Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1008 - Chương 1008: Xương Kêu Vang, Máu Thiêu Đốt 1

Chương 1008: Xương kêu vang, máu thiêu đốt 1 Chương 1008: Xương kêu vang, máu thiêu đốt 1

Thế sự không dừng.

Mỗi giờ mỗi khắc, có một số sinh mệnh như sao băng rơi xuống, mà kẻ còn lưu lại thế giới này, vẫn phải tiếp tục hành trình của hắn.

Sử Tiến xuôi nam xoay vần đến được Ốc Châu, so với đau thương đến chết lúc một đường lên phía bắc, trùng phùng với huynh đệ Lâm Xung trở thành một chuyện lớn vui mừng nhất trong mấy năm nay của hắn. Trong sự chìm nổi của loạn thế, đại nghiệp kháng Kim nói ra dõng dạc hùng hồn, những thứ thấy được trên đường chẳng qua là cay đắng và thê lương xen lẫn mà thôi, kẻ đọc sách lãng mạn trong sự sống và cái chết, càng nhiều cũng chỉ tồn tại trong việc làm đẹp cho người khác. Thân ở trong đó, trời đất đều là vũng bùn.

Duy chỉ có gặp lại Lâm Xung, vẫn còn sức sống như cũ, sự sinh tồn thậm chí là giác ngộ của vị huynh đệ này, khiến người ta cảm thấy thế gian chung quy vẫn còn một con đường sống.

Hắn tiếp nhận trách nhiệm tìm kiếm hài tử cho Lâm Xung, sau khi đến Ốc Châu, bèn tìm địa đầu xà, người lục lâm bản địa bắt đầu truy tìm manh mối. Trước khi Xích Phong sơn có nội chiến tuy rằng cũng là hào cường đương thời, nhưng suy cho cùng chưa từng gầy dựng Ốc Châu, đợt truy tìm này đã mất chút thời gian, đợi đến khi nghe ngóng được trận so đấu kinh thiên động địa đêm đó ở Ốc Châu, Sử Tiến chỉ muốn cười ha hả. Lâm Tông Ngô cả đời tự cao tự đại, lúc nào cũng tuyên truyền rộng rãi võ nghệ hắn thiên hạ đệ nhất, hơn mười năm trước tìm kiếm Chu tông sư tỷ võ không được, mười năm sau lại bại một cách vô duyên vô cớ dưới thương của huynh đệ Lâm Xung, cũng không biết lúc này hắn là tâm tình và diện mạo như thế nào.

Nghĩ thêm một chút, võ nghệ của Lâm huynh đệ hiện giờ cao cường như vậy, sau khi gặp lại cho dù không mưu đồ đại sự, hai người học theo Chu tông sư, bôn ba vì thiên hạ, kết giao năm ba nghĩa sĩ đồng đạo, giết chó Kim trừ Hán gian, chỉ làm một số chuyện trước mắt đủ khả năng, tiêu dao thiên hạ, cũng là sung sướng.

Đã có dự định này, trong lòng hắn tạm thời bình tĩnh lại, một mặt tìm kiếm tung tích của Mục An Bình kia, một mặt chờ đợi Lâm Xung quay lại, tiện đường cũng nghe ngóng hành tung của Tề Ngạo Tề gia nọ. Nhưng mà theo thời gian trôi qua, tung tích của Mục An Bình, tin tức của Lâm Xung đều không có manh mối, nỗi bất an trong lòng Sử Tiến chung quy vẫn tụ lại, cho dù đã cưỡng ép đè xuống, thỉnh thoảng cũng không tránh khỏi lại dâng trào, gợn sóng lên.

Ngày thứ sáu đến Ốc Châu, vẫn chưa thể tìm được tung tích của Đàm Lộ và Mục An Bình, hắn tính toán với võ nghệ của Lâm huynh đệ, có lẽ đã đưa đồ tới, hoặc là bị người ta chặn giết giữa đường, tóm lại nên có chút tin tức truyền đến. Bèn nghe được một tin tức từ phía bắc truyền tới.

Một ngày trước, quân bản bộ của Vương Cự Vân đóng quân ở mặt bắc đột nhiên dùng binh về phía đông nam, mục tiêu chính là Dư Thành ở mặt đông Ốc Châu, tin tức này truyền đi, Ốc Châu lập tức cũng bắt đầu giới nghiêm, binh sĩ lên thành, bắt đầu đề phòng đối phương đánh lén.

Cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo của binh phong sắp tới, dân tâm trong thành Ốc Châu trở nên hoảng loạn bất an, Sử Tiến lại bị bầu không khí này thức tỉnh.

Đối với chuyện sắp sửa xảy ra, hắn đã hiểu.

Chuẩn bị nam hạ của người Nữ Chân ở mặt bắc đã gần hoàn thành, rất nhiều thế lực của Ngụy Tề ít nhiều đều đã biết chuyện này. Nhạn Môn Quan về nam, địa bàn của Tấn Vương trên danh nghĩa vẫn quy thuận Nữ Chân, nhưng trong âm thầm sớm đã kết nối với Hắc Kỳ quân, nghĩa sư Vương Cự Vân từ lâu giương cờ kháng Kim cũng đã ẩn hiện thân ảnh của hắn trong biến loạn của Điền Hổ năm ngoái, đôi bên trên danh nghĩa đối lập, nhưng trên thực tế sớm đã âm thầm trao nhận lẫn nhau. Binh phong của Vương Cự Vân ép gần Ốc Châu, tuyệt đối không thể muốn động thủ với Tấn Vương.

Hướng Dư Thành, chính là nơi ở của một nhánh tông thân chi thứ của đại nho Tề Nghiễn.

Thần hồn nát thần tính, giương cung bạt kiếm cuối cùng, ngươi chết ta sống đã bắt đầu.

Hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện, rạng sáng ngày thứ hai, rời khỏi thành Ốc Châu, bắt đầu đi tới phía nam, giới nghiêm trên một đường đã bắt đầu, rời khỏi Ốc Châu nửa ngày, bèn bỗng nhiên nghe được Ma Vân quân trấn thủ đông nam Hồ Quan đã tạo phản, Ma Vân quân này thuộc sự quản lý của đám người Lục Huy, Vân Tông Vũ, lúc tạo phản sinh tức bại lộ, đánh túi bụi ở một dải Hồ Quan.

Đi tiếp về phía nam, trên một đường nhìn thấy binh phong ngang dọc, một trận đại loạn dường như đang được khơi dậy mà không có chút dấu hiệu nào, không ít thân sĩ đại tộc, kẻ vốn có vị trí cao trong hệ thống Tấn Vương đều đã bị cuốn vào, quân đội xuất ra ở các thành trì, trắng trợn xét nhà tịch thu trong từng trạch đệ hào tộc, người già trẻ nhỏ trong những đại tộc này đều bị bắt ra áp giải vào trong thành, trong thành trì thậm chí có một số người đã bắt đầu bị chém đầu thị chúng.

Hệ thống Tấn Vương trong thường ngày cũng có rất nhiều tranh đấu quyền lực, nhưng quy mô tác động sợ rằng đều không to lớn như lần này.

Sử Tiến lại là trong lòng hiểu rõ.

Từ khi hắn nhận lấy tình báo của “Thằng Hề” Hoa Hạ quân kia, một đường đi tới địa bàn của Tấn Vương, trên đường chặn giết kịch liệt, lại không thấy nhiều người tiếp ứng. Trong lòng Sử Tiến bèn hiểu, tình báo đó quá nửa là thật, nếu không một đám thế lực mặt nam tuyệt đối không đến mức chó cùng rứt giậu như vậy, đều bởi vì trong lòng bọn họ biết rõ, một khi tin tức được đưa tới, quân bài tẩy của mỗi người sẽ bị lật ra, ngược lại nếu có thể chặn giết được người giữa đường, rất nhiều chuyện còn có thể chống chế sau này.

Nhưng tin tức này cũng tuyệt đối không chỉ có một phần trên tay mình, với tâm cơ của “Thằng Hề” kia, làm sao đến mức phải cho trứng gà vào cùng một giỏ, Hắc Kỳ quân gầy dựng ở phía bắc, nếu nói ngay cả tình báo đều phải đột xuất tìm người, vậy cũng thật sự là trò cười rồi.

Bản thân có lẽ chỉ là một mồi nhử, dụ đủ loại người tâm địa bất chính trong bóng tối hiện thân, kể cả kẻ không có tên trên danh sách đó, nói không chừng cũng sẽ vì chuyện này mà lòi đuôi. Sử Tiến không hề có lời oán trách nào đối với việc này, nhưng hiện giờ trong địa bàn Tấn Vương, hỗn loạn to lớn đột nhiên dấy lên, chỉ có thể chứng minh đám người Điền Thực, Lâu Thư Uyển, Vu Ngọc Lân đã xác định được đối thủ, bắt đầu phát động.

Lâm đại ca cuối cùng đưa tin tức đến nơi nào......

Lúc này quan đạo xung quanh đã phong tỏa, Sử Tiến một đường xuôi nam, đến được thành Hình Châu, hắn theo ước định trước đó lẻn vào trong thành, tìm được mấy bộ hạ cũ của Xích Phong sơn, để bọn họ tản ra tai mắt, giúp đỡ nghe ngóng —— trước kia Sử Tiến giải tán bộ hạ cũ đã nản lòng thoái chí, nếu không phải lần này sự tình gấp gáp, hắn tuyệt đối không muốn liên lụy đến những bộ hạ cũ này nữa.

Rời khỏi Hình châu, xoay vần đi về phía đông, lúc đến được đại doanh Nhạc Bình phụ cận Liêu Châu, đại quân của Vu Ngọc Lân đã di chuyển một nửa đến Hồ Quan. Trong ngoài thành Nhạc Bình, cũng là một mảnh tiêu điều, Sử Tiến cân nhắc hồi lâu, mới để cho bộ hạ cũ lộ ra tên tuổi, đi cầu kiến Lâu Thư Uyển lúc này trùng hợp đến Nhạc Bình chấp chưởng thế cục.

Không lâu sau đó, hắn liền biết được tung tích của Lâm Xung.

Người đưa tin lúc này, vừa mới được chôn xuống.

Gió thu nghẹn ngào, trong ngoài thành Nhạc Bình, tường thành vẫn đang gia cố, hôm đó, Sử Tiến cảm nhận được bi ai to lớn, đây không phải là nỗi bi ai chậu sành lấy nước ở miệng giếng dễ bị vỡ của quanh năm rong ruổi trên chiến trường, mà là nỗi bi ai tuyệt vọng khi tất cả mọi thứ đều đang chìm xuống trong bóng tối, bắt đầu từ hơn mười năm trước mấy người Chu tông sư như thiêu thân lao vào lửa, trong hơn mười năm này, tất cả những thứ tốt đẹp hắn nhìn thấy đều bị phá vỡ trong hỗn loạn, những người kháng cự kia, những người từng kề vai sát cánh chiến đấu, người đã từng yêu, người từng gánh vác tình bạn trong quá khứ......

Lướt qua quỹ đạo hơn mười năm, trong mấy ngày sau khi trùng phùng, Lâm đại ca rốt cục cũng bị bóng tối đó nuốt mất.

Nữ Chân nam hạ, Hắc Kỳ truyền tin......

Trong quân doanh còn lưu lại vết máu đó, Sử Tiến gần như có thể nghe được tiếng hét cuối cùng mà đối phương phát ra. Sự phản bội của Lý Sương Hữu khiến người ta không kịp trở tay, nếu như là bản thân mình tới, có lẽ cũng sẽ bị hãm sâu trong đó, nhưng Sử Tiến cũng cảm thấy, kết cục như vậy, dường như chính là điều Lâm Xung tìm kiếm.

Hắn nán lại trong quân doanh khá lâu, rồi đi thăm phần mộ của Lâm Xung. Đêm hôm ấy, trên tường thành Nhạc Bình đuốc thắp sáng trưng, các công nhân vẫn đang đẩy nhanh tốc độ gia cố tường thành, trong đủ loại tiếng hô hào ầm ĩ đang xen lẫn âm thanh sợ hãi, nữ tể tướng tên Lâu Thư Uyển kia đang tuần tra sắp xếp toàn bộ tiến độ của công trình, không lâu sau phải đi tới thành trì tiếp theo, nàng có lòng gặp mặt Sử Tiến một lần, Sử Tiến cũng có việc nhờ vả đối phương.

- ......Trên lộ trình xuôi nam chưa từng ra tay viện trợ, vẫn mong Sử anh hùng thứ lỗi. Đều bởi lần này truyền tin thật thật giả giả, người tự xưng mang theo tình báo tới nam cũng không phải chỉ một hai người, Cốc Thần Nữ Chân đồng dạng phái ra nhân thủ trà trộn vào trong. Kỳ thực, chúng ta mượn cơ hội này đã thấy được rất nhiều Hán gian ẩn nấp, người Nữ Chân sao lại không nhân cơ hội này để người ta bày tỏ thái độ, muốn bởi vì kẻ muốn lung lay đều không còn đường để lung lay sau khi phần danh sách này được đưa tới.

Trên tường thành ánh lửa chớp tắt, vị nữ nhân mặc váy đen biểu cảm lạnh lùng này nhìn qua kiên cường, chỉ có bậc cao thủ võ học như Sử Tiến mới có thể nhìn ra sự mệt mỏi trên người đối phương, vừa đi nàng vừa nói chuyện, lời nói tuy lạnh lẽo, nhưng lại có sức mạnh khiến lòng người yên bình một cách kỳ lạ.

- Thời điểm này, tại hạ cũng không quanh co lòng vòng nữa, Nữ Chân nam hạ đã gần ngay trước mắt, thiên hạ nguy vong sắp đến, Sử anh hùng năm đó gầy dựng Xích Phong sơn, hiện giờ vẫn còn khá có sức ảnh hưởng, không biết liệu có bằng lòng lưu lại, kề vai chiến đấu cùng chúng ta. Ta biết Sử anh hùng đau lòng vì cái chết của bằng hữu, nhưng thời thế như vậy......vẫn mong Sử anh hùng lượng thứ.

Nhìn sự mệt mỏi và bền bỉ trong đáy mắt của đối phương, Sử Tiến bỗng nhiên cảm thấy, sự tổ chức của mình ban đầu ở Xích Phong sơn, dường như không bằng một nữ tử của đối phương. Sau nội chiến Xích Phong sơn, một hồi sống mái, Sử Tiến bị ép cùng bộ hạ rời khỏi, nhưng trên núi vẫn còn lực lượng trên vạn người lưu lại, nếu như được lực lượng của Tấn Vương tương trợ, bản thân đoạt lại Xích Phong sơn cũng nằm trong khả năng, nhưng giờ khắc này, hắn chung quy không đồng ý.

- Nếu là bình thường, Sử mỗ tuyệt đối sẽ không khước từ chuyện này, nhưng vị huynh đệ này của ta, hiện tại vẫn còn thân tộc rơi vào trong tay kẻ gian, chưa được cứu viện, Sử mỗ chết không đáng tiếc, nhưng bất luận thế nào, phải làm được chuyện này......lần này tới, bèn thỉnh cầu Lâu cô nương có thể giúp đỡ một chút......

Sử Tiến chắp tay ôm quyền, nói qua đơn giản một lượt chuyện của Lâm Xung. Hài tử của Lâm Xung rơi vào tay Đàm Lộ, một mình mình đi tìm, chẳng khác đáy bể mò kim, lúc này quá mức khẩn cấp, nếu không phải vậy, với tính cách của hắn tuyệt đối không tới mức mở miệng cầu viện. Còn về Tề Ngạo kẻ thù của Lâm Xung, đó là bao lâu giết đều được, vẫn là chuyện nhỏ.

Lâu Thư Uyển yên lặng nghe xong, gật đầu một chút.

- Bởi vì chuyện của danh sách, các nơi xung quanh sợ rằng đều bắt đầu loạn, không giấu Sử anh hùng, một nhà Tề Nghiễn sớm đã nương tựa Nữ Chân, giúp đỡ Lý Tế Chi ở đất bắc, bên phía Tấn Vương, cũng là trung tâm dọn dẹp lần này, Tề Ngạo đó nếu thật là chi thứ của Tề gia, trước mắt sợ rằng đã bị bắt lại, không lâu sau sẽ chém đầu. Còn về chuyện tìm người, thảm họa chiến tranh sắp đến, thứ cho ta không thể phái riêng người xử lý cho Sử anh hùng, nhưng ta có thể chuẩn bị cho Sử anh hùng một thủ lệnh, để quan phủ các nơi tạm thích ứng phối hợp với Sử anh hùng tra án. Thế cục lần này hỗn loạn, rất nhiều địa đầu xà, người lục lâm hẳn đều sẽ bị quan phủ bắt giữ thẩm vấn, có thủ lệnh này, Sử anh hùng hẳn có thể hỏi ra được một số tình báo, như thế không biết có được không.

- Đại ân đại đức của cô nương, cho phép Sử mỗ sau này báo đáp.

Sử Tiến chắp tay.

- Sử anh hùng đưa tin xuôi nam, mới là đại đức, đây chỉ là việc nhẹ nhàng, Lâu mỗ hổ thẹn trong lòng......

Nữ tử cũng chắp tay.

- Tối nay còn phải vội về thành Liêu Châu, không nói nhiều nữa, ngày sau nếu có duyên, hy vọng gặp nhau trên chiến trường.

Trên gương mặt lạnh lùng của nàng vẽ ra một nụ cười khẽ, sau đó cáo từ rời đi, xung quanh sớm đã có quan viên tới báo cáo đang chờ đợi. Sử Tiến nhìn nữ tử kỳ lạ này rời khỏi, lại đứng trên tường thành ngắm quang cảnh bận rộn trên dưới. Các dân phu kéo theo cự thạch, dô hò, gia cố tường thành, phụ nhân và hài tử được tổ chức lại cũng tham gia vào trong, trong tiếng hô hào và ầm ĩ, trên mặt mọi người cũng có rất nhiều nỗi sợ đối với tương lai chưa biết. Hơn mười năm trước, lúc người Nữ Chân lần đầu nam hạ, bản thân dường như cũng đã từng nhìn thấy cảnh tượng tương tự. Trong hoảng loạn mọi người tóm lấy tất cả cơ hội xây dựng phòng tuyến, hơn mười năm nay, hết thảy đều đang nhấn chìm, hy vọng mong manh kia vẫn cứ mịt mù.

Hơn mười năm trước, Chu anh hùng khẳng khái chịu chết, hơn mười năm sau, sau khi Lâm đại ca trùng phùng với mình cũng đã mất đi giống vậy.

Trong hơn mười năm này, bóng tối cực lớn đó chưa hề tiêu tán, chung quy lại sắp tới rồi. Cho dù nghênh đón, chỉ sợ cũng chỉ là thêm một vòng chịu chết nữa.

Thế đạo như vậy, khi nào mới là điểm cuối?

Thế gian sắp đại loạn rồi, nhớ đến việc tìm kiếm hài tử của Lâm Xung, Sử Tiến rời khỏi Nhạc Bình lần nữa lên phía bắc, hắn biết, không lâu sau đó, vòng xoáy khổng lồ sẽ hoàn toàn xoắn nát trật tự trước mắt, khả năng mình tìm kiếm hài tử sẽ càng trở nên mong manh.

Nhưng như vậy thì đã sao chứ......

Đồng dạng tháng bảy.

Bên ngoài cách xa mấy ngàn dặm, cờ xí màu đen đang lắc lư giữa chân núi chập trùng. Đại Tiểu Lương Sơn tây nam, nơi tụ cư của Ni tộc, lúc này cũng đang ở trong bầu không khí khẩn trương lạnh lẽo.

Từ giữa tháng sáu Lưu Thừa Tông của Hắc Kỳ quân suất lĩnh tám ngàn quân đội nhảy ra khỏi khu vực Lương Sơn, đi xa tới Từ Châu, Võ Tương quân trấn thủ tây nam cho Vũ triều, từng có mấy bận va chạm với Hắc Kỳ quân bắt đầu tiếp cận dưới sự suất lĩnh của đại tướng Lục Kiều Sơn. Đầu tháng bảy, gần mười vạn đại quân ép binh tới lưu vực Kim Sa Giang phụ cận Lương Sơn, đuổi thẳng đến nội địa của Hoàng Mao Canh giữa Đại Tiểu Lương Sơn, phong tỏa con đường qua lại.

Cùng lúc đó, dưới sự xúi giục của đám người nhân sĩ Lý Hiển Nông thâm nhập vào nội địa Lương Sơn, do Mãng Sơn Ni tộc của Tiểu Lương Sơn cầm đầu, có mấy nhánh bộ lạc lớn nhỏ của Ni tộc bắt đầu hoạt động sôi nổi trong núi, bọn họ hoặc là phái ra dũng sĩ, chạy tới biên giới Hắc Kỳ quân phóng hỏa, quấy rối, ám sát, hoặc tàn phá bừa bãi phụ cận thương đạo vốn dĩ do Hắc Kỳ quân duy trì ở Trung Nguyên, tập kích quấy rối thương đội hoặc chém giết binh sĩ Hắc Kỳ lạc đàn, trong thời gian một tháng, hoạt động giao thương vốn do Hắc Kỳ duy trì đã giảm xuống còn chưa được năm phần mười ban đầu.

Nằm trong nội địa Lương Sơn, mười bốn hương ba huyện Tập Sơn, Hòa Đăng, Bố Lai thóc gạo mới chín, vì để đảm bảo mùa thu hoạch sắp tới, Hoa Hạ quân lập tức áp dụng sách lược thu gọn phòng ngự. Cư dân của ba huyện Hòa Đăng lúc này phần nhiều đến từ bên ngoài, thành viên của Tây Bắc, Tiểu Thương Hà, trại Thanh Mộc nhiều nhất, cũng có thân nhân binh sĩ từ Trung Nguyên dời đến. Đám người đã mất đi quê nhà, tha hương xa xứ cực kỳ khát vọng bám rễ chắc chân, thời gian mấy năm khai khẩn ra rất nhiều đất ruộng, lại tận tâm chăm sóc, đến mùa thu này, Mãng Sơn Ni tộc đột kích quy mô lớn, mục đích là phóng hỏa phá ruộng phá nhà, giết người ngược lại là phụ. Dân chúng mười bốn hương xung quanh tụ tập lại, thành lập dân binh nghĩa dũng, cùng bảo vệ điền sản ruộng đất với Hoa Hạ quân, xung đột lớn nhỏ đôi khi cũng xảy ra.

Đại loạn sắp sửa tới ở mặt bắc Trung Nguyên, Ngạ Quỷ tàn phá bừa bãi ở mặt nam, “trở về chính nghĩa” của Lưu Dự, tích cực chuẩn bị chiến đấu của Giang Nam và thế cục đột nhiên căng thẳng của tây nam, cùng với tám ngàn Hắc Kỳ lúc này đang vọt tới Từ Châu......trong hoàn cảnh tin tức lưu thông không nhanh nhạy như hiện giờ, không nhiều người có thể nhìn rõ sự liên quan trong rất nhiều chuyện này. Tử Châu phủ nằm ở mạn đông Lương Sơn, chính là trọng trấn được kể đến hàng đầu của Xuyên Bắc, trong bốn lộ Xuyên Thiểm, quy mô chỉ đứng sau Thành Đô, cũng là nơi trung tâm trấn thủ của Võ Tương Quân.

Bởi vì hành động quy mô lớn lần này của Võ Tương quân, thế cục Tử Châu phủ cũng trở nên căng thẳng, nhưng bởi hành động của nghịch phỉ Hắc Kỳ không lớn, trị an và giao thương trong thành thị cũng không hề chịu ảnh hưởng quá lớn. Hai dòng Phù Giang Khải Giang chảy xuyên qua thành trì, thuyền bè qua lại không nghỉ, khu chợ sầm uất tấp nập ngựa xe như nước. Trên thanh lâu “Nhạn Nam Lâu” tốt nhất, phố chợ náo nhiệt nhất trong thành đèn đuốc sáng trưng, hôm đó, sĩ tử, đại nho từ mặt đông tới tụ tập tại đây, vừa nâng cốc ngâm thơ, vừa giao lưu rất nhiều tin tức và tình báo có liên quan đến thời cuộc, tụ tập tưng bừng đến mức nhiều thân hào, nhân vật nổi tiếng ở Tử Châu phần lớn đều đến bồi tiếp tham dự.

Bình Luận (0)
Comment