Loạng choạng vấp ngã, vung chém đập đánh, sức mạnh xông tới từ phía đối diện giống như sông lớn Trường Giang ào ạt, cuốn trôi gột rửa đến mức hoàn toàn không thể giữ vững thân thể của mình, Lâm Xung cứ vậy mà ngược dòng nước lên, cũng cứ vậy mà bị gột rửa đến nghiêng ngả xiêu vẹo. Nhưng trong quá trình này, cũng rốt cục có rất rất nhiều thứ truy ngược dòng trường hà ban đầu.
Sự ấm áp lúc ấu thơ, phụ mẫu hiền hòa, sư trưởng ưu tú, tình yêu ngọt ngào......đó là thứ trong dày vò quanh năm không dám nhớ lại, gần như đã lãng quên. Hắn của thời niên thiếu thiên phú cực tốt gia nhập vào Ngự Quyền Quán, trở thành đệ tử chính thức của Chu Đồng, quen biết lui tới với một đám sư huynh đệ, tỷ võ luận bàn, thỉnh thoảng cũng luận võ tranh tài với các hào kiệt giang hồ, là võ lâm tốt nhất mà hắn biết.
Thê tử Trinh Nương quen biết với hắn từ nhỏ, nàng là con gái của thư hương môn đệ, đoan trang hiền thục, xinh đẹp trang nhã. Lâm Xung một đường thuận lợi, trong cấm quân cũng được người chiếu cố, cuộc sống không bận rộn, có lúc rảnh rỗi hai người cùng ra ngoài, hoặc là vào chùa lễ phật, hoặc ra ngoài ngoạn cảnh, đôi bên tình thâm. Lâm Xung từ nhỏ tuy cũng đọc qua thi thư, nhưng dù sao cũng coi như người giang hồ, thỉnh thoảng sư huynh đệ tới cửa, hoặc là giới thiệu giang hồ hào khách lui tới, thê tử cũng luôn có thể chiêu đãi những bằng hữu tới nhà này một cách hào phóng khéo léo, rất nhiều người lục lâm lỗ mãng thấy được khí độ của Lâm gia nương tử, tôn trọng nàng thậm chí còn hơn cả tôn trọng Lâm Xung.
Đó là khoảng thời gian đẹp biết bao nhiêu, nhà có hiền thê, Lâm Xung thỉnh thoảng bỏ qua thê tử ngủ cùng sập với hào khách lục lâm giao hảo, cả đêm luận võ, lúc nào quá đáng lắm thê tử bèn sẽ tới nhắc nhở bọn họ nghỉ ngơi. Trong cấm quân, võ nghệ cao siêu của hắn cũng luôn có được sự tôn kính của các quân sĩ.
Những thứ này có được quá mức tự nhiên, sau đó hắn mới biết, những nụ cười này đều là giả, dưới hình tượng mà con người nỗ lực duy trì, có một thế giới khác đang ẩn chứa ác ý. Hắn không kịp đề phòng, bị kéo vào.
Hắn của khi đó, trải qua quá ít sóng gió, lục lâm hào khách từ nam ra bắc thỉnh thoảng nói tới chuyện thảm trong giang hồ, Lâm Xung cũng chỉ bày ra dáng vẻ lòng đã hiểu rõ, rất nhiều lúc còn có thể tìm được càng nhiều “câu chuyện” hơn để thổn thức vài câu với đối phương. Cùng đường mạt lộ, chẳng qua là cơn giận nhất thời của thất phu, có dây dài trong tay, tự nhiên có thể thẳng tiến không lùi. Song khi sự tình ập xuống, hắn mới biết sự khó khăn của cơn giận dữ của thất phu, cuộc sống trước kia, thế giới bình thường đó, giống như vô số cánh tay giữ chặt hắn, hắn chỉ là muốn trở về......
Mười mấy năm qua, hắn đứng trong bóng tối, muốn đi trở về.
Thế giới kia, quá hạnh phúc rồi.
Trinh Nương......
Thê tử đã bị bỏ ở đoạn cuối ký ức nhìn hắn.
......
Không trở về được nữa.
......
- A ——
Trường thương trong tay nổ vỡ nát ——
Một bên tung hoành đẩy ép, là thân ảnh hệt như chiến xa, thỉnh thoảng đụng bay vật nặng dọc đường. Một bên là thế công như thương phong, nhào lộn xoay tròn, mỗi lần công kích, hoặc là lặng lẽ đâm tới, hoặc là rừng thương như biển, khiến tất cả mọi người đều không dám cứng rắn đối đầu.
Mười năm Nữ Chân nam hạ, Trung Nguyên sống vô cùng khổ, với tư cách là phái hệ lục lâm thanh thế thịnh nhất những năm gần đây, trong Đại Quang Minh giáo tụ tập rất nhiều cao thủ. Nhưng đối với trận quyết chiến tông sư đột nhiên xuất hiện này, đám đông cũng đều có chút ngơ ngác.
Trong lục lâm, tuy rằng cái gọi là tông sư chỉ là một danh tiếng trong miệng người, nhưng thiên hạ này, đại cao thủ thật sự đứng trên đỉnh cao suy cho cùng cũng chỉ có từng ấy. Thiên hạ đệ nhất của Lâm Tông Ngô cũng không phải chỉ là hư danh, đó là danh tiếng có từ thực lực chân chính, những năm này, với thân phận giáo chủ Đại Quang Minh giáo, trời nam đất bắc hắn đều đánh hết một vòng, có được thực lực vượt xa đám đông, trước giờ lại đối đãi với người khác bằng thái độ chiêu hiền đãi sĩ, như vậy mới có thể vững chắc thân phận đệ nhất lục lâm trong thời loạn thế.
Mấy năm như vậy, tại một dải Trung Nguyên, cho dù là Thiết Tí Bàng Chu Đồng năm đó đã thành truyền thuyết, trong suy đoán của mọi người sợ rằng đều chưa chắc bì được với Lâm Tông Ngô hiện giờ. Chẳng qua Chu Đồng đã chết, những phỏng đoán này cũng đã không còn chỗ nghiệm chứng, mấy năm nay, Lâm Tông Ngô một đường tỷ thí, nhưng một trận đại chiến tông sư võ nghệ gần với hắn nhất, đã thuộc về trận tỷ thí ở Trạch Châu năm ngoái kia rồi, sau khi Xích Phong sơn Bát Tí Long Vương bại binh tái nhập giang hồ, Phục Ma Côn Pháp đã đạt tới cảnh giới cao siêu trong chiến trận khí thế ào ạt, có khí phách tung hoành thiên địa, nhưng chung quy vẫn bại trận trong thế công khuấy động sông biển, nuốt chửng trời đất của Lâm Tông Ngô.
Ngoại trừ Trung Nguyên, thiên hạ lúc này, Chu Đồng đã đi, Thánh Công mất sớm, ma giáo không còn, Bá Đao suy thoái, trong lòng rất nhiều người lục lâm, kẻ có thể đối kháng với Lâm Tông Ngô, ngoại trừ Tâm Ma ở mặt nam, sợ rằng không còn ai khác nữa. Đương nhiên, danh tiếng trong lục lâm của Tâm Ma Ninh Nghị phức tạp, sự khủng bố của hắn lại hoàn toàn không cùng một khái niệm với Lâm Tông Ngô. Còn về dưới những người này, Trần Phàm từng là đệ tử của Phương Thất Phật, từng có chiến tích tru sát Thánh Nữ ma giáo Tư Không Nam, nhưng chung quy không lộ ra nhiều thân thủ trong lục lâm, nên rất nhiều người ngược lại không có khái niệm gì đối với hắn.
Ai cũng chưa từng ngờ tới, một chuyến đi Ốc Châu bình thường này, sẽ đột nhiên gặp phải một kẻ điên như vậy, vô duyên vô cớ bắt đầu đánh giết, ngay cả Lâm Tông Ngô đích thân động thủ cũng đều không khống chế được hắn.
Chỉ cần xem một lát, chỉ cần từ trong chiến quả này, đám đông cũng có thể hiểu được, người trước mắt đây cũng đã là thân thủ của đại tông sư. Người này võ công quỷ dị, xiên xẹo bừa bãi, tướng mạo ánh mắt xem ra đều giống như một người tuyệt vọng muốn tìm người liều mạng, nhưng mà lúc xuất thủ lại cực kỳ đáng sợ. Lâm Tông Ngô nội lực hùng hậu, lực lớn vô cùng, người bình thường chỉ cần hơi bị đánh trúng một quyền, gân cốt sẽ gãy hết, không còn hơi thở, nhưng người này mỗi lần đón lấy sát chiêu xông lên, hệt như kẻ khờ đón lấy sóng biển to lớn, mà mỗi sát chiêu trong lúc đọ sóng ngay cả Lâm Tông Ngô đều phải tránh lui nhượng bộ. Một bên là không cần mạng, một bên là không thua được, lúc đôi bên điên cuồng va đập vào nhau, xung quanh cả sân viện đều đã trở thành nơi bị sát cơ bao phủ.
Không giống với đại chiến Trạch Châu năm ngoái, trên võ trường của Trạch Châu, tuy rằng xung quanh có trăm ngàn người vây xem, quyết đấu giữa Lâm Tông Ngô và Sử Tiến cũng tuyệt đối không đến nỗi ảnh hưởng đến người khác. Nam nhân điên cuồng trước mắt này lại tuyệt đối không có chút kiêng kỵ gì, lúc hắn đánh nhau với Lâm Tông Ngô, lần nào cũng bị ép tới chật vật không chịu nổi trong quyền cước của đối phương, nhưng đó vẻn vẹn chỉ là chật vật của vẻ ngoài, hắn tựa như người cầu chết bền bỉ không sờn lòng, mỗi một lần khua tan sóng lớn, đụng bay chính mình, hắn lại đứng dậy ở một chỗ mới phát động tiến công. Đánh đấm mãnh liệt dị thường này lan ra bốn phía, phàm là người có thể nhìn thấy, không ai không bị hút vào, nam nhân điên cuồng đó đều coi kẻ đứng gần hắn nhất là kẻ địch, nếu trên tay không cẩn thận còn đang cầm thương, xung quanh mấy trượng đều có thể bị ảnh hưởng, nếu người xung quanh né tránh không kịp, ngay cả Lâm Tông Ngô đều khó phân tâm cứu viện, thương pháp đó của hắn tuyệt vọng tới giết, trước đó ngay cả Vương Nan Đà đều suýt chút nữa bị một thương xuyên tim, phụ cận cho dù là cao thủ, muốn không gặp phải vận rủi như mấy người Phùng Tê Hạc, cũng đều phải né tránh vô cùng hoảng loạn.
Rào chắn nghiêng đổ, tạ đá bay loạn, sân viện lót đá xanh, giá binh khí đổ rạp đầy đất, một cái cây to bằng miệng chén ở một bên sân cũng sớm bị đánh đổ, cành lá bay tứ tán, một số hảo thủ trong lúc tránh né thậm chí còn bay lên nóc nhà, hai đại tông sư trong đánh đấm điên cuồng đụng ngã tường sân, Lâm Tông Ngô bị kẻ điên đó đánh ngã ra đất, hai thân ảnh thậm chí ầm ầm đánh ra xa năm sáu trượng mới hơi tách ra, mới vừa đứng dậy, Lâm Tông Ngô bèn cất bước trọng quyền, đánh vào một chiếc bàn đá mà đối phương vừa vung lên, vụn đá bay ra mấy trượng, còn lờ mờ mang theo sức mạnh kinh người.
Đêm hè khô nóng, trận đánh giữa tông sư này đã kéo dài được một khoảng thời gian, ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem cách thức. Bèn cũng có một số hảo thủ trong Đại Quang Minh giáo nhìn ra được một số đầu mối, trong đánh đấm của người điên này dùng thương pháp dung nhập võ đạo, tuy rằng nhìn qua bi phẫn điên khùng, nhưng trong mơ hồ, quả thực mang theo ý tứ trong thương pháp của Chu Đồng trước kia. Thiết Tí Bàng Chu Đồng tọa trấn Ngự Quyền Quán, uy danh thiên hạ hơn ba mươi năm, tuy rằng mười năm trước ám sát Niêm Hãn qua đời, nhưng đệ tử của Ngự Quyền Quán sinh sôi phát triển, lúc này vẫn có không ít võ giả có thể hiểu được bài bản thương pháp của Chu Đồng.
Hiểu được thương pháp của Chu Đồng, chưa hẳn có thể biết được Chu Đồng ban đầu lợi hại đến mức độ nào, trời nam đất bắc, lời đồn trong lục lâm nhiều cái không thật. Mấy năm đầu Lâm Tông Ngô muốn cầu đánh một trận với Chu Đồng mà không được, sau khi Chu Đồng chết, lời đồn lưu lại trên giang hồ cũng phần lớn chủ yếu mô tả võ đức của Chu Đồng, nếu phải nói chiến tích, đến lúc Chu Đồng lão niên đánh nhau với người, hoặc là tam quyền lưỡng cước đã dễ dàng đánh ngã người đó, hoặc là vẫn chưa ra tay, đối phương đã quỳ xuống. Võ công ông ta đạt đến trình độ cao siêu, rốt cuộc lợi hại đến đâu, đã không phải là bài bản thương pháp bình thường, hoặc mấy tuyệt chiêu là có thể hình dung được.
Giờ khắc này, đại tông sư đột nhiên xuất hiện đây, dường như đã mang thương pháp của Chu Đồng theo một hình thức khác tới.
Mặc dù kẻ điên này tới bèn đại khai sát giới, nhưng khi ý thức được điểm này, đám đông vẫn xốc lên tinh thần. Kẻ lăn lộn trong lục lâm, sao có thể không hiểu được ý nghĩa của trận đại chiến này.
Khí tức hỗn loạn trong đêm đã xao động không chịu nổi, trận đánh điên cuồng này, kịch liệt đến mức muốn kéo dài đến vĩnh viễn. Trên người kẻ điên kia máu chảy đầm đìa, cà sa trên người Lâm Tông Ngô rách rưới, trên đầu, trên người cũng đã bị thương vô số trong sự công kích của đối phương. Đột nhiên, đánh nhau phía dưới dừng lại một khoảnh khắc, là kẻ điên đó bỗng đột ngột dừng thế tấn công lại một chút, hai người khí thế lôi kéo, Lâm Tông Ngô ở đối diện cũng đột ngột dừng lại, trong sân viện, chỉ nghe thấy kẻ điên kia đột nhiên hét dài một tiếng bi phẫn, thân hình lần nữa phát lực phi nhanh, Lâm Tông Ngô bèn cũng xông lên mấy bước, chỉ thấy thân hình đó vút khỏi tường ngoài võ quán, phóng đến nơi xa ở đầu đường bên ngoài.
Tất cả mọi người hơi sửng sốt ở nơi đó.
Bên trong võ quán lúc này một mảnh hỗn độn, hành lang sụp đổ phân nửa, xác chết ngang dọc, mùi máu tanh nồng nặc, một số hảo thủ chưa chạy trốn nhảy lên chỗ cao gần đó để tránh cuộc chiến. Sát ý của kẻ điên đó quá mức quyết liệt, ngoại trừ Lâm Tông Ngô ra không ai dám chạm vào hắn, mà cho dù là Lâm Tông Ngô, lúc này cũng bị đánh tới nửa người đầy máu. Hắn nội công hùng hậu ngoại công mạnh mẽ, trải qua thời gian dài, cho dù là bậc hảo thủ như Sử Tiến, cũng chưa từng đánh hắn thành dáng vẻ chật vật thế này, mắt thấy đối thủ đột nhiên xông tới, hắn còn cho rằng đối phương lại muốn khai sát giới ra xung quanh. Lúc này lại đứng đó, trên cánh tay máu tươi chảy đầm đìa, chỗ quyền phong da tróc thịt bong, khẽ run, mắt thấy đối thủ đột nhiên biến mất, cũng không biết là phẫn nộ hay thảng thốt, biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp.
Đại Quang Minh giáo phen này xuất hiện, nếu thật sự muốn đối phó với đại cao thủ cấp tông sư gì đó, cùng nhau lao lên tự nhiên cũng không chỉ có thể điều động mấy người trước mắt đây, cho dù là cường cung, nỏ thủ, nếu thật sự phải sắp xếp cũng có thể triệu tập một lượng lớn. Chẳng qua Lâm Tông Ngô xưng hùng bằng võ công, những năm gần đây một chọi một tỷ võ vô số, đám đông sao có thể sắp xếp cung nỏ có mặt tại thời điểm này, vậy bất luận thắng thua đều sẽ mất đi tiếng tăm “thiên hạ đệ nhất”. Chỉ là một phen so đấu, không ai ngờ tới nó sẽ đột nhiên xảy ra, càng không ngờ tới nó sẽ kết thúc đột ngột như vậy, từ lúc kẻ điên kia vào cửa vẫn luôn mang theo bi phẫn vô tận, trong tiếng hét dài cuối cùng này cũng toàn là tích tụ phẫn uất, dường như từ đầu đến cuối đã chịu đủ sự ức hiếp của thế nhân. Nhưng mà giờ khắc này, một đám đông đứng trong phế tích, trên đầu tường từ thảng thốt đến khó chịu: Đám người mình này, mới thật sự là ấm ức.