Hà Gian phủ, tin tức đầu tiên truyền tới chính là sưu cao thuế nặng gia tăng.
Từ sau khi người Nữ Chân đến, Vũ triều bị ép dời về nam, mảnh đất Trung Nguyên luôn khó có được mấy tháng ngày sống yên ổn. Trong miệng của những lão nhân và thầy bói, quan gia của Vũ triều mất đi khí vận, mùa màng cũng trở nên sút kém, khi thì lũ lụt, khi thì hạn hán, năm ngoái tàn phá bừa bãi Trung Nguyên còn có cả nạn châu chấu lớn, con người mất đi đường sống hóa thành “Ngạ Quỷ” một đường xuôi nam, bên bờ Hoàng Hà đó, cũng không biết đã có thêm bao nhiêu du hồn không nhà.
Mắt thấy Ngạ Quỷ đã qua Hoàng Hà, một năm này, mạn bắc Hoàng Hà đón lấy mùa màng tươi tốt yên bình hiếm có, không có thiên tai thay phiên nhau mà đến, không có lưu dân tàn phá quét sạch, lúa mạch trong ruộng đã cao lên, sau đó là thu hoạch trĩu nặng. Thôn Tráo Tử, Vương Lão Thạch đang định nghiến răng chuẩn bị cưới vợ cho con trai, sai dịch trong nha môn đã tìm tới cửa.
Thuế suất và lao dịch năm nay ép xuống đã gia tăng trên diện rộng, trong giọng nói đều ấp a ấp úng của các sai dịch, mắt thấy đã mất đi sáu phần mười thu nhập của năm nay, điền sản chưa tới hai thạch lúa mạch đã phải nộp lên tận một thạch, vậy ngày tháng tiếp theo không có cách nào sống nổi nữa.
Vương Lão Thạch bình thường là người ôn hòa, lần này cũng không kìm được nói nặng lời với sai dịch trong nha môn.
- Các ngươi cũng là người, cũng là người cha sinh mẹ dưỡng đấy, các ngươi muốn ép chết hết người trong thôn à.
Sau khi sai dịch ngượng ngùng rời khỏi, Vương Lão Thạch mất hết sức lực, ngồi buồn bã trong sân, ngẩn người trong ba gian nhà đất. Người sống, thật sự là quá khổ, không có ý nghĩa, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là lúc Vũ triều còn, tốt hơn một chút.
Không lâu sau đó, nhi tử trở về, biết được chuyện thuế ruộng, nghẹn đỏ mặt nói không ra lời. Nhi tử cũng là người trẻ tuổi trung thực ít nói, năm nay đã hai mươi ba, vẫn chưa lấy được vợ. Cũng không phải xung quanh không có nữ tử, là mấy năm trước quá khổ, không dám cưới, không nuôi sống được. Thuế ruộng của quan phủ nếu ép xuống, năm nay lại phải ăn cám nuốt rau rừng, đừng nhắc tới chuyện nuôi thêm nữ nhân nữa.
Trong đêm thu oi bức, cũng cùng nỗi lo trĩu nặng đè nén trong lòng rất nhiều người, ngày thứ hai, trong từ đường của thôn mở một cuộc họp lớn —— ngày tháng không thể cứ sống thế này, phải nói với lão gia bên trên nỗi khổ của người dưới, cầu bọn họ phát thiện tâm, cho mọi người một con đường sống, dù sao thì.
- Ngay cả khi người Nữ Chân tới, cũng không quá đáng như vậy.
Trong tộc mời ra hương thân phụ lão, để khơi thông quan hệ, mọi người còn trợ cấp gom góp thêm chút tiền lương, Vương Lão Thạch và nhi tử được chọn làm khuân vác, gánh các thứ như lúa mạch, thịt muối cùng với các tộc lão vào thành, không lâu sau, bọn họ lại được kết nối với mấy thôn cách đó nữa, mọi người đều phái ra đại diện, từng mảnh từng mảnh lên trên trần tình.
Mắt thấy người nhiều lên, trong lòng mấy người Vương Lão Thạch cũng bắt đầu trở nên sục sôi, dọc đường sai dịch cũng cho bọn họ qua, không lâu sau, bèn hùng dũng làm ầm lên đến Hà Gian phủ, tri phủ Vương Mãn Quang ra mặt trấn an đám người, đôi bên thương lượng mấy lần, cũng không thành công. Người bên dưới nói tới sự gian xảo của cẩu quan, liền bắt đầu mắng, sau đó có bài vè mắng nhiếc cẩu quan được truyền bên trong thành.
Thêm hai ngày nữa, trong thành đột nhiên tràn vào một lượng lớn binh sĩ, bắt đầu giới nghiêm. Mấy người Vương Lão Thạch bị dọa sợ hết hồn, cho rằng chuyện mọi người phản kháng quan phủ đã làm lớn chuyện, nhưng không ngờ quan binh cũng không bắt bọn họ, mà trực tiếp tiến vào nha môn tri phủ, nghe nói, cẩu quan Vương Mãn Quang đó đã bị hạ ngục.
Chuyện sau đó phát triển nhanh chóng, trong hai ngày, trong thành ngoài thành tiếng kêu than dậy trời đất, các đại quan trong quan phủ từng đợt nối tiếp từng đợt bị hạ ngục. Chỉ vỏn vẹn thời gian hai ngày, cổng chợ của phủ Hà Gian dựng lên một hình đài to lớn, hôm ấy, đám người Vương Lão Thạch đều nhận được tin tức, chạy đến cổng chợ xem chém đầu, là chém đầu cẩu quan, chém đầu nha dịch, quan sai.
Những kẻ làm quan vốn dĩ làm mưa làm gió này lần lượt bị áp giải lên trên, Vương Mãn Quang quá béo, một bộ dạng bụng mỡ núc ních, lúc này đã bị trói, lại dùng vải nhét vào miệng, vô cùng thảm hại. Hạng cẩu quan này, thật sự là nên giết, mọi người bèn nhặt các thứ dưới đất ném vào hắn, không lâu sau, hắn là người đầu tiên bị ấn xuống hình đài, do quan viên Nữ Chân xuống dưới, tuyên bố tội danh lơ là chức trách của hắn.
Phần lớn người ở đó nghe không hiểu tội danh, chỉ là reo hò mà thôi, Vương Mãn Quang bị đánh vỡ đầu, trên trán máu tươi đầm đìa quỳ ở đó, lúc cuối cùng sắp chặt đầu, quái tử thủ hành hình lấy miếng vải trong miệng hắn ra, tên tham quan béo núc này liếc nhìn đám người phía trước, cuối cùng nói ra một câu. Thời buổi này mà có thể béo như vậy, Vương Mãn Quang không phải là một vị quan tốt, thậm chí có thể nói là vô cùng xấu xa, nhưng hắn lại vì câu nói này mà được ghi vào lịch sử về sau.
- Mau trốn đi......các hương thân......
Cẩu quan vỡ đầu chảy máu nói như vậy.
Sau một lát, đao của quái tử thủ hạ xuống.
Hôm đó, trong sự vui mừng khôn xiết của mọi người, tầng quản lý nha môn ban đầu của phủ Hà Gian bị giết hết một phần ba, đầu người lăn lông lốc, máu chảy thành sông. “Nguyên soái” Hoàn Nhan Xương đến từ đất bắc, chủ trì cuộc chính nghĩa này.
Nguyên soái của Nữ Chân đã tới, các bô lão cẩn thận không còn tư cách đối mặt với người này nữa, mọi người trở về trong thôn. Mà ba ngày sau khi Vương Mãn Quang bị giết, nha môn mới và cả nhóm sai dịch phía dưới đã khôi phục sự vận hành, lần này, hai sai dịch đến nhà Vương Lão Thạch đã là thái độ hoàn toàn khác với lần trước.
Lần này bọn họ là tới bảo mệnh.
Sau một hồi thông báo, càng nhiều thuế má hơn bị ép xuống, Vương Lão Thạch trợn mắt há mồm, sau đó bắt đầu mắng nhiếc giống như lần trước, sau đó hắn bị một gậy đánh xuống đầu, lúc vỡ đầu chảy máu, hắn nghe thấy sai dịch đó mắng.
- Ngươi không nghe, mọi người đều sẽ bị hại chết!
Hôm ấy, mọi người xung quanh Hà Gian phủ mới bắt đầu nhớ lại câu nói trước khi bị chém đầu của Vương Mãn Quang đó.
Nhưng mà, chạy trốn đã chậm rồi.
Sai dịch, quan binh phụ cận Hà Gian đã bắt đầu hành động, phong tỏa tất cả con đường giao thông. Chuyện giống vậy, lúc này cũng đang không ngừng lan tràn ở các lộ Hà Bắc, Kinh Đông mà Bình Đông tướng quân Lý Tế Chi thống trị. Lộ Hà Bắc, ba mươi vạn đại quân Nữ Chân công đánh biên quan mà qua một đường nam hạ, đội quân tiên phong do Hoàn Nhan Tông Bật suất lĩnh đã vượt qua Chân Định.
Thôn Tráo Tử nho nhỏ, đám người Vương Lão Thạch vẫn chưa hiểu được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo đây. Nhưng trên vũ đài của thiên hạ, ba mươi vạn đại quân nam chinh, đồng nghĩa với cuộc chiến với mục đích hủy diệt và chinh phạt Vũ triều, đã hoàn toàn thổi lên kèn hiệu, không còn chỗ trống nào. Một trận đại chiến hung mãnh chính diện triển khai không lâu sau đó.
Hai mươi bốn tháng bảy, “bầy sói” tập kích Đại Danh Phủ!
Từ sau khi Vũ triều dời về nam, Vương Sơn Nguyệt gầy dựng nhiều năm ở đông lộ Kinh Đông và một dải Lương Sơn cùng với lực lượng của Vũ triều dẫn đầu là Hỗ gia của Độc Long Cương, cuối cùng để lộ ra răng nanh thu lại đã lâu của nó.
Từ khi Lưu Dự xây dựng thế lực Đại Tề dưới sự nâng đỡ của Kim quốc, lộ Kinh Đông vốn dĩ chính là trung tâm của thế lực này, chẳng qua đông lộ Kinh Đông —— cũng tức là một dải Lương Sơn Sơn Đông của hậu thế, vẫn là điểm mù trong khu vực quản hạt của thế lực này. Lương Sơn lúc này vẫn là một mảnh bến nước bao trùm mấy trăm dặm, kéo theo nhiều nơi phụ cận như Độc Long Cương, Tằng Đầu Thị, địa vực xa xôi, đạo phỉ khắp nơi.
Nơi mà Vũ triều khó trị, Ngụy Tề cũng đồng dạng khó trị, đợi đến khi triều đình của Lưu Dự bị Hắc Kỳ quân thâm nhập, hoàng đế bị đánh trong hoàng cung sau đó, Lưu Dự dời về nam, một vùng này bèn thuộc về Lý Tế Chi và cả Tề gia phía sau do đại Nho Tề Nghiễn cầm đầu. Lý Tế Chi nhiều lần diệt phỉ không thành, sau này phí nhiều sức lực, bình định Độc Long Cương, giao nộp qua quýt. Nhưng phía sau hắn, đám người Vương Sơn Nguyệt lấy danh nghĩa “Vũ triều chính thống”, vẫn có thể không ngừng kết nối, mở rộng tầm ảnh hưởng. Mấy năm nay, đã hoàn thành thống trị trên thực tế đối với cả khu vực Lương Sơn.
Sơn phỉ phụ cận quan sát tình hình đến nương nhờ, nghĩa sĩ quần tụ, cho dù là một số người lòng mang chính khí dưới trướng Lý Tế Chi, hoặc là Vương Sơn Nguyệt chủ động liên hệ, hoặc tự mình liên hệ với Vương Sơn Nguyệt, cũng đều hoàn thành trao đổi tin tức với Vương Sơn Nguyệt trong âm thầm. Lần này cùng với mệnh lệnh phát ra, phụ cận Đại Danh phủ bèn biểu diễn cho một nhánh Lý Tế Chi biết cái gì gọi là “thâm nhập thành cái sàng”. Ngày hai mươi bốn, ba vạn đại quân Lương Sơn đột nhiên xuất hiện dưới Đại Danh phủ, ngoài thành công thành trong thành hỗn loạn, trong thời gian chưa tới nửa ngày, năm vạn đại quân coi giữ Đại Danh phủ toàn tuyến tan tác, phu phụ Vương Sơn Nguyệt, Hỗ Tam Nương dẫn đội hoàn thành đổi chủ và tiếp quản Đại Danh phủ.
Đây gần như là bùng phát tất cả cơ sở mà Vũ triều còn lưu lại chỗ này, cũng là nơi mà Vương Sơn Nguyệt từng đi theo Ninh Nghị học tập Hắc Kỳ quân một cách thấu triệt nhất. Lần này, thương đối thương, pháo đối pháo trên công khai, đã không còn bất cứ đường cứu vãn nào nữa.
Đại Danh phủ chính là một trong những nơi tiếp nối lương thảo của việc Nữ Chân nam hạ, cùng với việc triển khai thu lương thảo mấy ngày nay, lương thảo tụ tập về phía này càng kinh người, lần ra tay thứ nhất của người Vũ triều, đóng đinh vang dội lên bảy tấc đất của đại quân Nữ Chân. Theo tin tức này truyền ra, Lý Tế Chi đã tụ tập lại hơn mười vạn binh sĩ, tính cả hơn vạn quân đội vốn dĩ trấn thủ ở Kinh Đông của người Nữ Chân, liên thủ bổ nhào về phía bên này.
Chiến tranh ầm vang khuếch tán theo đợt tấn công lần thứ nhất. Trên con đường đi về phía bắc của bến nước, lúc này cũng đã là một mảnh hỗn độn và hoang vu, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy phế tích và thôn trang trống rỗng. Một nhánh đội ngũ xe ngựa, đang đi dọc theo con đường này về phía bắc.
Giờ khắc hiện tại, thương đội có thể đi lại trên loại đường này, đều không phải hạng người bình thường, đội ngũ lúc này tuy rằng ít người, nhưng cũng có thể nhìn ra được từng nam tử thân thủ thoăn thoắt, xe ngựa phía trước nghiêng ngả, thỉnh thoảng lại có giọng nói của nữ tử truyền ra, đó là tiếng ngâm nga khe khẽ, lúc thì “lan chi y y” của “Y Lan Thao”, lúc thì “chi tử vu quy” của “Đào Yêu”, thỉnh thoảng cũng có “Ly Tao”, “Thạc Thử”, tiếng hát không có nhạc đệm, nhưng nghe thấy khiến lòng người vui vẻ thoải mái.
Chẳng qua tiếng hát không đầu không cuối, cũng để lộ ra nỗi lòng người hát không hề yên bình.
Trên xe ngựa phía trước, Lư Tuấn Nghĩa nhìn về phía sau một cái.
- Sư Sư cô nương, phía trước không yên ổn, cô thực sự nên nghe lời mà xuôi nam.
Nữ tử trong xe, chính là Lý Sư Sư, nàng một thân y phục vải thô, vừa ngâm nga khúc hát, vừa may vá y phục rách rưới trong tay. Nữ tử từng nổi tiếng nhất trong Phàn Lâu đương nhiên không cần làm quá nhiều chuyện nữ công. Nhưng những năm gần đây, tuổi tác nàng dần lớn, nghiêng ngả xoay vần, lúc này trên xe ngựa lắc lư may may vá vá, vậy mà cũng không ảnh hưởng gì.
- Thiên hạ hiện giờ, dù sao cũng không có nơi nào là thái bình gì nữa.
- Đi về nam dù sao cũng có thể đặt chân, có người của chúng ta, Ngạ Quỷ không bắt được cô.
- Ta đi tới tây nam, hắn bằng lòng gặp ta sao?
- Họ Ninh cũng không phải kẻ hèn nhát.
- Nhưng ta lại không muốn gặp hắn.
Sư Sư cúi đầu xuống cười cười, cắn đứt sợi chỉ trong tay. Một lát sau, nàng bỏ đồ xuống, ghé vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, gió thổi làm rối mái tóc. Những năm gần đây xoay vần nghiêng ngả, nhưng nàng cũng không trở nên già yếu tiều tụy, ngược lại, tuổi tác ngưng đọng trên gương mặt nàng, chỉ có khí chất tiêu sái do thời gian hóa thành, tô điểm lên dung mạo.
Lư Tuấn Nghĩa lắc đầu, thở dài.
- Tiểu Ất đi làm việc rồi, ta không hiểu được tâm tư của những nữ nhân các người. Nhưng mà, đánh trận không phải trò đùa, cô chuẩn bị sẵn sàng rồi, ta cũng không có gì để nói.
- Ừm.
Sư Sư trong xe gật đầu.
- Ta biết, ta thấy qua rồi.
Nàng cúi đầu nhìn hai tay mình. Đó là hơn mười năm trước, nàng mới hai mấy tuổi đầu, người Nữ Chân rốt cục đã tới, cường công Biện Lương, nàng của lúc ấy một lòng muốn làm chút chuyện, vụng về giúp đỡ, nàng nhớ tới vị Tiết Trường Công Tiết tướng quân thủ thành lúc đó, nhớ tới tình nhân của hắn, tỷ muội Hạ Lôi Nhi trong Phàn Lâu, chuyện bởi vì nàng ta mang thai đứa con của hắn mà không dám xuống tường thành giúp đỡ. Bọn họ sau này không còn hài tử, có ở cùng nhau không?
Đều qua rồi.
Hơn mười năm đổi dời, bốn phía xung quanh sớm đã long trời lở đất. Giữa nàng và Ninh Nghị cũng thế, trời xui đất khiến mà trở thành “tình nhân cũ”, kỳ thực trong rất nhiều thời điểm then chốt, nàng suýt chút nữa đã trở thành “tình nhân” của hắn, nhưng tạo hóa trêu ngươi, đến cuối cùng lại trở nên cách trở và xa lạ.
Nàng đã từng có hảo cảm đối với hắn, sau này sùng bái hắn, sau này nữa trở nên không thể nào hiểu được hắn, hiện giờ nàng hiểu được một phần, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ không thể nào hiểu. Thế sự lật đổ, một chút tình cảm manh nha sớm đã trở nên không còn quan trọng. Trong mấy năm biết được “tin chết” của hắn, nàng ra khỏi Đại Lý, một đường trăn trở. Nhớ lại năm ngoái, ở Trạch Châu bọn họ có thể suýt chút nữa được gặp gỡ, nhưng hắn không muốn gặp nàng, sau này nàng cũng không còn quá muốn gặp hắn nữa. Có lẽ có một ngày, nàng đều xem hiểu hết tất cả mọi chuyện, rồi mới đi gặp hắn vậy.
- Xin lỗi, Ninh Lập Hằng, ta trách nhầm ngươi rồi.
Nàng hi vọng đến ngày đó, nàng có thể nói ra với hắn một câu như vậy, sau đó thẳng thắn một đoạn tình cảm không có ý nghĩa. Có điều, hiện giờ nàng vẫn chưa có tư cách này, nàng vẫn còn rất nhiều thứ không hiểu.
Nhưng cũng có một số thứ, là giờ nàng đã có thể hiểu được.
Cùng với sự nam hạ lần nữa của Nữ Chân, Vương Sơn Nguyệt cuối cùng đã khai hỏa đối với sự chặn đánh của Nữ Chân, mà từ trước tới nay, một nhánh tiểu đội bầu bạn với nàng từ nam chí bắc tới tới lui lui này, cũng rốt cục đã bắt đầu có việc của mình, mấy ngày trước, Yến Thanh suất lĩnh một bộ phận đã rời đội lên phía bắc, đi thực hiện nhiệm vụ thuộc về hắn, mà sau khi thuyết phục nàng xuôi nam không thành, Lư Tuấn Nghĩa dẫn theo đội ngũ đi tới bến nước.
- Nên đi gặp một số bằng hữu cũ rồi.
Lư Tuấn Nghĩa nói như vậy.
- ......Một lúc còn trẻ nào đó, luyện thương múa bổng, biết chút quân lược, tự cho rằng mình võ nghệ vô song, nhưng không có ai thưởng thức, sau này không nghĩ tới lên Lương Sơn, vị họ Ninh kia lại diệt Lương Sơn. Ta gia nhập quân lữ, tiếp đó lại bó tay bó chân, mới biết bản thân cũng không phải nhân tài đại tướng. Những năm này đi ra ngoài xem thử, giờ mới biết, đã không còn đường để do dự.
Vương gia công tử từng làm việc dưới tay Ninh Nghị, đã phát động lực lượng, lực lượng Hắc Kỳ vốn dĩ chờ đợi trên một dải Sơn Đông, cũng rốt cục đã không còn trầm mặc nữa. Khoảng cách từ lúc tiên tướng Tần Tự Nguyên dẫn người thủ thành, Võ Thụy Doanh Hạ Thôn huyết chiến đã đi qua hơn mười năm, cách từ lúc Tiểu Thương Hà chiến đấu đẫm máu cũng có thời gian mấy năm, lúc người Nữ Chân lần nữa nam hạ, vẫn là lực lượng của một nhánh này, là người đầu tiên đứng trước cơn sóng dữ.
Nghĩ tới chuyện này, nhớ lại khó khăn trắc trở của hơn mười năm qua, trong lòng Sư Sư thổn thức khó đè nén, nhưng một cỗ hào tình tráng chí cũng không tránh khỏi đang sôi sục.
Không lâu sau, nàng nhìn thấy quân đội Hắc Kỳ tụ tập ở điểm đến. “Phần Thành Thương” Chúc Bưu dẫn đầu, “Đại Đao” Quan Thắng, “Phích Lịch Hỏa” Tần Minh, “Kim Thương Thủ” Từ Ninh, các tướng lĩnh Chúc Long Chúc Hổ của Chúc gia, đều đã chờ đợi ở chỗ này. Sau đó, “Ngọc Kỳ Lân” Lư Tuấn Nghĩa quy về đội ngũ.
Bến nước của một năm này, cỏ lau mênh mông đã khô cạn, quần hùng tụ họp, mang đến cho đôi bên ít nhiều những thổn thức, nhưng nhiều hơn, vẫn là chí khí hào hùng quy tụ trước mắt. So với những chuyện sắp trải qua ở thời khắc hiện tại, Lương Sơn Bạc, Tụ Nghĩa Đường xưa kia chẳng qua là chút bụi bặm nho nhỏ trong ký ức, đám người Tống Giang, Ngô Dụng, cũng chỉ là vai hề nhảy nhót lưu lại trong quá khứ mà thôi.
Gió thu đìu hiu, sóng lớn dâng lên.
Đại chiến đang ở phía trước.