Đang là cuối thu, nhiệt độ ở Tiểu Lương Sơn dễ chịu, trên dưới núi, màu vàng đất và màu xanh lá cây trộn lẫn với nhau, vẫn không nhìn ra nhiều dấu hiệu mục nát. Đám người, đã tràn tới đầy khắp núi đồi.
Mười vạn đại quân cuồn cuộn che khuất hết thảy mọi thứ có thể nhìn thấy được trong tầm mắt. Trong sơn cốc, trên sườn núi, giữa chân núi, hàng quân song song kéo dài liên miên hơn mười dặm, thám báo phụ trách liên lạc, quy hoạch tuyến đường và dũng sĩ do Mãng Sơn Ni tộc phái ra đi xuyên qua những con đường gập ghềnh, hô ứng nhiều đội quân gần đó, điều chỉnh tốc độ của từng tốp quân đội.
Bởi vì địa hình gập ghềnh của Lương Sơn, từ khi tiến vào khu vực núi, mười vạn đại quân đã không thể tiếp tục duy trì thế quân thống nhất nữa. Để đảm bảo an toàn, Lục Kiều Sơn quy hoạch tỉ mỉ, chia Võ Tương quân thành sáu bộ, giảm tốc độ lại, hô ứng tiến lên. Mỗi một ngày nhất định phải quy hoạch chi tiết hành trình và mục tiêu cho ngày thứ hai dưới sự trợ giúp của thám báo Mãng Sơn bộ. Mà cùng lúc với bộ, kỵ mở đường, cung nỏ, pháo binh nhất định phải theo sát phía sau, tránh việc tách rời khỏi quân trận bất cứ lúc nào, phải dùng tư thái ổn thỏa nhất tiến tới mặt đông bắc của huyện Tập Sơn, triển khai tác chiến.
Cho dù tốc độ không nhanh, tư thái chắc chắn. Lúc mười vạn đại quân tiến tới, cờ quạt như rừng quét ngang Lương Sơn, uy thế bao la hùng vĩ như rửa trôi mọi thứ, vẫn đem lại lòng tin cực lớn cho chiến sĩ Mãng Sơn bộ tới tiếp ứng. Vũ triều thượng quốc uy nghiêm, danh bất hư truyền, từ sau khi man vương Thực Mãnh của bộ lạc Hằng Khánh chết, thế cục Lương Sơn rốt cục lại nghênh đón cơ hội xoay chuyển một lần nữa.
Lang Ca, Liên Nương của Mãng Sơn bộ liên kết với Lục Kiều Sơn tức thì phái ra sứ giả, đi trước du thuyết các bộ lạc Ni tộc còn lại khác. Những chuyện này đều bắt đầu làm trong một hai ngày đầu, bởi vì ngay sau đó, Hoa Hạ quân nghỉ ngơi mấy năm trong Lương Sơn, cho dù Mãng Sơn bộ nhiều lần tàn phá bừa bãi đều vẫn luôn duy trì trạng thái co cụm đã hoàn thành tập kết vào ngay ngày thứ hai sau khi Ninh Nghị trở về Hòa Đăng, sau đó nhào tới phương hướng của Võ Tương quân.
Trong mấy năm của quá khứ, quân dân ba huyện Hòa Đăng gần hai mươi vạn người, trong đó quân đội gần sáu vạn, trừ đi tinh nhuệ chạy tới Từ Châu và binh sĩ cảnh vệ của ba huyện, lần này, tổng cộng điều động quân đội hai vạn bốn ngàn ba trăm người, trong đó lão binh từng trải qua đại chiến Tây Bắc ước chừng chiếm một phần tư.
Khoảng tầm giờ Tỵ ngày hai mươi sáu tháng bảy, cờ xí màu đen kéo dài xuất hiện trong tầm mắt của Võ Tương quân. Một canh giờ sau, khí cầu bay lên, gióng lên hồi chuông chiến đấu.
Hắc Kỳ chủ công. Võ Tương quân thủ.
....................
Ầm! Ầm! Ầm!
Dưới chân núi có tiếng trống trật tự vang lên, bóng người trước sau trải dài, trong núi Lương Sơn, từng tốp từng tốp, từng nhóm từng nhóm bày trận chờ đợi, trong tầm mắt gần như kéo dào đến đầu bên kia của bầu trời.
Trên núi có một trạm gác nhỏ của Hoa Hạ quân, mấy năm nay được xây dựng để giữ gìn thương đạo, có một trung đội binh sĩ thường trú. Hiện giờ, lấy trạm gác của Hoa Hạ quân này làm trung tâm, binh sĩ tiến công lần lượt đến, bày trận dọc theo chân núi, nương rẫy, khe suối thung lùng, đội ngũ có đến trăm người, mấy trăm người thành một trận, một bộ phận thiết pháo đã triển khai trên đỉnh núi.
Mao Nhất Sơn đang hướng dẫn và căn dặn với đồng bạn phía sau trong một mảnh đất hoang không bắt mắt có bụi cây thấp giữa chân núi. Vị chiến sĩ Võ Thụy Doanh trưởng thành từ Hạ thôn ban đầu này, năm nay đã hơn ba mươi tuổi, hắn diện mạo ổn trọng, thân như tháp sắt, hai tay da dẻ thô ráp, hổ khẩu mọc đầy vết chai, đây là vết tích cùng lưu lại từ huấn luyện ngoài chiến trận và chém giết trên chiến trường.
Hắn lúc trước đi lên từ đao thuẫn binh những năm này vẫn vác khiên nặng, cầm đao thép. Một trận đại chiến tại thung lũng Tuyên gia bảy tám năm trước, mấy người bọn hắn, La Nghiệp, Hầu Ngũ, Cừ Khánh, Trác Vĩnh Thanh đối mặt chính diện với quân thần Nữ Chân Hoàn Nhan Lâu Thất không ai sánh nổi, hơn nữa còn giết chết hắn, lập được đại công. Năm người may mắn sống sót trong đại chiến trải qua huyết chiến tẩy lễ mấy năm của Tiểu Thương Hà, giờ ai nấy đều có chức vụ và vị trí riêng trong Hoa Hạ quân. Mao Nhất Sơn vì tính tình cứng rắn dũng cảm, thích hợp với tiền tuyến nhưng cũng không có tài năng lãnh đạo xuất chúng, nên trong quân đội thăng tiến không nhanh. Đến giờ, hắn đang chỉ huy một tiểu đoàn tăng cường của trung đoàn Một sư đoàn Năm Hoa Hạ quân, tổng cộng có bốn trăm người, trong đó một nửa là lão binh, còn lại là tân binh, cũng phần lớn là tàn bộ Tây quân được rèn luyện ra từ trong hoàn cảnh tàn khốc của Tây Bắc.
Tạm thời vẫn chưa có ai có thể phát hiện được sự đặc biệt của một tiểu đoàn người này. Hoặc là trong mắt của binh sĩ Võ Tương quân ngập tràn núi đồi đối diện kia, Hắc Kỳ trước mắt, đều có sự thần bí và đáng sợ như nhau.
- ......Ta nói lại lần nữa. Sau khi phát pháo thứ nhất khai hỏa, bắt đầu giao thủ, mục tiêu của chúng ta, là Tú Phong Bắc Lĩnh ở đối diện. Không cần phải nóng vội động thủ, chúng ta lùi về sau một bước, dọc theo con mương bên cạnh để tránh oanh tạc, một khi vượt qua con mương đó. Dốc hết sức lực mà ngươi có xông lên phía trước, Bắc Lĩnh ở phía sau, trên đường có đạn pháo không cần để ý, gặp phải là ngươi xui xẻo. Đại đội Một đại đội Hai công đồn, đại đội Ba vác đạn pháo đào kênh, đại đội Bốn giữ vững xung quanh, cuối cùng toàn bộ sư đoàn Năm đều sẽ tụ tập về phía Tú Phong, căn bản không cần sợ ――
Giơ bàn tay như đĩa sắt đó ra, Mao Nhất Sơn chậm rãi lặp lại các bước chiến đấu, nếu nói là đang sắp xếp nhiệm vụ, chẳng bằng nói ngay cả bản thân hắn cũng đang ôn tập lại đoạn kế hoạch chiến đấu này. Đợi sau khi nói xong, đại đội trưởng đại đội Hai đã mở miệng.
- Lão đại, nào có ai sợ?
Quay đầu cười nói.
- Ai sợ thì nói ra trước đi.
Nhịp trống trên núi nặng nề và chậm rãi, đằng sau có người cầm đao thép gõ vào khiên sắt một cái.
- Nói đùa gì đấy, bên đó chẳng có bao nhiêu người.
- Hình như có mười vạn.
- Ha ha ha ha, nhiều nhỉ.
Một đám người đang nghị luận chuyện này, bật cười khá ăn ý, Mao Nhất Sơn cũng nhếch môi cười, sau đó giơ tay lên.
- Được rồi, đừng nói đùa nữa, ghi nhớ kỹ nhiệm vụ cho ta! Đã bốn năm rồi, chúng ta giết người Nữ Chân ở phương bắc, những kẻ trốn ở phương nam này coi chúng ta là kẻ yếu đuối. Tiểu Thương Hà đã không còn, Tây Bắc bị giết thành đất trống, huynh đệ của ta, người thân của các người, đều ở lại nơi đó......đã tới lúc, để bọn họ xem hiểu cái gì gọi là núi thây biển máu rồi ――
Câu nói cuối cùng này, được phát ra từ chỗ sâu nhất trong yết hầu, sau khi nói xong, hốc mắt Mao Nhất Sơn đã hơi đỏ, hắn quay đầu nhìn về quân trận Võ Tương quân ở đối diện.
Đại chiến ba năm của Tiểu Thương Hà đã qua, hiện giờ nhắc tới, có thể có vẻ hào hùng khẳng khái, nhưng sự tiến công của tinh nhuệ Nữ Chân và huyết chiến luân phiên của trăm vạn đại quân, giờ đây chỉ có người từng tham dự mới có thể hiểu được gian nan lúc đó.
Xung đột và du kích trong dãy núi, kiên trì giữ vững của Tiểu Thương Hà và sự sụp đổ sau đó, huyết chiến phá vòng vây, Tây Bắc luân phiên đại chiến. Thứ Mao Nhất Sơn có thể ghi nhớ, là từng thân ảnh bên cạnh ngã xuống, là máu tươi và tiếng gào thét trong cuồng loạn trên chiến trường, hắn không biết đã dẫn đội xông giết bao nhiêu lần, đao thép trong tay đều chém đến cong lưỡi, hổ khẩu nứt toác, toàn thân đầy máu, kiệt sức có thể ngã xuống trong đống thi thể không biết đã bao lần, thậm chí cũng đã từng có trải nghiệm vùng vẫy trong đống xác chết thối rữa trèo ra, cuối cùng may mắn tìm được đại đội của Hoa Hạ quân.
Nhắm mắt lại rồi mở ra, chảy qua trước mắt, là hơi thở địa ngục hội tụ từ máu tươi và khói lửa. Phía sau, sau một trận hò hét trật tự, đã là sát khí như rừng.
Trên bầu trời khí cầu bay lên, bàn tay của Mao Nhất Sơn quơ quơ bên người, rút đao thép ra.
- Đi thôi.
Hắn nói.
Giờ Ngọ đã tới.
Hắc Kỳ tràn xuống chân núi, xông qua thung lũng, không lâu sau, mũi tên và tiếng pháo trộn lẫn vào nhau đan xen qua lại. Hắc Kỳ phát động tấn công đối với Võ Tương quân, trên các phong tuyến như Trường Thanh hiệp, Đại Vương sơn, Tú Phong ải, đồng thời phát động tiến công.
Quy mô Hoa Hạ quân lộ ra trên tiền tuyến lúc này, ban đầu vẫn chưa tới vạn người. Nhưng đối với Võ Tương quân lần đầu tiên cảm nhận được thế công của Hoa Hạ quân mà nói, cho dù là thế công có quy mô vạn người, cũng tạo thành áp lực cực lớn đối với họ, quả khí cầu thứ nhất dâng lên từ phía tây nam, theo sức gió bay tới bản trận của Lục Kiều Sơn, thuận đường ném xuống gói thuốc nổ. Một bộ của Hoa Hạ quân thậm chí còn triển khai công kích chính thức đối với phương hướng của Lục Kiều Sơn, đạn pháo công kích lẫn nhau đánh tan trận hình dày đặc trước giờ luôn cần bộ binh, mà địa hình của Lương Sơn cũng khiến cho bộ binh Võ Tương quân mất đi sự thong dong khi bày trận trên bình nguyên, đến lúc này, binh sĩ của Võ Tương quân mới kinh ngạc phát hiện, lão binh trong Hoa Hạ quân trên thực tế không hề sợ hãi hỏa pháo gầm rú. Đạn pháo bay múa, nổ tung giữa núi gập ghềnh, binh sĩ của Hoa Hạ quân phân tán tấn công, không ngừng mượn địa hình tiến hành ẩn nấp, mà trên địa hình tương đối rộng lớn, uy lực của hỏa pháo nhìn thì lợi hại, nhưng thực tế lại có hạn đối với binh sĩ tương đối phân tán.
Binh sĩ Hoa Hạ quân xông tới chỗ gần tụ tập lại một điểm một cách ăn ý, mà cùng lúc đó, quân trận của phe mình đã bị số ít đạn pháo từ đối diện bay tới đánh tan. Bộ binh là không được phép lùi về sau, dưới mệnh lệnh của quân pháp chỉ có thể tiến lên phía trước, binh sĩ đôi bên đã va chạm vào nhau, sau đó bị đối phương cứng rắn đập ra một lỗ hổng hỗn loạn.
Trong lúc giao thủ vòng thứ nhất, bèn có một mảnh nhỏ trận địa pháo binh bị Hoa Hạ quân xông vào, có người đốt thuốc nổ lên, dẫn tới vụ nổ kinh người.
Thế yếu xuất hiện ở một khắc đầu tiên khi giao thủ trên phong tuyến đối với Võ Tương quân mà nói vẫn chỉ là vấn đề nhỏ có thể bù đắp, người thật sự bị dọa sợ, có lẽ là thủ lĩnh Lang Ca của Mãng Sơn bộ, người vẫn luôn giục chiến xin chiến bên phía Lục Kiều Sơn này. Từ trước tới giờ, Mãng Sơn Ni tộc chưa từng chứng kiến sức mạnh thật sự của Hoa Hạ quân, cho dù hắn đã làm loạn rất lâu trong núi, Hoa Hạ quân cũng vẫn luôn duy trì thái độ kiềm chế, phải liên hợp nhiều Ni tộc cùng động thủ với hắn, vì vậy, khi mười vạn đại quân cuồn cuộn uy vũ của Võ Tương quân nghe nói Hoa Hạ quân giết tới, đột nhiên bắt đầu duy trì tư thế phòng thủ, trong lòng Lang Ca vẫn có rất nhiều nghi vấn.
Đặc biệt là khi Hắc Kỳ quân điều động số lượng nhiều nhất chẳng qua là hơn hai vạn người ngang nhiên phát động tiến công đối với Võ Tương quân, hắn một bận cho rằng đối phương hoàn toàn điên rồi.
- Đây không phải ý đồ của bọn họ......chuẩn bị nỏ Hậu Nghệ bắn khí cầu trên trời xuống cho ta ――
Lục Kiều Sơn tọa trấn trong quân duy trì lý trí, một mặt dặn dò trung quân ép lên, dùng công phu mài nước chống đỡ thế công của Hắc Kỳ quân, một mặt sắp xếp sàng nỗ đã qua cải tạo chuyên dùng đối phó với khí cầu phòng ngự trên trời ―― những năm này, học thuyết truy nguyên phát triển ở một dải Giang Ninh dưới sự ủng hộ của thái tử, cuối cùng cũng không quá kém cỏi, vì để đề phòng khí cầu bay qua tường thành gây ra một lần thảm án giết vua nữa, sự cải tạo đối với sàng nỗ mạnh mẽ phòng không, cũng không phải là không có thành quả gì.
Giờ Ngọ một khắc, ý đồ của Hoa Hạ quân đã sơ bộ hiện ra trước mắt Lục Kiều Sơn.
Sau khi chưa tới một vạn Hoa Hạ quân triển khai tấn công mạnh mẽ “toàn diện” chưa tới một khắc, lực lượng công đồn chân chính thuộc về Hắc Kỳ, triển khai đột kích ở cửa ải Tú Phong, chiến tuyến điên cuồng kéo dài, nặng nề bổ xuống như một thanh đao thép.
Sau khi liên tục xem trên bản đồ hai lượt, Lục Kiều Sơn mới hơi kịp phản ứng, xuất hiện trước mắt đây, là chiến thuật tự phụ đến mức gần như điên cuồng trong mắt người ngoài, có lẽ cũng là chiến thuật mà chỉ có chân chính thuộc về Hắc Kỳ quân mới có thể khống chế.
Mười vạn Võ Tương quân lúc này, không thể tránh khỏi bị chia cắt thành mấy nhóm trong khu vực Lương Sơn. Nhưng vì để tránh cho sự chia cắt của Hắc Kỳ quân đả kích, đám người Lục Kiều Sơn cũng đặc biệt tăng cường hô ứng giữa các bộ. Mười vạn đại quân, lúc này kéo dài ở các hướng tây bắc, đông nam, tuy rằng giữa mấy bộ phân tán có một thời gian hô ứng nhất định, nhưng trên lý thuyết, vẫn là một chỉnh thể tương đối hoàn chỉnh.
Cửa ải Tú Phong là một con đường tương đối bằng phẳng được nối bởi hai ngọn núi nhỏ, coi như là một đường phân cách trong đại quân, nhưng trong lĩnh vực “thường thức” ý nghĩa của đường này không lớn, nó chia toàn bộ nhánh đại quân thành hai bộ phận theo cục diện bảy ba, nhưng cho dù như vậy, bên này của Lục Kiều Sơn ước chừng có bảy vạn người, một đầu kia của Tú Phong ải cũng có ba vạn người. Phân ra ba vạn từ trong mười vạn người, đó cũng là một nhánh đại quân biên chế hoàn chỉnh.
Nhưng mà......Lục Kiều Sơn nhớ tới thái độ của Ninh Nghị mấy ngày trước.
- Ta xin ngươi, cho bọn họ một con đường sống......
- ......Đánh trận rồi.
Thái độ hết sức đơn giản đó, hóa thành sự tiến công hết sức đơn giản ngày hôm nay.
- Bất chấp tất cả......cướp lại Tú Phong ải! Lập tức phái người qua đó, bảo bọn người Trần Vũ Quang giữ vững cho ta! Không cầu có công! Chỉ cần giữ vững!
Lục Kiều Sơn phát ra mệnh lệnh, Tú Phong ải lúc này, vẫn có một đoạn cuối cùng của Bắc Lĩnh đang vất vả chống đỡ. Cùng lúc đó, giữa những ngọn núi ở đầu bên kia của Tú Phong ải, xa xa nơi thậm chí có thể dùng mắt thường nhìn thẳng, cuộc chiến đã bắt đầu.
Một vạn năm ngàn Hoa Hạ quân chia thành ba nhóm, xông quét tới hơn ba vạn người do đám người tướng lĩnh Trần Vũ Quang dẫn dắt, tiếng pháo liên miên, tiếng nổ rền vang rung chuyển cả dãy núi. Các tướng lĩnh như Trần Vũ Quanh ngay lập tức bày ra tư thế phòng ngự, cùng lúc đó, Lục Kiều Sơn suất lĩnh quân đội dưới trướng triển khai tranh đoạt điên cuồng đối với cửa ải Tú Phong, tất cả đại pháo đều tập trung lại về phía Tú Phong ải. Mà trên chỗ cao, chiến sĩ Hoa Hạ quân xông lên Tú Phong cũng đang điên cuồng đào rãnh và bố trí thiết pháo dựa vào địa hình trong núi.
Công thủ mãnh liệt bắt đầu từ thời khắc này, kéo dài cả một buổi chiều, khói lửa ngập tràn và mùi máu tươi kéo dài ngang dọc hơn mười dặm, lơ lửng giữa những ngọn núi của Lương Sơn......