Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1009 - Chương 1009: Xương Kêu Vang, Máu Thiêu Đốt 2

Chương 1009: Xương kêu vang, máu thiêu đốt 2 Chương 1009: Xương kêu vang, máu thiêu đốt 2

Mấy năm qua này, dưới sự nỗ lực liều cả mạng sống của rất nhiều người, việc tiêu diệt và đấu trí với đại nghịch giết vua đó, cuối cùng đã đẩy tới thời khắc đao thương thấy máu trước mắt này.

Trong đại sảnh bên trên thanh lâu, người danh tiếng hiển hách nhất trong những người tham gia, là một nam nhân trung niên hơn ba mươi tuổi, tướng mạo hắn anh tuấn trầm ổn, mắt sáng mày sao, dưới cằm có râu khiến người gặp động lòng, lúc này chỉ thấy hắn giơ ly rượu lên.

- Đại thế trước mắt, là chúng ta rốt cục chặt đứt cánh tay và tai mắt vươn ra ngoài của đại nghịch Ninh thị, nghịch phỉ tuy mạnh, nhưng trong Lương Sơn đối mặt với đám anh hào Ni tộc, giống như hán tử cường tráng rơi vào đầm lầy, có sức không thể dùng. Chỉ cần chúng ta dùng đại nghĩa triều đường tiếp tục thuyết phục chúng nhân Ni tộc, dần cắt đứt chân tay còn lại của hắn, tuyệt căn cơ lương thảo của hắn. Hắn có sức mà không thể dùng, chỉ có thể dần suy yếu, nhỏ bé đến mức chết đói. Đại sự chưa thành, chúng ta chỉ phải không ngừng cố gắng, nhưng chuyện có được tiến triển như hôm nay, có một người trong chúng ta tuyệt đối không thể quên......mời chư quân nâng chén, chúc mừng cho Thành Mậu huynh!

Lời này của hắn nói ra, đám đông đồng ý nâng chén, đều tâm phục khẩu phục cùng chúc mừng người được nói tới. Tần Chinh trước kia từng đến bái phỏng Lý Tần ở Lâm An lúc này cũng ở trong đám người, giơ ly rượu lên, nghe người kia nói chuyện, chí lớn hào hùng.

- ......Nghịch phỉ cường hãn thế lớn, không thể xem thường, hiện giờ chúng ta phò tá Lục đại nhân xuất binh, nhìn như tìm được mạch sống của nghịch phỉ, tấn công, cắt đứt từng cái một, nhưng sau lưng không biết đã phí biết bao tâm sức, không biết có bao nhiêu người trong chúng ta bị nghịch phỉ kia độc ác mưu hại trong đó. Chư vị, đường phía trước không hề dễ đi, nhưng Long mỗ ở đây, đồng hành với chư quân, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, truyền thừa của Vũ triều ta không thể đứt, chí khí không thể mất ——

Lời nói đinh tai nhức óc, người nói phía trước chính là Long Kỳ Phi, người đã từng đích thân tham gia vào luận chiến Hòa Đăng, sau đó bôn tẩu tứ phương cổ động nhiều quân đội tấn công Lương Sơn, mà “Thành Mậu” trong miệng hắn và đám đông nói tới, chính là đại Nho Lý Hiển Nông bôn ba giữa các bộ của Ni tộc, liên hiệp đám người bản địa đối kháng với Hắc Kỳ. Hai người vốn dựa vào một bầu nhiệt huyết ai nấy bôn tẩu, sau đó thanh thế dần lớn, cuối cùng trở thành thủ lĩnh sĩ nhân hô ứng lẫn nhau. Long Kỳ Phi đã từng khuyên chiến các nơi không có hiệu quả, lần này triều đường rốt cục quyết định xuất binh, Long Kỳ Phi lấy ra tình báo ngấm ngầm thu thập được của Hắc Kỳ để hợp tác với Lục Kiều Sơn của Võ Tương quân, cuối cùng bóp chết từng tuyến đường giao thương mà Hắc Kỳ quân đã kinh doanh mấy năm nay, mà bên trong Lương Sơn, Lý Hiển Nông du thuyết thủ lĩnh Lang Ca của Mãng Sơn bộ thành công, cũng đặt xuống một quân cờ mấu chốt cho chiến lược lần này.

Hắc Kỳ quân cường hãn, nhưng dù sao tám ngàn tinh nhuệ đã xuất kích, lại đến thời khắc then chốt vụ mùa thu hoạch, ba huyện Hòa Đăng trước giờ tài nguyên thiếu thốn lúc này cũng chỉ có thể co cụm một cách bị động. Mặt khác, Long Kỳ Phi cũng biết Võ Tương quân của Lục Kiều Sơn không dám đối diện cứng rắn với Hắc Kỳ quân, nhưng chỉ cần Võ Tương quân tạm thời cắt đứt tiếp tế thương lộ của Hắc Kỳ quân, hắn tự sẽ thường xuyên đi thuyết phục Lục Kiều Sơn, chỉ cần không ngừng nói ra đạo lý “tướng quân làm ra những chuyện này, Hắc Kỳ quân tất nhiên không thể bỏ qua”, “chỉ cần mở ra được một lối, Hắc Kỳ cũng không phải không thể chiến thắng”, tin rằng vị Lục tướng quân này có một ngày kiểu gì cũng đủ lòng tin quyết chiến chính diện với Hắc Kỳ.

Những năm gần đây, chiến tích của Hắc Kỳ quân dọa người, ma đầu Ninh Nghị đó quỷ kế chống chất, Long Kỳ Phi đối đầu với Hắc Kỳ, ban đầu là dựa vào nhiệt huyết và lòng căm phẫn, đi đến một bước này, cho dù Hắc Kỳ trông có vẻ ngờ nghệch, chưa đánh xuống quân cờ nào, nhưng Long Kỳ Phi biết, một khi đối phương phản kích, hậu quả sẽ không dễ chịu. Có điều, đối với những người trước mắt này, hoặc là Nho gia sĩ tử lòng mang nước nhà, hoặc là con cháu hào môn lòng đầy nhiệt huyết, lấy cương thúc ngựa, vứt bút tòng quân, đối diện với kẻ địch hùng mạnh như vậy, những lời nói kích động này đã đủ khiến lòng người nhiệt huyết sôi trào.

Chỉ cần kẻ địch trong núi kia có thể chảy giọt máu đầu tiên xuống, lại do một lượng lớn nhân sĩ này khẳng khái cứu nguy, cộng thêm để một bộ phận trong đó trở về kinh thành, xin chiến xin lệnh, tin rằng triều đường Vũ triều sẽ bị phát động theo, sẽ không chỉ có mười vạn người của Võ Tương quân này, cũng sẽ không chỉ có dáng vẻ như trước mắt này. Chỉ cần thiên hạ hợp lực, như biển cả mênh mông, loạn phỉ tây nam kia chắc chắn không thể nào chống đỡ, mà một khi có thể trừ đi nghịch phỉ giết vua, lần nữa vươn người đứng thẳng, cho dù Nữ Chân phương bắc có tới nữa, Vũ triều rộng lớn ngàn vạn con dân, tin rằng lần này có thể có sức đánh một trận rồi......

Hắn phịch một tiếng, đặt ly rượu trở lại bàn trong tiếng hò hét của mọi người, phóng khoáng xúc động.

Sự khẳng khái của Long Kỳ Phi cũng không được truyền đi quá xa.

Bóng đêm như nước, đại doanh của Võ Tương quân cách bên ngoài Tử Châu trăm dặm, trong quân trướng, tướng quân Lục Kiều Sơn đang triển khai một hồi trò chuyện thân thiết với người đến từ trong núi.

- Chuyện phong tỏa núi, tôn giá cũng biết, mệnh lệnh của triều đình đã ban xuống, Lục mỗ không thể không chấp hành. Nhưng mà, theo hiện tại mà nói, Lục mỗ gánh vác áp lực rất lớn, mệnh lệnh của triều đình, không phải chỉ là coi giữ bên ngoài Tiểu Lương Sơn, cắt thương lộ Kim Sa Giang là được, mấy năm nay, mọi người đều không dễ dàng, có phải là nên thông cảm lẫn nhau không? Dù sao, Lục mỗ vô cùng ngưỡng mộ vị tiên sinh kia......

Trong lều vải ánh đèn lờ mờ, Lục Kiều Sơn thân hình vạm cỡ, ngồi trên ghế bành rộng rãi, hơi nghiêng người, tướng mạo của hắn đứng đắn, nhưng khóe miệng nhếch lên luôn tạo cho người khác cảm giác tươi cười hòa nhã, ngay cả vết sẹo ngang miệng cũng chưa bao giờ làm mất đi ấn tượng này. Mà ngồi đối diện là một nam nhân bình thường hơn ba mươi tuổi trên mặt có hai chòm râu, nam nhân tam thập nhi lập, xem ra hắn đang ở ngay ranh giới giữa thanh niên và trung niên: Tô Văn Phương lúc này mặt mũi chính khí, tướng mạo thành khẩn, đối diện với tướng lĩnh của một quân, hắn của hiện tại, có được sự đúng mực mà đám công tử bột trong thành Giang Ninh hơn mười năm trước tuyệt đối không nghĩ tới.

- ......Toàn bộ sự tình, đương nhiên biết Lục tướng quân khó xử, Ninh tiên sinh cũng đã nói, hai bên chúng ta mấy năm này chuyện làm ăn đều vô cùng vui vẻ, nhân phẩm của Lục tướng quân, trong núi Ninh tiên sinh cũng khen không tiếc lời. Có điều, từ khi chuyển tới tây nam, một phe Hoa Hạ quân ta, chỉ vỏn vẹn tự vệ, nếu phải nói thật sự đứng vững gót chân, vô cùng không dễ dàng......Lục tướng quân cũng hiểu, việc kinh doanh thương đạo, một mặt chúng ta hy vọng Vũ triều có thể chống đỡ sự tiến công của người Nữ Chân, mặt khác, đây là thành ý của Hoa Hạ quân chúng ta, hy vọng có một ngày, chúng ta có thể kề vai chống địch. Dù sao, phía ta lấy tên Hoa Hạ, tuyệt không hy vọng nội chiến thêm với Vũ triều, người thân đau đớn, kẻ thù vui sướng.

- Ninh tiên sinh nói rất có lý.

Lục Kiều Sơn liên tục gật đầu.

- Hiện giờ thương đạo này đã bị đánh gãy.

Tô Văn Phương nói.

- Ba huyện Hòa Đăng, lương thực sản xuất vốn dĩ đã không nhiều, chúng ta bán thiết pháo, rất nhiều lúc vẫn là cần lương thực bên ngoài vận chuyển vào, mới đủ cuộc sống trong núi. Đây là thứ nhất định lấy, Lục tướng quân, các ngươi cắt mất lương đạo, trong núi sớm muộn sẽ xảy ra vấn đề, Ninh tiên sinh không phải ba đầu sáu tay, hắn không biến ra được khẩu phần lương thực cho hai mươi vạn người. Cho nên, chúng ta đương nhiên hy vọng tất cả có thể giải quyết một cách hòa bình, nhưng nếu như không thể giải quyết, Ninh tiên sinh nói rồi, hắn sợ rằng cũng chỉ có thể dùng hạ hạ sách, dù sao thì, vấn đề là phải giải quyết.

- Hạ hạ sách?

- Thượng binh phạt mưu.

- Ồ......kỳ hạ công thành*.

Lục Kiều Sơn ngẫm nghĩ hồi lâu, gật gật đầu, sau đó nghiêng đầu, sắc mặt biến đổi:

- Ninh tiên sinh uy hiếp ta?

*Trích từ Binh pháp Tôn Tử - Mưu công thiên: Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành; công thành chi pháp vi bất đắc dĩ. Có nghĩa: thượng sách trong việc dùng binh là lấy mưu lược để thắng địch, kế đó là thắng địch bằng ngoại giao, kế nữa là dùng binh thắng địch, hạ sách là tấn công thành trì, đánh thành là biện pháp bất đắc dĩ.

- Sao dám như vậy......

- Ninh tiên sinh uy hiếp ta! Ngươi uy hiếp ta!

Lục Kiều Sơn gật đầu, nghiến nghiến răng.

- Không sai, Hắc Kỳ các ngươi lợi hại, mười vạn Võ Tương quân ta đánh không lại các ngươi, nhưng các ngươi sao có thể nhìn ta như vậy? Lục Kiều Sơn ta là kẻ tiểu nhân tham sống sợ chết? Tốt xấu gì ta cũng mười vạn đại quân, hiện giờ thiết pháo của các ngươi chúng ta cũng có......ta gánh vác rủi ro lớn như vậy cho Ninh tiên sinh, ta không nói gì, ta ngưỡng mộ Ninh tiên sinh, nhưng mà, Ninh tiên sinh xem thường ta!?

Hắn rướn người về phía trước, ánh mắt cuối cùng trở nên hung ác, nhìn chằm chằm Tô Văn Phương, Tô Văn Phương ngồi đó, biểu cảm không thay đổi, vẫn luôn cười khẽ nhìn Lục Kiều Sơn, qua một hồi.

- Ngươi xem, Lục tướng quân ngươi hiểu lầm rồi......

- Đương nhiên là hiểu lầm.

Lục Kiều Sơn cười ngồi xuống lại, phất phất tay.

- Đều là hiểu lầm, Lục mỗ cũng cảm thấy là hiểu lầm, kỳ thực Hoa Hạ quân binh mạnh ngựa khỏe, Võ Tương quân ta sao dám chiến đấu......

- Lục Tướng quân hiểu lầm rồi, lúc ta rời núi, Ninh tiên sinh có nói với ta về chuyện này, hắn nói, Hoa Hạ quân ta đánh trận, không sợ bất cứ ai, nhưng mà, nếu thật sự phải đánh với Võ Tương quân, sợ rằng cũng chỉ là kết quả lưỡng bại câu thương.

Tô Văn Phương nói nghiêm túc từng chữ một, biểu cảm của Lục Kiều Sơn khẽ sững sờ, sau đó ngồi lên trước một chút.

- Là Ninh tiên sinh nói?

- Lời chính miệng nói ra.

Lục Kiều Sơn hiển nhiên vô cùng hưởng thụ, cười khẽ ngẫm nghĩ, sau đó gật gật đầu.

- Lưỡng bại câu thương a.

- Chúng ta sẽ tận hết mọi sức lực để giải quyết vấn đề lần này.

Tô Văn Phương nói.

- Hi vọng Lục tướng quân cũng có thể hỗ trợ, dù sao, nếu như không thể giải quyết được một cách ôn hòa, cuối cùng, chúng ta cũng chỉ có thể lựa chọn lưỡng bại câu thương.

- Ta có thể giúp đỡ gì chứ, tôn sứ, có thể thả ta đều thả hết rồi.

- Một chút chuyện nhỏ.

Tô Văn Phương cười, không đợi Lục Kiều Sơn cắt ngang, đã nói tiếp.

- Hoa Hạ quân ta, việc quan trọng nhất trước mắt là giao thương, rất nhiều chuyện, đã ký hợp đồng rồi, đã đáp ứng người ta, có một số thứ phải chuyển vào, có một số thứ phải chuyển ra, hiện giờ sự tình thay đổi, hợp đồng mới chúng ta tạm thời không ký nữa, nhưng cái cũ vẫn phải thực hiện. Lục Tướng quân, có mấy chuyện làm ăn, bên này ngài chiếu cố một chút, cho chút thể diện, không quá đáng chứ?

- Dừng lại dừng lại dừng lại......

Lục Kiều Sơn đưa tay ra.

- Tôn sứ à, thẳng thắn mà nói, ta cũng muốn giúp đỡ, hy vọng chuyện lần này của các ngươi chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng thời cuộc đã khác rồi, ngài biết hiện giờ đất tây nam này có bao nhiêu người đến, thêm bao nhiêu tai mắt, những kẻ đọc sách đó, người nào người nấy hận không thể lập tức đoạt chức của ta, bọn họ đích thân chỉ huy đại quân tiến vào trong núi, sau đó còn da ngựa bọc thây. Áp lực của Lục mỗ rất lớn, không chỉ là mệnh lệnh của triều đình, còn có cặp mắt sau lưng này nữa. Những chuyện này, nếu ta nhúng tay vào, không che đậy được đâu, Lục mỗ không gánh được ngàn người chỉ trỏ sau lưng......thời chiến thông địch, tịch biên diệt tộc đó.

- Mọi người đều không dễ dàng, Lục tướng quân, có thể thương lượng.

Lục Kiều Sơn chỉ là khoát tay.

Tô Văn Phương nghiêm mặt nói.

- Lục tướng quân, ngươi cũng không cần thoái thác mãi, tại hạ nói một câu thật lòng đây. Thời điểm rời núi, Ninh tiên sinh đã từng nói, trận chiến này, hắn thật sự không muốn đánh, lý do cực kỳ đơn giản, người Người Nữ Chân sắp tới rồi, bọn họ thật sự sắp tới rồi! Nuốt hết Mãng Sơn bộ, nuốt hết các ngươi, thật sự là lưỡng bại câu thương, chúng ta hy vọng, đặt sức mạnh thật sự lên việc đối kháng với người Nữ Chân, giải quyết Nữ Chân, giữa chúng ta còn có chỗ thương lượng, Nữ Chân giải quyết chúng ta, Hoa Hạ vong quốc diệt chủng. Lục tướng quân, ngươi thật sự muốn như vậy?

Lục Kiều Sơn đan hai tay vào nhau, ngẫm nghĩ một lúc, thở dài.

- Ta sao lại không nghĩ như vậy, nhưng mà......nói thẳng ra, vấn đề của ta, Ninh tiên sinh, tôn sứ các người cũng đều nhìn thấy cả, hay là thế này......chúng ta tỉ mỉ, cẩn thận thương lượng một chút, thương lượng phương pháp điều hòa, không ai bắt nạt ai cả, được không? Nói thực lòng, ta ngưỡng mộ cơ trí của Ninh tiên sinh, nhưng mà, hắn tính toán quá lợi hại rồi, ngươi xem, sau lưng ta nhiều con mắt như vậy, triều đình hạ lệnh bảo ta đánh các người, ta từ chối không tiến lên, còn ngấm ngầm giúp các ngươi làm việc, cho dù là chuyện nhỏ......Ninh tiên sinh tiết lộ nó ra ngoài thì phải làm sao?

Tô Văn Phương đang muốn nói chuyện, Lục Kiều Sơn khẽ vươn tay:

- Lục mỗ lòng tiểu nhân, lòng tiểu nhân rồi.

- Biện pháp lúc nào cũng có thể nghĩ.

Tô Văn Phương nói.

- Ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà, phải tìm thời gian, nghĩ biện pháp trao đổi mà.

Lục Kiều Sơn cười, sau đó nói.

- Kỳ thực, ngươi không biết nhỉ, lúc chúng ta ở đây thương lượng sự tình, Tử Châu phủ đang náo nhiệt lắm, trên “Nhạn Nam Phi”, Long Kỳ Phi lúc này sợ rằng đang thiết yến tân khách bằng hữu đấy. Nói thực lòng, chuyện lần này đều là bọn họ làm loạn, một đám hủ nho tầm nhìn hạn hẹp! Người Nữ Chân đều sắp đánh tới rồi, vẫn còn nghĩ tới nội đấu! Nếu không thì, Lục mỗ ra tin tức, Hắc Kỳ ra người, diệt gọn bọn họ là xong. Ha ha......

Lục Kiều Sơn vừa nói vừa cười ha hả, Tô Văn Phương cũng cười.

- Ai dà, cái này thì mặc kệ bọn họ đi, chuyện của mấy người Long Kỳ Phi, Lý Hiển Nông này, Ninh tiên sinh không phải không biết, chẳng qua hắn cũng đã nói, vì để ra vẻ làm màu, phát rồ thì có gì không đúng, chúng ta không cần hẹp hòi như vậy......hơn nữa, chuyện lần này, cũng không phải thứ bọn họ có thể làm được......

- Ồ, để ra vẻ làm màu, phát rồ thì có gì không đúng......là Ninh tiên sinh nói?

Lục Kiều Sơn hỏi.

Tô Văn Phương gật gật đầu.

- Có triết lý, có triết lý......ghi lại, ghi lại.

Lục Kiều Sơn miệng lẩm bẩm, hắn rời khỏi chỗ ngồi, đi đến bàn đọc sách bên cạnh, lấy ra một quyển sổ nhỏ, miết bút lông, bắt đầu cẩn thận ghi lại câu nói này lên đó, Tô Văn Phương nhíu mày, chỉ đành đi qua, Lục Kiều Sơn ca ngợi câu nói này một phen, hai người lại thương lượng một hồi toàn bộ chuyện này, một lúc sau, Lục Kiều Sơn mới tiễn Tô Văn Phương ra.

Nơi này không phải đại trướng, xung quanh có vẻ yên tĩnh hoang vu, Tô Văn Phương cáo từ với Lục Kiều Sơn xong quay người rời đi, đi ra không xa, trên mặt đã bình tĩnh đến mức không có chút biểu cảm. Lục Kiều Sơn đứng bên ngoài lều trướng đó, vẫn cứ mỉm cười vẫy tay, chờ cho Tô Văn Phương rời đi tận một lúc lâu, trong lều có người ra, đi tới sau lưng hắn, sắc mặt Lục Kiều Sơn cũng đã trở nên nghiêm túc uy nghiêm.

Người xuất hiện phía sau, là phụ tá Tri Quân Hạo của Lục Kiều Sơn.

- Tướng quân cảm thấy, điều sứ giả này nói câu nào là thật, câu nào là giả?

- Huynh trưởng chỉ cái gì?

- Là chỉ chuyện ba huyện Hòa Đăng căn cơ chưa ổn, khó có thể chống đỡ. Là cố tình tỏ ra yếu đuối, hay là nói lời thật thành lời nói dối?

- Ninh Nghị chỉ là phàm nhân, lại không phải thần minh, Lương Sơn đường xá gập ghềnh, tài nguyên thiếu thốn, hắn không dễ chịu, tất nhiên là thật.

- Vậy tướng quân chọn thế nào?

- ......Tri huynh, Hắc Kỳ quân trước mặt chúng ta, ở một vùng tây nam, hình như đã ẩn nấp được sáu năm, nhưng mà tính toán kỹ lại, đại chiến Tiểu Thương Hà, là ba năm trước mới hoàn toàn kết thúc. Nhánh quân đội này cứng rắn đối kháng trăm vạn đại quân ở mặt bắc, chiến tích chém chết Hoàn Nhan Lâu Thất, Từ Bất Thất mới trôi qua có ba bốn năm mà thôi. Mấy người Long Kỳ Phi, Lý Hiển Nông này, chẳng qua là hủ nho ngây thơ vọng tưởng, cho rằng cắt đứt thương đạo, chính là mang thiên hạ đại thế đè người, bọn họ căn bản không biết bản thân đang trêu chọc phải người thế nào, Hắc Kỳ quân thiện chí giúp người, chẳng qua là hổ đang ngủ gật. Người này nói đúng, hổ sẽ không ngủ gật mãi......ép Hắc Kỳ quân vào trong kết quả xấu nhất, Võ Tương quân sẽ bị đánh cho vỡ nát.

Tri Quân Hạo ở bên cạnh nhìn Lục Kiều Sơn, Lục Kiều Sơn nói chuyện, cúi đầu nhìn vào quyển sổ trong tay. Liên quan đến việc hắn kính ngưỡng Ninh Nghị, thỉnh thoảng ghi lại một số lời nói kỳ quái của Ninh Nghị, đã lưu truyền trong vòng nhỏ tầng trên cùng, Hắc Kỳ và Võ Tương quân làm ăn đã lâu, không ít người thân cận cũng đều biết. Có điều không có bao nhiêu người có thể hiểu được, mấy năm qua này từ khi Hắc Kỳ quân đặt chân xuống tây nam, Lục Kiều Sơn nhiều lần nghe ngóng và nghiên cứu Ninh Nghị, suy nghĩ cách nghĩ của hắn, suy đoán tâm lý của hắn, cũng hết lòng hết sức mô phỏng tình huống đối trận với hắn hết lần này đến lần khác.

- Nếu như có thể, ta không muốn xông lên phía trước, cân nhắc chuyện chồng chất gì đó với Hắc Kỳ quân. Nhưng mà, Tri huynh à......

Lục Kiều Sơn ngẩng đầu lên, trên cơ thể cường tráng cũng có khí tức hung lệ và kiên định đang ngưng tụ.

- ......Tri huynh à......cái tên Hoa Hạ, sao có thể bị một đám nghịch phỉ như thế đoạt lấy?

Thanh âm của hắn không cao, nhưng dưới bóng đêm này, phản chiếu cùng hắn cũng có cờ xí phần phật liên miên vô tận, thoáng nhìn hầu như không trông thấy bến bờ, mười vạn đại quân, tinh khí khói báo động, đã lạnh lẽo như biển.

Bình Luận (0)
Comment