Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1007 - Chương 1007: Hối Hận

Chương 1007: Hối hận Chương 1007: Hối hận

Mặt trời hừng hực, tiếng gió rít gào, Lâm Xung cưỡi ngựa xuôi theo đường núi một đường chạy nhanh, đi tới phía nam.

Hắn đảm nhiệm chức bộ khoái ở Ốc Châu mấy năm, đối với tình hình xung quang phần lớn đều rõ ràng, biết rõ người Nữ Chân nếu thật sự muốn ngăn chặn tin tức này, lực lượng có thể sử dụng tuyệt đối không ít, hơn nữa xem ra với thực lực như trại Đồng Ngưu đều bị phát động, trong này cũng tuyệt không thể thiếu bóng dáng của địa đầu xà. Một đường này đi dọc theo đường nhỏ phụ cận quan đạo, đi rất cẩn thận, tuy nhiên vẫn chưa đi đến nửa ngày đường, đã nhìn thấy trong khu rừng đằng xa có bóng người lay động.

Con đường núi này nằm độc lập bên ngoài quan đạo xuôi nam, tương đối hoang vắng, xưa nay người thường không đi, chọn đi bên này thường đều là một số hào khách đại đạo có bối cảnh lục lâm. Hoang địa tương tự, cường đạo cướp của giết người cũng không phải số ít, trong rừng phía trước hiển nhiên là nhãn lực kinh người, có lẽ có thợ săn, thám báo bối cảnh trong quân đội, Lâm Xung mới phát giác được hắn, đối diện hiển nhiên cũng đã nhìn thấy Lâm Xung, một lúc sau, bèn thấy tên lệnh gào thét xông thẳng lên trời.

Lâm Xung trực tiếp thúc ngựa chạy vào rừng cây, né qua hai mũi tên phóng tới, nhảy lên ngọn cây tóm lấy thám báo kia một chưởng đánh chết, điểm cuối trong tầm mắt, đã có bóng người bị kinh động tới đây.

Đây đại khái là mấy sơn tặc hoặc hương dân gần đó lấy việc cướp bóc làm kế sinh nhai, tay cần đao côn xiên cào, ăn mặc lam lũ hò hét lao tới. Trong lòng Lâm Xung thở dài một tiếng, xông ra dọc theo đường nghiêng. Trên địa bàn Tấn Vương thế núi gập ghềnh, trong rừng này bụi cây cao thấp xen kẽ, đá tảng trong bụi cỏ xen lẫn như răng nanh, hắn bỏ tọa kỵ, chạy nhanh về phía trước, có ba người đối diện vọt tới, bị hắn thuận tay một kéo một đập, hai người lăn ra đất, đụng đến đầu rơi máu chảy, một người khác khẽ ngây người, đã không đuổi kịp bước chân của Lâm Xung nữa.

Lúc phần lớn đội ngũ hợp lại, Lâm Xung đã lên trên sườn núi gập ghềnh một bên, bước chân hắn thoăn thoắt, thân hình nhẹ nhàng như báo săn, một đường chạy nhanh không hề ngừng lại, trong chốc lát, đám đông bèn mất dấu hắn trong sự bàng hoàng.

Gió trời phần phật, hắn thân thủ tông sư, một đường xuyên núi băng rừng, thỉnh thoảng thu lại thần sắc đi lên quan đạo, ẩn trong đám người đi đường, chẳng qua như vậy tốc độ sẽ chậm lại. Lúc này đã ra khỏi địa giới Ốc Châu, đi lên phía trước một hồi nữa, bèn nhìn thấy cửa ải phía trước nha dịch tuần hành, kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt.

Lâm Xung làm nha dịch nhiều năm như vậy, vừa nhìn đã biết những người này đang điều tra lục soát một cách có ý thức, thiết nghĩ nha môn phụ cận cũng có quan viên bị Nữ Chân thao túng —— đám phỉ ở trại Đồng Ngưu hôm qua vẫn chưa bị giết sạch, có ưu thế dùng bồ câu đưa tin, những người này luôn có thể phát giác được bố phòng sớm hơn một bước —— Lâm Xung ấn vào danh sách trong người, lặng lẽ thoát ly đám đông, đi vòng vào trong núi.

Những năm gần đây rời xa đủ loại “quốc gia đại sự” quá lâu, lúc này nghĩ lại, mới có thể phát giác ra bầu không khí khẩn trương trong này. Thế lực Tấn Vương ngoài miệng là thần phục Nữ Chân, nhưng trong âm thầm sớm đã bắt đầu sẵn sàng ra trận, chuẩn bị quy về chính nghĩa. Trong này, lại có biết bao người đã chứng kiến đủ đao thương của Nữ Chân, không bằng lòng đi chịu chết thêm nữa.

Bản danh sách này xuất hiện, mâu thuẫn giữa đôi bên càng trở nên gay gắt, bất luận nó là thật hay giả, rất nhiều thế lực hiển nhiên đã bị đánh thức trong bóng tối, bắt đầu bí quá hóa liều, mà một phái phản Kim của thế lực Tấn Vương một bên khác, sợ rằng cũng đang tỉ mỉ xem xét, lặng lẽ ghi lại một bản danh sách thực sự.

Mà bất luận thật giả, bản thân cũng chỉ có thể đi thật tốt hết con đường này mà thôi.

Trong lòng của hắn nghĩ thông suốt những chuyện này, dưới chân cũng không dừng lại, một đường đến tây lại chuyển sang nam, trên đường vượt qua hai dòng sông. Hôm đó hoàng hôn dần đỏ, hắn đi trên đường, nhớ lại mấy năm này, cùng từng nhìn thấy rất nhiều hoàng hôn như vậy với Từ Kim Hoa và hài tử, ngược về phía trước, ánh trời chiều từng thấy lúc ở Lương Sơn Thủy Bạc, lúc ở Biện Lương, hắn cũng đều vẫn còn nhớ.

Vào ngày này bước chân không dừng, trước sau xoay chuyển gần hai trăm dặm, đến lúc rạng sáng, dần đến được phụ cận Nhạc Bình Liêu Châu. Vu Ngọc Lân trị quân ở đây, nơi đóng quân trước sau của quân đội liên miên vài dặm, phụ cận trạm gác nghiêm ngặt, người thường khó vào. Gần đó cũng có tiểu thành trấn xây dựng cho quân đội. Đêm khuya quân doanh không thể xông vào, Lâm Xung dừng lại trong núi gần đó, dự định trời sáng sẽ nghĩ cách vào trong.

Sau khi Từ Kim Hoa chết, hắn đã có mấy đêm chưa từng nghỉ ngơi, đêm đó hắn ngồi dưới gốc cây nhắm mắt lại, vẫn không thể nào ngủ được. Giữa ký ức cuồn cuộn, tâm tình đau khổ và trống rỗng vẫn tràn ngập tất cả. Đối với hắn mà nói, nhân sinh đã không đáng để lo nghĩ, sự tỉnh táo trong đầu cũng không làm nhạt đi hối hận, hết thảy mất đi, chung quy là đã mất rồi. Chỉ có hắn vẫn đang đối mặt với kết quả mất đi hết thảy này như cũ.

Sao trời lưu chuyển, lúc mở mắt ra, quân doanh đằng xa có ánh lửa bập bùng, trải dài vô tận, ánh lửa thưa thớt nhưng vô tận này giống như một dòng ký ức tràn về. Đêm mất ngủ dài dằng dặc gian nan, giống như đi qua một hang động dài tăm tối. Thời điểm chân trời nổi lên ánh sáng trắng bạc, Lâm Xung ngơ ngẩn thất thần hồi lâu, trong quân doanh đằng xa, huấn luyện buổi sáng sớm đã bắt đầu.

Lâm Xung lặng lẽ xuống núi, đi dọc theo nơi đóng quân, so với việc xông vào doanh trướng, hắn càng hy vọng có thể tình cờ gặp được Vu Ngọc Lân tướng quân rời khỏi quân doanh —— trước đây hắn cũng từng nhìn thấy vị tướng quân này từ đằng xa một lần —— nhưng hy vọng như vậy hiển nhiên là mịt mù. Lâm Xung lúc này ăn vận chật vật và rách rưới, thân hình lại như quỷ mị, vòng qua quân doanh di chuyển không có mục đích mấy vòng, lại dừng lại ở phụ cận cửa doanh hồi lâu, mới rốt cục tìm được chỗ đột phá.

Đó là một vị tướng tiên phong trong quân của Vu Ngọc Lân, tên gọi Lý Sương Hữu, rất nổi tiếng trong dân gian nơi quản hạt của Tấn Vương, tại phụ cận Ốc Châu Lâm Xung không những từng gặp hắn hai lần, hơn nữa biết được vị tướng quân này tính tình nóng nảy chính trực, có danh tiếng rất tốt trên phương diện đối kháng người Kim. Hắn lúc này đi ngang qua nơi đóng quân, nhìn thấy Lý tường quân đang đi tuần trên giáo trường, lại sắp rời khỏi, lập tức nhảy ra từ chỗ ẩn nấp, hét lớn vào bên trong.

- Lý tướng quân!

Bên trên tháp tiễn gần đó có người quát lớn.

- Kẻ nào!

Lý Sương Hữu từ xa liếc nhìn về phía này, nhíu mày, nhìn thấy người cao lớn bên ngoài nơi đóng quân đang giơ tay lên, đi về phía rào chắn bên ngoài quân doanh.

- Hắc Kỳ truyền tin!

Lâm Xung nói một câu, ngẫm nghĩ, nói.

- Chuyện cực kỳ hệ trọng, xin thông báo cho Vu Ngọc Lân tướng quân!

Giọng nói của hắn vang vọng, nói ra từng chữ một, trên giáo trường đám đông phát ra một hồi âm thanh. Những ngày này, bao vây chặn đánh vì bản danh sách này người ngoài không rõ ràng, nhưng quân nhân nội bộ sợ rằng vẫn có không ít người đã nghe nói tới. Lý Sương Hữu vốn đã được thân binh bảo vệ phía sau, nghe Lâm Xung nói ra câu này, lập tức đẩy thân vệ ra, ôm quyền tiến về phía trước.

- Người đưa tin chính là tráng sĩ?

Sau đó lại nói.

- Lập tức phái người thông báo đại soái.

Lâm Xung biết rõ này thư này cuối cùng đã được đưa tới, mắt thấy thái độ của đối phương, trong khi tiến lên bay vọt lên, chân liên tục điểm mấy cái, bèn vượt qua rào chắn quân doanh cao mấy trượng.

- Tận sức vì việc của người.

Hắn nói.

Lý Sương Hữu kia thấy Lâm Xung bản lĩnh như vậy, chắp tay bái phục, bước chân không còn tới nữa, Lâm Xung đứng bên rìa giáo trường, chờ đợi Vu Ngọc Lân xuất hiện. Lúc này vẫn chỉ là sáng sớm, sắc trời vẫn chưa trở nên nóng lắm, mấy đám mây trôi trên bầu trời, trên giáo trường gió mát thổi qua, hết sức thoải mái, Lâm Xung đứng tại đó, thần sắc lại trở nên ngẩn ngơ.

Không biết lúc nào, tiểu binh truyền tin đằng xa đã trở về, báo cáo với Lý Sương Hữu Vu tướng quân đang đi tới. Lý Sương Hữu chắp tay với Lâm Xung.

- Tráng sĩ, Vu tướng quân đã tới, mời.

Lâm Xung lấy lại tinh thần, gật đầu, đi theo lên phía trước.

Một đoàn người xuyên qua binh sĩ trên giáo trường, trong bất giác Lý Sương Hữu đã chậm bước chân lại, đang chờ đợi hắn, Lâm Xung và hắn kéo gần khoảng cách, binh sĩ gần đó cũng đã tới gần, ánh mắt hắn khẽ động, phát giác được nhịp tim đập dồn dập, ánh mắt Lâm Xung chua xót, thở dài.

Lý Sương Hữu chắp tay, Lâm Xung đến gần, vươn tay ra, bước chân hắn tự nhiên, giơ tay cũng tự nhiên, cánh tay đan xen qua, Lâm Xung tóm lấy hắn, xông tới phía trước.

Vô số bóng người tràn tới.

- Giết gian tặc này ——

Lâm Xung một thủ pháp nặng đánh lên cổ người, người phía trước ngã lăn xuống đất cái rầm.

Sau đó, hắn cũng nghe thấy tiếng la hét xung quanh.

Lâm Xung đẩy Lý Sương Hữu, đụng bảy tám người phía trước thành một đống, càng có nhiều người hơn xông tới. Trong lúc di chuyển nhanh, đối phương đánh trả, trọng quyền của Lâm Xung đánh lên mặt Lý Sương Hữu, một quyền sau đó một quyền, lại một quyền nữa, máu tươi và con mắt đó đều bay vọt ra ngoài, bước chân hắn đạp lên cơ thể đã bắt đầu đổ nghiêng của đối phương, đầu gối, lồng ngực, bả vai, thân ảnh của Lâm Xung vọt lên trên đỉnh đầu binh sĩ phía trước, sau đó rớt xuống theo khuỷu tay, lăn lộn, va đập, đao quang và thương phong đan xen nhau tới, như rừng biển, Lâm Xung vung vẩy đao thép, mang theo huyết dịch sền sệt, sau đó lại chặt chém, vung mạnh, người phía trước chết rồi, bị người đằng sau đẩy lên, đẩy tiến của quân trận hệt như tường lớn và đất rộng, thân ảnh của Lâm Xung ngụp lặn trong biển người......

- Giết Hán gian này ——

Có người ở chung quanh hò hét......

Biển người đông đúc, không ngừng đè ép tới......

....................

Tựa như có thứ gì đó, đúng hẹn chờ đợi ở điểm cuối của thời gian, một khắc chìm nổi trong biển người này, lòng của hắn vậy mà không chút gợn sóng, thậm chí......giống như có cảm giác mong đợi.

Đao nhọn tung hoành, mà hắn di chuyển trong đao nhọn, cánh tay nặng nề sẽ đánh cho lồng ngực người lõm xuống, khiên chắn chen lên, bị hắn đánh cho bẹp dúm, trường thương vung vẩy khiến cho càng nhiều người ngã xuống, giống như bó chân trong phạm vi nhỏ hẹp, trong lao ngục cho dù là tử địa, nhưng càng có nhiều người hơn vẫn sẽ xông giết tới, có đôi khi hắn nhảy ra khỏi đám người, rơi xuống, nơi xa còn có khoảng cách nhìn như vô tận.

Ánh nắng đang phản chiếu, tiếng người đang ầm ĩ, dưới đất có thi thể ngã xuống, có binh sĩ ôm vết thương bị giẫm đạp. Lâm Xung đạp lên thân người, trường thương cướp được sau khi xông ra một trượng bị kẹt trong cơ thể người rồi gãy, binh sĩ ào đến, trên người hắn bị chém ra vết đao, người xung quanh lại bị hắn đập lăn, hắn vung ra đao quang, đồng dạng xông tới núi đao rừng thương đối diện, chém ra một mảnh biển máu.

Hắn chờ mong đối phương không phải người xấu.

Tưởng tượng rằng trước nhiều binh sĩ này, sẽ không xảy ra chuyện.

Kết quả như vậy......

Không tốt......

Cũng tốt......

Nắm đấm đánh nát mặt một người, đao quang chém lên lưng hắn, hắn cũng nhớ lại một số chuyện, cơ thể phủ phục va chạm, trong miệng hét ra.

- Nữ Chân nam hạ ——

Thanh âm như tiếng sấm truyền đạt ra bốn phương tám hướng dưới sự bức phát của nội lực, điên cuồng gào thét như sóng biển ập bờ.

- Hắc Kỳ truyền tin ——

Mấy người phía trước đổ rầm xuống đất, Lâm Xung đoạt lấy đao thép, nhào về phía trước, nhắm vào đùi người chém ra một mảnh sóng máu, hắn nhào về trước trong làn sóng máu, trường thương đâm xuống dưới, cơ thể Lâm Xung ép đẩy lăn lộn dọc theo cán thương, dùng đầu gối hất bay một người, cướp lấy trường thương, quét ngang ra ngoài.

- Nữ Chân ——

Ba bốn thanh trường thương bị hắn đập cong, Lâm Xung đâm mũi thương ra rồi kéo về.

- Nam hạ ——

- ......Hắc Kỳ truyền tin!

Thanh âm kia truyền đến bốn phương tám hướng, đám người bị đâm ra một khe hở, Lâm Xung đập lên, sau đó khe hở lại bắt đầu co vào, máu tươi sôi trào bắn tung tóe, có của hắn, càng nhiều là của người khác.

Trong tiếng chém giết thanh âm đó lại vang lên.

- Nữ Chân......nam hạ rồi! Hắc Kỳ truyền tin ——

......Hắc Kỳ truyền tin ——

......Hắc Kỳ truyền tin ——

Gần gần xa xa, rất nhiều người đều nghe thấy âm thanh này, chém giết bên trong chỗ đóng quân đó vẫn đang tiến hành, trong biển người đông đúc, đẩy tới hơn mười trượng, vô số đao thương đâm tới, khắp người hắn máu đỏ ngầu, không ngừng phản kích, mỗi một lần tiến lên, đều đang gào ra một âm thanh giống nhau.

Nữ Chân nam hạ rồi, Hắc Kỳ truyền tin đến......

Giữa nơi đóng quân đằng xa, có đại đội nhân mã tới, có người hét lớn dừng tay, cũng có người hét, đây chính là Hán gian, giết không tha. Mệnh lệnh xung đột vào nhau, dẫn đến cục diện càng hỗn loạn hơn, nhưng Lâm Xung thân ở trong đó, hầu như không phát giác được, hắn chỉ là gào rống một cách máy móc trong khi tiến lên. Một nơi nào đó trong lòng, còn hơi cảm thấy trào phúng.

Lúc sinh thời, bản thân vậy mà sẽ hét ra hai chữ Hắc Kỳ này.

Chuyện trên Lương Sơn, tái hiện trước mắt như đèn kéo quân, Lâm Xung cũng sẽ nhớ tới người tên Ninh Nghị đó, hắn đã giết chết hoàng đế, thật sự đáng ghê tởm, nhưng cũng thật lợi hại.

Bên trong khe hở chém giết, hắn nhìn thấy trên bầu trời có chú chim bay qua.

Thời tiết rất tốt.

- Nữ Chân nam hạ rồi

- Hắc Kỳ truyền tin đến.

Hắn không chút lưu tình chém đao thép lên người kẻ trước mặt, có người phản kích, thật sự là quá chậm, lực lượng chênh lệch, có sơ hở, né tránh, không đau......

Nữ Chân nam hạ rồi, Hắc Kỳ truyền tin đến.

Sử huynh đệ sẽ cứu được hài tử, thật tốt.

Hắn mới thật sự là đại anh hùng, sẽ không gặp phải những chuyện này, thật sự tốt quá......

Chỗ đao phong đến, có người đã bị dọa ngã ra lăn ra đất. Có nhân mã từ bên cạnh nơi đóng quân giết vào, một đầu khác vang lên tiếng chiến đấu, Lâm Xung xách theo trường thương, một đường tiến lên. Trận chiến kịch liệt như vậy, dần dần, trước mắt vậy mà tạm thời không còn kẻ địch, thế nên hắn đi về phía trước, há to miệng.

Nữ Chân nam hạ rồi, Hắc Kỳ truyền tin đến.

Bản thân hắn không nghe thấy âm thanh này.

Sau đó phía trước lại có người, bức tường người nỗ lực ngăn cản hắn, Lâm Xung cũng không sợ hãi, hắn bước về phía trước, sớm đã chuẩn bị sẵn sàng phải chém giết. Có người tách bức tường người ra nghênh đón phía trước.

Vu Ngọc Lân nhìn vào bóng người màu đỏ đang chậm rãi đi tới gần này, cả người hắn toàn là máu, trên người vô số vết thương, phía sau, binh sĩ ngã xuống ngổn ngang lộn xộn, một đường kéo dài, điều này khiến hắn kinh ngạc một lát.

- Tráng sĩ......

Hắn hít sâu một hơi.

- Tráng sĩ, bản soái Vu Ngọc Lân, ngươi là người truyền tin?

Lâm Xung nghi hoặc nhìn hắn, hắn vươn tay ra, vốn là muốn một quyền đấm chết người trước mắt, nhưng cuối cùng hóa quyền thành chưởng, tóm lấy y phục của người đó, thân vệ muốn xông lên, bị Vu Ngọc Lân phất tay ngăn cản.

Lâm Xung nhìn hắn, móc từ trong ngực ra một cái gói nhỏ, cái gói nhỏ đó cũng nhuộm đầy máu tươi, bên trên còn bị chém một đao, nhưng vì Lâm Xung cố ý bảo vệ, nó là bộ phận chịu ít vết thương nhất trên người hắn. Vu Ngọc Lân thử đưa tay đón, nhưng huyết nhân nắm chặt gói nhỏ, lơ lửng giữa không trung.

Vu Ngọc Lân liền lấy ra quân phù.

- Bản tướng Vu Ngọc Lân, đây là ấn phù.

Huyết nhân níu cổ áo hắn, đứng ở đó thật lâu, thật lâu, nhìn ấn phù đó một hồi, trên trời áng mây rực rỡ, binh sĩ của Vu Ngọc Lân đang tiến hành dọn dẹp và lùng bắt lớn. Bóng người tới tới lui lui......

Nữ Chân nam hạ rồi, Hắc Kỳ truyền tin đến.

Cuối cùng hắn buông tay ra, sau đó đến cánh tay đặt trên cổ áo Vu Ngọc Lân cũng thả ra.

Chuyện đến cuối cùng, luôn sẽ sinh ra chút phiền phức, thế gian không lúc nào vừa ý người, mười thì có tám chín phần như vậy.

Lâm Xung loạng choạng nghiêng ngả, muốn vịn vào trường thương một chút, nhưng mà trường thương đã không thấy đâu, hắn liền xoay người, loạng chà loạng choạng mà đi. Nên trở về tìm Sử huynh đệ rồi, cứu An Bình.

- Xin hỏi tôn tính đại danh của tráng sĩ......

Vu Ngọc Lân mở gói ra nhìn một cái, giao cho người đằng sau, quay đầu lại hỏi một câu, người phía trước đã chỉ còn bóng lưng.

- Mau đi gọi đại phu.

Vu Ngọc Lân muốn đuổi theo, đỡ lấy hắn, hỏi thăm tên của hắn, giang hồ nghĩa sĩ, đã làm chuyện lớn, cho dù bỏ mình, bản thân cũng cần dương danh cho hắn, đây là an ủi cuối cùng đối với bọn họ.

Lâm Xung vịn vào cán thương trên một xác chết, sau đó hai tay nắm lấy, cơ thể trượt xuống, hắn vùng vẫy một chút, thử đứng lên, cuối cùng vẫn nghiêng người ngã xuống đất, sau đó lăn một chút, ngửa mặt lên trời.

Mọi người vây tới.

- Tráng sĩ, tục danh của ngươi......

Người trên mặt đất bờ môi khẽ động, chớp chớp mắt, trong mắt toàn là máu đỏ, huyết dịch lăn qua gò má, rơi xuống đất.

......

Trinh Nương......

Giống như điểm cuối của thời gian, có con đường dài, thật dài......

Hắn đứng ở nơi đó, nhìn rất nhiều rất nhiều người đi qua, đi qua Từ Kim Hoa, đi qua Mục Dịch, đi qua Lương Sơn Bạc hỗn loạn và xao động kia, có rất nhiều bằng hữu, có rất nhiều lữ khách, đều sẽ nhớ tới ở chỗ này......

Trận tuyết lớn của một năm đó, hắn dùng trường thương gánh lấy một hồ lô rượu, đi trên con đường cỏ khô......

Biện Lương của rất nhiều năm trước, hắn sống những tháng ngày suôn sẻ, đầy ắp nụ cười và kỳ vọng......

Có một thân ảnh ở nơi đó chờ hắn......

Trong lòng có vô vàn hối hận trào lên, nhưng giờ khắc này, chúng đều không quan trọng nữa.

Thân ảnh kia đang nhìn hắn.

Hắn dắt tay của nàng ——

Một đường chạy trốn.

....................

Vu Ngọc Lân lấy được truyền tin của Hắc Kỳ.

Sử Tiến chạy nhanh trên đường phố của Ốc Châu, tìm kiếm tung tích hài tử, chờ đợi đoàn tụ cùng huynh đệ.

Đàm Lộ kéo theo hài tử vừa vùng vẫy vừa gào khóc đánh đập đi về phía trước, đột nhiên dừng lại, trên con đường trước mặt, có một thân ảnh to lớn dẫn theo rất nhiều người, xuất hiện ở đó, đang trang nghiêm và im lặng nhìn hắn.

Tây nam, chiến tranh nhằm vào một dải Hòa Đăng đã bắt đầu, tiếng của đại pháo vang lên. Một nhánh đội ngũ tám ngàn người đã nhảy ra khỏi núi nặng, vòng qua Từ Châu, có người nhường đường cho bọn họ, có người lại không như vậy.

Trung Nguyên, các Ngạ Quỷ mang theo khí tức tuyệt vọng và hủy diệt, đốt cháy thành trì mới chiếm cứ, tàn phá bừa bãi lan tràn.

Đất bắc, Hoàn Nhan Tông Phụ, Tông Bật cưỡi lên ngựa, bước lên một bước đầu tiên nam hạ, bọn họ vẫy tay, bèn có ngàn vạn cờ xí, phần phật mà đến.

Một tên vô danh tiểu tốt chết đi.

Nhân gian đã không còn Báo Tử Đầu.

Bình Luận (0)
Comment