Đến chạng vạng tối, đống lửa bên sông vốn đã tắt, nhưng lại được nhóm lên, trong ánh tà dương còn có khói bụi, kêu tí tách.
Cho đến lúc mặt trời xuống núi, Lâm Xung bôn ba trong núi, lại bắt được một con hoẵng, một con thỏ hoang, cầm về lột da nướng. Mấy ngày nay tâm tình hắn chìm nổi quá nhiều, cộng thêm việc chưa từng ngủ, nên không thèm ăn lắm, Sử Tiến thì lại khác, liên tục mấy tháng trời hắn luân phiên chém giết, một đường xuôi nam này trên người bị thương không nhẹ, tuy rằng cả năm chinh chiến rèn luyện cho hắn năng lực chịu đựng, nhưng muốn hồi phục sớm vẫn cần một lượng lớn thức ăn. Lúc này ngồi ăn uống mới hơi dừng nói chuyện, Lâm Xung ngồi cạnh thân cây cao hơn một chút, trầm mặc suy nghĩ về điều mà Sử Tiến đã nói.
Thương Long Phục đứng yên một bên, trên thân thương cổ xưa đang thay đổi ánh sáng lờ mờ.
- ......Hơn mười năm trước, ta đã gặp được Chu tông sư ở thành Hãn Châu......
- ......Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng ta gặp được lão nhân gia......Nữ Chân nam hạ lần thứ nhất, tấn công mạnh tới, chiến liên tục thắng liên tục, Hãn Châu không giữ được bao lâu, thành liền bị phá, sau đó là đồ sát, Chu tông sư dẫn theo một đám người......đám người ô hợp, xoay chuyển trong thành, muốn ám sát Niêm Hãn, hai đêm trước khi hành thích, Chu tông sư bỗng nhiên tìm tới ta. Lâm đại ca, ngươi biết Chu tông sư tại sao tìm ta không......người nói, ngươi là huynh đệ của Lâm Xung......
- Ta......đến nay vẫn không quên được dáng vẻ của Chu tông sư lúc ấy......Lâm đại ca, ta vốn dĩ là muốn tìm Chu tông sư nghe ngóng tung tích của ngươi, nhưng mà quốc nạn trước mắt, trước đó lại không quen biết Chu tông sư, nên hơi ngại đi hỏi. Lòng nghĩ cùng đi giết Niêm Hãn, sau này cũng có giao tình từng trò chuyện, nếu như thất bại, hỏi hay không ngược lại cũng không quan trọng......Chu tông sư hỏi ngược ta về ngươi, ta nói từ khi thấy ngươi rơi xuống nước ở Nghi Nguyên, tìm kiếm khắp nơi không được, có thể là lành ít dữ nhiều......
- ......Nhưng Chu tông sư nói, vậy chính là chưa chết. Ngày sau còn có thể gặp nhau.
- Sau đó Chu tông sư đưa ta đánh một bộ Phục Ma Côn......
- Hai ngày sau người chết, ta sống tạm bợ cho đến nay.
- ......Hơn mười năm qua này, Trung Nguyên ngày càng sa sút, ta ở Xích Phong sơn lúc nào cũng nhớ tới vẻ kiên quyết của Chu tông sư lúc ám sát Niêm Hãn ấy......
- ......Nếu để người nhìn thấy tình hình hiện giờ, không biết người sẽ nghĩ thế nào......
- ......Mỗi lần nhớ tới chuyện này, ta đều đang nghĩ, người sống tạm bợ chết không có gì đáng tiếc, nhưng chúng ta không thể không làm gì cả mà đi gặp người......Xích Phong sơn những năm này đều gắng gượng qua như vậy......
Sử Tiến tính tình hào sảng, cho dù nói tới những chuyện này, trong lời nói bình tĩnh cũng không hề có cảm giác bi thương, hắn nói tới câu “vậy chính là chưa chết, ngày sau còn có thể gặp nhau”, không hề có chút do dự nào, Lâm Xung bèn hiểu, đây chính là thần sắc nói chuyện của lão nhân khi xưa. Trong khách điếm của huyện Nghi Nguyên lão nhân giận tím mặt đá hắn ra khỏi cửa, nhưng chưa từng ngờ tới, tại nơi binh hung chiến nguy đó, vậy mà người vẫn còn quan tâm đến chuyện của kẻ chẳng ra gì này.
Thời gian đã trôi qua mười năm, cho dù là một tiếng hỏi thăm cuối cùng đối với mình, cũng sớm đã dừng lại tại mười năm trước rồi. Lúc này nghe Sử Tiến nhắc tới, tâm trạng trong lòng Lâm Xung tựa như cách xa nghìn núi, lại cực kỳ phức tạp, hắn ngồi dưới gốc cây đó, nhìn ánh chiều tà đỏ rực đằng xa, trên mặt lại khó lộ ra biểu cảm. Cứ nhìn như vậy rất lâu, Sử Tiến mới chậm rãi nói tiếp, xoay vần nhiều năm như vậy, sự gây dựng, phân liệt của Xích Phong sơn, phẫn nộ và hoang mang trong lòng hắn.
- ......Sau chuyện của Trạch Châu, ta tự biết không phải là nhân tài tướng soái, không muốn liên lụy đến người khác, bèn một đường lên phía bắc, tiếp tục làm chuyện Chu tông sư vẫn chưa hoàn thành, ám sát Niêm Hãn.
Lâm Xung hơi nghiêng mắt qua, Sử Tiến cầm mảnh xương thỏ rừng xỉa răng, lúc hắn lên phía bắc nỗi lòng tích tụ, vô cùng tuyệt vọng, lúc này khúc mắc đã giải, trong lời nói chỉ còn sự phóng khoáng tùy ý.
- Một đường lên phía bắc, đến Đại Đồng, ta cũng không muốn liên lụy quá nhiều người, ngay giữa đường liên tục ám sát Niêm Hãn hai lần......khiến cho bản thân thập tử nhất sinh, đều không thành công.
Sử Tiến tự giễu cười cười.
- ......Thất bại quy về thất bại, thế mà chạy mất, cũng thật sự là mệnh lớn, lúc đó ta nghĩ, phải chăng cũng bởi vì Chu tông sư trên trời phù hộ, muốn ta đi làm chút chuyện gì đó thông minh hơn......lần thứ hai ám sát bị thương, quen biết một số người, thấy được một số chuyện......Nữ Chân lần này lại muốn nam hạ, tất cả mọi người đều ngồi không yên......
Hắn nói tới những chuyện bên ngoài thành Đại Đồng đó, nói tới trận bạo loạn và thất bại vào ngày hai mươi mốt tháng sáu, nói tới hắn thay đổi mục tiêu, xông vào trong phủ Hoàn Nhan Hi Doãn, sau đó lại gặp được Thương Long Phục......
- ......Thế gian thật sự là có duyên phận......
Sắc trời đã tối dần, Sử Tiến nhìn thanh trường thương cổ xưa kia.
- Vừa lấy được cây thương này, trong lòng ta đã có suy nghĩ như vậy. Lâm đại ca, hoặc là Chu tông sư thật sự trên trời có linh, người để ta lên phía bắc giết địch, ám sát Niêm Hãn hai lần không chết, cuối cùng lấy được thanh thương này, ngàn dặm xuôi nam, bèn gặp được ngươi......có lẽ chính là Chu tông sư để ta giao thanh thương này đến tay ngươi......
Lâm Xung nhìn cây thương đó, hồi lâu sau, lắc đầu.
- Phương nam......vẫn còn một tiểu sư đệ, hắn là đệ tử sau cùng của sư phụ, Nhạc Phi Nhạc tướng quân hiện giờ......hắn mới là truyền nhân thật sự của sư phụ, ta......ta không xứng với cái tên đệ tử của Chu Đồng.
- Vũ triều thái bình hai trăm năm, trận này đại nạn, không phải sức người có khả năng hóa giải.
Sử Tiến nói.
- Những năm gần đây, ta gặp qua kẻ tính tình lỗ mãng, dũng cảm mạnh mẽ, gặp qua kẻ muốn an phận một phương cầu an ổn, đủ mọi loại người, Lâm đại ca, những người này đều không sai. Cổ ngữ đã nói, trời đất là lò, tạo hóa là thợ, âm dương là than, vạn vật là đồng, vạn vật đều không chạy khỏi trận hạo kiếp này, nhưng mà nam tử hán đại trượng phu, cho dù có bị mài giũa lâu một chút, có một ngày có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, cũng vẫn coi như là anh hùng hào kiệt đội trời đạp đất. Lâm đại ca, thê tử của ngươi chết rồi, người ta thích cũng đã chết, trời đất này không chừa đường sống cho người tốt!
- Nhưng nam nhi chúng ta, nếu đã may mắn vẫn sống sót, không có gì đáng phải bận tâm nữa! Có một ngày rồi cũng phải chết, vậy thì sống cho tốt những tháng ngày còn lại!
Sử Tiến hơi nâng giọng, chém đinh chặt sắt.
- Lâm đại ca, chúng ta hôm nay còn có thể gặp gỡ, là tạo hóa của đất trời! Nếu huynh đệ chúng ta đã có thể trùng phùng, thiên hạ làm gì có nơi nào không thể đi, qua mấy ngày nữa, chúng ta đi giết sạch ác tặc Tề gia kia! Thương Long Phục này, ngươi muốn tự mình giữ lấy hay xuôi nam giao cho tiểu sư đệ đó của ngươi, đều là hoàn thành một chuyện lớn của Chu tông sư, mà sau đó......Lâm An cũng có thể giết một chút, Cao Cầu kia mấy năm nay không biết ở chỗ nào, Lâm đại ca, chúng ta cho dù có phải chết trong đại loạn hạo kiếp của trời đất này, cũng phải mang theo mấy kẻ ác nhân đó cùng lên đường.
Sau khi Sử Tiến trùng phùng với Lâm Xung, giờ rốt cục đã nói ra hết được những lời này, tâm tình khẳng khái trào dâng, Lâm Xung cũng khẽ mỉm cười.
- Phải đó......
Sử Tiến bèn phất tay, tiếp tục nói, về viễn cảnh lần này Nữ Chân nam hạ, hai người tiếp tục mưu đồ kháng Kim, oanh oanh liệt liệt. Hào tình trong lòng hắn bất diệt, chí khí hào hùng trong lồng ngực lúc này lại được nhen nhóm lên. Lâm Xung biết huynh đệ này nghĩa hiệp phóng khoáng, mười năm nghiêng ngả, trước đó Sử Tiến trong lòng cũng đầy tang thương, lúc này lần nữa phấn chấn, cũng không nén được vui mừng cho hắn. Sử Tiến nói một hồi, Lâm Xung mới cất tiếng.
- Mấy ngày nay, ta còn có một người phải giết.
Sử Tiến liền hỏi là ai, Lâm Xung trầm mặc một lát, nói tới chuyện sau khi Từ Kim Hoa chết, hài tử Mục An Bình bị Đàm Lộ đưa đi, hắn một đường này truy đuổi, đầu tiên cũng là muốn cứu người về trước, giết Tề Ngạo để sau. Sử Tiến hơi sửng sốt, đột ngột vung quyền nện xuống đất, trong mắt như có ngọn lửa hừng hực.
- Cháu ta bị người bắt đi, chuyện này lúc nãy sao Lâm đại ca không nói, đây là chuyện lớn, sao có thể để chúng ta trì hoãn ở chỗ này, Lâm đại ca, chúng ta xuất phát ngay bây giờ.
Lâm Xung ngồi ở đằng kia, nhưng không nhúc nhích, trong ánh mắt hắn vẫn ẩn chứa đau đớn, nói.
- Hài tử bị bắt đi, chính là con tin, chỉ cần ta chưa chết, Đàm Lộ không dám đả thương hắn. Sử huynh đệ, ngươi xuôi nam gánh vác trọng trách, nếu để mặc thương thế nặng lên, làm sao hoàn thành được?
Hắn nói hết những này, nhìn Sử Tiến, lại lộ ra một nụ cười bình tĩnh.
- Huống chi Đàm Lộ này chẳng qua là tên khốn không chút bản lĩnh trên giang hồ, ta muốn giết hắn, cũng không cần đến hai huynh đệ chúng ta ra tay, chỉ cần tìm được, hắn chết là cái chắc.
Sử Tiến chậm rãi ngồi xuống, trong lòng của hắn cũng đã hiểu ra, Lâm Xung một buổi chiều này chưa đi, là phát hiện ra thương thế trên người mình không nhẹ, hắn bôn ba nhóm lửa, tìm kiếm thức ăn, cộng thêm ở lại canh giữ một bên, chính là vì để mình có thể yên tâm dưỡng thương. Năm đó trên Lương Sơn, Lâm Xung chính là người tâm tính ôn hòa lại cẩn mật như vậy, phàm là chuyện lớn nhỏ, Tống Giang giao cho hắn, quá nửa đều sẽ không có sai sót gì. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, cho dù trong lòng có nỗi đau to lớn, hắn vẫn phát giác ra những chuyện này ngay phút đầu tiên, thậm chí ngay cả hài tử bị bắt, từ đầu đều không bằng lòng mở miệng nói ra.
- Vậy......Lâm đại ca, lúc này ngươi khởi hành, nhanh đi cứu hài tử. Trên người ta tuy có vết thương, nhưng tự vệ cũng không có vấn đề, sẽ ở lại chỗ này nghỉ ngơi. Qua mấy ngày nữa, huynh đệ chúng ta gặp mặt ở nơi đã ước định......
Lâm Xung lắc đầu.
- Mấy ngày nay, ta cũng bị thương không nhẹ, cộng thêm ngược xuôi bôn ba, mấy ngày rồi chưa từng chợp mắt. Đêm nay nghỉ ngơi một trận, ngày mai mới ứng phó được mọi chuyện.
Sử Tiến há to miệng, cuối cùng không nói tiếp, Lâm Xung ngồi bên đó, chậm rãi cất tiếng, nói một hồi về tình hình hài tử trong nhà, tin tức của đám người Tề Ngạo, Đàm Lộ, Sử Tiến nói.
- Ngày sau cứu được hài tử, Lâm đại ca, ta nhất định phải làm nghĩa phụ của hắn.
- Hắn có nghĩa phụ như Bát Tí Long Vương, tương lai hẳn là nam nhi đội trời đạp đất.
Lâm Xung cười cười.
- Sẽ không giống ta.
- Ha ha, hắn có Báo Tử Đầu Lâm đại ca làm phụ thân, có ta làm nghĩa phụ, tương lai võ nghệ sợ là sẽ vô địch thiên hạ!
Sử Tiến nói như vậy, qua một hồi, nói.
- Lâm đại ca, lần này ta xuôi nam, chuyện đằng sau quả thực quá nặng nề, nếu không lần này nhất định sẽ cùng ngươi đi cứu người trước.
Lâm Xung gật đầu, Sử Tiến ở đằng kia nói tiếp.
- Ngày đó Đại Đồng bạo loạn, những người Hán khởi sự kia sớm đã nằm trong tính toán của Hoàn Nhan Hi Doãn, cả thành đồ sát, ta lấy được Thương Long Phục trở về, bèn gặp được một người bị thương, đang chờ ta. Không giấu Lâm đại ca, người này chính là bộ hạ của Hắc Kỳ, ở phụ cận Đại Đồng nhân lúc loạn lạc làm một chuyện lớn, sau đó cầu khẩn ta mang một thứ xuôi nam......
- Lâm đại ca cũng biết, Ngụy Tề dựng nước mấy năm, Lưu Dự xưng đế, làm hoàng đế con, bởi vì người Nữ Chân ít, trong nhất thời vẫn chưa nuốt chửng Trung Nguyên. Nhưng mà trong khoảng thời gian Ngụy Tề chiếm cứ Trung Nguyên, người Nữ Chân cũng đã làm rất nhiều chuyện, ngấm ngầm thuyết phục rất nhiều người Hán ở Trung Nguyên, thành tâm nương tựa Nữ Chân......lần này Hắc Kỳ bắt Lưu Dự đi, ép hắn bày tỏ thái độ, rất nhiều chí sĩ vẫn chưa chết tâm, có thể sẽ nắm bắt cơ hội này, khởi nghĩa quy về chính đạo, tuy nhiên trong đó cũng luôn có Hán gian không quay đầu lại được, hoặc dứt khoát không muốn quay đầu ẩn nấp bên trong......gian tế Hắc Kỳ đó bèn nhân lúc hỗn loạn trộm ra được bản danh sách này, nhờ ta đưa đến cho đám người Lâu Thư Uyển, Vu Ngọc Lân dưới trướng Tấn Vương......người Nữ Chân dùng bồ câu đưa tin, bao vây chặn đánh, cũng là vì thứ này......
Sử Tiến tính cách thẳng thắn, lúc này cầm lấy cái túi bên người, nói hết tất cả mọi chuyện với Lâm Xung, hắn lấy một cái túi nhỏ bên trong ra.
- Kỳ thực một đường xuôi nam này, ta cũng từng nghĩ qua, nếu Hắc Kỳ quân đã có thể cài cắm thám tử bên trong Đại Đồng, trước kia hẳn cũng có thủ đoạn và con đường qua lại, dù hắn bị thương, tại sao phải tới tìm ta, rất có thể......ta mắc lừa một vố lớn của hắn......
Sử Tiến nói tới khả năng mắc lừa, trên mặt ngược lại bật cười.
- Nhưng sau này ta lại nghĩ, tin tức quan trọng như vậy, có lẽ cũng không đơn giản như ta nghĩ, ví dụ hắn để ta ngoài sáng dẫn địch, người đưa tin thật sự có lẽ sẽ đi an toàn hơn thì sao? Lại hoặc là, phần danh sách này quan trọng như thế, Hoàn Nhan Hi Doãn biết được bị lộ ra, tất nhiên phải tìm người tiết lộ làm rối loạn, hoặc là thứ ta mang theo, có thể cùng chứng thực với thứ mà người khác mang theo, nếu không Hoàn Nhan Hi Doãn làm danh sách tám phần mười phần, lại hoặc là nội bộ Hắc Kỳ xuất hiện một chút vấn đề, Trung Nguyên......chí ít là bọn người Tấn Vương kháng kim, bèn phải vạn kiếp bất phục......
Lâm Xung gật đầu.
- Tin tức quan trọng nhường này, là phải xác nhận đi xác nhận lại mới được......
- Cho nên......cho dù trong đó có một tia là thật, một mình Sử Tiến ta vì chuyện lớn này mà chết, sẽ chết có ý nghĩa, tuyệt không đáng tiếc. Lâm đại ca.
Hắn vừa nói chuyện, vừa ném cái túi nhỏ về phía Lâm Xung, Lâm Xung giơ tay đón lấy, ánh mắt nghi hoặc, Sử Tiến nói.
- Chỉ là một phần danh sách và tội chứng, trong đó có lẽ có ám ngữ của Hắc Kỳ, nhưng người để ta đưa tin kia, vốn không để tâm chuyện ta tùy ý lật xem. Ta vốn muốn tìm người chép thứ này thành mười bản trăm bản, phát khắp thiên hạ, nhưng sợ để Hi Doãn thấy trước, dẫn tới chuyện gì đó bất trắc. Lúc này có Lâm đại ca ở đây, tự nhiên có thể xem thử, những tặc nhân này, hết thảy đều phải giết!
Hai tay của hắn gối lên sau đầu, dựa vào thân cây cong queo kia, nói một cách thẳng thắn.
- Chuyện lần này xong, nếu Lâm đại ca không muốn xuôi nam, huynh đệ chúng ta có thể chiếu theo danh sách này, giết tới từng nhà một, thay trời hành đạo, dứt khoát nhanh gọn, chết cũng xứng đáng.
Thay trời hành đạo này vốn là khẩu hiệu của Lương Sơn, hơn mười mấy năm trước từng nói rất nhiều lần, lúc này lần nữa nói ra từ trong miệng của Sử Tiến, bèn có ý nghĩa không giống ẩn chứa trong đó. Tính cách hai người có lẽ đều không dễ làm người cầm đầu, lĩnh binh kháng Kim có lẽ ngược lại còn làm hỏng việc, nếu đã như thế, vậy thì học theo Chu tông sư năm đó, giết hết kẻ bất nghĩa trong thiên hạ, có lẽ sẽ lanh lẹ hơn. Sử Tiến lúc này tuổi đã gần bốn mươi, từ sau Xích Phong sơn, hôm nay trùng phùng với Lâm Xung, mới rốt cục tìm được một con đường, sảng khoái trong lòng không cần nhiều lời.
Lâm Xung chỉ liếc nhìn qua danh sách kia, bèn đưa trả lại nó cho Sử Tiến, Sử Tiến cười cười.
- Những năm gần đây, thế lực của người Nữ Chân không bị cản trở trong địa bàn của người Hán, ta một đường xuôi nam, bọn họ dùng bồ câu đưa tin, luôn kịp trước ta một bước, toàn là thứ gì cũng đều tranh nhau nhảy ra chịu chết. Hôm nay phải khôi phục thật tốt, ngày mai mới dễ tiếp tục xử lý bọn họ......
Tâm tình hắn khoan khoái, chỉ cảm thấy vết thương khắp người đã đỡ hơn quá nửa, đêm hôm ấy ánh sao rạng rỡ, Sử Tiến nằm trong sơn cốc, nói thêm mấy chuyện với Lâm Xung, cuối cùng để cho mình ngủ thiếp đi. Lâm Xung ngồi lâu, nhắm mắt lại, vẫn không hề buồn ngủ chút nào, thỉnh thoảng đứng dậy đi lại, nhìn trường thương kia, mấy lần đưa tay ra, chung quy lại không dám chạm đến nó. Lời nói của Chu Đồng năm đó vẫn văng vẳng bên tai, người tuy đã đi, nhưng đối với Lâm Xung mà nói, lại như vẫn ngay trước mắt, giống như xảy ra ở một khắc trước rõ nét.
Thời gian hơn mười năm, hắn như một chú thỏ nấp trong một góc hư ảo, kéo theo Từ Kim Hoa, Mục An Bình, nói với bản thân hết thảy đã từng với Chu Đồng kia đều là ảo giác. Hiện giờ hắn cuối cùng có thể nhìn một cách rõ ràng, Sử huynh đệ nói đúng, đã là loạn thế rồi.
Hắn bị giữ lại ở hơn mười năm trước, thậm chí là ở chỗ xa hơn.
Đối với Từ Kim Hoa, trong lòng hắn dâng lên, là sự áy náy to lớn, thậm chí đối với hài tử, thỉnh thoảng nhớ lại, cảm giác hư ảo trong lòng cũng khiến hắn cảm thấy không thể nào hít thở, hết thảy của hơn mười năm này, chẳng qua là một hồi hối hận, hiện giờ chẳng còn thứ gì nữa, gặp được Sử huynh đệ của năm đó. Bát Tí Long Vương hiện giờ anh hùng phóng khoáng, đã giống hệt như sư phụ, là đại anh hùng, đại hào kiệt trong nước lũ cuộn trào mãnh liệt của loạn thế vẫn sừng sững không đổ, tuy toàn thân đầy máu tươi vẫn thét lên giận dữ tiến về phía trước, bản thân mình so với hắn, sao có thể bằng một phần vạn?
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng đến, buổi tối trong thành Hãn Châu năm đó, dáng vẻ của sư phụ và Sử Tiến cùng đánh bộ Phục Ma Côn kia. Nếu như......nếu như lúc này sư phụ vẫn còn sống, thấy được Sử huynh đệ trước mắt, tất nhiên sẽ xúc động giơ ngón tay cái lên, cho hắn sự tán thành cao nhất nhỉ.
Bản thân mình một đường đi tới, chẳng qua là một kẻ hèn nhát cảm thấy vinh hạnh lây nhưng lại sợ hãi rụt rè mà thôi......
Đêm đó, hắn quẩn quanh Thương Long Phục dưới ánh trăng, đưa tay ra, lặng lẽ nức nở, nhưng lại không có nước mắt. Đêm giữa mùa hè yên tĩnh im ắng, tình đời sóng lớn trào dâng, tràn qua từ bên người hắn. Hắn tựa như người cũ ngủ say hơn mười năm trong thời gian, bây giờ tỉnh lại, nhìn vào mảnh nhân thế này đã không còn tọa độ, lưỡi đao của năm tháng cắt linh hồn hắn thành từng mảnh, muốn bù đắp sương bụi mà hắn nợ hơn mười năm qua.
Lúc nửa đêm, Sử Tiến tỉnh lại một lần, nhìn thấy dáng vẻ vũ động đại thương vô hình của Lâm Xung dưới ánh trăng, thế thương của hắn đơn giản dị không hoa lệ, một chiêu một thức, quy quy củ củ, hệt như Chu Đồng năm đó, không chút hoa mỹ tô điểm, giống một đứa trẻ nghiêm túc. Thương Long Phục đứng ở một bên, đang lẳng lặng nhìn hắn.
Lâm Xung của năm đó trong Ngự Quyền Quán chính là đệ tử múa thế thương đẹp nhất, quy củ nhất, cả đời hắn vì thế mà mệt mỏi, giờ đây quanh đi quẩn lại một vòng lớn, cuối cùng lại đi trở về chỗ này.
Sử Tiến ngủ thật say. Lúc sáng sớm, tiếng chim hót trong rừng đánh thức hắn dậy. Hắn ngồi dậy, đột nhiên phát hiện túi nhỏ bên người đã không còn, Sử Tiến nhảy phắt lên, tìm kiếm thân ảnh của Lâm Xung, Lâm Xung cũng đã biến mất không thấy đâu, Thương Long Phục đứng thẳng trên tảng đá, Lâm Xung đại khái cắn rách đầu ngón tay dùng máu tươi viết lên hai dòng chữ.
- Sử huynh đệ, ta đi đưa tin, ngươi cứu An Bình cho ta.
—— Ngày khác có duyên gặp lại.
Sử Tiến mặc dù võ nghệ cao cường, tính tình như thép, nhưng một đường này xuôi nam, dù sao cũng đã bị thương rất nhiều, trận mai phục ở Đồng Ngưu Lĩnh hôm qua, nếu không có Lâm Xung ở bên, cho dù Sử Tiến có thể đào thoát, sợ rằng cũng phải mất đi nửa cái mạng. Mà Mục An Bình rơi vào tay Đàm Lộ, cho dù ngoài miệng Lâm Xung nói nhẹ nhàng, ép ở lại một đêm, làm sao có thể thật sự bỏ lại nhi tử theo huynh đệ xuôi nam? Hắn càng nghĩ, tự thấy một thân vô dụng, không cần bận tâm, bèn thay Sử Tiến đi tiếp đoạn đường này, còn về hài tử rơi vào tay Đàm Lộ, có võ nghệ và nhân phẩm của người huynh đệ này của mình, vậy không cần bận tâm thêm nữa.
Lúc Sử Tiến tỉnh dậy, Lâm Xung đã lưu lại Thương Long Phục, thúc ngựa chạy nhanh trên đường xuôi nam rồi......