Từ sau khi Kim diệt Liêu, Nữ Chân nam hạ lần thứ nhất, lại qua thêm mười một năm nữa. Mùa thu năm Võ Kiến Sóc thứ chín, Kim quốc lần thứ tư phạt Vũ kéo lên tấm màn mở đầu, ba mươi vạn đại quân từ đông lộ nam hạ Trung Nguyên. So với sự sục sôi phản kháng do nhân dân tổ chức khi người Nữ Chân lần đầu tiên nam hạ, cũng như sự tàn khốc trong cuộc tàn sát của người Nữ Chân suốt dọc đường, sau khi trải qua gần mười năm thống trị và chém giết bởi Ngụy Tề và Nữ Chân, vào tháng Bảy, thế cục phản kháng được tổ chức bởi dân chúng Trung Nguyên tại mạn bắc Hoàng Hà, muôn ngựa im tiếng. Có lẽ cũng đồng nghĩa với việc, địa vị thống trị chính thống của Vũ triều ở Trung Nguyên đã rơi xuống điểm thấp.
Cuối tháng bảy, phản kháng chân chính thuộc về thế lực lớn có tổ chức có kế hoạch rốt cục đã triển khai. So với cuộc phản kháng dân gian phụ thuộc nhiều hơn vào sự tự giác của nhân dân, giống như sông lớn mênh mông, hành vi phản kháng do ý chí rõ ràng chi phối lúc này càng giống như cuộc ám sát trăm phương ngàn kế có chủ đích hơn, va chạm mũi nhọn hung ác và bạo liệt, muốn đẩy kẻ địch vào chỗ chết ngay từ đầu, kéo lên khí thế và ưu thế.
Ngày hai mươi bốn tháng bảy, Quang Vũ quân của Vương Sơn Nguyệt lấy Đại Danh.
Ngày hai mươi sáu, mười bảy vạn đại quân sớm đã chuẩn bị tiến công bất cứ lúc nào của Lý Tế Chi đi đến phía nam, đồng thời, tướng lĩnh Nữ Chân là Ô Đạt dẫn theo một vạn quân đội Nữ Chân vốn đóng ở Trung Nguyên song hành xuống, chạy tới bên bờ Hoàng Hà, đề phòng thủy quân Lương Sơn trong tay Vương Sơn Nguyệt tập kích bến đò nam hạ của quân đông lộ.
Ngày hai mươi tám, một vạn một ngàn Hắc Kỳ quân đột nhiên tụ lại, công phá Tằng Đầu Thị, sau một ngày chỉnh đốn, đi về phía nam Đại Danh phủ.
Mùng bốn tháng tám, mười bảy vạn đại quân tụ lại Đại Danh phủ, chuẩn bị công thành, hơn ba vạn sáu ngàn Quang Vũ quân trong thành cộng thêm hơn ba ngàn nghĩa quân đến tăng viện ở ngọn núi gần đó đều chuẩn bị chờ đợi sẵn sàng, lúc này, Hắc Kỳ quân đã qua Cao Đường, lao thẳng đến phía Lý Tế Chi.
Phản kháng ở các nơi của mạn bắc Hoàng Hà liên tiếp triển khai, trận kịch liệt nhất, bên ngoài thành Chân Định tập kích đội quân lương thảo của Nữ Chân, trong thành Chân Định, phủ đệ Tề Nghiễn gặp phải tập kích, tần suất sự kiện phóng hỏa và ám sát đột nhiên bạo phát, các nơi như Hà Gian, Cao Đường đột nhiên xuất hiện một lượng lớn truyền đơn —— cho dù trong thành rất nhiều người đều không biết chữ, nhưng cũng đủ để toàn bộ bầu không khí và thế cục co cụm đến mức độ cấp bách nhất. Các sự kiện bùng phát liên miên giống như trống trận dồn dập, lan rộng toàn bộ tình hình.
Có thể biết được toàn bộ tình thế không chỉ có Nữ Chân nam hạ, gầy dựng trên mảnh đất này nhiều năm, Lý Tế Chi dưới Đại Danh phủ lúc này có lẽ mới là người thu thập được mỗi một tình báo chỉ điểm sớm nhất. Công tác chuẩn bị chiến tranh của quân đội đã cực kỳ gấp gáp, công thành đối với Đại Danh phủ đã chuẩn bị tiến công bất cứ lúc nào, nhưng thế xông ác liệt của Hắc Kỳ không thể không khiến hắn quay đầu. Trong quân phụ tá không ngừng thương nghị, có người khẩn trương có kẻ hoài nghi.
- Hắc Kỳ đây là muốn trong lúc hăng hái quyết chiến với quân ta!
- Hẳn là kế nghi binh! Dù là Hắc Kỳ, cũng không đến mức lỗ mãng như vậy!
- Ô Đạt tướng quân còn đang ở gần đây, nhóm Hắc Kỳ Lương Sơn này chỉ là quân yểm trợ, không phải chủ lực, một khi bị giữ lại chỉ có tự rước diệt vong!
- Nghi binh!
- ......Đừng quên Tiểu Thương Hà!
- Cũng đừng quên tiên phong của tứ thái tử Tông Bật!
Tiếng cãi cọ của phụ tá khiến người ta bực bội, Lý Tế Chi chỉ có thể bày ra tư thái oai nghiêm và trấn tĩnh, một mặt chầm chậm vây thành, mặt khác, điều động một vạn ba ngàn người bộ đội cảnh vệ giữa Đại Danh phủ và Cao Đường, đồng thời lệnh cho đại tướng dưới trướng Phùng Khải Trạch dẫn theo ba vạn người bày ra phòng tuyến ở cửa ải thung lũng Lâm Hà trên đường, trận địa sẵn sàng chờ quân địch. Mùng sáu tháng tám, ở cửa ngõ thung lũng Lâm Hà, Phùng Khải Trạch nhìn thấy đội quân Hắc Kỳ áp sát tới, lúc này, bên trên cửa ải thung lũng Lâm Hà, thiết pháo, cung tiễn, đủ loại phòng ngự đã bày trận sẵn sàng, trong cửa ải là bốn vạn ba ngàn người chen chúc, trong trận vạn người của Hắc Kỳ, Đại Đao Quan Thắng xách theo Thanh Long Yển Nguyệt ra khỏi trận, sát khí lẫm liệt.
- Sắp đánh trận rồi! Ranh con kia, vẫn còn chưa rõ sao!
Tiếng hét của Quan Thắng truyền lên tường thành, có sự ngang ngược ngạo nghễ tứ phương.
- Một đám vô dụng nhanh chóng đầu hàng! Nếu không sẽ phải chết!
- Bên ta thành vững pháo mạnh, gấp bốn lần các ngươi! Bọn chuột nhắt mê muội, đến đây chịu chết, vừa hay thêm công tích cho chúng ta!
- Bốn lần này của ngươi sợ là chưa từng qua Tiểu Thương Hà!
- Ha ha, kẻ cuối cùng cụp đuôi chạy mất là ai!
Phùng Khải Trạch tài hùng biện khá, cũng không yếu thế, Quan Thắng dưới thành cười ha hả, cuối cùng vung đao một cái.
- Vậy thì đi chết đi! Đám khỉ con!
Nói xong, thúc ngựa quay về.
Phùng Khải Trạch vốn cho rằng đối phương sẽ còn nói thêm mấy câu nữa, hắn cũng tiện khuất phục đối phương trên khí thế, không ngờ được đối phương nói đi là đi, cũng chỉ đành bình tĩnh lại. Lúc này vẫn chưa tới buổi chiều, tự hắn bèn ngồi xuống trên tường thành, lệnh cho binh sĩ và đội quân pháp bày trận sẵn sàng đón quân địch, tuyệt không lơi lỏng, chờ đợi sự tiến công của Hắc Kỳ. Trong những năm đề phòng Hắc Kỳ này, ấn tượng lớn nhất của đám đông đất bắc đối với Hắc Kỳ chính là năng lực xâm nhập chỗ nào cũng có sau khi rút lui ở Tiểu Thương Hà kia, vì những chuyện đó, trong quân Lý Tế Chi cũng mấy bận thanh tẩy, Phùng Khải Trạch đồng dạng tăng cường giám sát giữa các binh sĩ trên tường thành. Còn về sự cường hãn của Hắc Kỳ quân ngoài việc xâm nhập ra, vậy cũng chỉ có thể xốc hết toàn bộ tinh thần, lấy cứng chọi cứng để giải quyết.
Trên trận địa đối diện, trống trận Hắc Kỳ từng hồi từng hồi, chưa từng dừng lại. Đây là kế mệt binh đơn giản, Phùng Khải Trạch không vì thế mà lay động, đến buổi chiều, hắn ngược lại có phản ứng, nói với phó tướng.
- Ta đoán dụng ý của Hắc Kỳ không nằm ở đánh chiếm thung lũng Lâm Hà, cũng không phải công phá trung quân Lý soái. Hắc Kỳ do Tâm Ma cầm đầu, quỷ kế chồng chất, không đến mức công mạnh thành chắc, sợ rằng có mục đích khác.
Phó tướng nói.
- Tướng quân anh minh, vậy chúng ta nên ứng phó thế nào?
- Không cần ứng phó.
Phùng Khải Trạch lắc đầu.
- Hiện giờ Đại Danh phủ là trách nhiệm của Lý soái, nếu Hắc Kỳ vòng qua thung lũng Lâm Hà cứu viện Đại Danh, bốn vạn đại quân của chúng ta xuất kích, trước sau đánh gọng kìm, cho dù là Hắc Kỳ cũng không dám mạo hiểm như vậy. Còn nếu mục đích của nó không ở Đại Danh phủ, thì cứ để chúng làm loạn mấy ngày, một khi chủ lực của Nữ Chân đến, nhóm nhỏ Hắc Kỳ này mọc cánh cũng khó thoát.
Mặc dù nói vậy, nhưng cho đến khi màn đêm buông xuống, phòng ngự trên tường thành cũng không hề lơi lỏng chút nào. Sau khi bóng tối phủ xuống, hai bên rực lên ánh lửa, tiếng trống ở đối diện vẫn đang tiếp tục, cứ vậy kéo dài đến đêm hôm ấy, giờ Tý hai khắc, tiếng trống dừng lại.
Ánh lửa đẩy về phía trước, có một kỵ sĩ đi ra trước, mặc khôi giáp, cầm trường thương đỏ thẫm, giơ lên một cánh tay ở trước trận.
Cả hai đầu đối trận đều nghẹt thở, sự trầm mặc này kéo dài một lúc.
- Chư vị huynh đệ Hắc Kỳ, Nữ Chân tới rồi!
Thanh âm kia vang lên.
- Mười một năm trước, Nữ Chân lần thứ nhất nam hạ, Chúc Bưu đi theo Ninh tiên sinh, chính diện đánh tan tiến công của người Nữ Chân dưới thành Biện Lương, giữ vững Biện Lương! Người Nữ Chân đánh sập được trăm vạn đại quân của Biện Lương, không đánh sập được chúng ta!
- Mười một năm qua, từ Biện Lương đến Tiểu Thương Hà, đến Lương Sơn rồi đến bây giờ. Ta từng thấy người Nữ Chân đánh tan vô số quân đội, từng thấy bọn chúng tàn sát vô số người Hán, giết phụ mẫu chúng ta xâm chiếm đất đai của chúng ta! Rất nhiều người đã quỳ xuống —— người đối diện đã quỳ xuống! Chúng ta —— chưa từng quỳ xuống!
- Sáng nay, người bên trên kia lớn tiếng nói với chúng ta, ha ha, bọn họ gấp bốn lần chúng ta, ha ha, có thành vững pháo mạnh, a a a a ha ha ha ha ——
Trong bóng tối, có vô số tiếng cười vang lên rồi kéo dài.
- Một đám người đã quỳ xuống, được coi là gì? Để những quỷ hồn chết không nhắm mắt dưới thành Biện Lương kia nói cho họ biết! Nữ Chân đánh bại một trăm vạn người dưới thành Biện Lương, đã dùng bao nhiêu binh! Để thi thể khắp núi khắp cốc của Tiểu Thương Hà nói cho bọn họ, không có người Nữ Chân nhúng tay, một trăm vạn người tính là cái gì! Mà người Nữ Chân không đánh bại chúng ta, ở Tây Bắc, chúng ta đã giết quân thần Hoàn Nhan Lâu Thất của chúng, trên thành Diên Châu, chúng ta chính tay chém đầu Từ Bất Thất xuống!
- Đây là chỗ người lớn đánh trận, là chỗ ngươi chết ta sống! Ta đã nói với bọn họ, nhưng bọn họ không nghe! Chư vị huynh đệ, những kẻ hèn nhát này, không cẩn thận chắn trước mặt rồi.
Không khí căng thẳng, trầm mặc rơi xuống, Chúc Bưu quay đầu lại, đưa mắt nhìn lên tường thành, sau đó, tiếng trống ầm ầm vang lên.
- Toàn thể đều có ——
Ầm ——
- —— giẫm chết bọn hắn!!!
Tiếng hò hét giống như thuỷ triều đẩy tới, trên tường thành, Phùng Khải Trạch nhìn vào cảnh tượng này, trợn trừng hai mắt.
- Điên rồi......
Sau đó hắn quay đầu lại. Gào thét điên cuồng.
- Thủ thành ——
Tiếng pháo vang lên trong đêm tối, không ngừng nổ tung trong màn đêm, mưa tên từ trên cao bổ xuống, vô số ánh lửa lại dâng trào từ dưới lên trên, thang mây gác lên trên tường thành, dây thừng có móc bay lượn tới dưới sự bắn ra của nỏ lớn. Phùng Khải Trạch rút trường đao ra, hô to “thủ thành”, vừa đi vừa nói nhỏ.
- Điên rồi. Con mẹ nó điên rồi.
Hắn quan sát trên tường thành một lúc, đột nhiên cảnh giác nhìn về phía sau, thị vệ đi theo một trận kinh sợ, nhưng Phùng Khải Trạch chỉ nhìn hắn một chút, lại nghiến răng nghiến lợi đi lên phía trước.
- Truyền lệnh Lư Minh canh kỹ mấy chỗ yếu hại thủ thành, nếu có người bất thường, giết không tha! Đội quân pháp xốc hết tinh thần lên cho ta!
- Nhất định có trá nhất định có trá, nhất định là nội ứng ngoại hợp......
- ......Nhị đệ, dẫn người tới chỗ Lư Minh, bảo vệ hắn......canh chừng hắn!
Cục diện công thành sôi sục tới cực điểm ngay phút đầu tiên, Phùng Khải Trạch vừa tuần tra quan sát, vừa dự đoán chỗ mà mình tính toán sai sót. Nhưng áp lực chân chính, là trên phong tuyến thủ thành, một khắc này, thứ binh sĩ trên thành cảm nhận được, là thế công mãnh liệt không khác gì khi người Nữ Chân công phá Biện Lương, trong đêm tối, tiên phong của Hắc Kỳ quân men theo dây kéo điên cuồng trèo lên, binh sĩ trên tường thành trải qua nơm nớp lo sợ và tiếng trống quấy rối, cũng như áp lực cao và đa nghi của đội quân pháp trong nửa ngày, vẫn chưa kịp thay phiên phòng ngự lần thứ hai, thời gian công thành kéo dài còn chưa tới một khắc, mé nam thủ thành, ba tiên phong Hắc Kỳ quân đã trèo lên được thành.
Tiên phong trải qua huyết chiến của Tiểu Thương Hà cầm khiên vung đao, giết tới binh sĩ thủ thành, trong màn đêm, sát thần bước lên thành toàn thân đều là máu thịt, trong chốc lát, trên thang mây phía sau lại có thêm hai người. Phùng Khải Trạch suất lĩnh binh sĩ cứu viện sang bên này, còn chưa tới gần, tường thành phía trước đã bị binh sĩ chặn lại, tên lửa dưới thành vẫn đang dâng trào, Phùng Khải Trạch hét lớn.
- Đẩy lên đi, giết lùi bọn chúng!
Lại có người kêu.
- Không được phép lui! Kẻ lui giết không tha ——
Cục diện đầu bên này hơi có thể chống đỡ, một đầu khác, Chúc Bưu, Quan Thắng đạp lên tường thành, thân là thủ lĩnh Hắc Kỳ lúc này, việc lên thành của Phần Thành Thương hiện ra cực kỳ rõ ràng, vô số mũi tên bay lượn tới, Chúc Bưu một tay cầm thương, một tay kéo lấy một tấm khiên lớn, đẩy mạnh về phía trước, Quan Thắng lại rình trong khe hở xông ra, trường đao vung vẩy, huyết quang ngập tràn, không lâu, tiên phong ở phía sau cũng đều theo lên tới.
Chém giết sôi trào khuếch tán ra hai đầu tường thành dọc theo điểm phá thành, lại ép vào chính giữa. Phùng Khải Trạch gào thét điên cuồng, không ngừng đốc chiến, nhưng binh sĩ dưới tường thành vậy mà bị giết đến không thể nào đi lên được nữa, trong tiếng pháo thỉnh thoảng ầm vang, qua giờ Tý, tường thành thung lũng Lâm Hà thay chủ, mà chém giết hung mãnh vẫn đang đẩy tới.
Năm Võ Cảnh Hàn thứ mười ba, cũng chính là mười một năm trước, Nữ Chân nam hạ, đội quân của Lý Tế Chi án binh không ra, đến năm thứ hai nam hạ thì nương nhờ Nữ Chân, lúc Tiểu Thương Hà đại chiến, Lý Tế Chi nằm ở mặt đông, trắng trợn phát triển, xuất binh ít nhất, dưới trướng Phùng Khải Trạch bất luận là tân binh hay lão binh, tuy rằng cũng từng trải qua chiến đấu, thậm chí từng tham gia vào vây quét Độc Long Cương, nhưng vậy mà cũng chưa từng đối mặt với sự toàn lực tiến công của Nữ Chân hoặc cấp bậc tinh nhuệ Hắc Kỳ một lần nào.
Mùng bảy tháng tám, cửa ải thung lũng Lâm Hà thất thủ, mấy vạn tàn binh bỏ chạy về hướng Đại Danh phủ, sáng ngày hôm đó, Lý Tế Chi nhận được tin tức khiến người ta tê dại cả da đầu này.
Kẻ điên Hắc Kỳ đang giết tới một cách liều mạng.