Lâm An vào tháng tám, khí trời bắt đầu chuyển lạnh, bầu không khí sôi nổi mà căng thẳng trong thành lại chưa từng giảm xuống lần nào.
Lời hô hào đối với nạn Tĩnh Quốc, hưng Đại Vũ, thề chết bắc phạt vẫn luôn chưa từng giảm bớt, thái học sinh mỗi tháng mấy lần lên phố tuyên truyền giảng giải, trong miệng những người kể chuyện ở trà quán tửu lầu trong thành, đều đang kể những câu chuyện đẫm máu bi tráng, tiếng đàn hát của nữ tử thanh lâu, cũng phần lớn là thi từ yêu nước. Bởi vì sự tuyên truyền như thế, chiến tranh nam bắc từng gay gắt một bận dần trở nên dịu đi rồi được thay thế bằng tâm lý căm thù giặc của mọi người. Vứt bút tòng quân trở thành phong trào một thời trong thư sinh, cũng có phú thương, thân hào quyên góp gia sản, đóng góp vào công cuộc kháng địch chống ngoại xâm, trong nhất thời truyền thành giai thoại.
Sau tháng bảy, bầu không khí sôi nổi này vẫn đang nóng dần lên, thời gian đã từng phút từng giây ép tới mang theo khí tức kinh hoàng. Trong một tháng trước đó, dưới sự hô hào của thái tử điện hạ, mấy nhánh quân đội của Vũ triều đã lần lượt đến tiền tuyến, chuẩn bị sẵn sàng thề sống chết một trận với người Nữ Chân, mà tin tức đại quân Tông Phụ, Tông Bật xuất phát truyền đến ngay sau, tiếp theo đó, là chiến sự ở tây nam và bên bờ Hoàng Hà, cuối cùng đã khởi động.
Đối với việc những chuyện này rốt cục đã tới, Tần Cối không có bất cứ tâm tình kích động gì, thứ đè trên lưng lão chỉ là áp lực nặng nề không gì sánh được. So với những hoạt động tích cực của lão tại nửa năm trước và cho đến mấy tháng gần đây, hiện tại, mọi thứ đều đã mất kiểm soát.
Với tư cách là Tri xu mật viện sự hiện giờ (chức quan - chủ quản chính vụ của Xu Mật Viện), trên danh nghĩa Tần Cối có được quyền hạn quân sự cao nhất của Nam Vũ, nhưng dưới sự áp chế của hoàng quyền Chu thị và “đại nghĩa” kháng Kim, chuyện Tần Cối có thể làm được rất hạn chế. Mấy tháng trước, thừa dịp Hắc Kỳ quân bắt được Lưu Dự, ném nỗi oan về Vũ triều gây ra phẫn nộ và sợ hãi, Tần Cối dốc hết sức thực hiện kế hoạch mà lão đều đang chuẩn bị mấy năm nay: Đem hết toàn lực đánh mạnh Hắc Kỳ, rồi sử dụng đao kiếm được Hắc Kỳ mài sắc để chế ngự Nữ Chân. Nếu tình hình tốt đẹp, có lẽ có thể giết ra được một con đường máu.
Kiến Sóc đế Chu Ung bị hành động của Hắc Kỳ dọa sợ một bận đồng ý với kế hoạch này, trưởng công chúa Chu Bội cũng một bận đứng về phía lão, nhưng mà không lâu sau, toàn bộ kế hoạch gặp phải trở ngại trong quá trình phát triển. Việc du thuyết của một số quân đội có trao nhận riêng với Hắc Kỳ thật ra cũng không phải chuyện lớn, ý chí của Chu Ung đột nhiên do dự mới khiến Tần Cối cảm thấy có sức mà khó thực hiện. Cuối cùng, kết quả của mười vạn Võ Tương quân bị cưỡng ép cường công tây nam khiến Tần Cối cảm thấy thảng thốt, trong khoảng thời gian đó lão hầu như đã phát động lực lượng của toàn bộ triều đường, cuối cùng thái độ ấp a ấp úng của Chu Ung vẫn khiến lão thất bại trong gang tấc.
Hắc Kỳ quân chống đỡ được công kích luân phiên của trăm vạn đại quân ở Tây Bắc, thậm chí còn đánh cho trăm vạn quân đội Đại Tề tan tành xác pháo. Mười vạn người thì có ích gì? Nếu không thể dốc hết toàn lực, chuyện này còn chẳng thà không làm!
Lão nghi ngờ sự thay đổi trong thái độ của Chu Ung —— tuy rằng Chu Ung vốn dĩ chính là một người do dự thiếu quyết đoán —— lúc mới đầu còn cho rằng là thái tử Quân Vũ âm thầm tiến hành du thuyết, nhưng sau đó mới phát hiện, mấu chốt trong đó đến từ trưởng công chúa phủ. Chu Bội một bận cực kỳ tức giận đối với Hắc Kỳ cuối cùng đã có mấy lời hết sức lạnh lùng đối với phụ thân mình.
- ......Ninh Nghị từng giết chết tiên đế Chu Triết ở Biện Lương, sau bắt Lưu Dự trong hoàng cung. Nếu thật sự không màng sự uy hiếp của Kim quốc, dốc toàn lực thảo phạt, đến lúc Ninh Nghị được ăn cả ngã về không, an nguy của phụ hoàng sẽ thế nào?
Ba bên tranh chấp, Vũ triều muốn diệt Hắc Kỳ trước, sau đối phó với Nữ Chân, vốn dĩ chính là sách lược vô cùng tranh cãi, không bàn đến những cách nói khác, thứ mà trưởng công chúa thật sự đánh động được Chu Ung, sợ rằng là một lời nói như vậy. Người ép Ninh Nghị đến đường cùng, hoàng cung ở Lâm An chẳng lẽ thật sự sẽ an toàn? Mà với tính cách nhát gan sợ chuyện của Chu Ung, vậy mà rất tán thành. Một mặt không dám ép Hắc Kỳ đến đường cùng, mặt khác, lại muốn khiến những quân đội âm thầm trao nhận riêng với Hắc Kỳ phải cắt đứt, cuối cùng, hạ toàn bộ chiến lược xuống người Võ Tương quân Lục Kiều Sơn.
Kế hoạch liên quan tới Hắc Kỳ, đích thực đã hóa thành lời nhắc nhở đối với nhiều quân đội, sau khi thực hiện, Tần Cối cũng theo đó đẩy vào mệnh lệnh chấn chỉnh kỷ luật của các quân đội, nhưng đây cũng chỉ là chỉnh đốn có còn hơn không mà thôi. Trong thời gian mấy tháng, Tần Cối vẫn luôn muốn góp một phần công sức cho chiến tranh của tây nam, ví như phân phối thêm hai nhánh quân đội, chí ít đã tăng thêm hơn ba mươi vạn người, mưu đồ gắt gao áp chế Hắc Kỳ. Nhưng mà thái tử Quân Vũ kháng Kim đại nghĩa, cường thế đẩy mạnh phương bắc, cự tuyệt hao tổn quá mức nội bộ ở tây nam, tới cuối tháng bảy, tin tức tây nam chính thức khai chiến truyền đến, Tần Cối biết, cơ hội đã bỏ lỡ mất.
Trong khoảng thời gian này, hành động của triều đình không phải là không có thành tích. Mượn việc chia cắt với tây nam, nhắc nhở phê bình đối với các quân đội để gia tăng quyền uy của trung khu, mà thái tử và trưởng công chúa dựa vào việc Nữ Chân sắp tới, đã cố gắng để giảm bớt mâu thuẫn nam bắc từng ngày càng căng thẳng, chí ít cũng phát huy tác dụng cực lớn ở một dải Giang Nam. Trưởng công chúa Chu Bội và thái tử Quân Vũ đang cố gắng hết sức để làm lớn mạnh tự thân Vũ triều, vì chuyện này, Tần Cối cũng từng mấy bận thương lượng với Chu Bội, nhưng tiến triển không lớn.
Đây cũng là sự va chạm tâm tư xảy ra trong hơn mười năm chiến tranh, khuất nhục, tự kiểm điểm giữa Vũ triều và Nữ Chân. Vũ triều văn phong hưng thịnh, từng một độ quá mức coi trọng mưu lược, cơ biến, sau khi chịu đòn hơn mười năm, người ý thức được duy chỉ có bản thân lớn mạnh mới là tất cả ngày càng nhiều, những người này càng thêm mong chờ kỳ tích tạo ra từ sự kiên cường bất khuất không ngừng nghỉ, chuyện chưa tới giờ khắc cuối cùng, phải cố gắng hết sức không mượn lực bên ngoài.
Thái tử Quân Vũ tuổi trẻ khí thịnh, cách nghĩ như vậy là rõ ràng nhất, so với việc sử dụng mưu lược quá mức đối với bên ngoài, hắn càng xem trọng đoàn kết nội bộ hơn, càng xem trọng sức mạnh được phát huy khi người nam người bắc cùng nhau tụ tập dưới ngọn cờ Vũ triều, vì vậy hắn cũng ghét sách lược đánh Hắc Kỳ trước sau đó đánh Nữ Chân nhất. Trưởng công chúa Chu Bội lúc đầu là có thể xem hiểu hiện thực, nàng cũng không phải phái nam bắc dung hợp kiên định, nhiều thời điểm đúng hơn là thu dọn cục diện rối rắm cho đệ đệ, rất nhiều lúc cùng với người hiểu hiện thực sẽ càng dễ điều chỉnh hơn, nhưng sau chuyện của Lưu Dự, nàng dường như cũng chuyển biến về phía phương diện này.
Mặc dù lấy Hắc Kỳ trước, đối phó Nữ Chân sau cũng coi như là một loại quyết đánh đến cùng, nhưng loại quyết đánh đến cùng khi lực lượng của bản thân không đủ, Chu Bội đã bắt đầu bài xích theo bản năng. Trong mấy lần thương nghị, Tần Cối ý thức được, nàng cũng hận Hắc Kỳ ở tây nam, nhưng nàng càng hận hơn, là nội bộ Vũ triều mềm yếu và không đoàn kết, vì vậy chiến lược tây nam bị nàng giảm bớt thành nhắc nhở phê bình và chấn chỉnh đối với quân đội, áp lực của Nữ Chân, bị nàng toàn lực hướng sang việc bình định mâu thuẫn nam bắc trong nội bộ. Nếu như là trong quá khứ, Tần Cối sẽ vì nàng mà gật đầu.
Tuy nhiên thời gian đã không đủ.
Thời gian mấy tháng, trên đầu Tần Cối đã có thêm một nửa tóc bạc, cả người cũng bỗng nhiên gầy rộc đi. Một mặt là ưu phiền trong lòng, mặt khác, đấu tranh chính trị trên triều đường cũng tuyệt không yên bình. Sau khi chiến lược tây nam bị kéo dài không thành ra cái gì, vạch tội đối với một nhánh Tần Cối trong triều cũng lục tục xuất hiện, có đủ người lý giải chiến lược tây nam của Tần Cối với nhiều ý kiến khác nhau. Tần Cối lúc này, tuy rằng khá có địa vị trong lòng Chu Ung, chung quy vẫn không bì được với Thái Kinh, Đồng Quán năm đó. Tin tức Võ Tương quân vào Lương Sơn ở tây nam truyền tới, lão bèn viết một bản tấu, tự nhận có tội, từ quan xin nghỉ.
Đối với chuyện từ quan của hắn, Chu Ung không nhận lời, lập tức bác bỏ. Với tư cách là phụ thân, trên đủ mọi loại sự vụ đương nhiên vẫn tin tưởng và ủng hộ nhi tử một lòng hăng hái của mình, nhưng cùng lúc đó, thân là thiên tử, Chu Ung cũng vô cùng tín nhiệm tính cách vững vàng của Tần Cối, nhi tử muốn chống địch ở tiền tuyến, vậy hậu phương phải có một đại thần có thể tín nhiệm để trấn áp. Bởi vậy tấu sớ của Tần Cối vừa được trình lên, đã bị Chu Ung mắng một trận rồi bác bỏ.
Tần Cối bèn xin từ quan lần hai, chiến lược tây nam đến giờ tuy có biến hóa, nhưng suy cho cùng ban đầu là do lão đề xuất, bây giờ xem ra, Lục Kiều Sơn tất bại, thế cục tây nam chuyển biến xấu ngay trước mắt, bản thân nhất định phải gánh trách nhiệm. Trên triều đường Chu Ung cực kỳ tức giận đối với lời nói chán nản của lão, mà âm thầm lại an ủi Tần Cối một hồi, bởi vì cùng lúc bản tấu xin từ quan này đưa lên, tin tức của tây nam lại truyền tới. Ngày hai mươi sáu, đại quân của Lục Kiều Sơn bị mấy vạn Hắc Kỳ đón đầu chặn đánh ở một dải cửa ải Tú Phong Lương Sơn, hơn ba vạn người thuộc bộ của Trần Vũ Quang bị một đòn tan rã, tàn binh tan tác vào Lương Sơn. Mà sau đó bản trận bảy vạn người của Lục Kiều Sơn gặp phải sự tấn công, chia cắt của Hắc Kỳ quân, Lục Kiều Sơn dựa vào các núi để thủ, kéo cuộc chiến vào cục diện bế tắc.
Chiến cục tây nam chuyển gấp thẳng xuống vào ngày thứ tư vào núi, sự nhìn xa trông rộng của Tần Cối đã cứu vãn rất nhiều thể diện cho lão, ngày hôm đó bèn có rất nhiều đồng liêu tới an ủi, giữ chân lão. Cũng có người nói, Lục Kiều Sơn là người thông minh, dùng binh lợi hại, sau khi gặp phải sự tập kích của Hắc Kỳ không kịp trở tay, nhưng rốt cục vẫn giữ vững được trận hình, chỉ cần kịp thời điều chỉnh chiến lược, toàn bộ chiến cục Lương Sơn chưa hẳn không được xoay chuyển. Tần Cối chỉ là lắc đầu thở dài.
Sau khi tiễn đồng liêu trong triều đi, lão thê Vương Thị tới an ủi lão, Tần Cối thở dài một tiếng.
- Hơn mười năm trước, tâm tình của tiên Hữu tướng Tự Nguyên công, có lẽ cũng tương tự với vi phu hiện giờ nhỉ. Người sống trên đời, chuyện không như ý nguyện mười phải có đến tám chín, cho dù có lòng thành khẩn, sao có thể vượt qua sự lặp lại của ý chỉ?
Vương Thị trầm mặc một hồi.
- Huynh đệ, hài tử trong tộc đều đang bên ngoài cả, nếu lão gia muốn lui, nên nói với bọn họ một tiếng.
- Lui, nói nghe thì dễ? Tám mươi mốt năm chuyện cũ, bên ngoài ba ngàn dặm không nhà, một thân cốt nhục lưu lạc khắp chân trời, ngóng nhìn Thần Châu rơi lệ......
Tần Cối cười lắc đầu, nhưng miệng đang đọc là bài thơ tuyệt mệnh của một đời quyền thần Thái Kinh năm xưa.
- Điện Kim Loan năm lần bái tướng, Ngọc Đường mười lần xuống chó lên voi, hồi tưởng phồn hoa xưa cũ, đến đây trở thành chuyện hoang đường......đến đây trở thành chuyện hoang đường đó, phu nhân. Thái Nguyên Trường quyền khuynh triều đường mấy chục năm, dưới một người trên vạn người, cuối cùng bị bỏ đói tới chết.
Lúc Nữ Chân hai bận nam hạ, Thái Kinh bị giáng chức xuôi nam, trong mấy chục năm lão đều là đệ nhất nhân của triều đường, Vũ triều sụp đổ, tội danh cũng phần lớn đè xuống người lão. Thái Kinh tám mươi tuổi một đường xuôi nam, bỏ tiền mua gạo cũng không mua được, cuối cùng chết đói tại Sùng Giáo Tự Đàm Châu. Hơn mười năm nay, bên ngoài nói lão làm nhiều việc ác dẫn đến lão bách tính phản cảm, cho nên có tiền cũng không mua được thức ăn, làm nổi bật sự trung nghĩa của thiên hạ, trên thực tế bách tính làm gì có con mắt nhìn thấu mọi việc được như vậy?
Năm đó Thái Kinh Đồng Quán phía trước, rất nhiều đấu tranh bè đảng trong triều đường đa phần đều có hai người bọn họ tham dự, Tần Cối tuy rằng một đường bình ổn, chung quy cũng không phải chim đầu đàn. Hiện giờ, lão đã là thủ lĩnh một phái, tộc nhân, môn sinh, quan viên trong triều phải dựa vào để kiếm ăn, nếu bản thân thật sự rút lui, lại không biết có bao nhiêu người phải đi lại con đường cũ của Thái Kinh.
- Có điều, phu nhân không cần lo lắng.
Trầm mặc một lát, Tần Cối khoát tay.
- Chí ít lần này không cần lo lắng, trong lòng bệ hạ hổ thẹn với ta. Chuyện của tây nam lần này, vi phu rút củi dưới đáy nồi, cũng coi như ổn định được cục diện, sẽ không đến mức theo gót Thái Kinh. Nhưng trách nhiệm vẫn phải gánh, gánh vác lấy trách nhiệm này là vì bệ hạ, chịu thiệt cũng là chiếm hời mà. Những người bên ngoài kia không cần để ý, lão phu nhận phạt, cũng để bọn họ nhận chút nhắc nhở. Chuyện thiên hạ a......
Lão dừng một chút.
- ......Đều bị một đám trẻ con không biết trời cao đất dày làm hỏng rồi!
Đêm đó, kinh thành Lâm An đèn đuốc sáng trưng, dòng nước ngầm trào dâng ẩn hiện trong cảnh tượng phồn hoa vẫn có vẻ mơ hồ, mờ ảo.
Tây nam Lương Sơn, ngày thứ sáu sau khi khai chiến, tiếng nổ vang lên trong khe núi sau khi màn đêm buông xuống, ở chân núi xa xa, có từng lớp doanh trại do Võ Tương quân dựng lên, xung quanh doanh trại không đốt đuốc dày đặc, các thần xạ thủ của cảnh vệ ẩn mình sau bức tường gỗ, yên tĩnh không dám phát ra tiếng động.
Khu rừng đối diện với nơi đóng quân tối đen như mực, không biết là lúc nào, có một âm thanh rất nhỏ phát ra trong bóng tối.
- Qua Tử (què), thế nào rồi?
- Đừng vội, nhìn thấy một tên to xác......
Người trẻ tuổi trên cây, bên cạnh còn đang gác theo một cây hỏa thương thật dài, gần như còn cao hơn cả người, tiến hành tuần tra trong nơi đóng quân đằng xa xuyên qua ống nhòm, đây là Vũ Văn Phi Độ theo bên cạnh Ninh Nghị, một chân khập khiễng. Từ sau khi bị thương ở đùi, hắn vẫn luôn khổ luyện tiễn pháp, sau đó kỹ thuật hỏa thương có đột phá, dưới sự thúc đẩy của Ninh Nghị, trong Hoa Hạ quân có một nhóm người được chọn đi luyện tập hỏa thương, Vũ Văn Phi Độ cũng là một trong số đó.
Trong Bộ Nghiên Cứu của ba huyện tây nam, tuy rằng hỏa thương đã có thể chế tạo, nhưng yêu cầu đối với vật liệu thép vẫn rất cao, mặt khác, máy công cụ và rãnh nòng súng cũng vừa chỉ mới bắt đầu. Lúc này, Ninh Nghị đã tập hợp năng lực nghiên cứu phát triển của toàn bộ Hoa Hạ quân, chế tạo ra một số lượng nhỏ hỏa thương có thể bắn tầm xa và ống nhòm đồng bộ, những hỏa thương này tuy có thể bắn xa, nhưng tính năng của mỗi một khẩu súng vẫn không đồng đều, thậm chí còn bị ảnh hưởng bởi sự khác biệt của từng loại đạn đặc chế, hiệu quả bắn có chút khác nhau. Nhưng cho dù độ chuẩn xác trên khoảng cách xa không cao, dựa vào bậc xạ thủ khá có linh tính như Vũ Văn Phi Độ, trong rất nhiều tình huống vẫn là ưu thế chiến lược có thể nhờ cậy.