Tử Châu, gió thu cuốn lá rụng đi một cách vội vã, nước bẩn lưu lại trên phố chợ đang phát ra mùi hôi thối, non nửa cửa tiệm đã đóng cửa, kỵ sĩ lo lắng chạy qua đầu đường, trên đường đi, các cửa hàng giảm giá xả kho đang phản chiếu gương mặt nhợt nhạt của các thương hộ, khiến tòa thành trì này phát sốt trong sự hỗn loạn.
Thương thuyền rút đi trong đêm, những con người thu dọn gia sản chuẩn bị rời khỏi chỗ này cũng đã lần lượt khởi hành, Tử Châu vốn dĩ là thành lớn đứng đầu một hai của tây nam, khi trở nên hỗn loạn càng có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều.
Các thư sinh đi lên phía trước đã bắt đầu rút về, có một bộ phận lưu lại Thành Đô, lập lời thề phải cùng tồn vong với nó, mà ở Từ Châu, sự khẳng khái của các nho sinh vẫn đang tiếp tục.
- Kẻ nhãi nhép vậy mà dám như thế......
- Hắn thật sự không sợ miệng lưỡi thiên hạ sao ——
- Triều đình nhất định phải xuất đại quân lần nữa......
- Lòng lang dạ thú, lòng lang dạ thú ——
Tháng tám năm Võ Kiến Sóc thứ chín, tình hình thế sự thay đổi đột ngột, giống như ván cờ đã lên cao trào, mấy bên có thể so tài trên ván cờ này đều đã có những hành động quyết liệt của riêng mình. Dòng nước ngầm năm xưa nổi lên mặt nước hóa thành cơn sóng cuồng nộ, cũng khiến một bộ phận nhân vật từng chơi đùa trên mặt nước thốt nhiên bừng tỉnh mộng đẹp.
Ở một góc của trời nam, Võ Tương quân tiến vào khu vực Lương Sơn sau khi dày công chuẩn bị đã gặp phải đòn đánh phủ đầu đau đớn, nhóm thư sinh nhiệt huyết đến tây nam đẩy mạnh chiến sự diệt phỉ đắm chìm trong khoái cảm thúc đẩy tiến trình lịch sử vẫn còn chưa hưởng thụ đủ, chiến cục chuyển biến đột ngột và cả một tờ hịch văn bèn gõ vào sau gáy tất cả mọi người, phá vỡ ảo tưởng được tạo ra bởi thái độ ưu đãi của Hắc Kỳ quân đối với người đọc sách trong nhiều năm, thượng tuần tháng tám, Hắc Kỳ quân đánh tan Võ Tương quân, Lục Kiều Sơn mất tích, trên bình nguyên Xuyên Tây Hắc Kỳ cuồn cuộn tràn ra, sau khi lên án mạnh mẽ Vũ triều thì nói thẳng muốn tiếp quản hơn nửa lộ Xuyên Tứ.
Thái độ trong hịch văn của Hoa Hạ quân, ngoại trừ sự dõng dạc hùng hồn trên phương hướng lên án mạnh mẽ Vũ triều ra, đối với quyết định muốn tiếp quản lộ Xuyên Tứ lại viết một cách hời hợt gần như là đương nhiên. Tuy nhiên dưới tiền đề toàn bộ Võ Tương quân bị đánh bại hợp nhất, thái độ này lại quả thực không phải là trò đùa của kẻ ngông cuồng.
Lòng lang dạ thú, chân tướng phơi bày......bất luận định nghĩa trong miệng mọi người đối với hành động quy mô lớn đến tiếp theo đây của Hoa Hạ quân thế nào, thậm chí dùng ngòi bút làm vũ khí, một loạt những hành động tiếp theo của Hoa Hạ quân đều biểu hiện ra vô cùng nghiêm túc. Nói cách khác, bất kể đám thư sinh bàn luận đại thế thế nào, bàn luận danh dự danh vọng hoặc hết thảy những thứ mà người quyền cao nên kiêng kỵ ra sao, thì kẻ giết vua được người xưng tụng là Tâm Ma kia nhất định sẽ phải đánh tới Tử Châu.
Thậm chí, đối phương còn biểu hiện một vẻ vô tội giống như bị đám người bên này ép buộc vậy.
Ngay trong thời gian các thư sinh đang chửi rủa, Hoa Hạ quân đã quét dọn trú binh ở sáu huyện trấn phụ cận Lương Sơn một cách sạch sẽ, hơn nữa còn đang tiếp quản đại doanh vốn đóng quân của Võ Tương quân một cách đâu vào đấy, sau mấy năm ẩn nấp ở Lương Sơn, Hoa Hạ quân sở trường công tác tình báo cũng đã nắm rõ nội tình xung quanh từ lâu, đương nhiên cũng có phản kháng, nhưng căn bản không thể làm nên chuyện. Đây là mở đầu cho việc càn quét bình nguyên Xuyên Tây, hình như......cũng đã báo trước kết quả tiếp theo.
Đối với trí giả chân chính mà nói, thắng bại thường thường tồn tại vào lúc trước khi bắt đầu chiến đấu, tiếng kèn hiệu tấn công thổi lên, rất nhiều lúc, chỉ là hành vi thu hoạch trái thắng lợi mà thôi.
Tại các nơi như Bạn Tùng Cư, Tân Cốc Đường mà nho sinh tụ tập, các thư sinh hội tụ lo lắng lên án, thương nghị đối sách, Long Kỳ Phi xoay vần trong đó, cân bằng thế cục, trong đầu lại bất giác nhớ tới lời đánh giá đối với Ninh Nghị từng nghe Lý Tần nói qua ở kinh thành. Hắn chưa từng ngờ tới mười vạn Võ Tương quân sẽ không chịu nổi một kích như vậy trước mặt Hắc Kỳ, đối với dã tâm to lớn, thủ đạo bá đạo của Ninh Nghị, lúc đầu cũng đã suy nghĩ quá lạc quan.
Nhưng trước mắt nói gì cũng đã muộn.
Hắc Kỳ xuất binh, so với ở dân gian vẫn còn tâm lý may mắn, trong đám nho sinh mà càng là người biết rõ nội tình như Long Kỳ Phi, trong lòng càng kinh hồn bạt vía. Sự tan tác của mười vạn người Võ Tương quân là lần đầu ra mắt của Hắc Kỳ quân trong mấy năm lại đây, tuyên cáo và chứng thực chiến lực mà nó thể hiện ra ở Tiểu Thương Hà mấy năm trước chưa từng đi xuống —— mấy năm trước Hắc Kỳ quân bị người Nữ Chân đánh bại, sau đó không gượng dậy nổi chỉ có thể ẩn nấp là một trong những ảo tưởng của mọi người trước đây ——Hắc Kỳ quân sở hữu chiến lực cỡ này, nói muốn đánh đến Tử Châu, thì sẽ không chỉ dừng lại ở Thành Đô.
Bị ép vào thế cục hỗn loạn, Long Kỳ Phi thẳng thắn và phân tích thế cục trong triều trước mặt một đám nho sinh: Thiên hạ hôm nay, Nữ Chân mạnh nhất, Hắc Kỳ kém Nữ Chân, Vũ triều an phận, đối đầu Nữ Chân tất không có may mắn, nhưng đối đầu với Hắc Kỳ, vẫn có cơ hội chiến thắng, Tần xu mật Tần Hội Chi trong triều vốn dĩ muốn phát binh quy mô lớn, dồn lực một nửa Vũ triều hạ Hắc Kỳ trước, sau đó dùng kỹ năng tinh xảo của nội bộ Hắc Kỳ trả lại cho Vũ triều, để cầu một đường sinh cơ lúc đối trận Nữ Chân, ai biết ván cờ triều đường gian nan, kẻ ngu nắm quyền, cuối cùng chỉ phái đi Võ Tương quân và đám người mình tới. Mà giờ Tâm Ma Ninh Nghị thuận nước đẩy thuyền, muốn nuốt Xuyên Tứ, tình hình đã trở nên nguy cấp.
- Vũ triều ta đã ở chếch mạn nam Hoàng Hà, Trung Nguyên mất hết, hiện giờ, Nữ Chân lần nữa xâm chiếm phía nam, khí thế hung hãn. Tiền tài lương thực của lộ Xuyên Tứ rất quan trọng đối với Vũ triều ta, quyết không thể mất. Đáng tiếc trong triều có không ít đại quan, ngồi không ăn bám ngu muội thiển cận, đến bây giờ, vẫn không dám buông tay đánh cược một lần!
Hôm đó trong Bạn Tùng Cư mà phú thương Giả thị ở Tử Châu cung cấp, Long Kỳ Phi nói tới ngọn nguồn những chuyện này với đám người, thấp giọng thở dài.
- Thời điểm ta đến phía tây, từng đến bái kiến Tần đại nhân trong kinh, Tần đại nhân ủy thác trách nhiệm nặng nề cho ta, nói nhất định phải thúc đẩy tây chinh lần này. Đáng tiếc......Võ Tương quân vô năng, mười vạn người vậy mà một đòn liền tan tác. Chuyện này ta chưa từng lường trước, cũng không muốn trốn tránh, khi Hắc Kỳ đến, Long mỗ nguyện đối mặt với Hắc Kỳ ở Tử Châu, cùng tồn vong với tướng sĩ của thành! Nhưng thế cục tây nam nguy cấp, không thể không có ai đánh thức đám người trong kinh, Long mỗ không còn mặt mũi vào kinh thành nữa, nhưng đã viết xong huyết thư, mong Lưu Chính Minh Lưu hiền đệ vào kinh, giao cho Tần đại nhân......
Lời này của hắn vừa nói ra, đám đông hết thảy đều xôn xao, Long Kỳ Phi dùng sức khoát tay.
- Chư vị đừng khuyên thêm nữa! Tâm ý Long mỗ đã quyết! Kỳ thực tái ông mất ngựa biết đâu là họa hay phúc, ban đầu trong kinh chư công không muốn xuất binh, chính là vẫn còn có ảo tưởng đối với dã tâm của Ninh Nghị kia, hiện giờ Ninh Nghị đã lộ ra chân tướng, chư hiền trong kinh khó nhân nhượng cho hắn được nữa, chỉ cần có thể rút kinh nghiệm xương máu, xuất trọng binh vào Xuyên, chuyện này vẫn có thể làm được! Chư quân thân còn có ích, Long mỗ còn muốn mời chư vị vào kinh, du thuyết quần hiền trong kinh, chư công trong triều, nếu việc này có thể thành, Long mỗ dưới suối vàng bái tạ......
Hắn khẳng khái bi tráng, lại là tử ý lại là huyết thư, đám đông cũng nghị luận ầm ĩ. Long Kỳ Phi nói xong, không để ý đến lời khuyên của đám người, cáo từ rời khỏi, đám đông khâm phục sự kiên quyết dũng cảm của hắn, đến ngày thứ hai lại đến khuyên, ngày thứ ba lại đến. Lưu Chính Minh cầm huyết thư không muốn làm thay chuyện này, cùng mọi người thuyết phục hắn, rắn không thể mất đầu, hắn và Tần đại nhân có quen biết, chuyện vào kinh trần tình du thuyết tự nhiên phải do hắn dẫn đầu, sẽ dễ thành công nhất. Trong khoảng thời gian này cũng có người mắng Long Kỳ Phi mua danh chuộc tiếng, toàn bộ chuyện này đều là hắn đứng sau bày kế, lúc này còn muốn hợp tình hợp lý mà tháo chạy thoát thân. Long Kỳ Phi bèn cự tuyệt càng kiên quyết hơn, mà hai nhóm nho sinh mỗi ngày đều cãi cọ đấu khẩu qua lại, đến ngày thứ năm, do hồng nhan tri kỷ, hồng bài Lư Quả Nhi của Long Kỳ Phi trong “Nhạn Nam Lâu” đánh thuốc mê hắn, đám người kéo hắn lên xe ngựa, vị Lư Quả Nhi hiểu rõ đại nghĩa, trí dũng song toàn này bèn theo cùng Long Kỳ Phi lên kinh, câu chuyện tình ái của hai người ngược lại không lâu sau được ca tụng ở kinh thành.
Đám người Long Kỳ Phi rời khỏi Tử Châu, một người khác vốn dĩ khuấy động thế cục tây nam là Lý Hiển Nông, lúc này ngược lại rơi vào trong tình trạng gượng gạo. Kể từ khi bày kế thất bại trong Tiểu Lương Sơn, bị Ninh Nghị thuận tay đẩy thuyền hóa giải thế cục phía sau, trở về khi trao đổi tù binh với Lục Kiều Sơn, Lý Hiển Nông bèn vẫn luôn có vẻ suy sụp tinh thần, đến khi hịch văn của Hoa Hạ quân vừa truyền ra, bày tỏ cảm ơn với hắn, hắn mới phản ứng được ác ý ở phía sau. Mấy ngày đầu còn có người tấp nập tới cửa —— thư sinh ở Tử Châu hiện giờ đa phần vẫn có thể thấy rõ được thủ đoạn tru tâm của Hắc Kỳ, nhưng qua mấy ngày, bèn có người thật sự bị mê hoặc, nửa đêm bên ngoài sân ném đá vào trong.
Long Kỳ Phi ra mặt hai lần, thanh minh giải thích cho Lý Hiển Nông, dư luận trong nhất thời được đè xuống, đợi khi Long Kỳ Phi rời khỏi, Lý Hiển Nông mới phát giác được ánh mắt thù địch xung quanh ngày càng nhiều. Hắn đau lòng muốn chết, hôm đó bèn khởi hành rời khỏi Tử Châu, chuẩn bị đến Thành Đô liều chết, ra khỏi thành mới không lâu, bèn bị người ta chặn lại, trong những người này có thư sinh cũng có bộ khoái, có người trách cứ hắn tất nhiên là muốn chạy trốn, có người nói hắn là muốn đi báo tin cho Hắc Kỳ, Lý Hiển Nông tài biện luận không kém, cố gắng biện bạch, các bộ khoái nói tuy rằng ngươi nói có lý, nhưng suy cho cùng hiềm nghi chưa định, lúc này sao có thể thể tùy ý rời khỏi. Đám người liền vây quanh, đánh hắn một trận, gông trở về đại lao Tử Châu, muốn chờ tra ra manh mối, xử trí công bằng.
Chuyện trải qua của Lý Hiển Nông sau đó, khó mà nói hết từng chuyện một, mặt khác, sự khẳng khái bôn ba của đám người Long Kỳ Phi sau khi vào thành, lại là một giai thoại khác khiến người nhiệt huyết mà cũng không thiếu sự ấm áp của tài tử giai nhân. Đại cục bắt đầu rõ ràng, sự bôn ba và nghiêng ngả của cá nhân chỉ là gợn sóng nho nhỏ bên trong sóng lớn ập vào, tây nam, Hoa Hạ quân với tư cách là kỳ thủ cắt ngang lộ Xuyên Tứ, mà ở mặt đông, hơn tám ngàn tinh nhuệ Hắc Kỳ vẫn đang vượt đến Từ Châu. Sau khi biết được dã tâm của Hắc Kỳ, trong triều lại dấy lên tiếng sóng vây quét tây nam, nhưng Quân Vũ kháng cự ý định đó, đẩy các quân đội như Nhạc Phi, Hàn Thế Trung lên phòng tuyến Trường Giang, một lượng lớn dân phu đã được điều động, tuyến hậu cần cuồn cuộn dâng trào, bày ra thái độ không thắng lợi thà rằng chết.
Loạn thế như hoả lò, luyện vàng nấu sắt đun sôi tất cả mọi người vào trong một nồi.
Bờ bắc Hoàng Hà, Lý Tế Chi đang đối mặt với lần tấn công thứ nhất sau khi sóng ngầm hóa thành cơn sóng cuồng nộ.
Sau khi thung lũng Lâm Hà thất thủ, ý đồ chiến lược của Hắc Kỳ quân hiện ra trước mặt vị đại quân phiệt đã thống trị ở mạn đông Trung Nguyên trong mấy năm này. Dưới thành Đại Danh phủ, Lý Tế Chi tạm hoãn chuẩn bị công thành, lệnh cho đại quân dưới trướng triển khai trận thế, chuẩn bị ứng biến, đồng thời thỉnh cầu tướng lĩnh Ô Đạt của Nữ Chân dẫn quân phối hợp tác chiến đối với sự tập kích của Hắc Kỳ.
Nhưng mà bị Ô Đạt cự tuyệt.
Ba mươi vạn đại quân của Tông Phụ, Tông Bật nam hạ, chủ lực mấy ngày nữa sẽ tới, một khi nhánh quân này đến, Đại Danh phủ và Hắc Kỳ quân không đáng để nhắc tới? Thực sự quan trọng, chính là bến sông và thuyền bè để đại quân Nữ Chân qua Hoàng Hà. Còn về Lý Tế Chi, suất lĩnh mười bảy vạn đại quân, trên địa bàn của chính mình nếu còn sợ hãi, vậy đối với Nữ Chân mà nói, hắn có ý nghĩa gì nữa?
Lý Tế Chi kỳ thực cũng không tin rằng đối phương sẽ cứ vậy mà đánh tới, cho đến khi chiến tranh bùng phát —— giống như là hắn xây nên một con đê kiên cố, sau đó đứng trước đê, nhìn vào con sóng lớn đột nhiên dâng lên kia càng lúc càng cao, càng lúc càng cao......
Sáng sớm ngày mười một tháng tám đó, chiến tranh nổ ra tại đồng bằng phía bắc của Đại Danh phủ, cuối cùng với sự xuất hiện của Hắc Kỳ quân, trong Đại Danh phủ vang lên tiếng trống trận, “Quang Vũ quân” gần bốn vạn người dưới sự dẫn dắt của đám người Vương Sơn Nguyệt, Hỗ Tam Nương, Tiết Trường Công lựa chọn chủ động xuất kích.
Một bên một vạn, một bên bốn vạn, giáp công mười bảy vạn đại quân Lý Tế Chi, nếu xem xét đến chiến lực, cho dù đánh giá thấp tố chất của binh sĩ phe mình, vốn dĩ cũng được coi như cục diện lực lượng tương đương, Lý Tế Chi bình tĩnh đối mặt với cuộc chiến cuồng vọng này.
Sau đó vào thời điểm cuộc chiến bắt đầu trở nên gay cấn, tình huống khó nhằn nhất rốt cục đã bùng phát.