- ......Người Nữ Chân đã nam hạ rồi?
Gió thu thổi lướt qua dưới chòi hóng mát, sau vấn đề của Ninh Nghị, lại trầm mặc hồi lâu, Lục Kiều Sơn mở miệng, không trả lời chính diện thỉnh cầu của Ninh Nghị.
Ninh Nghị gật gật đầu.
- Hôm qua đã nhận được truyền tin từ mặt bắc, sáu ngày trước, Tông Phụ Tông Bật hưng binh ba mươi vạn, đã tiến vào lãnh thổ của Hà Bắc. Lý Tế Chi sẽ không chống cự, lúc chúng ta nói chuyện, tiên phong của quân đội Nữ Chân sợ rằng đã tiếp cận đông lộ Kinh Đông. Lục Tướng quân, ngươi hẳn cũng sẽ nhanh chóng nhận được những tin tức này.
Thiên hạ hiện giờ, Hoa Hạ quân mà Ninh Nghị thống lĩnh, là một nhánh quân đội coi trọng tình báo nhất. Hắn nói ra lời này, Lục Kiều Sơn lần nữa trầm mặc. Nữ Chân chính là kẻ địch của thiên hạ, sẽ rơi xuống đầu Vũ triều bất cứ lúc nào, đây là nhận thức chung mà tất cả người xem hiểu thời cuộc đều có, song đến một khắc khi tất cả những thứ này được rốt cục được chứng thực một cách hời hợt, cảm nhận trong lòng người, chung quy trĩu nặng khó mà diễn tả bằng lời, cho dù đối với Lục Kiều Sơn mà nói, cũng là hiện thực nguy cấp nhất.
Hắn nhìn lại quân đội phía sau, trầm mặc suy nghĩ hết thảy những thứ này. Ninh Nghị chờ đợi một khoảng thời gian.
- Xúi giục Lưu Dự, ta chuẩn bị cho các ngươi một khoảng thời gian, đây là cơ hội cuối cùng của tất cả người phản kháng ở Trung Nguyên, cũng là cơ hội cuối cùng của Vũ triều rồi. Đặt chút thời gian tranh thủ được này lên việc hao tổn với ta, đáng không? Quan trọng nhất là......làm được sao?
Lục Kiều Sơn quay đầu lại, lộ ra nụ cười thuần thục kia.
- Ninh tiên sinh......
Xuất hiện cùng lúc với nụ cười của hắn là nụ cười của Ninh Nghị.
- Lục Tướng quân......
Sau đó nụ cười kia thu lại.
- Lúc ngươi đang nhìn ta, ta cũng đang phân tích ngươi. Lời nói dối lời nói khách sáo không cần nói nữa, triều đình hạ mệnh lệnh, quân đội ngươi phong tỏa, không tiến công, muốn kéo Hoa Hạ quân đến thời điểm suy yếu nhất, tranh thủ một phần cơ hội thắng. Ai cũng sẽ làm như vậy, không có gì đáng trách, có điều cơ hội đã lỡ mất, Đại Tiểu Lương Sơn đã ổn định lại, may mà có sự phối hợp của đám người Lý Hiển Nông này.
- Nhưng ta có thể làm thế nào.
Lục Kiều Sơn cười bất đắc dĩ.
- Mệnh lệnh của triều đình, đám người đó đang canh chừng đằng sau. Lúc bọn họ bắt Tô tiên sinh, không phải là ta không thể cứu, nhưng một đám thư sinh chặn ngay phía trước ta, bước thêm một bước nữa ta chính là phản tặc. Sau đó ta vớt hắn ra đây, đã mạo hiểm trở mặt với bọn họ.
Ninh Nghị lắc đầu.
- So với sống chết của mười vạn người, người Nữ Chân sắp sửa một đường đánh tới Giang Nam, có rất nhiều biện pháp lá mặt lá trái, cho dù thật sự có người làm loạn, bọn họ vẫn chưa có kết quả, người Nữ Chân đã tới rồi, ngươi ít nhất đã bảo toàn thực lực. Lục tướng quân, đừng giả vờ hồ đồ nữa. Lần này giả vờ không xong, đàm phán không ổn thỏa, ta sẽ coi ngươi như kẻ địch.
Giọng nói của Ninh Nghị trầm xuống, nói đến đây, cũng quay đầu nhìn một cái, Tô Văn Phương đã được cáng khiêng đi, Tô Đàn Nhi cũng theo đi về phía xa.
- Mang trên người sự sống chết của mấy vạn đến mấy chục vạn người, rất nhiều lúc ngươi phải lựa chọn vấn đề ai đi chết. Tô Văn Phương đã trở về, chúng ta có sáu người, đã chết rất vô tội trong chuyện này, bao gồm chuyện của Đại Tiểu Lương Sơn, ta có thể trực tiếp san bằng Mãng Sơn bộ, nhưng ta bày cục theo bọn họ, có đôi khi có thể khiến càng nhiều người lâm vào nguy hiểm hơn. Ta hiểu rõ nhất sẽ chết bao nhiêu người, nhưng không thể không chết......Lục tướng quân, lần này nếu đánh nhau, Hoa Hạ quân sẽ chết nhiều người hơn, nếu người bằng lòng buông tay, chúng ta sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lục Kiều Sơn gật đầu một chút, hắn nhìn Ninh Nghị rất lâu, cuối cùng mở miệng nói.
- Ninh tiên sinh, hỏi một vấn đề......tại sao các ngươi không trực tiếp san bằng Mãng Sơn bộ?
- Hỏi rất hay!
Ninh Nghị trầm mặc một lát, gật đầu, sau đó thở ra một hơi thật dài.
- Bởi vì diệt bên ngoài phải yên bên trong trước.
Lục Kiều Sơn mỉm cười, nụ cười trên mặt, trở nên cực kỳ nhạt, nhưng có lẽ đây mới là gương mặt thật của hắn.
- Đúng đó, Hoa Hạ quân dồn binh ba huyện Hòa Đăng, hiện giờ tám ngàn người đã đi ra ngoài, ba huyện Hòa Đăng nhìn qua vẫn hùng mạnh, nhưng nếu thật sự phải xuất binh quyết đấu với ta, hậu phương của ngươi không vững. Ta sớm đoán được ngươi sẽ bắt tay vào giải quyết vấn đề này, nhưng ta cũng thật lòng hy vọng, mấy người Lý Hiển Nông có thể làm ra được thành tích gì đó......phong tỏa Lương Sơn, mỗi ngày ngươi đều đang tiêu hao bản thân, ta là thật lòng hy vọng, quá trình này có thể dài một chút, nhưng ta cũng biết, trước mặt Ninh tiên sinh ngươi, trò bịp bợm cỏn con này không chơi được lâu dài.
- Vậy chỉ còn một vấn đề thôi.
Lục Kiều Sơn nói.
- Ngươi cũng biết diệt bên ngoài thì phải yên bên trong trước, Vũ triều ta sao có thể không đề phòng Hắc Kỳ ngươi xuất hiện ở phía đông?
- Đáp án ở chỗ, ta có thể san bằng Mãng Sơn Bộ, nhưng Võ Tương quân không đánh lại lá cờ đen sau lưng ta.
Ninh Nghị nhìn hắn.
- Nếu là bình thường, biết rõ chuyện không thể làm mà vẫn làm, ta gọi ngươi một tiếng tráng sĩ, nhưng hiện giờ khi Nữ Chân nam hạ, ngươi lấy mười vạn người cố chấp dây dưa với ta. Không có chút giá trị.
Lục Kiều Sơn đi đến bên cạnh, ngồi xuống ghế dựa, thấp giọng nói một câu.
- Nhưng đây chính là giá trị của quân đội.
- Cái gì?
Thanh âm của Ninh Nghị cũng thấp, hắn ngồi xuống, đưa tay châm trà. Cơ thể Lục Kiều Sơn dựa vào thành ghế, ánh mắt nhìn sang một bên, tư thế của hai người trong nhất thời tựa như bằng hữu tốt tùy ý trò chuyện.
- Ninh tiên sinh, nhiều năm như vậy, nhiều người nói Vũ triều suy yếu lâu ngày, đối đầu người Nữ Chân, đánh thua nhiều trận. Nguyên nhân rốt cục là gì? Nếu muốn đánh thắng trận, biện pháp là gì? Sau khi lên làm đầu lĩnh của Võ Tương quân, Lục mỗ ngày đêm suy nghĩ, nghĩ tới hai điểm, tuy rằng không nhất định đúng, nhưng ít nhất là một chút kiến giải vụng về của Lục mỗ.
- Nguyện lắng tai nghe.
Ninh Nghị đẩy chén trà qua.
- Thiên hạ này, trên triều đường này, văn thần võ tướng, đương nhiên đều có sai lầm. Quân đội không thể đánh, thứ nhất bắt nguồn từ văn thần không biết dùng binh, bọn họ tự cho là một bụng kinh luân, lý thuyết suông để người ta làm theo liền muốn đánh bại kẻ địch, là mầm tai họa. Nhưng võ tướng không sai sao? Đấu đá đồng liêu, khai báo lương khống, ham tiền lương ruộng tốt, chơi gái, dối trên ép dưới, những tướng lĩnh mất đi cốt cách này chẳng lẽ không sai à? Đây là hai cái sai.
Lục Kiều Sơn dựng ngón tay lên.
- Làm sao sửa lại, ta không nói được, Lục mỗ cũng chỉ có thể quản được bản thân mình. Nhưng sau khi ta suy nghĩ rất lâu, có một điểm đã nghĩ thông. Thiên hạ chung quy là văn nhân đang quản, nếu có một ngày sự tình thật sự có thể làm tốt, vậy thì quan viên trong triều hạ sẽ mệnh lệnh đúng đắn xuống, võ tướng sẽ làm tốt chuyện của mình. Duy nhất lúc hai điểm này đều thực hiện được, sự tình có thể làm được tốt.
- Giống như Ninh tiên sinh đã nói, diệt bên ngoài phải yên bên trong trước có lẽ là đúng, nhưng triều đường chỉ để mười vạn người Võ tương quân ta đến đánh Hắc Kỳ, có lẽ đã sai rồi. Nhưng ai nói được chính xác đây? Có lẽ lần này, quyết định của bọn họ là đúng thì sao? Ai biết được đám khốn nạn kia rốt cuộc nghĩ thế nào!
Lục Kiều Sơn nhìn Ninh Nghị, cười cười.
- Vậy đường chỉ có một mà thôi.
- Võ Tương quân ta an phận chấp hành mệnh lệnh của triều đường, nếu như bọn họ sai rồi, xem ra ta thật sự rất không đáng. Nhưng Lục Kiều Sơn ta hôm nay ở đây, không phải vì đáng hay không, ta vì thiên hạ này có thể đi đúng đường. Ta làm đúng, chỉ cần chờ bọn họ làm đúng, thiên hạ này sẽ được cứu, nếu như ta làm sai, bất luận bọn họ có đúng hay không, ván này......Lục mỗ đều thất bại thảm hại.
- Quân đội phải phục tùng mệnh lệnh.
Giọng nói của Lục Kiều Sơn vang lên trong gió thu.
- Thường ngày Lục mỗ có thể cùng Hắc Kỳ quân các ngươi tới lui giao dịch, bởi vì các ngươi có thiết pháo, chúng ta không có, có thể lấy được lợi ích, những cái khác đều là chuyện nhỏ. Nhưng mà cuối cùng của lấy được lợi ích, là để đánh thắng trận. Giờ đây liên quan đến quốc vận, Ninh tiên sinh, Võ Tương quân chỉ có thể đi làm chuyện đúng, những cái khác, giao cho chư công triều đường.
Thanh âm của hắn nhẹ nhàng mà kiên định, không còn là dáng vẻ mỉm cười khinh bạc thường ngày nữa. Ngón tay của Ninh Nghị gõ xuống cái bàn phía trước, vẫn luôn im lặng lắng nghe, đến khi thanh âm này dứt, tiếng gõ đó cũng dần dừng lại, hắn ngẩng đầu lên, hít một hơi thật dài.
- Đã biết.
Trong thanh âm này đã không còn ý vị thuyết phục, Ninh Nghị đứng dậy, sửa sang lại bào phục một chút, sau đó mở miệng, im lặng ngậm lại, lại mở miệng, ngón tay rơi xuống mặt bàn.
- ......Đánh trận rồi.
Ninh Nghị nói.
Gió từ trong dãy núi gần đó thổi tới ào ạt dọc theo mặt đất, chòi hóng mát không biết đã xây xong bao lâu kia yên tĩnh đứng sừng sững, cũng không biết mình đã chứng kiến một hồi lịch sử xảy ra, sau lời cáo biệt đơn giản, Ninh Nghị đi tới cờ xí phần phật màu đen đó, sau lưng Lục Kiều Sơn, tư thái của ba ngàn Võ Tương quân thẳng tắp như nhau, như thể xác nhận và nói tới sự không chùn bước của tướng lĩnh.
Trong thành Tử Châu, một đám thư sinh của Long Kỳ Phi đang tụ tập, dùng ngòi bút làm vũ khí vạch ra việc làm đáng xấu hổ của Lục Kiều Sơn để người vào nhà ngục đưa thành viên Hắc Kỳ đi, mọi người lòng đầy căm phẫn, hận không thể lập tức giết kẻ ác tặc bán nước dưới tay mình, không lâu sau đó, hịch văn khai chiến đoạn tuyệt giữa Võ Tương quân và Hoa Hạ quân truyền tới.
Sau một chút thảng thốt, mọi người bắt đầu tung hô vui mừng, hân hoan nhảy cẫng lên với chiến tranh sắp đến.
Ngay ngày thứ hai khi hịch văn truyền tới, mười vạn Võ Tương quân chính thức tiến vào Đại Tiểu Lương Sơn, chinh phạt nghịch phỉ Hắc Kỳ, cùng với lên tiếng ủng hộ các bộ lạc như Lang Ca —— lúc này Ni tộc trong nội bộ Đại Tiểu Lương Sơn cơ bản đã khuất phục Hắc Kỳ quân, nhưng mà chém giết quy mô lớn vẫn chưa bắt đầu, Lục Kiều Sơn chỉ có thể tranh thủ khoảng thời gian này, dùng thế quân đường đường ép nhiều Ni tộc đưa ra lựa chọn lần nữa, đồng thời làm ra quấy nhiễu nhất định đối với mùa thu hoạch của Hắc Kỳ.
Nhóm văn nhân sĩ tử vì chuyện này làm ra rất nhiều áng thơ văn, để ca tụng nỗ lực của đám người Long Kỳ Phi trong chuyện này —— nếu không phải đám văn sĩ mạo hiểm chó cùng rứt giậu của họa sát thân, bắt được gian tặc của Hắc Kỳ quân, khiến cho Võ Tương quân lung lay trái phải ngừng chân không tiến lên không thể không đoạn tuyệt với Hắc Kỳ, với tính cách mềm yếu của Lục Kiều Sơn kia, làm sao có thể thật sự hạ quyết tâm đánh nhau với đối phương?
Đại quân đường đường này tiến tới, đồng nghĩa với việc Vũ triều cuối cùng đã đưa ra chinh phạt một cách chính thức, oanh oanh liệt liệt đối với phản nghịch giết vua đáng xấu hổ này, nếu có một ngày nghịch tặc bị chém đầu, đám sĩ tử biết, trên bảng công lao này sẽ có một hàng tên của họ. Bọn họ ở Tử Châu mong chờ một trận đại chiến xúc động lòng người, không ngừng cổ vũ sĩ khí của mọi người, không ít người lại đã bắt đầu lao tới phía trước.
Không lâu sau đó, mọi người sắp phải chứng kiến một hồi thảm bại.
Phương bắc, thế quân to lớn tiến lên trên con đường nam hạ uốn lượn, hàng ngũ quân đội của người Nữ Chân trật tự và tráng lệ, trải rộng không ngừng. Phía trước bọn họ, là sông núi Thần Châu đã khuất phục, dãy núi trong tầm mắt chập trùng, đầm nước chạy dài, bên ngoài phạm vi của quân đội Nữ Chân, quân đội của Lý Tế Chi tập kết lại cũng đã xuất phát, tụ tập một cách mãnh liệt, quét sạch chướng ngại xung quanh.
Mặc dù từ sau khi Lưu Dự bị bắt, phát ra hịch văn về nam, người khởi nghĩa, người hô ứng ở đất Trung Nguyên rất nhiều, nhưng trên mảnh địa bàn của Bình Đông tướng quân Lý Tế Chi này, ý chí phản kháng hiển lộ ra trước mắt vẫn chưa mãnh liệt.
Ngay trên nội địa của địa bàn Lý Tế Chi, trong một mảnh rừng thiêng nước độc của Sơn Đông, cùng với đêm tối xuống, có hai đội kỵ sĩ từ từ đi lên đồi, không lâu sau, ánh lửa sáng lên lờ mờ chiếu lên gương mặt của thủ lĩnh hai bên.
Đầu bên này tầm mắt, là một nam nhân có diện mạo còn xinh đẹp hơn cả nữ tử, đây chính là Vương Sơn Nguyệt mà nhiều năm trước được gọi là “Lang Đạo”, bên cạnh hắn, thê tử “Nhất Trượng Thanh” Hỗ Tam Nương theo cùng.
Mà bên đầu kia tầm mắt, nam nhân dần xuất hiện để một hàm râu rậm kín mặt lôi thôi lếch thếch, khiến người ta không nhìn ra tuổi tác, chỉ là đôi mắt kia vẫn hiện ra vẻ kiên định và có thần, sau lưng hắn, đeo một thanh trường thương đã danh chấn thiên hạ.
Đây là “Phần Thành Thương” Chúc Bưu.
Kể từ sau khi Ninh Nghị giết vua, thiên hạ đại loạn, Vương Sơn Nguyệt bị cuốn vào trong đó trước tiên trở về Sơn Đông dưới sự bảo vệ của thê tử, Chúc Bưu là trở về lúc ba năm đại chiến của Tiểu Thương Hà. Bởi vì sự lớn mạnh của Lý Tế Chi, vây quét đối với Hắc Kỳ quân, Độc Long Cương sau mấy lần chiến đấu rốt cục đã biến mất trong tầm mắt của mọi người, Chúc gia, Hỗ gia đôi bên cũng vì lập trường bất đồng mà đoạn tuyệt. Thời gian mấy năm đến nay, đây có thể là lần chạm mặt đầu tiên của ba người.
Hỗ Tam Nương từng có hôn ước với Chúc Bưu đối với nam nhân trước mắt có sự cảnh giác to lớn, nhưng Vương Sơn Nguyệt không hề bận tâm tới sự nguy hiểm của Chúc Bưu, hắn cười thúc ngựa đi tới, nhìn vào Chúc Bưu ở phía trước, cũng không nói ra quá nhiều lời —— ban đầu cùng làm việc bên cạnh Ninh Nghị, giữa hai nam nhân vốn đã có tình bạn tích lũy sâu sắc, cho dù sau này vì đạo bất đồng mà đường ai nấy đi, tình bạn này cũng không vì thế mà mất.
- Các ngươi muốn làm gì?
- Khả năng giống như các ngươi.
- Vậy hợp tác đi.
- Được.
- Sau khi thành công, công lao quy về triều đình.
- Bàn về hát kịch, các ngươi hơn được Trúc Ký?
- ......Thử xem cái đã.
Vương Sơn Nguyệt quay đầu ngựa, đứng song song với hắn, Hỗ Tam Nương cũng tới, ánh mắt cảnh giác vẫn dõi theo Chúc Bưu.
Trận đánh chặn đầu tiên nhằm vào người Nữ Chân, chấn kinh thiên hạ sắp sửa vang dội. Ánh trăng trên đồi như gột rửa, đêm đầy sao hiu quạnh, không ai biết còn có bao nhiêu người đang ngước nhìn sao trời trong giờ khắc này có thể sống sót sau trận đại chiến......
Nhưng khi sự hủy diệt thực sự đến, con người cũng chỉ có thể người trước hy sinh, người sau tiếp bước, không ngừng tiến về phía trước......