Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1005 - Chương 1005: Chúng Sinh Đều Khổ, Nhân Gian Như Mộng 4

Chương 1005: Chúng sinh đều khổ, nhân gian như mộng 4 Chương 1005: Chúng sinh đều khổ, nhân gian như mộng 4

Va chạm tốc độ cao không ngừng lại, cả người Đường Khảm đều bay lên, hóa thành một đường xiên kéo dài mấy trượng, lại bị Lâm Xung ấn xuống, cái đầu tiếp đất trước, sau đó là thân hình vặn vẹo lăn lộn, lao ầm ầm vào trong đống đá vụn. Y phục của Lâm Xung bị đánh vỡ nát trong sự va chạm này, vừa theo quán tính tiến lên phía trước, trên đầu vừa dâng lên nhiệt khí.

Mấy tên lâu la của trại Đồng Ngưu ở ngay phía trước hắn chỗ không xa, cánh tay hắn hất lên mấy lần, bước chân không hề dừng lại, tên lâu la đó do dự một chớp mắt, có người không ngừng lùi về sau, có người quay đầu bỏ chạy.

Trong khu rừng phía trên truyền đến âm thanh.

- Là Lâm đại ca......

Trong lời nói, có chút do dự, bên phía Sử Tiến kia, vẫn có người đang chém giết với hắn, nhưng hỗn loạn đã lan tràn tới.

Một số đầu mục của trại Đồng Ngưu vẫn muốn lấy tiền, dẫn người nỗ lực vây giết Sử Tiến, hoặc là giao thủ với Lâm Xung, nhưng sau khi Đường Khảm chết, cảnh tượng hỗn loạn này đã không thể vây khốn được hai người, Sử Tiến tiện tay giết chết mấy người, cùng Lâm Xung chạy nhanh ra khỏi rừng cây. Lúc này xung quanh cũng có thành viên trại Đồng Ngưu lao đi, bỏ chạy, hai người đi về phía nam không xa, trong khe núi bèn có thể nhìn thấy ngựa của những kẻ phỉ đó cưỡi tới, một số kẻ cưỡi lên ngựa tháo chạy, Lâm Xung và Sử Tiến mỗi người cũng cưỡi lên ngựa, đi về phía nam dọc theo đường núi. Sử Tiến lúc này xác định trước mắt là huynh đệ Lâm Xung mà hắn đã tìm kiếm hơn mười năm không gặp, vô cùng vui mừng, trên người hắn bị thương rất nặng, lúc này một đường lao nhanh, cũng hoàn toàn không nhận ra.

Hai người thường ngày ở Lương Sơn là hảo hữu đối xử chân thành, nhưng những chuyện đó đã là hồi ức của hơn mười năm trước rồi, lúc này gặp mặt, người từ trẻ tuổi ý chí sục sôi trở thành trung niên, rất nhiều lời trong nhất thời không nói ra được. Đi tới một bờ suối trong núi, Sử Tiến ghìm dây cương, cũng ra hiệu cho Lâm Xung dừng lại, hắn cười phóng khoáng, xuống ngựa, nói.

- Lâm đại ca, chúng ta nghỉ ngơi một chút ở đây, trên người ta có vết thương, cũng cần xử lý một chút......một đường này không thái bình, không thể làm bừa.

Lâm Xung gật gật đầu.

Lúc này thời gian đã đến giữa trưa, hai người tạm ngừng chân bên bờ suối. Sử Tiến băng bó vết thương, nói tới chuyện sau khi Lương Sơn bị diệt, hắn tìm kiếm Lâm Xung.

- Đó đã là chuyện của hơn mười năm trước rồi, ta tìm ngươi khắp nơi không thấy tin tức, sau đó chuyển đến Xích Phong sơn, cũng vẫn luôn nhờ người nghe ngóng tin tức của ngươi, còn cho rằng ngươi lành ít dữ nhiều, lúc này thấy ngươi không việc gì......thật sự là chuyện tốt.

Buổi đầu hai người quen biết, Sử Tiến vẫn còn trẻ tuổi, Lâm Xung cũng chưa tới trung niên, Sử Tiến hiệp nghĩa hào sảng, lại tôn trọng người hiểu biết chữ nghĩa, tâm tính ôn hòa, trước giờ đều xưng hô với Lâm Xung bằng huynh trưởng. Cửu Văn Long ban đầu lúc này trưởng thành thành Bát Tí Long Vương, trong lời nói cũng mang theo sự đôn hậu thận trọng hoàn toàn sau những năm mài giũa. Hắn nói ra hời hợt, nhưng thực tế những năm gần đây trên việc tìm kiếm Lâm Xung, không biết đã bỏ ra bao nhiêu công phu.

Lâm Xung mấy ngày qua, tâm tư lại nổi lên trong bi phẫn, đối với chuyện thời gian này sớm đã không còn nhiều vướng bận, lúc này đột nhiên gặp được huynh đệ xưa kia, trong tâm tình u ám lại có cảm giác như đã cách một đời, không phải đang ở nhân gian. Sử Tiến vừa băng bó, vừa mở miệng nói ra những chuyện trải qua, chuyện đã nghe đã gặp của mấy năm qua, những năm này hắn trui rèn tôi luyện, cũng có thể nhìn ra được trạng thái vị huynh trưởng này có chút không đúng, ngăn cách hơn mười năm, Trung Nguyên đến cả hoàng đế đều đã thay mấy đời, anh hùng cũng được thường dân cũng tốt, trong này trôi nổi phập phồng, ai nấy cũng đang phải chịu đựng giày vò của thế gian. Báo Tử Đầu năm đó gánh vác huyết hải thâm thù, tâm tình vẫn thâm trầm, lúc này khí tức xa cách tuyệt vọng đã phát ra bên ngoài, trước đó trong rừng, Lâm Xung lao nhanh đi, thương pháp đã đạt tới cảnh giới cao siêu, lúc xuất thương lại cực kỳ trầm tĩnh lạnh lùng, đây là cảm giác mà năm đó lúc Chu tông sư giết người Kim đều không có.

Mặc dù đối với Sử Tiến mà nói, càng bằng lòng tin tưởng vị đại ca trước đây này, nhưng trong nửa đời của hắn, Lương Sơn bị hủy bởi nội chiến, Xích Phong sơn cũng bị hủy bởi nội chiến. Hắn độc hành thế gian thì cũng thôi đi, lần này nhiệm vụ xuôi nam nặng nề, trong lòng không thể không có một phần cảnh giác.

Cứ thế nói một hồi, Sử Tiến băng bó xong vết thương, bên kia Lâm Xung đi ra xung quanh bắt được hai con thỏ, nhóm lửa bên bờ suối, Sử Tiến hỏi.

- Lâm đại ca, những năm nay ngươi đã đi đâu?

Lâm Xung trầm mặc hồi lâu, vừa nướng thỏ trên đống lửa, vừa đưa tay ấn ấn lên đầu, hắn nhớ lại một chuyện, khẽ mỉm cười.

- Kỳ thực, Sử huynh đệ, ta đã thấy qua ngươi một lần.

- Hửm?

- Mấy năm trước, tại một nơi gọi là Cửu Mộc Lĩnh, ta và......mở khách sạn ở đó, ngươi từ đó ngang qua, còn xảy ra chút tranh cãi với một đám người giang hồ. Lúc ấy ngươi đã là Bát Tí Long Vương đại danh đỉnh đỉnh, chuyện kháng Kim ai nấy đều biết......ta không có ra gặp ngươi.

- Ồ......

Sử Tiến gật đầu nhẹ, nhưng lại đang nghĩ Cửu Mộc Lĩnh là nơi nào, những năm này hắn vô cùng bận rộn, một số chuyện nhỏ không nhớ nổi nữa.

- Rất nhiều chuyện của ngươi, danh chấn thiên hạ, ta cũng đều biết.

Lâm Xung cúi đầu, hơi cười cười, hồi tưởng lại, những năm qua nghe nói đến sự tích của vị huynh đệ này, hắn sao có thể không động lòng, vì đó mà cảm thấy cùng vinh hạnh, lúc này chậm rãi nói.

- Còn về ta......sau khi Lương Sơn bị diệt, ta ở phụ cận Bình An......gặp mặt sư phụ một lần, người nói ta nhu nhược, không nhận người đệ tử như ta nữa, sau đó......có huynh đệ Lương Sơn trở giáo, muốn bắt ta lĩnh thưởng, ta lúc đó không muốn giết người nữa, bị truy đuổi đến mức rơi xuống sông, sau đó nữa......được một quả phụ trong thôn nhỏ cứu sống......

Ngọn lửa vang lên tí tách, lời nói của Lâm Xung trầm thấp và chậm rãi, đối mặt với Sử Tiến, lòng hắn khẽ bình tĩnh lại, nhưng nhớ lại rất nhiều chuyện, trong lòng vẫn có vẻ khó khăn, Sử Tiến cũng không thúc giục, chờ Lâm Xung dừng lại trong hồi ức một lúc, mới nói.

- Đám súc sinh kia, ta đều giết cả rồi. Sau đó thì sao......

- Trong lòng ta nguội lạnh, không muốn đặt chân vào giang hồ chém giết nữa, bèn ở lại nơi đó.

Lâm Xung cúi đầu cười cười, sau đó khó khăn nghiêng nghiêng đầu.

- Quả phụ kia......gọi là Từ......Kim Hoa, nàng tính cách dữ dằn, sau đó chúng ta ở cùng nhau......ta còn nhớ cái thôn đó tên là......

Lâm Xung vừa nhớ lại, vừa nói chuyện, rất nhanh thỏ đã được nướng chín, hai người xé ra ăn. Lâm Xung nhắc tới tình hình của thôn trang đã từng ẩn cư, nhắc tới những chuyện vặt thế này thế kia, sự biến đổi của bên ngoài, ký ức của hắn hỗn loạn, tựa như hoa trong gương trăng dưới nước, đến gần nhìn, mới nhìn rõ hơn được một chút. Sử Tiến bèn thỉnh thoảng tiếp một hai câu, lúc đó bản thân mình đều đang làm những gì, hồi ức của hai người hợp lại, thỉnh thoảng Lâm Xung còn có thể mỉm cười. Nói tới hài tử, nói tới lúc sinh sống ở Ốc Châu, trong rừng tiếng ve kêu rừng rực, ngữ điệu của Lâm Xung chậm dần, thỉnh thoảng là sự trầm mặc trong thời gian dài, cứ vậy đứt quãng hồi lâu, nước suối trong cốc róc rách, trên trời mây giăng giăng khắp, Lâm Xung dựa vào một thân cây bên cạnh, thấp giọng nói.

- Nàng chung quy vẫn chết rồi......

- Là ai làm?

Lâm Xung mỉm cười.

- Một kẻ gọi là Tề Ngạo.

Lời nói này xong, lại là một nụ cười, mới đưa tay day trán.

Sử Tiến nói.

- Tiểu chất tử cũng......

Lâm Xung không nói gì, Sử Tiến một quyền nện rầm vào tảng đá.

- Sao có thể để hắn sống lâu!

- Ngươi dưỡng thương trước đã.

Lâm Xung mở miệng, sau đó nói.

- Hắn không sống được đâu.

Trong rừng cây vang lên tiếng chim hót, xung quanh càng có vẻ tĩnh mịch, hai người ngồi nghiêng đối diện ở đó, Sử Tiến tuy rằng giận dữ, nhưng sau đó lại không lên tiếng, chỉ dựa người vào thân cây phía sau. Những năm này hắn xưng là Bát Tí Long Vương, nhưng làm gì được sống ngày tháng yên bình nào, cả mảnh đất Trung Nguyên, làm gì có cái gì gọi là yên bình an ổn chứ. Chiến đấu với người Kim, bị vây khốn tàn sát, nhịn đói nhịn khát, đều là chuyện thường, mắt thấy thảm kịch người Hán cả nhà bị giết, hoặc là bị bắt đi phương bắc làm nô lệ, nữ tử bị cưỡng bức, thậm chí cay đắng nhất là bán con đổi thức ăn, hắn đều chứng kiến rất nhiều rồi. Đại hiệp anh hùng gì đó, cũng có bi ai hỷ nhạc, không biết đã bao lần, Sử Tiến cảm nhận được nỗi đau đớn sâu sắc đến mức như móc hết tâm can ra, chẳng qua là cắn chặt răng, dùng sự liều mạng trên chiến trường để cân bằng mà thôi.

Nỗi đau xót thế này rơi xuống người huynh trưởng của mình, chi tiết thế nào bèn không cần hỏi, ở ngay phương nam kia, ngàn ngàn vạn vạn “Ngạ Quỷ” cũng không ít bất hạnh hơn bên này. Ngàn vạn người gặp bất hạnh, cũng không đại diện cho chuyện bên này không đáng nhắc tới, chỉ là lúc này nếu muốn hỏi thêm gì nữa, đã không còn ý nghĩa gì, thậm chí ngay cả chi tiết đều không có chút ý nghĩa.

Hắn ngồi hồi lâu, “ha” thở hắt ra.

- Kỳ thực, Lâm đại ca, mấy năm này của ta, ở trong Xích Phong sơn, là đại anh hùng đại hào kiệt người người kính ngưỡng, uy phong nhỉ? Trong núi có một nữ tử, ta rất thích nàng, đã hẹn ước thiên hạ hơi thái bình một chút sẽ thành thân......năm kia một trận chiến nhỏ, nàng bỗng nhiên chết rồi. Rất nhiều lúc đều là như vậy, ngươi căn bản vẫn chưa kịp phản ứng, đất trời đã biến đổi, người chết đi, trong lòng trống rỗng.

Hắn nắm chặt nắm đấm, nhẹ nhàng đập lên ngực, Lâm Xung đưa mắt nhìn sang hắn, Sử Tiến đứng dậy, hắn tùy ý ngồi quá lâu, hoặc là trước mặt Lâm Xung buông bỏ mọi cảnh giác, cơ thể lắc lư vài cái, Lâm Xung bèn cũng đứng dậy.

- Kỳ thực có một số thời điểm, trên đời này, thực sự có duyên phận.

Sử Tiến nói chuyện, đi tới hành lý ở một bên.

- Lần này ta xuôi nam, mang theo một thứ, trên cả đường đều đang nghĩ, tại sao phải mang theo nó chứ. Lúc nhìn thấy Lâm đại ca, ta đột nhiên cảm thấy......có thể thật sự là có duyên phận. Chu tông sư, đã mất được mười năm rồi, nó ở lại phương bắc mười năm......Lâm đại ca, ngươi nhìn thấy cái này, nhất định sẽ thích......

Sử Tiến cầm ra một cái bao thật dài, gỡ xuống một nửa đoạn vỏ, đó là một thanh trường thương cổ xưa. Trường thương bị Sử Tiến ném qua, phản chiếu ánh nắng, Lâm Xung bèn giơ tay đón lấy.

Dưới ánh mặt trời, vang nhẹ một tiếng “oong”.

Thương Long Phục......

Có thứ gì đó dâng lên từ đáy lòng. Đó là rất nhiều năm trước, lúc hắn còn là thiếu niên ở Ngự Quyền Quán, thân là một trong những đệ tử thiên phú giỏi nhất bên dưới Chu Đồng, đối với thương bên người sư phụ, hắn cũng từng nhiều lần ngắm nghía mài giũa. Con người Chu Đồng tuy rằng nghiêm khắc, nhưng đối với binh khí lại không hề bận tâm, có đôi khi một đám đệ tử lấy Thương Long Phục đi đánh nhau tỷ thí, cũng không phải là chuyện lớn gì.

- Cút con mẹ nhà ngươi......đồ nhu nhược ——

Sân viện tối tăm đó, sư phụ một cước đá tới ——

Ký ức và tiếc nuối như mũi thương, vượt ngang thời gian mười năm, đâm vọt tới. Lâm Xung phát ra một tiếng rên rỉ khó tả, trường thương trong tay càng giống như than lửa hừng hực, phản chiếu ánh nắng, khiến hắn không cách nào nhìn thẳng. Hắn nắm trường thương đó trong tay một chốc, sau đó soạt một tiếng, trường thương cắm vào tảng đá tròn bên người. Trong sơn cốc, Thương Long Phục cắm vào đá ba thước có thừa, dựng thẳng ở nơi đó, chỉ thẳng lên mây xanh.

- ......Hay!

Sử Tiến liền tán thưởng một tiếng, vỗ tay.

Bình Luận (0)
Comment