Sắc trời xám trắng, mười bảy vạn đại quân hiện ra thanh thế cuồn cuộn giữa sắc thu mênh mông của bờ bắc Hoàng Hà. Cỏ trắng bị gió bắc thổi gãy, cỏ khô và tro bụi nương theo trận hình liên miên trải dài ra đằng xa, trong lúc điều động quân đội, xa xa chân trời đã có khói lửa bốc lên.
Mặc dù đang ở trong phương trận to lớn, bốn bề binh sĩ thỉnh thoảng phát ra tiếng, động tĩnh đưa tới tụ tập lại đây vẫn cứ như sóng triều. Lý Tế Chi ngồi trên lưng ngựa, nhìn quân đội phía trước điều động khiến cho bụi đất giật mình, máu huyết trên người cũng đã sôi sùng sục.
Cho dù vào một khắc cuối cùng, hắn vẫn đang suy đoán mục đích thực sự mà Hắc Kỳ quân giết tới, là uy hiếp để mình không dám buông tay tiến công Đại Danh phủ, hay là giương đông kích tây, sau lưng còn có mục đích khác......nhưng mà đối phương rốt cục đã giết tới rồi, hô ứng với nó còn có sự thực đám người “Quang Vũ quân” của Vương Sơn Nguyệt mở Đại Danh phủ ra, kết trận xông tới từ mặt nam. Ý đồ chiến lược của đối phương đơn giản thô bạo như vậy, bản thân rốt cục không cần đa nghi thêm nữa, nhưng thứ lộ ra phía sau này, lại cũng quả thực khiến người mặt mũi lạnh giá, đầu óc rét run, nhục nhã giống như bị người ta tát một bạt tai thẳng mặt.
Năm vạn người tấn công mười bảy vạn đại quân, đến kiên quyết như thế, đằng sau chỉ có thể chứng minh rằng, đối phương tự cho rằng lực chiến đấu cao hơn hẳn phe mình, là muốn quét sạch mười vạn quân đội này của mình ra khỏi chiến trường trước khi đối đầu với đại quân Kim quốc của Tông Phụ, Tông Bật.
Cảm giác phẫn nộ và khuất nhục sau khi xác nhận chuyện này khiến cho Lý Tế Chi toàn thân run rẩy, nhưng sau cũng bị hắn chuyển hóa thành sát ý và động lực sôi trào, nếu như nói trong lòng Lý Tế Chi vốn dĩ vẫn còn một chút do dự lá mặt lá trái, thì đến lúc này, quyết tâm đánh bại hai phe đã chi phối đầu óc hắn. Bị khinh thường đến như vậy, không đánh bại năm vạn người này, về sau hắn còn cần làm người nữa sao.
Hơn mười vạn đại quân, trải rộng ra trên chiến trường phạm vi mười mấy dặm, vì để phòng ngừa tan tác trên quy mô lớn, Lý Tế Chi tách đại quân thành từng phòng tuyến, muốn dùng phòng ngự dày đặc để ứng phó với mũi nhọn của Hắc Kỳ. Lý Tế Chi chưa từng khinh địch, hắn hiểu được sự mạnh mẽ trong thế công của Hắc Kỳ, nhưng công kích mạnh tới cỡ nào suy cho cùng chỉ có vạn người, cho dù kéo, cũng phải kéo đổ bọn chúng trên mảnh đồng bằng này.
Hôm đó là mười một tháng tám năm Kiến Sóc thứ chín, lúc ánh nắng sáng sớm dâng lên, Hoa Hạ quân chia thành hai đường phát động tiến công, bắt đầu tác chiến đục xuyên đối với đại quân Lý Tế Chi, cùng lúc đó, ở phía nam của Đại Danh phủ, Quang Vũ quân chia thành ba nhóm, triển khai công kích tới trận địa của Lý Tế Chi từ các hướng khác nhau.
Ánh nắng từ từ lên cao, mặt bắc của Đại Danh phủ, tiếng người và tiếng súng gầm rú do trận chiến khốc liệt của hơn hai mươi vạn người mang đến đã sôi sục cả bầu trời. Mưa tên hỗn loạn bay múa, chém giết và nổ tung thỉnh thoảng xẹt qua núi đồi cuối thu này, khói lửa tràn ngập, phiêu đãng trên bầu trời theo tiếng nổ. Đây là trận đại chiến đầu tiên mà mảnh đất Trung Nguyên trải qua sau Tiểu Thương Hà, hỏa pháo đã bắt đầu trở nên phổ biến, bất kể chất lượng tốt xấu, đôi bên đối với việc vận dụng thứ vũ khí này kỳ thực đều vẫn chưa được coi là thuần thục, trên chiến trường của mặt nam, quân đội của Quang Vũ quân thỉnh thoảng xuyên qua trận địa, giết xuyên vào trận địa pháo binh của đối phương, dẫn tới tiếng nổ cực lớn, thỉnh thoảng cũng có binh sĩ tán loạn trong hỏa lực của đối phương.
Thái độ của Hoa Hạ quân đối diện với hỏa lực ở mặt bắc lại tốt hơn nhiều. Đại chiến ba năm của Tiểu Thương Hà, sau đó rốt cục rút về nam, một bộ phận người do Ninh Nghị cố tình để lại Trung Nguyên, cũng có một số binh sĩ Hoa Hạ quân thất lạc với đội ngũ, không thể xuôi nam. Người thất lạc ở Trung Nguyên lại lần lượt trở về đội ngũ, sau đó phần lớn tụ tập tại một dải Lương Sơn, gia nhập đội ngũ của Chúc Bưu. Những binh sĩ này từng trải qua chiến cục tàn khốc nhất, trong đại chiến ba năm, sớm đã quen với việc hít thở trên chiến trường, hậu thế thường nói lão binh sợ súng tân binh sợ pháo, những binh sĩ này đã hiểu được uy lực của hỏa pháo và phương pháp ứng phó. Trong thời gian hai canh giờ, Hắc Kỳ quân thẳng tiến về phía trước, liên tục đánh bại mấy nhánh đội vạn người dưới trướng Lý Tế Chi như Thang Định Nghi, Lưu Huy, Cảnh Quốc An, đẩy thế công đến một dải Khô Thảo Phô cách Lý Tế Chi năm dặm.
Với thế sắc nhọn của giai đoạn đầu, cuộc tấn công do Quang Vũ quân phát động ở phía nam cũng đang tiến lên không ngừng, phòng tuyến gồm mười bảy vạn đại quân đang không ngừng hoạt động dưới sự điều động của Lý Tế Chi, thỉnh thoảng có binh sĩ tan tác chạy tứ tán, lại có thêm đội ngũ mới đẩy lên, binh sĩ tán loạn lần nữa được hợp nhất lại, lúc chiến cục tiến hành được hơn một canh giờ, tướng lĩnh Khấu Lệ ở phòng tuyến phía nam do Lý Tế Chi sắp xếp suất lĩnh ba ngàn người đột nhiên nổi loạn, trở giáo đánh một đòn, trong chớp mắt dẫn tới gần vạn người đứng đầu sóng ngọn gió tan tác, chất tử của Lý Tế Chi là Lý Huyền Ngũ dẫn theo quân đội gần đó ra sức chém giết, rốt cục mới ổn định thế cục.
Nhưng mà, cho dù trong hai canh giờ đầu tiên, thế công của mặt nam, mặt đông bắc đều đang không ngừng tới rất gần, thì đến giữa trưa ngày hôm đó, Lý Tế Chi trấn giữ trung quân cuối cùng lại thở phào nhẹ nhõm, tại Khô Thảo Phô của mặt đông bắc, gần bốn vạn người rốt cục đã trì hoãn ngăn cản được thế công của Hắc Kỳ quân ở chỗ này, mà cuộc chiến ở mặt nam tuy rằng kịch liệt, sự đẩy tới hiện giờ cũng đã bắt đầu trở nên chậm chạp —— chỉ cần có thể khiến thế công của đối phương chậm lại, cục diện tiếp theo đối với bản thân mà nói chính là ưu thế.
Hắn là nghĩ như thế, vốn cũng không tệ.
Chỉ là tới lúc giữa trưa, phía sau bản trận đột nhiên truyền tới tiếng nổ cực lớn, khói bụi của vụ nổ bốc lên, đất rung núi chuyển, Lý Tế Chi quay đầu nhìn lại, vụ nổ vậy mà xảy ra bên ngoài hai trăm trượng ở mé sau, ai đó đã kích nổ đồ quân nhu. Chiến mã hí vang chạy bừa, hỗn loạn đã khuếch tán ra, một đội người thúc ngựa vọt tới.
- Hắc Kỳ đã tới, giết Lý Tế Chi ——
- Lư Kiến Vân trở giáo ——
- Nhãi con đâm đầu vào chỗ chết!
Lý Tế Chi nghiêm mặt, xoẹt một tiếng rút đại đao bên người ra.
- Hắc Kỳ thế công đã mệt! Thằng hề như thế chẳng qua được ăn cả ngã về không bí quá hoá liều! Hôm nay phần thắng thuộc về ta, các binh sĩ, theo ta chém chết thằng giặc này! Ta phải đích thân chém đầu hắn xuống ——
Lúc này hắn cũng không còn suy xét tỉ mỉ sao gần chỗ này còn có nội gián nữa —— Hắc Kỳ sẽ sắp xếp nội gián, vốn dĩ đã không có gì lạ —— hắn cũng là cả đời chinh chiến, trong lúc cất giọng hét to bèn muốn tự mình xông qua đó, nhưng tinh binh phía sau đã ngăn cản sự xung phong của kỵ binh. Đám người phản loạn cũng hoảng hốt rút lui về sau, quân đội gần đó cũng đã vây tới từ bốn phương tám hướng. Lý Tế Chi đang lớn tiếng hạ lệnh, có kỵ sĩ toàn thân nhuốm máu băng băng lao tới từ hướng đông bắc, thám báo đó đến chỗ gần lăn xuống khỏi ngựa, câu nói đầu tiên liền làm cho Lý Tế Chi giật mình.
- Khô Thảo Phô đã bại ——
- ......Ngươi nói cái gì!
Lý Tế Chi đầu óc trống rỗng một lúc, có một khoảnh khắc, hắn vung trường đao lên nhằm đối phương chém tới, nhưng thám báo đã nức nở nói câu thứ hai.
- Thang Định Nghi trở giáo, chém đầu Lưu Huy Lưu tướng quân......
- Trở......con mẹ ngươi giáo, Thang Định Nghi......
Lý Tế Chi toàn thân phát run, tức đến nói không ra lời, nhưng mà năm dặm đường cũng không gọi là xa, chỗ ở ngay phía đông bắc, một mảnh hỗn loạn đang bắt đầu trở nên to lớn, có quân đội bị cuốn theo, tán loạn, đang tràn tới bên này, Lý Tế Chi lập tức gọi ra hai vạn người tiến lên phía trước, đội quân pháp rút đao, vừa phải duy trì trật tự, vừa thu thập tàn binh, ngăn cản Hắc Kỳ đang giết tới, nhưng mà phản ứng dây chuyền đã xuất hiện, đám người Lư Kiến Vân trước đó trở giáo vẫn chưa bị vây nhốt giết chết, lại có hai vụ phản pháo bộc phát bên trong quân trận, tiếp đó là sự nổ tung của đồ quân nhu.
Hai vạn người ở phía trước, ngay khi vừa tiếp xúc với quân trận xông tới, bèn bắt đầu tán loạn. Hắc Kỳ rẽ sóng chém gió trong tầm mắt, lan tràn tới, có người đang la hét.
- Hoa Hạ quân đã tới, đầu hàng miễn chết ——
Lý Tế Chi lệnh cho đội quân pháp bắt đầu giết người, hắn muốn mang theo tinh nhuệ bản trận xông giết, nhưng đối diện phía trước đã là trạng thái cuốn ngược rèm châu. Bên cạnh, một nhánh tàn binh đại khái năm ngàn người vốn dĩ lệ thuộc dưới trướng Phùng Khải Trạch, lúc này cũng đang hô to trở về chính nghĩa, ra sức chém giết về phía Lý Tế Chi bên này —— lúc trận chiến ở thung lũng Lâm Hà, thứ mà Phùng Khải Trạch luôn lo lắng sợ hãi, chính là sự trở giáo của nội gián trong quân đội, nhưng mà trận đại chiến đó, nội ứng của Hắc Kỳ thủy chung chưa từng xuất hiện, nhánh tàn binh này trở về chỗ Lý Tế Chi, lại được chỉnh đốn đội ngũ, không ai ngờ tới được lại phản pháo lúc này.
Hơn hai mươi vạn người chém giết cả một buổi sáng, đến hiện tại, cuối cùng đã thành một đống hỗn loạn, loạn đến mức không thể nào loạn hơn được nữa. Vào ngay canh giờ của giữa trưa, Lý Tế Chi nhìn thấy một màn kịch hư ảo khó lường nhất trong cả cuộc đời của hắn, lấy sự trở giáo của Thang Định Nghi làm bước ngoặt, trong mười bảy vạn đại quân, binh sĩ lâm trận đào ngũ do bị tướng lĩnh xúi giục lên tới hai vạn người, phản chiến quy mô lớn, quy mô nhỏ và chính biến khiến quân đội của hắn trong chớp mắt bị đục thành cái sàng, đồng thời phá vỡ quân tâm của hơn mười vạn đại quân.
Lý Tế Chi hai mắt đỏ ngầu, suất lĩnh hai vạn tinh nhuệ trực hệ dưới trướng ra sức xông giết. Không lâu sau đó, chất nhi Lý Huyền Ngũ cũng mang theo quân đội dưới trướng đến. Ba vạn quân đội này xung đột trên chiến trường, tương ứng với nó, là sự tan tác và ly tán của mười mấy vạn đại quân. Hắc Kỳ quân, Quang Vũ quân từ phía sau truy sát tới, toàn bộ chiến trường kéo dài mười mấy dặm, từ mé tây kéo dài qua Đại Danh phủ, binh sĩ trực hệ của Lý Tế Chi bị truy sát cả một đường, mãi cho đến bên bờ Hoàng Hà của mé tây nam Đại Danh phủ.
Lúc chạng vạng tối, hơn một vạn năm ngàn binh sĩ bị vây khốn bên bờ Hoàng Hà, thử dựa vào nơi hiểm yếu chống đỡ, trong sự tiến công thảm liệt sau đó, một lượng lớn quân đội bị giết tới nỗi trước chen sau ép, đẩy xuống Hoàng Hà. Lý Tế Chi được đám người chất nhi, thân vệ bảo vệ vào giữa, đến lúc này, tinh thần hắn đã mất, không ngừng lắc đầu, chỉ nói.
- Không thể nào, không thể nào......
Nếu như Hắc Kỳ quân ngay từ đầu có nhiều gian tế như vậy, trận chiến này căn bản không thể nào tiến hành đến trưa.
Nhưng mà hết thảy những chuyện này chung quy đã xảy ra trước mắt hắn.
Trước lúc này, hắn đã là chư hầu thống trị một phương trên mảnh đất Trung Nguyên, trong thiên hạ này, hắn vốn nên là người hạ cờ trên ván cờ, nhưng cùng với sự bùng phát của chiến tranh, đại quân mười bảy vạn tinh nhuệ của hắn, đối mặt với sự tiến công của năm vạn người, tan tác chỉ trong một thời gian ngắn ngủi.
Khó có thể tưởng tượng trước lúc này trong quân đội của hắn có bao nhiêu người lung lay, khi trận chiến không có chỗ cho sự khoan nhượng này diễn ra, nội ứng của Hoa Hạ quân đã hoàn thành công việc xúi giục những người đang dao động.
Ánh chiều đang buông xuống, Hoa Hạ quân bắt đầu khuyên hàng, Lý Tế Chi toàn thân dính đầy vết máu và bụi bặm nâng đại đao lên, không muốn đầu hàng. Nghênh đón đội thân vệ của hắn là đạn pháo bắn tới, Lý Tế Chi bị một phát đạn pháo đánh ngã xuống đất, hắn lảo đảo đứng lên, vung vẩy đại đao xông tới quân nhân Hoa Hạ giết tới, đối phương chém hắn lăn xuống đất.
- Đã nói với các ngươi rồi, người lớn đánh trận —— trẻ nhỏ cuốn xéo ——
Trên Hoàng Hà của giờ khắc này, vô số thi thể theo sóng nước cuồn cuộn, khói lửa bên ngoài Đại Danh phủ vẫn chưa dừng lại. Hôm đó, cách thời điểm tiên phong của Hoàn Nhan Tông Bật đến chỉ còn có mấy ngày, nhưng sự tan tác của mười bảy vạn đại quân này, cũng nhất định kinh động ánh mắt của tất cả mọi người trong thời gian mấy ngày đó.
Thời gian trở lại hơn hai mươi ngày trước, Vương Sơn Nguyệt tụ họp với Chúc Bưu của Hoa Hạ quân trên sườn núi, mang tới một chủ đề nguy hiểm.
- Ta có một kế hoạch liều mạng, hôm nay mang tới cho ngươi.
- ......
- Từ khi Nữ Chân nam hạ, Trung Nguyên muôn ngựa im tiếng đã được mấy năm rồi. Ta muốn đoạt Đại Danh phủ, gây ra chút phiền toái cho người Nữ Chân, nhưng phiền phức nhỏ như vậy sợ rằng vẫn không đủ để phấn chấn nhân tâm, cũng không thể xác định khiến người Nữ Chân lưu lại Đại Danh......Hắc Kỳ có vô số nội ứng, giúp ta xử lý Lý Tế Chi trước.
- ......Hoa Hạ quân có nội ứng, nhưng nội ứng cũng không phải thần tiên, Lý Tế Chi có vô năng đến mức nào đi nữa, mười bảy vạn người bày ra đó, khá khó khăn.
- Ngươi giúp ta xử lý Lý Tế Chi, ta sẽ không để ngươi giúp giữ Đại Danh.
- ......Ngươi đích thực không cần mạng nữa.
- ......Những năm này, Lý Tế Chi, người Nữ Chân ngày càng tàn bạo, nhưng người phản kháng càng ngày càng ít. Lần này Nữ Chân nam hạ, sẽ không để lối thoát cho Vũ triều nữa, là đất đai Trung Nguyên nhưng lại chẳng có bao nhiêu người dám ra tay, cho dù các ngươi bắt được Lưu Dự, trả thiên hạ cho Vũ triều......Đậu Minh Đức trại chủ trại Hoàng Xà, một nhà từ trên xuống dưới bị người Nữ Chân giết chết, trước mắt cũng đã không dám châu chấu đá xe, Hôi Sơn Nghiêm Kham, nữ nhi bị người Kim quốc bắt đi dày vò rồi giết chết, ta đến nhờ hắn giúp đỡ, hắn không tin ta. Nếu như chúng ta có thể đánh tan Lý Tế Chi, có thể giữ chân quân đội Nữ Chân ở Đại Danh phủ, cứ thêm một ngày, bọn họ sẽ có thêm một phần lòng tin......Ninh Nghị nói đúng, cứu thiên hạ, phải nhờ người thiên hạ, chỉ dựa vào chúng ta là không đủ.
Lúc nói đến đây, là thời điểm sao đầy trời, Vương Sơn Nguyệt một mái tóc dài, dung mạo như nữ tử, trong ánh mắt lại như đang nung nấu hy vọng lạnh lùng. Chúc Bưu lại càng thêm hiểu được, với sự gầy dựng của Hoa Hạ quân mấy năm nay, dốc hết toàn lực đánh tan Lý Tế Chi cũng không phải là không có khả năng, nhưng mà đánh tan Lý Tế Chi rồi, ai sẽ trông coi Đại Danh phủ, không có Lý Tế Chi trông coi Đại Danh phủ thì người tới chỉ có thể là quân đội của Nữ Chân.
Nhưng người nhà họ Vương xưa nay là như vậy. Hơn hai mươi năm trước, người Liêu nam hạ, Vương Kỳ Tùng suất lĩnh nam đinh toàn gia đối kháng với quân đội Nữ Chân, bị giết hết sạch, lão nhân bị lột da phơi thây, lúc hạ táng hài cốt đều không đầy đủ. Bây giờ, nam đinh còn lại duy nhất của Vương gia cũng phải đi trên con đường này.
- Ngươi giúp ta giết Lý Tế Chi.
Hắn nói như vậy.
- Ta sẽ giữ vững Đại Danh phủ......thành một Thái Nguyên khác!
Tới hôm mười một tháng tám đó, đại quân của Lý Tế Chi tan tác như tuyết lở dưới thế công ác liệt, Quang Vũ quân hợp nhất chút ít quân đội, tiếp quản quân nhu, nhưng đối với phần lớn người không thể tin tưởng, vẫn thả cho bọn họ rời khỏi sau khi tuyên truyền. Ngày mười ba tháng tám, bèn có mấy trăm người đến từ trại Hoàng Xà tới Đại Danh phủ, sau đó mỗi ngày đều có từng nhóm người ngựa đi tới, được Quang Vũ quân thu nạp, mãi cho đến mười sáu tháng tám, kỵ binh của Hoàn Nhan Tông Bật đẩy tới trong vòng trăm dặm của Đại Danh phủ, nghĩa sĩ lần lượt tới Đại Danh phủ đã lên tới sáu ngàn người, những người này hoặc là mất đi người nhà dưới ngọn đồ đao của người Nữ Chân, hoặc là lòng mang đại nghĩa, chí sĩ những năm qua bị Nữ Chân áp bức đến bực bội khó giải tỏa, bọn họ đa phần đều hiểu, đã vào Đại Danh phủ, tiếp theo rất khó để ra ngoài.
Hoa Hạ quân rời khỏi Đại Danh phủ.
Mười lăm trăng sáng mười sáu trăng tròn, đêm hôm ấy, Chúc Bưu trong đội ngũ cuối cùng rời khỏi. Quay đầu nhìn Đại Danh phủ, Vương Sơn Nguyệt đứng trên đầu thành mỉm cười vẫy tay, áo mũ như tuyết, thắt lưng phấp phới. Lúc này, mùa thu đã vào sâu, sông Hoàng Hà ở phía nam vẫn chảy xiết, những gì chất chứa trong cô thành dưới ánh trăng chiếu rọi là một giấc mơ hùng tráng không gì sánh được.
Ta sẽ ngăn chặn Nữ Chân, càng lâu càng tốt.
Cho đến khi......
......thắng lợi đến.