Tiếng người hỗn tạp, tiếng xe ngựa gấp, Đại Danh phủ, tường thành cổ nguy nga đứng sừng sững dưới ánh nắng mùa thu, còn lưu lại khí tức chiến tranh lạnh lẽo của mấy ngày trước, bên ngoài cửa nam, có tượng đá nhợt nhạt đứng yên trong bóng cây, xem chừng đám người tụ tập, ly tán.
Một trận di tản lớn, lại bắt đầu vào cuối thu một năm này.
Phú hộ đánh xe ngựa, kéo theo lương thực, hán tử sắc mặt không yên, dắt díu người nhà, lão phu tử bị đám đông chen lấn đến loạng choạng, phụ nhân bụng phệ kéo theo hài tử không rõ chuyện gì......trong đó cũng có sai dịch mặc quan phục, tiêu đầu, võ sư giắt đao thương kiếm kích trên xe ngựa, hào khách lục lâm trang phục gọn nhẹ. Hôm đó, thân phận của mọi người bèn hạ xuống trên cùng một vị trí.
Điểm đến của bọn họ hoặc là Giang Nam giàu có, hoặc là những ngọn núi xung quanh, hoặc là thân tộc sống ở những nơi xa xôi gần đó. Tất cả đều vô cùng hoảng loạn, đội hình dày đặc và hỗn loạn kéo dài hàng chục dặm rồi dần dần tan biến. Mọi người đa phần đều đi về nam, vượt qua Hoàng Hà, cũng có kẻ lên phía bắc, không biết biến mất trong rừng núi của nơi nào.
Thế sự luân phiên thay đổi, một màn trước mắt này, trong mười năm của quá khứ cũng không phải xảy ra lần đầu tiên. Nữ Chân mấy lần nam hạ, hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt, khiến cho con người không thể nào không rời khỏi cố hương quen thuộc. Nhưng mà tình thế trước mắt lại có chút bất đồng so với thường ngày. Thời gian hơn mười năm dạy cho mọi người biết về kinh nghiệm liên quan đến chiến tranh, cũng dạy người ta biết nỗi sợ hãi đối với Nữ Chân.
Hai mươi bốn tháng bảy, cùng với “Quang Vũ quân” Vũ triều do Vương Sơn Nguyệt suất lĩnh nội ứng ngoại hợp lấy được Đại Danh phủ, tình hình di tản tương tự xuất hiện ngoài tầm kiểm soát. Trong chiến tranh, bất luận ai là chính nghĩa, ai là tà ác, thường dân bị cuốn vào trong đều khó mà lựa chọn vận mệnh của chính mình, ba mươi vạn đại quân Nữ Chân nam hạ, thứ đại diện chính là đại kiếp ngập trời mà mấy chục đến mấy trăm vạn người đều bị cuốn vào trong rồi nghiền nát, không làm được gì.
Có người đi, bèn cũng có người ở lại. Tường thành nguy nga của Đại Danh phủ liên miên vòng quanh bốn mươi tám dặm, giờ khắc này, các loại vật dụng thủ thành như hỏa pháo, sàng nỗ*, gậy lăn, đá, dầu lăn đang được không ngừng lắp đặt dưới sự nỗ lực của vô số người. Trong sự bảo vệ của cờ quạt liên miên như lửa, phải xây dựng Đại Danh phủ thành một pháo đài vững chắc hơn. Trong cảnh tượng bận rộn này, Tiết Trường Công hông đeo trường đao, chậm rãi đi tới, trong đầu lóe lên trận đại chiến thủ vệ Biện Lương của hơn mười năm trước kia.
*Một loại chiến xa có thể bắn ra một lượng lớn cung tiễn.
Biện Lương của hơn mười năm trước, phía bắc nhìn về Trường Giang, dưới sự thống lĩnh của Tả tướng Lý Cương, Hữu tướng Tần Tự Nguyên, lần thứ nhất trải qua cuộc tẩy lễ của binh phong người Nữ Chân.
Vũ triều tiếp nhận quốc vận hai trăm năm, bên ngoài thành mấy chục vạn đại quân Cần Vương, bao gồm cả Tây quân trong đó, bị quân đội Nữ Chân chưa tới mười mấy vạn đánh cho chạy tán loạn khắp nơi, người chết đầy đồng, trong thành cấm quân được xưng tụng mạnh nhất Vũ triều luân phiên ra trận, tử thương vô số mấy độ phá thành. Đó là Vũ triều lần đầu tiên đối mặt chính diện với sự cường hãn của người Nữ Chân và sự suy yếu lâu ngày của bản thân mình.
Tiết Trường Công bộc lộ tài năng trong cuộc chiến bảo vệ Biện Lương lần thứ nhất, sau này trải qua mối nhục Tĩnh Bình, lại theo chân toàn bộ Vũ triều tháo chạy về nam, trải qua dò núi khuấy biển của người Nữ Chân sau đó. Sau này Nam Vũ bước đầu ổn định, nhưng lòng hắn đã nguội lạnh, cùng thê tử Hạ Lôi Nhi ẩn cư ở mặt nam. Trải qua mấy năm nữa, Hạ Lôi Nhi suy yếu bệnh tình nguy kịch, Quân Vũ thân là thái tử đến mời hắn rời núi, sau khi bầu bạn với thê tử đi hết đoạn đường cuối cùng, mới khởi hành lên phía bắc.
Trong sự tàn khốc của cuộc chiến thủ vệ Biện Lương, thê tử Hạ Lôi Nhi trúng tiễn bị thương, mặc dù sau này may mắn giữ được một mạng, nhưng mà hài tử mang thai đã bị sảy, sau cũng khó mang thai được nữa. Mấy năm trước xoay vần, trong mấy năm sau khi yên bình, Hạ Lôi Nhi vẫn luôn canh cánh trong lòng vì chuyện này, cũng từng mấy bận thuyết phục Tiết Trường Công nạp thiếp, để có con nối dõi, nhưng vẫn luôn bị Tiết Trường Công từ chối.
Kỳ thực hồi tưởng lại thuở ban đầu của hai người, giữa đôi bên có thể cũng không phải tình yêu gì mà đến chết không đổi, chỉ có thể là đối phương. Tiết Trường Công là tướng trong quân đội, đi tới Phàn Lâu, chẳng qua là vì để phát tiết và an ủi, Hạ Lôi Nhi chọn Tiết Trường Công, sợ rằng cũng chưa hẳn vì cảm thấy hắn ưu tú hơn những thư sinh đó, chỉ là binh hung chiến nguy, có được một chỗ dựa mà thôi. Có điều sau này Hạ Lôi Nhi sảy thai dưới tường thành, Tiết Trường Công tâm tình bi ai, đoạn tình cảm này giữa hai người mới được coi là thật.
Một đoạn đường bầu bạn sau đó, mãi đến khi Hạ Lôi Nhi bệnh nặng qua đời, Tiết Trường Công ôm lấy thê tử khóc lớn một trận, rồi liệm táng nàng. Kỳ thực hắn không muốn có con nối dõi, đâu chỉ bởi vì Hạ Lôi Nhi? Bởi vì hắn hiểu được sự cường hãn của người Nữ Chân, bản thân lại là tướng lĩnh không có quan hệ gì một đường tòng quân lăn lộn vất vả, biết rõ nhiều tệ nạn của quân đội Vũ triều, không thể thay đổi. Nếu như người Nữ Chân nhất định một đường đánh xuống, thôn tính toàn bộ Nam Vũ, bản thân có con nối dõi rồi, chẳng qua sinh ra để làm nô lệ cho người Nữ Chân mà thôi.
Bây giờ thê tử đã mất, trong lòng hắn không còn vướng bận, một đường lên phía bắc, đến Lương Sơn kết nhóm với Vương Sơn Nguyệt. Vương Sơn Nguyệt mặc dù tướng mạo yếu đuối, nhưng là kẻ mạnh để cầu thắng lợi mà hoàn toàn không bận tậm đến chuyện ăn người, hai người ngược lại ăn nhịp với nhau, trong thời gian hai năm sau này, định ra một loạt chiến lược xoay quanh Đại Danh phủ.
Đại Danh phủ lúc này, nằm ở bờ bắc Hoàng Hà, chính là trọng trấn phòng ngự trên đường nam hạ của quân đông lộ Nữ Chân, đồng thời cũng là một trong những cửa ải của đại quân qua sông Hoàng Hà. Lúc Liêu quốc vẫn còn, Vũ triều thiết lập bồi đô ở Đại Danh phủ, chính là biểu hiện quyết tâm cự tuyệt Liêu nam hạ, lúc này đúng vào sau mùa thu hoạch, quan viên dưới trướng Lý Tế Chi trắng trợn vơ vét thu thập vật tư, chờ đợi người Nữ Chân nam hạ tiếp nhận, thành trì đổi chủ, những vật tư này toàn bộ bèn rơi vào tay bọn người Vương, Tiết, có thể đánh một trận lớn rồi.
Gió thu phần phật, cờ quạt liên miên. Một đường tiến lên, Tiết Trường Công nhìn thấy một đoàn người Vương Sơn Nguyệt đang ở bờ tường thành phía trước nhìn xa về mặt bắc, xung quanh là binh sĩ và công nhân đang dựng lên sàng nỗ, hỏa pháo, Vương Sơn Nguyệt khoác áo choàng màu đỏ, trong tay đang ôm trưởng tử của hắn và Hỗ Tam Nương, tiểu Vương Phục, năm nay đã bốn tuổi. Hài tử vẫn luôn sống ở bến nước đối với một mảnh cảnh tượng thành thị nguy nga này rõ ràng cảm thấy mới lạ, Vương Sơn Nguyệt bèn ôm nó, đang chỉ vào một mảnh cảnh sắc phía trước.
- ......Từ nơi này lên phía bắc, vốn dĩ đều là nơi của chúng ta, nhưng hiện giờ, có một đám người xấu, đang chuẩn bị tới từ đầu kia ngươi thấy, một đường giết xuống, cướp đồ của người, đốt nhà của người......phụ thân, mẫu thân và những thúc thúc bá bá này chính là muốn ngăn cản đám người xấu kia, ngươi nói xem, ngươi có thể giúp phụ thân làm những gì nào......
- Đánh người xấu.
- Không sai, nhưng mà, chúng ta vẫn phải trưởng thành trước đã, lớn lên rồi, sẽ càng có sức lực, càng thông minh hơn......đương nhiên, phụ thân và mẫu thân càng hy vọng, đợi ngươi trưởng thành rồi, đã không còn những người xấu này nữa, ngươi phải chịu khó đọc sách, đến lúc đó nói cho bằng hữu nghe kết cục của những người xấu này......
Trong lúc hắn và hài tử nói chuyện, Tiết Trường Công đã đi tới gần, xuyên qua đám tùy tùng. Tuy hắn không có con cháu, nhưng có thể hiểu được sự quý giá của hài tử nhà Vương Sơn Nguyệt này. Vương gia cả nhà trung liệt, trước liên minh Hắc Thủy, người Liêu nam hạ, Vương Kỳ Tùng suất lĩnh nam đinh cả nhà chống đỡ, cuối cùng lưu lại cô quả của một phòng, Vương Sơn Nguyệt chính là nam đinh duy nhất ba đời đơn truyền của ông ta, hiện giờ tiểu Vương Phục là đơn truyền đời thứ tư rồi. Gia tộc này hy sinh cho Vũ triều nhiều như thế, để bọn họ lưu lại một hài tử, cũng không quá đáng.
- Ta vẫn cảm thấy, ngươi không nên đưa Tiểu Phục tới đây.
- Tiểu Phục, nhìn xem, Tiết bá bá.
Vương Sơn Nguyệt cười đưa hài tử vào trong ngực Tiết Trường Công, hơi đánh tan vẻ lạnh lùng trên mặt tướng quân, qua một hồi, hắn mới nhìn cảnh tượng bên ngoài thành, nói.
- Tiểu hài tử bên cạnh, không phải lúc nào cũng là chuyện xấu. Hôm nay túc lão liên danh trong thành đến gặp ta, hỏi ta Quang Vũ quân này đánh hạ Đại Danh phủ, có phải muốn giữ vững Đại Danh phủ không. Ngụ ý là, không giữ được thì cuốn xéo, đừng tới liên lụy chúng ta......ta chỉ vào Tiểu Phục đang chơi đùa trong sân cho bọn họ xem, hài tử của ta đều đưa tới rồi. Vũ triều chắc chắn sẽ cố hết mọi khả năng, khôi phục Trung Nguyên.
Đối với trận chiến tiếp theo của Đại Danh phủ, hai người từng có vô số lần thôi diễn và thương nghị, trong tình huống xấu nhất, khả năng “Quang Vũ quân” có thể phải ghim chết tại Đại Danh phủ không phải là không có, nhưng tuyệt đối không chắc chắn như Vương Sơn Nguyệt đã nói. Tiết Trường Công lắc đầu.
- Nhân lúc trước khi khai chiến đưa đi, khó tránh có biến số, đưa sớm đi càng tốt.
- Vậy đó chính là tạo hóa của nó.
Vương Sơn Nguyệt nhìn nhi tử, cười cười, nụ cười kia xoáy rồi thu lại.
- Vũ triều suy yếu lâu ngày, cho dù muốn sửa đổi, không phải là công sức của một thế hệ. Người Nữ Chân mạnh mẽ, chỉ bởi vì bọn họ từ nhỏ dám tranh dám cướp, tranh giết ngoan cường. Nếu như người của thế hệ này chúng ta không đánh bại được bọn họ, ta thà rằng hài tử của mình từ nhỏ đã nhìn quen đao thương! Vương gia không có kẻ hèn nhát, nhưng cũng không có tướng tài, hy vọng bắt đầu từ nó sẽ có chút gì đó khác đi.
Lời nói của Vương Sơn Nguyệt bình tĩnh, Vương Phục khó mà nghe hiểu, ngơ ngác hỏi.
- Cái gì khác?
Tiết Trường Công nói.
- Phụ thân ngươi muốn ngươi tương lai làm tướng quân.
Mong đợi thế này trong quá trình trưởng thành của hài tử sợ rằng không phải lần đầu tiên nghe thấy, giờ hắn mới hiểu ra, sau đó nặng nề gật đầu.
- Dạ.
Tiết Trường Công cười cười, Vương Sơn Nguyệt cũng cười theo, lúc này trên dưới tường thành khí thế ngất trời, ánh mặt trời sau giờ ngọ vẫn có vẻ nhạt nhẽo hờ hững. Đại Danh phủ đi về bắc, vùng đất bằng phẳng dưới bầu trời bao la, mười bảy vạn đại quân của Lý Tế Chi chia thành ba đường, đã vượt qua Hình Châu ngoài trăm dặm, cờ xí cuồn cuộn tràn ngập mỗi một tấc trong tầm mắt, bụi cuốn lên che khuất bầu trời. Mà bên ngoài hơn mười dặm mặt tây, một nhánh quân đội Nữ Chân hơn vạn người, cũng đang chạy tới bờ Hoàng Hà với tốc độ cao nhất.
Đại Tề “Bình Đông tướng quân” Lý Tế Chi năm nay bốn mươi ba tuổi, mặt dài, mắt sáng mũi cao, hắn là tướng lĩnh theo Tề gia đầu hàng khi người Nữ Chân nam hạ lần thứ hai, cũng khá được Lưu Dự coi trọng, sau này bèn trở thành người phát ngôn cho thế lực Tề, Lưu ở mặt đông bắc Hoàng Hà. Mảnh đất Trung Nguyên của mạn bắc Hoàng Hà thất thủ mười năm, vốn dĩ tư duy thiên hạ thuộc về Vũ cũng đã dần dần rời rạc. Lý Tế Chi có thể nhìn thấy sự hưng khởi của một đế quốc là thời điểm để thay đổi triều đại.
Sự quật khởi của Nữ Chân chính là đại thế thiên hạ, là xu hướng phát triển của thời thế, không cho phép kháng cự. Nhưng dù vậy, làm chó săn của chó săn cũng không phải là chí hướng của hắn, đặc biệt là sau khi Lưu Dự dời nam Biện Lương, thế lực của Lý Tế Chi bành trướng, vùng đất quản lý gần với một phần tư của Ngụy Tề, còn lớn hơn của Điền Hổ và Vương Cự Vân cộng lại, đã là chư hầu một phương thật sự.
Muốn duy trì địa vị của chư hầu một phương, cho dù là Lưu Dự, hắn cũng có thể không còn tôn trọng, nhưng duy nhất có ý chí của người Nữ Chân, không thể làm trái.
Lần này Nữ Chân nam hạ, không còn là chửi nhau đánh mắng như ngày thường, trải qua tu dưỡng nghỉ ngơi của những năm nay, đại đế quốc mới sinh ra này muốn chính thức chiếm đoạt đất đai của phương nam. Vũ triều đã là ánh chiều tà, duy chỉ có người thuận theo trào lưu, có thể sống sót trong trận đại chiến lần này.
Xuất phát từ cân nhắc như vậy, trước khi Nữ Chân nam hạ, Lý Tế Chi liền phái ra thân tín đến các nơi chỉnh đốn nghiêm khắc —— từ sau đại chiến ba năm của Tiểu Thương Hà, loại chỉnh đốn này gần như đã trở thành trạng thái bình thường trong nội bộ các thế lực của Ngụy Tề. Chỉ tiếc là sau đó, tin tức Đại Danh phủ gặp phải nội ứng ngoại hợp nhanh chóng thay chủ vẫn truyền tới. Sau khi Lý Tế Chi giận tím mặt, cũng chỉ có thể nhanh chóng hưng binh tới cứu theo phương án đã định.
Thời gian ôn hoà như nước, lại đủ để nghiền nát hết thảy mọi vũ khí đáng sợ, lúc người Nữ Chân nam hạ lần thứ nhất, ở mảnh đất Trung Nguyên vô số người chống cự, đến lần thứ hai nam hạ, nỗi nhục Tĩnh Bình, Trung Nguyên vẫn còn rất nhiều nghĩa quân vùng vẫy và sôi nổi. Nhưng mà, đợi khi dò núi khuấy biển tàn phá bừa bãi Giang Nam của người Nữ Chân kết thúc, người phản kháng thành quy mô của một dải Trung Nguyên đã không nhiều, tuy rằng mỗi một đợt kẻ phỉ lên núi vào rừng làm cướp đều lấy danh nghĩa là nghĩa quân kháng Kim, trên thực tế vẫn là dựa vào việc chuốc thuốc, cướp đường, giết người, bắt cóc tàn bạo để sống, còn về việc giết ai, chẳng qua càng là những người Hán tay không tấc sắt, thật sự đến lúc người Nữ Chân giận tím mặt, những nghĩa sĩ này kỳ thực không dám nhúc nhích tí nào.
Cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm tép, đây vốn chính là chí lý của thế gian, người có thể vượt ra khỏi nó rất ít. Vì vậy Nữ Chân nam hạ, đối với rất nhiều kẻ vào rừng làm cướp xung quanh, Lý Tế Chi cũng không hề để ý, nhưng chuyện nhà mình tự mình biết, trên địa bàn của hắn, có hai nhóm lực lượng hắn vẫn luôn đề phòng, sự quấy rối của Vương Sơn Nguyệt ở Đại Danh phủ không nằm ngoài dự liệu của hắn, sức mạnh của “Quang Vũ quân” khiến hắn cảnh giác, nhưng ngoài điều này ra, có một nhóm lực lượng vẫn luôn khiến hắn cảnh giác thậm chí là sợ hãi, chính là bóng đen Hắc Kỳ quân bao trùm sau lưng mọi người cho tới nay.
Không ai muốn giống như Lưu Dự, nửa đêm nửa hôm bị người ta đánh một trận trong hoàng cung.
Nếu như nói sau đại chiến Tiểu Thương Hà, đám đông có thể tự an ủi mình, vẫn là Tâm Ma Ninh Nghị kia bị chặt đầu rồi. Đến năm ngoái, sau khi thế lực Điền Hổ đột nhiên biến đổi, mọi người ở Trung Nguyên mới thật sự trải nghiệm được cảm giác áp bức của Hắc Kỳ quân, mà sau đó, tin tức Ninh Nghị chưa chết càng giống như đang cao giọng đùa cợt tất cả người trong thiên hạ: Các ngươi đều là kẻ ngu xuẩn.
Lưu Dự trong hoàng cung liền bị dọa đến phát điên, Nữ Chân vì thế cũng nhận một cái tát nặng nề, nhưng mà Kim quốc ở trời bắc, Hắc Kỳ ở tây nam, có phẫn nộ khó nói, ngoài mặt đè xuống sự tức giận, nội bộ không biết đã trị tội biết bao người.
Mà ngoài ra, các thế lực khác của Trung Nguyên chỉ có thể giả vờ thái bình, Lý Tế Chi tăng cường lực độ chỉnh đốn nội bộ, tại Chân Định Hà Bắc, Tề lão thái gia Tề Nghiễn tuổi tác đã cao bị dọa đến mấy lần nửa đêm bừng tỉnh, liên tục hô to “Hắc Kỳ muốn giết ta”, trong âm thầm lại treo thưởng đến trăm vạn quan tiền hàng, muốn lấy đầu Ninh Nghị kia, vì vậy mà khách lục lâm đi tây nam cầu tài, nho sinh bị Tề Nghiễn giật dây đến Vũ triều du thuyết cũng không biết đã nhiều lên bao nhiêu.
Tục ngữ nói ngàn người chỉ trỏ không bệnh mà chết, nhưng mà chỉ có Ninh Nghị này, từ lúc bắt đầu đã phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ, trên Kim Loan điện giết chết Chu Triết như giết gà, sau đó chiêu nào cũng hung hiểm, đắc tội Vũ triều, đắc tội Kim quốc, đắc tội Trung Nguyên, đắc tội Tây Hạ, đắc tội Đại Lý......sau khi hắn đắc tội với cả thiên hạ, đám người như Lý Tế Chi lại không thể không thừa nhận, một khi bị kẻ ác bậc này nhắm tới, thiên hạ này bất kể là ai, không chết cũng phải bị lột da.
Tề lão thái công của Hà Bắc là vào danh sách gian nịnh của Hoa Hạ, mà trong mấy năm quản lý Đông Kinh, Hà Bắc, Lý Tế Chi biết, phụ cận Lương Sơn, có một nhóm lực lượng của Hắc Kỳ, chính là lưu lại vì hắn và người Nữ Chân. Trong sự cọ xát quy mô nhỏ của mấy năm, tin tức về nhóm lực lượng này dần trở nên rõ ràng, người cầm đầu của nó, xưng là “Phần Thành Thương” Chúc Bưu, từ lúc Ninh Nghị giết sạch một nhánh Tống Giang Lương Sơn bèn đi theo sau hắn, chính là trợ thủ đắc lực nhất mà Ninh Nghị nể trọng từ trước tới nay, võ nghệ cao cường, thủ đoạn độc ác, đó là được chân truyền của Tâm Ma.
Có một đám người như vậy mai phục xung quanh, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, nhưng Lý Tế Chi cũng không dám thật sự bỏ ra binh lực trong tay vào việc tiêu diệt Hắc Kỳ. Thời thế dịch chuyển, Liêu quốc cường hãn đã bị diệt, Vũ triều suy thoái, cậy vào nội tình hai trăm năm vùng vẫy một chút cuối cùng, Kim quốc ngang trời xuất thế, quần hùng xuất hiện lớp lớp, lại là người tài trong trời đất thật sự, theo chiều hướng phát triển của đại thế, còn về cái gọi là Hoa Hạ quân của Ninh Nghị, chính là ma đầu quỷ dị nhất được thai nghén ra trong thiên hạ hỗn loạn này.
Thần tiên đánh nhau tiểu quỷ gặp nạn, cái gọi là “Quang Vũ quân” do Vương Sơn Nguyệt suất lĩnh kia chắn ngang con đường nam hạ của Nữ Chân chính là chuyện tất nhiên, cho dù để bọn họ lấy được Đại Danh phủ, suy cho cùng toàn bộ Hoàng Hà giờ đều đã nằm trong tay, luôn sẽ có cách giải quyết. Chỉ có duy nhất lá cờ đen này, Lý Tế Chi chỉ có thể chờ đợi bọn họ và Quang Vũ quân bằng mặt không bằng lòng, hoặc là Hoa Hạ quân ở chếch trời nam vẫn còn kiêng kỵ đối với Nữ Chân, thấy Nữ Chân lần này lấy Giang Nam, đừng sớm lỗ mãng, chỉ cần người Nữ Chân bình yên qua sông, phiền phức lần này sẽ không còn là của mình nữa.
- ......Hai vị hoàng tử Đại Kim hưng binh nam hạ, cái gọi là Quang Vũ quân của Vương Sơn Nguyệt chiếm được Đại Danh phủ, nhìn thì dũng mãnh, kỳ thực hữu dũng vô mưu! Đối với chuyện của nhánh Quang Vũ quân này, bản soái sớm đã có thương nghị với đại nhân Hoàn Nhan Xương của Đại Kim. Ba bốn vạn người này mượn bến nước Lương Sơn phòng thủ, chúng ta muốn vây quét, phí sức mà hiệu quả ít, khó được thành công. Nhưng hắn dám ra đây, hiện giờ chiếm lấy Đại Danh, chính là lúc để bọn ta tiêu diệt hắn, nên trận chiến này phải từ từ, không nên nóng vội! Bước đầu tiên, chúng ta chầm chậm mưu toan, giữ hết tất cả quân đội của hắn tại Đại Danh, tụ lại để vây! Nếu nó thật sự lợi hại, ta sẽ vây Đại Danh thành một Thái Nguyên phủ khác, thà rằng giết thành đất trống, không được để lọt tấc giáp nào. Diệt cỏ tận gốc! Diệt trừ tai họa này vĩnh viễn!
Trung Nguyên của năm Cảnh Hàn thứ mười bốn trước đây, trưởng tử Tần thị là Tần Thiệu Hòa suất lĩnh quân dân khắp thành vất vả bảo vệ Thái Nguyên đến tận một năm, cuối cùng vì cô lập không có cứu viện mà thành bị phá, cả thành bị giết, Tần Thiệu Hòa bị giết trên đường lưu vong, thi thể bị người Nữ Chân băm nát, đây trở thành một trong những sự kiện thê thảm nhất trong lần nam hạ thứ nhất của Nữ Chân. Thành Thái Nguyên kiên cường lúc trước, trong ngày hôm nay của hơn mười năm sau đều vẫn là một mảnh phế tích.
Mùng một tháng tám, sau khi đại quân qua Hình Châu, trong nghị sự của đại quân, Lý Tế chi đã định xuống quan điểm chính phải ghim đám người Vương Sơn Nguyệt tại Đại Danh. Mà chỉ một chốc lát sau khi cuộc nghị sự này qua đi, một tên thám tử xuyên bốn trăm dặm tới, mang theo tin tức đã không còn đường xoay chuyển.
- Hắc Kỳ đoạt thành, xuất phát từ Tằng Đầu Thị!
Lý Tế Chi ngồi trong đại doanh nửa ngày.
- Nói như vậy, hai vạn người của Vương Kỷ Nha đã không còn?
Kể từ Vũ triều đến nay, rất nhiều nơi của lộ Kinh Đông trị an không yên, hào cường xuất hiện dồn dập. Tằng Đầu Thị rất nhiều lúc tốt xấu lẫn lộn, thiên về tự trị, nhưng trên lý thuyết mà nói, đương nhiên vẫn có quan viên và trú quân.
Từ khi Lý Tế Chi tiếp quản lộ Kinh Đông, để đề phòng Hắc Kỳ tập kích quấy rối, hắn đóng quân hai vạn ở một dải Tằng Đầu Thị, người cầm quân chính là mãnh tướng dưới trướng Vương Kỷ Nha, người này võ nghệ cao cường, tâm tính tỉ mỉ, tính tính tàn bạo. Trước kia tham dự đại chiến của Tiểu Thương Hà, từng có thâm thù đại hận với Hoa Hạ quân. Từ khi hắn trấn thủ Tằng Đầu Thị, cùng hô ứng với quân đóng tại Tế Nam phủ, trong một khoảng thời gian cũng coi như áp đảo được nhiều ngọn núi xung quanh, khiến cho đa số kẻ phủ không dám lỗ mãng. Ai biết lần này Hắc Kỳ tập kết, đầu tiên vẫn là khai đao với Tằng Đầu Thị.
Hai mươi tám tháng bảy, một vạn một ngàn Hắc Kỳ quân tập kích Tằng Đầu Thị, trước tiên chiếm lấy tường thành thành đông, sau khi thành trì đại loạn sa vào giao tranh trên đường phố, Vương Kỷ Nha tập kết đại quân thủ vững thành nam, thậm chí ba bận tự mình dẫn đội tấn công, trong lần thứ ba dẫn đội thủ thành bị Hắc Kỳ quân tập kích, sau khi giao thủ mấy chiêu với “Đại Đao” Quan Thắng bị một đao chém rớt đầu. Người dẫn đội Hắc Kỳ này, chính là đại tướng Hắc Kỳ Chúc Bưu.
Mà sau khi đánh tan Vương Kỷ Nha, nhẹ nhàng lấy được Tằng Đầu Thị, Hắc Kỳ quân đã đưa tin ra, muốn trực tiếp giết tới bên phía Lý Tế Chi và Đại Danh phủ này. Thám tử truyền tin kia nói tới chuyện này, có chút sợ hãi, Lý Tế Chi quát hỏi hai câu, mới nhìn thấy truyền đơn thám tử mang tới, được bắn vào thành trì trên đường.
Truyền đơn tin tức xiêu xiêu vẹo vẹo, là thế này: Lý Tiểu Chi, người lớn sắp đánh trận, trẻ nhỏ cút ngay!
- Khinh người quá đáng!
Phịch một tiếng ầm vang, Lý Tế Chi đập tay xuống bàn, đứng dậy, hắn thân hình cao lớn, sau khi đứng dậy, râu tóc dựng ngược, trong toàn bộ đại trướng đều đã là sát khí ngập tràn.
Nhưng mà tiếp theo, đã không có bất cứ cái gì gọi là may mắn. Đối mặt với ba mươi vạn đại quân Nữ Chân nam hạ, hơn vạn Hắc Kỳ quân chưa từng giấu tài này, đã trực tiếp đón lấy cơn giận dữ ngay trước nhất. Đối với Lý Tế Chi mà nói, loại hành động này là vô mưu nhất, cũng đáng sợ nhất. Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ chung quy cũng không có chỗ trốn.
Không một ai có chỗ trốn.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, cùng với việc mở màn nam hạ của người Nữ Chân, chiến cục kịch liệt giữa thiên hạ này, vẫn do Hắc Kỳ “an phận” ở tây nam triển khai. Ba mươi vạn đại quân của Nữ Chân, lúc này vẫn chưa qua Hoàng Hà, tây nam Lương Sơn, ngày hai mươi mốt tháng bảy, Lục Kiều Sơn tiến hành đàm phán với Ninh Nghị. Hai mươi hai, hai mươi ba, hai mươi bốn, mười vạn đại quân lần lượt tiến vào khu vực Lương Sơn, đám người Mãng Sơn Ni tộc hô ứng đầu tiên, đã triển khai uy hiếp và thuyết phục đối với rất nhiều bộ lạc Ni tộc xung quanh.
Đối với một trận chiến này, vô số người đều nín thở mà cư xử, bao gồm thế lực Cao thị Đại Lý ở mặt nam, Oán quân của Thổ Phiên mặt tây, nho sinh như Long Kỳ Phi ở thành Tử Châu, các nhánh quân phiệt của Vũ triều lúc này, thậm chí cả Hoàn Nhan Hi Doãn Kim quốc ở cách xa ngàn dặm, mỗi bên đều phái ra mật thám, gián điệp, chờ đợi tiếng pháo thứ nhất khai hỏa.
Hai mươi sáu tháng bảy, cửa ải Tú Phong của Lương Sơn, chủ lực Hắc Kỳ ở ba huyện Hòa Đăng đã trầm mặc mấy năm, vung ra đao đầu tiên đối với mười vạn đại quân vào núi.