nan Đà bám dính không buông mà ngăn chặn đối phương, chân bắt đầu lui về phía sau. Lâm Tông Ngô cách đó không xa đứng trong ánh lửa, tự nhiên có thể biết được hành động lúc này của Đàm Lộ, nhưng chỉ là thoáng nhìn, không nói lời nào. Bên cạnh cũng có hộ pháp Đại Quang Minh giáo xem đến hãi hùng khiếp vía, thấp giọng phân tích võ nghệ của nam tử này, nhưng chung quy không nhìn ra được chương pháp gì.

Lâm Tông Ngô chắp hai tay sau lưng nói.

- Những năm gần đây, Trung Nguyên hỗn loạn, thân ở trong đó ai nấy đều có cảnh ngộ, dùng đạo nhập võ, cũng không kỳ lạ. Nam nhân này tâm tư ảm đạm tang thương, giữa mỗi hành động đều là một cỗ tử khí, nhưng đã nhập đạo rồi......thật sự kỳ lạ, loại đại cao thủ này, vậy mà trước đây các ngươi thật sự chưa từng gặp qua.

Điền Duy Sơn đã chật vật từ một bên tới, chỉ lắc đầu.

- Không phải người bản địa.

Đầu bên kia tầm mắt, thân ảnh hai người lại va chạm vào nhau, Vương Nan Đà bắt được đối phương, trong lúc cất bước bèn muốn quật đối phương xuống, thân hình Lâm Xung xiêu vẹo lảo đảo, vốn đã không có chương pháp, lúc này kéo Vương Nan Đà xoay một vòng, một cước lên trời đá vào đầu Vương Nan Đà, cơ thể cũng lăn ầm ra ngoài, đụng bay giá để binh khí trên góc sân. Vương Nan Đà loạng choạng đập vào trên cây cột phía sau, trên trán toàn là vết máu, mắt thấy nam tử bên kia đã vịn vào giá đứng dậy, hắn quát lớn một tiếng, dưới chân đột nhiên phát lực, chỉ mấy bước đã vượt qua khoảng cách mấy trượng, thân hình như chiến xa, khoảng cách kéo gần, vung quyền.

Trên tay đối phương đang cầm nghiêng một cây thương, mắt vẫn đang tìm kiếm Đàm Lộ đã đi mất trong sân, quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng, sốt ruột, thê lương, trường thương bèn vung tới một cách vô lực.

- Thủ pháp cầm thương của hắn đều không đúng......

Bên này, Lâm Tông Ngô đang thấp giọng nói chuyện, tiếng nói đột nhiên ngưng trệ, hắn mở to hai mắt nhìn.

- Cẩn thận ——

Thanh âm của Lâm Tông Ngô rống lên, đẩy ra bốn phía như sóng lớn dưới sự bức phát của nội lực. Trong chớp nhoáng này, Vương Nan Đà cũng đã cảm nhận được không ổn, trường thương phía trước như cự long nhảy múa, nhưng mà sau một khắc, cảm nhận đó lại như ảo giác, đối phương chỉ là vung thương một cách xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn qua đâm cũng không tiêu chuẩn. Hắn lao nhanh không ngừng, quyền phải vung đập thân thương, quyền trái bèn xông thẳng đến trung lộ đối phương, sát ý nổ tung.

Trong sự tấn công như vậy, cánh tay và nắm đấm của hắn cứng rắn như sắt, đối phương cầm một cây trường thương bình thường nhất, chỉ hơi bị hắn đập một nhát, đã sắp gãy thành hai đoạn. Nhưng mà cảm giác trên quyền phải không đúng, khoảnh khắc ý thức được điểm này, cơ thể của hắn đã nhào sang bên cạnh, máu tươi phun ra đầy trời, quyền phải đã vỡ vụn, huyết lộ lan tràn xuống dưới xương sườn. Hắn không đập trúng thân thương, mũi thương điểm xuyên lên dọc theo nắm đấm của hắn.

Bước chân đạp trên mặt đất, đá xanh hướng về phía trước nổ tung, Vương Nan Đà dừng thân hình lại, nỗ lực thối lui.

Tháng côn năm đao cả đời thương, thương là vua của trăm loại binh khí, thông thường nhất cũng khó luyện nhất, chỉ bởi vì thương đâm một đường thẳng, tất cả sự phá hoại đều nằm trên một mũi nhọn đó, chỉ cần qua phong tuyến đó một chút, kéo gần khoảng cách, sức mạnh của thân thương ngược lại không lớn. Cao thủ cấp tông sư cho dù có thể hóa mục nát thành thần kỳ, nhưng những đạo lý này đều giống nhau cả, vậy mà trong khoảnh khắc đó, Vương Nan Đà đều không biết bản thân mình làm sao lại bị chính diện đâm trúng. Hắn điên cuồng chạy, dưới chân dùng sức rất nhiều mới có thể dừng lại, mảnh vỡ đá xanh tung bay cũng chặn trái phải của đối phương. Giữa đống đổ nát bay tứ tung, nam nhân phía đối diện dùng thương đâm bằng cả hai tay.

Thương bình thường đơn giản nhất, thương đâm một đường, nhìn qua vô lực, mũi thương đó càng giống như muốn hút Vương Nan Đà qua, khoảng cách kéo gần hệt như ảo giác, trong lòng Vương Nan Đà trầm xuống, giương mắt nhìn mũi thương đó xuyên vào lồng ngực, đâm xuyên khỏi lưng......đột ngột, có cương phong đánh tới.

- Ngươi là người phương nào!

Tiếng rống của Lâm Tông Ngô như sấm nổ, đột nhập lên trước người Vương Nan Đà, thân thể to lớn của hắn vung vẩy song quyền như ma thần, thử chặt gãy thương của đối phương, đối phương đã thu thân thương về, lại đâm ra, Lâm Tông Ngô lần nữa vung đập, mũi thương lại thu, lại đâm......trong chớp mắt đột ngột đâm ba lần, Lâm Tông Ngô cũng đón ba lần, người bên ngoài chỉ nhìn thấy thân ảnh của hắn bay nhào qua, tro bụi và sỏi vụn bay tung tóe, ống tay áo trái của Lâm Tông Ngô biến hóa thành hồ điệp bay múa khắp trời, thương của Lâm Xung đã gãy, đứng ở đó, nhìn quanh bốn phía.

Thân hình Lâm Tông Ngô như ngọn núi, đứng đó, câu tiếp theo mới nói ra.

- —— Có quan hệ gì với Chu Đồng?

Nghe được cái tên này, trong lòng tất cả mọi người đều giật mình, duy chỉ có nam tử nọ mím chặt đôi môi, tìm kiếm kẻ thù của hắn xung quanh, nhưng rốt cục vẫn không tìm thấy. Trong tay hắn đang cầm nửa đoạn cán thương bị gãy, thất hồn lạc phách, một khắc sau, đám đông thấy thân hình hắn nổi lên, nửa đoạn cán thương kia ầm vang nện xuống đỉnh đầu Lâm Tông Ngô.

- Ác nhân ——

- Được ——

Hai tiếng thét lớn gần như vang lên cùng nhau, đẩy ra xung quanh, theo đó mà tới, là vô số vụn gỗ nổ tung bắn ra sau khi hai tay của Lâm Tông Ngô giơ lên chắn lấy cán thương. Lâm Tông Ngô thiên hạ vô địch đã lâu, nhưng mà một đòn giáng vào đầu của nam tử chán chường này gần như vũ nhục, đám người nhìn mà trong lòng đập mạnh, sau đó bèn thấy Lâm Tông Ngô một cước đá bay nam tử chán chường kia.

Thân thể bay qua sân nhỏ, đâm xuống đất, lại lăn lộn, sau đó rơi xuống......

......

Bỗng nhiên, là miếu sơn thần bên trong tuyết lớn, là sự hoang mang sau khi vào Lương Sơn, là rút kiếm nhìn quanh lòng mênh mang sau khi bị một cước của Chu Đồng đá bay......

Lâm Xung đã không luyện thương từ lâu, từ sau khi bị Chu Đồng mắng nhiếc một trận, hắn đã không còn luyện tập thương trước kia, những năm gần đây, hắn tự trách tự khổ, lại ngơ ngẩn áy náy, tự biết không nên dùng võ nghệ của sư phụ, làm vấy bẩn danh tiếng của người nữa, nhưng lúc nửa đêm tỉnh mộng, lại thỉnh thoảng sẽ nghĩ tới.

Những chiêu thức kia, đều không biết đánh nữa nhỉ.

Hắn là cảm thấy như vậy.

Đã quên đi thương, quên đi quá khứ, quên rất nhiều chuyện trước đây, chuyên tâm vào hết thảy trước mắt. Lâm Xung tự nói với mình như vậy, cũng yên tâm với lãng quên của mình như vậy. Nhưng những áy náy giấu trong đáy lòng kia, làm sao có thể quên được, vào khoảnh khắc nhìn thấy Từ Kim Hoa ngã trong vũng máu ấy, thứ trào dâng trong lòng hắn thậm chí không phải là giận dữ, mà là cảm giác rốt cục vẫn là như thế, những năm này, mỗi giờ mỗi khắc trong thâm tâm hắn đều đang sợ hãi những chuyện này, trong khoảnh khắc của mỗi một cái thở dốc, Lâm Xung trước kia, đều đang sống trong cái bóng. Hắn ngơ ngẩn, chuốc khổ, phẫn nộ lại áy náy......

Đối với đám người Điền Duy Sơn mà nói, một đêm này nhìn thấy chỉ là một con người bi phẫn. Đối với Lâm Xung của việc này mà nói, phía trước, lại là biển người đông đúc.

Nơi có người sẽ có quy củ, một cá nhân không thể chống lại bọn họ. Một giáo đầu nho nhỏ sao có thể chống lại Cao Cầu chứ? Một phạm nhân bị đi đày sao có thể chống lại những đại nhân vật kia chứ? Người làm sao có thể không vào rừng làm cướp? Cơ thể của hắn rơi xuống, lại lăn lộn, va đập vào từng hàng giá để binh khí, trong mắt trời đất quay cuồng, nhưng đều là vô số bóng người. Giống như trước thi thể của Từ Kim Hoa, vô số cánh tay đó ở sau lưng giữ chặt hắn.

- Không đấu lại đâu......

- Chỗ nào cũng như nhau......

- Hoàng đế đều làm chó rồi......

- Ngươi nhận lấy tiền, có thể sống rất tốt đó......

Thì ra những năm gần đây, nhiều cánh tay như vậy đều vẫn luôn kéo sau lưng hắn......

Chó mất nhà lăn nhanh như chớp, hệt như rất nhiều năm trước, hắn lăn nhanh vào trong bóng tối từ trong sân nhỏ mà Chu Đồng ở đó. Nơi này không có Chu Đồng, hắn lăn đến bên tường, lại đứng lên, trên miệng lộ ra một đường cong không biết đang khóc hay cười, trong tay ôm lấy năm sáu binh khí, xông lên trước, đập vào người gần nhất.

......

Đám người Điền Duy Sơn trừng mắt lên nhìn cảnh tượng nam tử kia sau khi trúng một cước của Lâm Tông Ngô lại như không có việc gì mà đứng dậy, cầm lấy một đống thứ xông tới, hắn thuận tay nện đao thương trong lòng xuống hộ pháp Đại Quang Minh giáo ở gần nhất, mắt của đối phương tròn xoe, muốn cười, lại sợ.

- Mẹ kiếp......đây là......

Không có đại tông sư nào ôm một đống thứ ngắn ngắn dài dài giống như thôn phu để đập người, nhưng võ nghệ của người này lại quá đáng sợ. Hộ pháp của Đại Quang Minh giáo Phùng Tê Hạc theo bản năng lùi về sau hai bước, binh khí rơi xuống đất. Lâm Tông Ngô chạy như bay đến từ một bên khác của sân viện.

- Ngươi dám ——

Thương đâm một đường, trường thương vụng về kia đâm vào đám người, Phùng Tê Hạc đột nhiên cảm thấy mũi thương trước mắt trở nên đáng sợ, giống như khe hở khi tuyết lở, trong im lặng chém nứt mặt đất, thẳng tiến về phía trước, cổ họng hắn đã bị đâm xuyên qua. Một tên đà chủ Cảnh Trọng Lâm bên cạnh giành tiến lên, cánh tay soạt một tiếng bay lên trời, lại là Lâm Xung đột nhiên đổi một thanh đao, chém qua. Sau đó thân ảnh lớn nhất xông tới, Lâm Xung vung đao giết ra, hai người va đập vào nhau, trong lúc giao thủ ầm vang, đao thép trong tay Lâm Xung bị vỡ thành năm sáu đoạn tung bay, nắm đấm của Lâm Tông Ngô đánh tới, thân hình của Lâm Xung sấn tới gần, cũng dùng một quyền đánh trả, giao thủ mấy lượt, hộc máu lui lại. Lúc này Phùng Tê Hạc đang ôm lấy cổ họng mình vẫn đang xoay chuyển, trên cổ họng có cắm xuyên cán thương thật dài, Lâm Xung đưa tay rút ra, cùng với cả trường thương xông lên lần nữa.

Mũi thương kia gào thét đâm thẳng mặt, ngay cả Lâm Tông Ngô cũng nhịn không được lùi về sau né một bước, Lâm Xung cầm lấy trường thương, vung đập loạn xạ như cái chổi, nhưng mũi thương luôn sẽ dừng lại ở một thời điểm then chốt nào đó, Lâm Tông Ngô lùi liên tục mấy bước, đột nhiên tới gần, ầm một tiếng nện lên cán thương, cán thương làm bằng gỗ bình thường này đứt gãy bay loạn xạ, trong tay Lâm Xung vẫn cứ là tư thế cầm thương, nhào tới như hổ điên, quyền phong mang theo sự sắc nhọn của trường thương, đánh tới Lâm Tông Ngô, hai tay Lâm Tông Ngô vung lên giải lực, cả người bị Lâm Xung đụng đến cứng rắn lui ra một bước, sau đó mới thuận thế ném Lâm Xung ra ngoài.

Hắn từ trước tới nay hình thể to lớn, tuy rằng trên thực chiến cũng từng bị Lục Hồng Đề hoặc một số người khác áp chế, nhưng nội lực hùng hậu tự tin rằng là thiên hạ vô song chân chính, nhưng một khắc này đối phương hóa thương đạo nhập võ đạo, vậy mà đánh lui hắn chính diện, trong lòng Lâm Tông Ngô cũng là kinh ngạc tột đỉnh. Lúc hắn ném bay đối phương vốn muốn nặng tay thêm, nhưng thân pháp của đối phương cổ quái nước chảy bèo trôi, thuận thế liền bay ra ngoài, Lâm Tông Ngô ném xong phát này bèn hối hận, quay người truy đuổi, Điền Duy Sơn vốn dĩ đứng đằng xa giương mắt nhìn nam tử đó rơi xuống bên cạnh mình, lúc muốn một cước đá qua, bị đối phương hóa chưởng thành thương, soạt một tiếng cắm bốn ngón tay vào bắp đùi mình.

Máu tươi sền sệt tanh hôi, bắp đùi là vị trí của huyết mạch, trong tiếng kêu to Điền Duy Sơn biết mình sống không nổi nữa.

- Giết hắn! Giết hắn ——

Lâm Tông Ngô xông lên.

- Cút ra ——

Cặp mắt bi thảm thê lương đó cũng đón lấy hắn.

Thương đâm theo một đường.

Nhiều năm như vậy, trên tay Lâm Xung đã không còn luyện thương nữa, trong lòng sao có thể không suy nghĩ, thế là lúc hắn cầm đũa đều có bóng dáng của thương, lúc cầm củi lửa có bóng dáng của thương, lúc cầm đao có bóng dáng của thương, lúc cầm băng ghế cũng có bóng dáng của thương. Diện bích mười năm đồ phá bích, cho nên thời khắc này, thứ đám người đối diện chính là một cây thương khổ nhất trên thế giới này.

Cây thương này điên khùng cổ quái, hèn mọn chuốc khổ, nó bỏ đi hết tất cả sĩ diện và biểu tượng, trong thời gian hơn mười năm, đều thủy chung nơm nớp lo sợ, không dám nhúc nhích, chỉ có tại thời khắc này, sự sắc bén còn lại của nó đã dung nhập vào trong tất cả mọi thứ.

Vào phút đầu tiên cầm được thương, Lâm Xung bèn biết bản thân đã không biết dùng thương nữa, đến cả tạo thế cũng không xong.

Không biết dùng thương sẽ bị người ta đánh chết, nhưng chuyện đó thì có sao đâu? Giờ khắc này, hắn chỉ muốn phóng tới tất cả mọi người trước mắt.

Thân ảnh to lớn lợi hại nhất xông tới hắn, cho nên hắn cũng xông qua, bất kể trong tay có thương hay không, hắn chỉ là muốn đâm lên mà thôi.

Bóng người xao động, trong sân viện đáng sợ, nam nhân điên rồi đó há miệng ra, trên mặt, trong miệng hắn đều là tia máu, giống như đang lớn tiếng gào thét xông tới người thiên hạ đệ nhất hiện giờ.

Gào thét không có âm thanh, hai vị cao thủ cấp tông sư điên cuồng đánh vào nhau.

Có người xách đao thử xông lên, có người sợ hãi né tránh chạy đi, có người do dự bị trận đánh đấm đó hút vào, sau đó bèn bay lăn ra, không còn hơi thở. Qua một hồi, Lâm Xung tóm lấy Lâm Tông Ngô, đụng ngã một bên tường viện. Điền Duy Sơn ngã xuống đất, máu tươi từ bắp đùi chảy ra, tràn cả mặt đất, cuối cùng đã chết. Một bộ phận đệ tử trong võ quán muốn lấy lòng Đại Quang Minh giáo, vẫn còn lưu lại đây, cũng có rất nhiều kẻ đã sợ hãi tháo chạy tứ tán......Bên ngoài thành Ốc Châu, Đàm Lộ cưỡi ngựa chạy bạt mạng, gấp gáp bỏ trốn báo tin cho Tề Ngạo......

Đêm dài dằng dặc vô cùng tận, hỗn loạn và khô nóng tràn ngập thành Ốc Châu.

Bình Luận (0)
Comment