Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1032 - Chương 1032: Thiên Địa Phong Vũ, Vô Mộng Nhân Gian 1

Chương 1032: Thiên địa phong vũ, vô mộng nhân gian 1 Chương 1032: Thiên địa phong vũ, vô mộng nhân gian 1

Lâu Thư Uyển không ngừng lại trong cảm xúc yếu đuối quá lâu.

Tưởng nhớ quá khứ có thể khiến lòng người trong sạch, nhưng quay đầu lại, người trải qua áp lực nặng nề sống và chết vẫn phải tiếp tục đi trên con đường trước mắt. Có lẽ bởi vì những năm gần đây chìm trong tửu sắc dẫn đến tư duy chậm chạp, Lâu Thư Hằng không thể bắt lấy cơ hội hiếm hoi này châm chọc mỉa mai muội muội, đây cũng là lần cuối hắn nhìn thấy Lâu Thư Uyển yếu đuối.

Hai ngày từ đây về sau, tin đại chiến sắp đến lan tràn trong địa bàn Tấn Vương, quân đội bắt đầu điều động, Lâu Thư Uyển một lần nữa vùi đầu trong công tác hằng ngày bạn rộn.

Vũ Kiến Sóc năm thứ chín, ngày hai mươi lăm tháng chín, sứ giả của Tấn Vương Điền Thực rời đi Uy Thắng, chạy hướng Nữ Chân Tây Lộ đại quân đã vượt qua Nhạn Môn Quan, sắp khai chiến với Vương Cự Vân đại quân, đồng thời hịch văn Tấn Vương tuyên chiến với Nữ Chân, kêu gọi tất cả dân chúng Trung Nguyên chống cự Kim quốc xâm lược đã phát tán khắp thiên hạ.

Bươm bướm nhào về phía lửa.

Sinh linh đồ thán, sơn hà bị chiếm đóng. Sau hơn mười năm Nữ Chân xâm nhập Trung Nguyên, thế lực Tấn Vương luôn co cụm rốt cuộc ở thời khắc không thể tránh né này dùng hành động chứng minh xương cốt máu thịt của người Hán.

Hịch văn kháng Kim khiến người mạnh mẽ khẳng khái, cũng kích phát đại thế phản kháng trong phạm vi Trung Nguyên. Địa bàn Tấn Vương vốn hẻo lánh, nhưng trong mười năm Kim quốc xâm nhập phía Nam, tất cả nơi phì nhiêu giàu có và đông đúc đều bị chiếm đóng, dân chúng lầm than, trái lại ngược lại vùng đất này có quyền hành chính tương đối độc lập, hơi thái bình. Hiện giờ dân chúng sinh sản dưới trướng của Tấn Vương đã nhiều hơn tám trăm vạn, khi biết quyết định của bên trên, có người trong lòng dâng lên nhiệt huyết, cũng có người thê lương hoảng sợ. Đối diện kẻ địch lớn như Nữ Chân, mặc kệ bên trên suy xét cỡ nào thì đều cược hết sinh hoạt, mạng sống của hơn tám trăm vạn người vào.

Có người đầu quân, có người di chuyển, có người chờ đợi người Nữ Chân đến thì thừa cơ giành một phen phú quý công danh. Trong nghị sự triều đình Uy Thắng, việc đầu tiên được quyết định trừ phát ra hịch văn còn có Tấn Vương Điền Thực thân chinh dẫn đội. Đối diện Nữ Chân cường đại, quyết định này của Điền Thực nằm ngoài dự đoán của người khác, chúng đại thần trong triều cố gắng khuyên bảo nhưng không có kết quả, đám người Vu Ngọc Lân, Lâu Thư Uyển cũng khuyên nhủ, đến đêm nay, Điền Thực mở tiệc riêng mời hai người Vu, Lâu. Lần đầu Điền Thực gặp hai người Vu, Lâu thì hắn còn là con cháu ăn chơi trác táng hai mươi mấy tuổi, có bá phụ Điền Hổ chăm sóc, xưa nay mắt cao hơn đầu, về sau theo Vu Ngọc Lân, Lâu Thư Uyển đến Lữ Lương Sơn mới có chút giao tình.

Rồi thì thiên hạ loạn lớn, chính quyền của Điền Hổ yên phận trong dãy núi, trong khi đám con cháu thân thuộc Điền gia hoành hành vô kỵ thì tính tình của Điền Thực ngược lại yên lặng trầm ổn hơn, ngẫu nhiên Lâu Thư Uyển muốn làm chuyện gì Điền Thực đều sẵn lòng giúp đỡ. Cứ thế đến khi Lâu Thư Uyển, Vu Ngọc Lân, Hoa Hạ quân nổi khùng lên hủy diệt chính quyền Điền Hổ, Điền Thực đã trước một bước đứng bên phe đám người Lâu Thư Uyển, sau đó được đề cử thành Tấn Vương mới.

Đám người Lâu Thư Uyển, Vu Ngọc Lân có quan hệ khá tốt với Điền Thực, nhưng bảo họ đánh giá năng lực thì tự nhiên sẽ không cho điểm quá cao. Điền Hổ thành lập chính quyền Tấn Vương, ba huynh đệ xuất thân từ thợ săn, Điền Thực từ nhỏ thân thể khỏe mạnh, có sức lực nhưng chưa tới mức cao thủ hàng đầu, thời trẻ gặp gỡ nhân vật kinh tài tuyệt diễm, từ nay tĩnh dưỡng thu giấu mũi nhọn, tuy nhạy bén đứng thành hàng nhưng không phải nhân vật có nhiệt huyết quyết đoán. Điền Thực nhận vị trí của Điền Hổ đã hơn một năm, không ngờ đột nhiên quyết định thân chinh để ngăn Nữ Chân, thật sự khiến người cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng đối với việc này thì Điền Thực không kiêng dè gì trước mặt hai người.

- Về việc thân chinh, trên triều đình bàn tán xôn xao, đối diện Nữ Chân thế tới rào rạt, trốn ra sau mới là lẽ phải, xông lên trước là tên ngốc. Thoạt nhìn bổn vương không phải kẻ ngốc, nhưng nguyên nhân thật sự thì chỉ có thể lén nói với hai vị.

Tiệc riêng của Điền Thực đặt ở vườn hoa chỗ cao trong Thiên Cực cung, từ ban công sân này nhìn xuống, Uy Thắng ngựa xe như nước, cảnh đêm như tranh.

Điền Thực chắp hai tay sau lưng, cười thở dài:

- Người Nữ Chân đánh tới, có thể làm lựa chọn chỉ có hai cái, hoặc là đánh, hoặc là hòa. Điền gia là liệp hộ, khi bổn vương còn nhỏ chưa từng đọc sách, nói thật một câu, nếu thật sự có thể hòa thì bổn vương cũng muốn lắm. Sư phụ kể chuyện đã nói rằng đại thế thiên hạ xoay vòng cách năm trăm năm, vận thế của Vũ triều đã đi thì thiên hạ thuộc về người Nữ Chân, hàng Nữ Chân, trốn trong Uy Thắng, làm vương gia thái bình từ đời này đến đời khác cũng thích chứ! Nhưng mà, không làm được.

Điền Thực lắc đầu, nói:

- Bổn vương và Lâu cô nương lần đầu tiên cộng sự, đi Lữ Lương Sơn tỷ võ kén rể, ở rể Huyết Bồ Tát gì đó, lúc ấy gặp nhiều nhân vật anh hùng nhưng bổn vương chưa có tự giác. Về sau Ninh Lập Hằng giết vua, chuyển chiến Tây Bắc, bổn vương lúc ấy vừa sợ vừa kinh, Tấn Vương tầm thường có đáng là gì, khi đó nếu ta chọc giận hắn thì đã sớm mất đầu. Ngay từ đầu ta đã nhìn ý tưởng của những đại nhân vật này, rồi bắt đầu đọc sách, nghe người ta kể chuyện, từ xưa đến nay cái gọi là nhân từ đều là giả. Người Nữ Chân mới quản Trung Nguyên, không đủ lực lượng nên mới nương tay. Tấn Vương gì đó, chờ thiên hạ đã định, với sự hung tàn của người Nữ Chân chỉ e nguyên mạch Điền thị chết hết. Trong chư hầu vương làm gì có chỗ cho ngươi và ta?

Vẻ mặt của Điền Thực vẫn còn kiệt ngạo của năm đó, nhưng trong ngữ khí trào phúng chất chứa chút vô lực, nói xong lời này, hắn đi đến lan can ban cồng, đứng lên trên lan can. Lâu Thư Uyển và Vu Ngọc Lân hết hồn vội bước lên.

Điền Thực khoát tay với phía sau:

- Bá phụ tính tình hung tàn, không bao giờ tin ai, nhưng bá phụ có thể từ một tên cướp núi đi tới bước này tất nhiên có ánh mắt. Vu tướng quân, Lâu cô nương, các ngươi đều biết Nữ Chân tiến Nam, tuy mảnh địa bàn này rồi sẽ phải thần phục, nhưng bá phụ vẫn luôn có ý định khai chiến với Nữ Chân, là bởi vì tính tình của bá phụ trung nghĩa sao? Thật ra là vì bá phụ xem hiểu điểm này, thiên hạ loạn lớn mới có chỗ cho Tấn Vương, thiên hạ mà định thì không còn đường sống cho chư hầu, kiêu hùng.

Lâu Thư Uyển bước lên trước, nói một câu:

- Nhưng dù như vậy, bệ hạ cũng có thể trấn giữ ở bên trong.

- Trấn giữ ở bên trong, vậy Tấn Vương và Lưu Dự, thiên tử Vũ triều có gì khác nhau? Lâu cô nương, Vu tướng quân, các ngươi đều biết kết quả của đại chiến lần này sẽ là gì.

Điền Thực vừa nói vừa ngồi xuống lan can nguy hiểm:

- Hội đèn lồng Trung Nguyên đã tắt.

Gió núi thổi qua, phía trước là đèn đuốc xán lạn của thời đại này, lời nói của Điền Thực hòa vào ngọn gió giống như tiên tri điềm xấu, nhưng đối với ba người có mặt thì ai đều biết đây là sự thực sắp phát sinh.

- Trung Nguyên cũng có vài nơi giống như vậy, nhưng sau trận đánh này thì chẳng còn thành Uy Thắng nữa. Trước khi tuyên chiến, Vương Cự Vân lén gửi phong thư đến, các ngươi cũng xem rồi, Trung Nguyên không thắng nổi, Trung Nguyên không ngăn được Nữ Chân, Vương Sơn Nguyệt thủ Đại Danh là đập nồi dìm thuyền muốn kéo chậm bước chân của người Nữ Chân. Vương Cự Vân, một đám ăn mày không có cơm mà ăn, bọn họ cũng không ngăn nổi Hoàn Nhan Tông Hàn, chúng ta thêm vào cũng là một trận thua lớn. Nhưng hy vọng sau trận thua lớn này, người Giang Nam, Nam Vũ, thậm chí Hắc Kỳ cuối cùng có thể liều cá chết lưới trách với Nữ Chân, vậy thì tương lai mới có thể có một mảnh giang sơn cho người Hán.

- Nếu biết là thua lớn, chuyện có thể nghĩ là làm sao di chuyển và tập hợp lại, đánh không lại thì trốn, đánh thắng được liền đánh. Bị đánh bại thì rút vào núi, người Nữ Chân đi qua rồi mình cắt hậu phương của nó. Ta có thể dốc hết gia sản của Tấn Vương vào, nhưng sau tám năm, mười năm, nếu người Nữ Chân thật sự thua thì thiên hạ này sẽ có tên của ta, có lẽ sẽ cho ta một vị trí.

- Một con đường là thần phục Nữ Chân, hưởng phúc mấy năm, mười mấy năm, bị giết như mổ heo, có lẽ còn thối tha vạn năm. Ngoài ra chỉ còn một đường là trong chín chết một sống giết ra con đường, nên chọn như thế nào? Chọn con đường thứ hai thật ra khiến ta rất sợ hãi.

Điền Thực quay đầu cười với hai người, ánh mắt lạnh lùng quyết tuyệt:

- Nhưng nếu phải đập nồi bán sắt, ta trấn giữ ở trong và dẫn quân thân chinh là hai thanh danh hoàn toàn khác nhau. Một là ta trấn trận, người ở bên dưới càng có tin tưởng, thứ hai thì . . . Vu tướng quân, nàng yên tâm, ta sẽ không chỉ huy lung tung, nhưng ta đi theo quân đội, thua thì cùng nhau trốn, ha ha!

Vu Ngọc Lân cũng nở nụ cười.

Điền Thực cười một lúc thì dừng lại:

- Nhưng con đường của ta trong tương lai sẽ không giống nhau. Có gan mới làm giàu, Ninh Nghị nói cho ta biết đạo lý, có vài thứ ngươi phải cược cả mạng sống mới lấy được. Lâu cô nương, tuy nàng là nữ nhân nhưng những năm gần đây ta lại càng bội phục nàng, sau khi ta và Vu tướng quân đi, làm phiền nàng trấn giữ trung ương. Tuy có nhiều việc nàng luôn làm tốt hơn ta, có lẽ nàng cũng đã suy nghĩ rõ ràng, nhưng làm vương thượng, có vài lời bằng hữu tốt như chúng ta lén tâm sự.

Lâu Thư Uyển chắp tay vái:

- Xin vương thượng cho biết.

- Đánh với người Nữ Chân xét cho cùng là vì mang tiếng thơm, nhưng có quá nhiều người không muốn thanh danh. Uy Thắng, ta không dám ở lại nữa, sợ nửa đêm bị người kéo ra ngoài giết, đi với quân đội thì ta càng yên dạ hơn. Lâu cô nương, nếu nàng ở lại đây, đừng khách khí với kẻ đáng giết.

Ánh mắt của Điền Thực lộ ra sát khí:

- Dù sao là phải đập nồi bán sắt, địa bàn Tấn Vương tùy nàng xử lý, có vài lão già không đáng tin cậy, dám xằng bậy thì tru cửu tộc của họ! Chiêu cáo thiên hạ cho bọn họ bêu danh tám đời! Chuyện hậu phương, dù liên can tới phụ thân của ta thì nàng . . . hãy cứ buông tay làm!

Lúc trước thế lực Tấn Vương chính biến, ba huynh đệ Điền gia, Điền Hổ và Điền Báo bị giết, còn lại Điền Bưu vì là phụ thân của Điền Thực nên bị giam lỏng. Tác chiến với người Nữ Chân, phía trước liều thực lực, phía sau liều lòng người và hoảng sợ. Bóng ma của Nữ Chân đã bao phủ thiên hạ hơn mười năm, tất nhiên có kẻ không muốn bị hy sinh trong trận loạn lớn này, thậm chí có rất nhiều người như vậy. Cho nên ở vùng đất Trung Nguyên đã biến động mười năm này, cục diện dựng cờ khởi nghĩa người Nữ Chân có lẽ phức tạp hơn mười năm trước nhiều.

Lâu Thư Uyển chỉ gật đầu.

- Ta biết trong tay Lâu cô nương có người, Vu tướng quân cũng sẽ để lại người, còn người trong cung, ai dùng được thì tùy nàng phân phối. Nhưng quan trọng nhất là Lâu cô nương, chú ý an toàn của bản thân, đi đến bước này, không chỉ có một, hai người muốn giết nàng. Con đường gập ghềnh mà dài, ba chúng ta . . . đều trân trọng bà nội nó!

Điền Thực ngồi trên ban công cao cao phất tay.

Con người chỉ có thể đi theo đại thế.

Đi ra Thiên Cực cung, Lâu Thư Uyển nhìn Uy Thắng phồn hoa, nhớ tới câu nói này.

Bình Luận (0)
Comment