- Ngươi đừng có nổ súng bừa bãi.
Đặt địa lôi ở nơi khuất dưới gốc cây, Tiểu Hắc cộng tác với hắn giơ ống nhòm lên, thấp giọng nói.
- Kỳ thực theo ta thấy, súng này của Qua Tử ngươi giờ lấy ra có chút lãng phí rồi, mỗi lần bắn mấy tên lâu la, còn không chuẩn xác cho lắm, để người ta có sự đề phòng. Ngươi nói thứ này nếu mang đến phương bắc, một phát súng giết chết Hoàn Nhan Tông Hàn, vậy sướng biết bao nhiêu.
- Tầm mắt phải biết nhìn thoáng ra......lão sư nói rồi, đánh trận sẽ thúc đẩy tiến bộ kỹ thuật, hiện giờ thứ này ngoài trăm trượng bắn ba phát mới trúng một phát, mỗi một khẩu còn không thể dùng quá lâu, vừa hay đến chỗ này luyện cho thành thục, trở về còn có thể nghĩ thêm làm sao để cải tiến. Há há, sau này trong vòng ba trăm trượng ta chỉ tên nào bắn tên đó, ai cũng đều phải gọi ta bằng cha. Tóm được một tên.
Lời của Vũ Văn Phi Độ vừa dứt, bóp lấy cò súng, trong đêm có ngọn lửa đột nhiên bùng lên, trên cành cây đều lay động, Vũ Văn Phi Độ ôm lấy cán súng dài dài đó xuống khỏi cây như khỉ, trong nơi đóng quân đối diện một trận rối loạn. Tiểu Hắc dưới tàng cây thấp giọng quát mắng.
- Con mẹ nhà ngươi, con mẹ nhà ngươi, bảo ngươi cẩn thận một chút, xác định là kẻ đầu lĩnh à?
- Nhìn giống đấy, ta đã chờ cả một đêm rồi.
- Vậy bắn trúng chưa?
- Không biết, không nhìn rõ, đi thôi đi thôi.
- Đi bên kia đi bên kia, thằng què nhà ngươi muốn bị nổ chết à.
- Ngươi người đen tâm cũng đen, không có việc gì đặt mìn lung tung, sớm muộn cũng có báo ứng.
Hai người chọc ngoáy lẫn nhau một hồi, rồi luống cuống rời khỏi dọc theo chân núi tăm tối, vẫn chưa chạy khỏi bao xa, chỗ ẩn nấp vừa nãy đột nhiên truyền tới một tiếng ầm ầm, ánh sáng tỏa ra từ trong rừng cây, đại khái là thám báo phía đối diện mò tới vấp phải mìn mà Tiểu Hắc để lại. Hai người nhìn nhau cười một cái, đi về phía nơi đóng quân của Hoa Hạ quân đầu bên kia.
Mùng hai tháng tám, ngày thứ sáu khai chiến trên Tiểu Lương Sơn, cuộc chiến vẫn đang tiếp diễn, nói là cục diện bế tắc, đúng hơn là một loại kiềm chế cố kỵ chiến tổn của Hoa Hạ quân. Ngoại trừ chia cắt nuốt chửng hung hãn tới cực điểm đối với toàn bộ Võ Tương quân vào ngày hai mươi sáu, hai mươi bảy tháng bảy, đợi khi Lục Kiều Sơn co cụm quân đội, bắt đầu phòng ngự toàn diện, thế công của Hoa Hạ quân liền trở nên kiềm chế và có trật tự.
Cái gọi là kiềm chế, là chỉ Hoa Hạ quân đã sử dụng lực lượng vượt trội để nhổ trại trên từng ngọn núi mỗi ngày, tập kích quấy rối vào ban đêm, gài mìn trên đường núi và chưa phát động một cuộc tấn công quy mô lớn lần nào nữa.
Trong khoảng thời gian từ hơn mười năm đến hai mươi năm trong quá khứ, Vũ triều, Liêu quốc đều đã đi tới trạng thái chiều tà, tướng lĩnh vô năng một bầy. Bắt đầu từ Xuất Hà Điếm, Hoàn Nhan A Cốt Đả dẫn theo ba ngàn bảy trăm người phá tan mười vạn Liêu binh, rồi đến Hộ Bộ Đạt Cương, hai vạn người truy sát bảy mươi vạn người, thần thoại lấy ít thắng nhiều vẫn luôn chưa từng dừng lại. Nữ Chân lần thứ nhất nam chinh, dưới thành Biện Lương dùng mấy vạn binh sĩ trước tiên đánh tan trăm vạn đại quân Cần Vương, lần thứ hai nam chinh phá Biện Lương, lần thứ ba giết thẳng đến Giang Nam, để bắt Chu Ung, dò núi khuấy biển, đánh cho các lộ đại quân Vũ triều tan tác như núi. Mà Hắc Kỳ cũng từng trước sau đánh lật đám đông trăm vạn của Đại Tề ở Tiểu Thương Hà, xem ra thành thục điêu luyện, lợi dụng ưu thế binh lực lấy ít thắng nhiều, dường như đã trở thành một loại thông lệ.
Nhưng không thể không thừa nhận chính là, dưới tình huống khi tố chất của binh sĩ đạt đến một trình độ nào đó, tan tác trên chiến trường có thể kịp thời điều chỉnh, không thể hình thành cuốn ngược rèm châu*, thế cục của cuộc chiến sẽ không đơn giản là đang lúc hăng hái một mạch giải quyết vấn đề như vậy nữa. Mấy năm nay, Võ Tương quân nghiêm khắc thực hiện chỉnh đốn, quân pháp cực nghiêm, sau khi thất bại ngày thứ nhất, Lục Kiều Sơn bèn nhanh chóng thay đổi sách lược, lệnh cho đại quân không ngừng xây dựng công sự phòng ngự, công thủ giữa các bộ quân đội hô ứng lẫn nhau, rốt cục khiến cho cường độ tiến công của Hoa Hạ quân chậm lại, lúc này, ba vạn người do đám người Trần Vũ Quang suất lĩnh đã tan tác tứ tán, toàn bộ bản trận của Lục Kiều Sơn chỉ còn lại sáu vạn.
*Cuốn ngược rèm châu: chủ yếu là một loại chiến pháp kỵ binh, tinh túy của chiến pháp là xua đuổi tàn binh xông vào bản trận, lấy yếu chặn mạnh, lấy mạnh đánh yếu, đẩy lùi chủ lực.
Thời gian mấy ngày tiếp theo, Hoa Hạ quân rình mò điểm yếu phòng thủ của Võ Tương quân, mỗi ngày nhất định sẽ nhổ một trại đóng quân mấy ngàn người, Lục Kiều Sơn nỗ lực tổ chức phòng ngự, lại không ngừng thu thập binh sĩ tan tác, lúc này mới hơi ổn định được cục diện. Nhưng Lục Kiều Sơn cũng hiểu, sở dĩ Hoa Hạ quân không tấn công mạnh, không có nghĩa bọn họ không có năng lực tấn công mạnh, chẳng qua Hoa Hạ quân đang không ngừng phá vỡ ý chí của Võ Tương quân, khiến cho phản kháng giảm xuống tới mức thấp nhất mà thôi. Trị quân ở tây nam mấy năm, Lục Kiều Sơn tự cho rằng đã tận tâm tận lực, Võ Tương quân hiện giờ đã có một sự thay đổi hoàn toàn triệt để so với đám binh sĩ ô hợp ban đầu, cũng chính vì lẽ đó hắn mới có thể có chút tự tin dẫn quân vào Lương Sơn.
Trong tưởng tượng ban đầu của hắn, cho dù Võ Tương quân không địch được Hắc Kỳ, chí ít cũng có thể khiến đối phương chứng kiến được ý chí dốc sức vì nước, rút kinh nghiệm xương máu của Vũ triều, có thể gây ra phiền phức đủ nhiều cho đối phương. Nhưng không ngờ tới, ngày hai mươi sáu tháng bảy, một đòn phủ đầu của Hoa Hạ quân sẽ hung hãn như vậy, ba vạn đại quân của Trần Vũ Quang duy trì được thế phòng ngự kiên định nhất, nhưng lại bị một vạn năm ngàn binh sĩ của Hoa Hạ quân cứng rắn đánh bại, đánh tan trước mắt Lục Kiều Sơn. Bảy vạn đại quân toàn lực phản công ở đầu bên này, dưới sự chặn đánh chưa tới vạn người của đối phương, thời gian cả một buổi chiều, mãi cho đến khi giữa rừng hoang đối diện khói lửa ngập tràn, máu chảy thành sông, đều vẫn không thể qua Tú Phong ải được nửa bước.
Đây mới đích thực là đòn cảnh cáo, mà sự kiềm chế của Hoa Hạ quân sau đó chẳng qua là sự lãnh khốc và keo kiệt của Ninh Lập Hằng mà thôi. Mười vạn đại quân vào núi, giống như trực tiếp ném vào miệng của cự thú, từng bước một bị nuốt chửng, hiện giờ muốn quay đầu trở lại đều khó mà làm được.
Trời đã rạng sáng, ánh lửa trong quân trướng vẫn chưa tắt, Lục Kiều Sơn trên trán quấn băng đang múa bút thành văn dưới ngọn đèn, ghi chép những chuyện phát hiện trong cuộc chiến lần này, liên quan đến Hoa Hạ quân:
......Thiết pháo của Hắc Kỳ ác liệt, có thể thấy trong giao dịch quá khứ, thiết pháo bán cho chúng ta đều không phải thứ tốt nhất. Pháo mà Hắc Kỳ sử dụng trong trận chiến này, tầm bắn vượt trội hơn chúng ta tầm mười đến hai mươi bước, ta dùng tinh binh tấn công mạnh, thu được hai khẩu pháo hỏng của đối phương, mong người ở hậu phương có thể phục hồi nguyên trạng......
......Binh sĩ của chúng phối hợp ăn ý, chiến ý dâng trào, hơn hẳn quân ta, rất khó chống cự. Hoặc đối mặt lần này, đều là lão binh trong đại chiến Tây Bắc của đối phương. Giờ đây thiết pháo đã xuất hiện, rất nhiều chiến thuật quá khứ đã không còn đáng tin, bộ binh khó mà kết trận chính diện, binh sĩ không thể phối hợp ăn ý sợ sẽ rút khỏi chiến cục sau này......
......Lại có binh sĩ Hắc Kỳ sử dụng đột hỏa thương trên chiến trường, xuất quỷ nhập thần, khó mà chống đỡ. Theo báo cáo của bộ phận quân sĩ, nghi bên hắn có mấy khẩu đột hỏa thương, trên chiến trường có thể bắn xa trăm trượng, không thể không xem xét cẩn thận......
......Giờ đây thấy rằng, phương pháp truy nguyên dùng cho chiến trận, thật sự có hiệu quả thần kỳ, sau này đối chọi trên chiến trường, sợ rằng sẽ có thêm nhiều thứ mới lạ, người theo đuổi sự thay đổi, tức có thể chiếm hết tiên cơ. Bên ta nên cố gắng hết sức bắt kịp đạo lý biến đổi này......
Trong bóng đêm có tiếng muỗi vo ve, ánh lửa hừng hực, phát ra âm thanh nhỏ bé liên hồi, Lục Kiều Sơn mấy ngày chưa nghỉ, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng khi viết những dòng này, ánh mắt chưa từng có chút khinh suất, cố gắng lưu lại và đưa ra ngoài kinh nghiệm thảm bại của Võ Tương quân, cảnh báo người khác. Không lâu, có binh sĩ tới báo cáo, nói thủ lĩnh Lang Ca của Mãng Sơn bộ bị thương được đưa trở về: Vị thủ lĩnh Mãng Sơn bộ võ nghệ cao cường này không may chạm vào mìn bị nổ khi dẫn theo thám báo ám sát trinh sát Hắc Kỳ, hiện giờ thương thế không nhẹ. Lục Kiều Sơn nghe xong, tiếp tục viết, không để ý tới nữa.
Nơi đóng quân của mấy vạn người, trong Tiểu Lương Sơn là từng mảnh lửa trại kéo dài. Lửa trại mênh mông kia nhìn từ đằng xa, lại giống như ánh lửa trời chiều sắp sửa bị dập tắt trong núi lớn này.
Sau khi trời sáng, bên phía Hoa Hạ quân bèn có sứ giả tới phía trước nơi đóng quân của Võ Tương quân, yêu cầu gặp mặt Lục Kiều Sơn. Nghe nói có sứ giả Hắc Kỳ đến, Lang Ca toàn thân bị thương cũng vác theo cả người quấn đầy băng tới đại doanh, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Sứ giả ba mươi mấy tuổi, càng nghiến răng nghiến lợi hơn so với Lang Ca.
- Ta chính là Tô Văn Dục đường đệ của Tô Văn Phương, lần này tới là để đại diện cho Ninh tiên sinh, chỉ cho các ngươi một con đường sống. Đương nhiên, các ngươi có thể bắt ta lại, nghiêm hình tra tấn một phen rồi trả về, như vậy, lúc các ngươi chết......lương tâm ta sẽ khá yên ổn.
Hắn thân là sứ giả, lời nói không có ý tốt, mặt mũi khó chịu, một biểu cảm các ngươi tốt nhất đừng có nói chuyện với ta, rõ ràng là thủ pháp đe dọa vụng về trong đàm phán. Khiến cho sắc mặt Lục Kiều Sơn cũng vì đó mà âm trầm hồi lâu. Lang Ca nhanh nhẹn dũng mãnh nhất, nhịn một bụng tức giận, ở bên đó cất tiếng.
- Ngươi......khụ khụ, trở về nói với Ninh Nghị......khụ......
Tô Văn Dục nhìn hắn một cái.
- Ngươi là ai, lao bệnh quỷ đi chết đi, con mẹ ngươi!
Thấy chết không sờn, miệng đầy thô tục.
……
Đồng dạng là ngày thứ sáu của đại chiến tây nam, trên đường núi bên ngoài huyện Tập Sơn, có đủ loại cờ xí khác nhau lục tục tụ tập lại.
Tương ứng với nó là từng lá cờ đen Hoa Hạ quân của cảnh vệ huyện Tập Sơn, Ninh Nghị vẫn là một thân áo bào xanh, chạy từ huyện Tập Sơn tới gặp mặt thủ lĩnh của từng nhánh đội ngũ này.
Cuộc chiến với Võ Tương quân vẫn đang tiếp diễn trong núi của mặt đông bắc, bên trong Lương Sơn, các bộ lạc từng tham dự vào cuộc họp của Tiểu Hôi Lĩnh đã xuất binh, điểm đến xuất binh là Mãng Sơn Ni tộc từng một thời cường thịnh.
Đây là cuộc tranh đấu nội bộ thuộc về Ni tộc, giữa các bộ Ni tộc sinh sôi nảy nở trên Lương Sơn trăm ngàn năm qua, đấu tranh dã man và tàn khốc, không đáng để nói ra với người ngoài. Nhưng cũng chính vì vậy mà hình thành nên dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, sau liên minh của Tiểu Hôi Lĩnh, Hoa Hạ quân có thể chiêu mộ một phần dũng sĩ trong Ni tộc tòng quân, đôi bên cũng sẽ tiến hành hợp tác và qua lại nhiều hơn, sâu sắc hơn, quá trình đồng hóa có lẽ là dài dằng dặc, nhưng chí ít cũng đã có sự mở đầu tốt đẹp và cả tận lực bình ổn hậu phương.
Đi cùng Ninh Nghị tới, còn có chủ mẫu Tô Đàn Nhi mà gần đây được nghỉ ngơi một chút, và cả đám hài tử Ninh Hi, Ninh Kỵ. Từ xưa tới nay, tình hình vật tư của ba huyện Hòa Đăng, kỳ thực đều không thể nói là dư dả, đồng thời rất nhiều lúc còn phải cung ứng cho bộ lạc Đạt Ương của Thổ Phiên, hậu cần thực ra vẫn luôn căng thẳng. Đặc biệt là thời điểm trạng thái chiến tranh triển khai, Ninh Nghị muốn ép nhiều Ni tộc chọn phe, chỉ có thể chờ đợi thời cơ thích hợp ra tay, Mãng Sơn bộ lại nhắm vào mùa thu hoạch mà trắng trợn tập kích quấy rối, Tô Đàn Nhi quản lý hậu cần cũng như Ninh Nghị nhúng tay vào trong đó, kỳ thực cũng đều luôn phải đấu tranh với vật tư trên tay.
Ngay trên phương diện này mà nói, sách lược ngoài mặt cười nói lấy lòng, nhưng sau lưng cố gắng hết sức tiêu hao Hoa Hạ quân của Lục Kiều Sơn kia, cũng không phải là không có lý. Đương nhiên, bất luận là ai, cũng đều phải đối mặt với hậu quả Hoa Hạ quân bị ép đến cuối cùng quyết tử đẩy một phen, hậu quả này, cho dù là Nữ Chân hiện giờ sợ rằng đều cực khó để tiếp nhận.
Toàn lực phong tỏa, tụ tập minh hữu, kéo dài chiến tuyến, vườn không nhà trống. Nếu như Vũ triều có thể quyết ý đến mức độ này đối với việc vây quét Hắc Kỳ, vậy thì Hoa Hạ quân vốn dĩ tài nguyên tích trữ không đủ phong phú, chỉ sợ sẽ phải đối diện với khả năng lật hết át chủ bài, lưỡng bại câu thương. Chẳng qua, vỏn vẹn mười vạn người đến tấn công, trong một khắc hạ cờ ở Tiểu Hôi Lĩnh, hết thảy những thứ này đã được quyết định, không cần phải cân nhắc thêm nữa.
Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi cũng được thả lỏng trong thời gian ngắn.
Sau khi vẫy tay từ biệt đám người Ni tộc đến đây hội sư một cách tượng trưng ở bên ngoài huyện thành, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi đi vào dọc theo chân núi, bên cạnh có cây cối cao thấp không đều, ánh mặt trời chiếu xuống từ bên trên, mấy hài tử như Ninh Hi và Ninh Kỵ đi thăm viếng Tô Văn Phương bị thương trong thành, không theo tới. Dưới tầm mắt, thành thị hiện ra có vẻ phồn hoa và cổ quái, phòng ốc bằng bùn đất và gạch đá giao nhau, guồng nước chuyển động, từng gian nhà xưởng đều có vẻ bận rộn, tường vây ngăn cách thành thị ra từng khu vực khác nhau, cột khói màu đen bốc lên, không có vườn cây, thành thị bận rộn cũng có vẻ hơi khô khan.
- Còn nhớ sân viện ở Giang Ninh không?
Vừa đi, Ninh Nghị vừa hỏi.
- Sao không nhớ được, nơi sinh sống từ nhỏ đến lớn.
Dọc theo đường xá tiến lên, bước chân của Đàn Nhi có vẻ nhẹ nhàng, cách ăn vận tuy rằng đơn sơ, nhưng khi Ninh Nghị hỏi đến câu đó, nàng vẫn lộ ra nụ cười năm đó. Khi ấy Ninh Nghị mới tỉnh lại không lâu, nàng đào hôn từ bên ngoài trở về, áo gấm váy trắng, áo choàng đỏ thẫm, tự tin lại rạng rỡ, hiện giờ đều đã lắng đọng vào trong cơ thể nàng.
- Bao nhiêu năm chưa nhìn thấy rồi.
- Sau khi vào kinh cũng có trở về, chẳng qua sau này Tiểu Thương Hà, Tây Bắc, rồi đến chỗ này, cũng được hơn mười năm rồi.
Đàn Nhi hơi ngẩng đầu.
- Nói chuyện này làm gì?
- Pháo cối mùa xuân, đèn ở tiết Thượng Nguyên, phố chợ thanh lâu, thuyền trên sông Tần Hoài......đôi khi nhớ lại, cảm thấy như ta đã cướp đi của nàng rất nhiều thứ.
Ninh Nghị dắt tay nàng.
- Ừm, đích thực là cướp đi rất nhiều thứ.
Đàn Nhi liếc hắn một cái, lại chỉ cười cười.
- Thời điểm mười mấy tuổi, nhìn những thứ đó, đúng là cảm giác cả đời này đều không thể rời bỏ được. Nhưng mà nếu trong nhà đã bán đồ, ta từ lâu cũng đã từng nghĩ có một ngày sẽ chẳng còn gì cả, thực ra, gả cho người, sinh hài tử, cả một đời làm gì có chuyện mãi không thay đổi, ngươi muốn lên kinh, ta theo ngươi lên kinh, vốn dĩ cũng sẽ không ở lại Giang Ninh thêm nữa, sau này đến Tiểu Thương Hà, hiện giờ ở Lương Sơn, ngẫm nghĩ đúng là hơi kỳ lạ, nhưng một đời người chính là trôi qua như vậy nhỉ......tướng công sao lại đột nhiên nói tới chuyện này?
- Ừm, đột nhiên nhớ tới mà thôi, tối qua nằm mơ, mơ thấy lúc chúng ta trò chuyện trên lầu trước kia.
- Lầu đốt rồi.
Đàn Nhi dừng bước, hất cằm lên nhìn hắn.
- Tướng công quên rồi? Là đích thân ta đốt.
- Đúng vậy đúng vậy.
Ninh Nghị phá lên cười.
Đàn Nhi buông tay hắn ra, chậm rãi đi về phía trước, những năm này thân hình nàng không có thay đổi gì lớn, nhưng nữ nhân hơn ba mươi tuổi, phai nhạt đi sự ngọt ngào của năm hai mươi tuổi, thay vào đó là sự kín đáo của người làm mẹ và sự mềm mại của người làm thê tử, lúc này cũng có sự cứng cỏi khi đi qua nhiều hành trình như thế.