Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1031 - Chương 1031: Bánh Xe Nghiền Nát 7

Chương 1031: Bánh xe nghiền nát 7 Chương 1031: Bánh xe nghiền nát 7

Lâu Thư Uyển ngủ không quá sâu, tuy đã định phương hướng cho việc lớn rồi, nhưng kế tiếp phải đối mặt con đường giống như xuống suối vàng, cái chết có lẽ gần ngay trước mắt. Đầu óc Lâu Thư Uyển ù đặc, mơ hồ nhìn thấy nhiều hình ảnh quá khứ, tất cả đều đến từ Ninh Nghị, Vĩnh Lạc triều giết vào thành Hàng Châu, lật tung tất cả sinh hoạt trong quá khứ của nàng. Ninh Nghị bị mắc kẹt trong đó, từ tù binh mở ra một con đường, thư sinh kia từ chối và nhẫn nhịn, dù hy vọng nhỏ nhoi đến mấy cũng chỉ làm ra lựa chọn chính xác. Nàng mãi dõi theo hắn . . . Hắn đi vào cổng lớn Lâu gia, vươn tay ra kéo cung nỏ, rồi đi qua sảnh lớn, một tay lật tung bàn . . .

Bây giờ Lâu Thư Uyển cũng đang đi con đường hẹp này, bao nhiêu năm qua đôi khi nàng cảm thấy trái tim của mình đã sớm chết, nhưng vào giây phút này, trong đầu nàng nhớ tới bóng dáng kia, kẻ đầu sỏ khiến nàng ban đầu làm ra rất nhiều quyết định. Lần này có lẽ nàng sẽ chết, khi tất cả điều này vô cùng chân thực nghiền ép lăn tới gần, nàng chợt phát hiện mình chỉ tiếc nuối vì . . . không thể gặp mặt hắn một lần.

Đầu óc ù đặc, thân thể rã rời chỉ mới hồi sức một chút, nhưng Lâu Thư Uyển không ngủ nổi nữa, nàng sai người lấy nước rửa mặt, đi dạo trong sân rồi đi ra ngoài, đến cái sân tiếp theo. Nữ hầu theo ở phía sau, bốn phía yên tĩnh, hậu viện biệt thự của đại tướng quân không có bao nhiêu người, Lâu Thư Uyển lúc đi lúc ngừng trong một cái sân. Giữa sân có một cây Loan*, cuối thu đung đưa lá cây, trái giống như đèn lồng rớt xuống đất.

(*) Tên tiếng Anh Koelreuteria paniculata (tra google rồi mà không biết bên Việt gọi nó là cây gì nữa).

- Lâu cô nương.

Có người đứng ở cửa sân gọi Lâu Thư Uyển, đánh thức nàng đứng thẫn thờ dưới cây.

Lâu Thư Uyển quay đầu nhìn lại, đó là một nam nhân áo xanh trạc bốn mươi tuổi, mặt mũi đoan chính nho nhã, trông hơi nghiêm nghị.

Lâu Thư Uyển theo bản năng chắp tay:

- Tằng phu tử, không ngờ gặp ở đây.

- Không ngờ Lâu cô nương sẽ ở đây lúc này.

Tằng phu tử tên là Tằng Dư Hoài, đại nho có chút tiếng tăm trong thế lực Tấn Vương. Lâu Thư Uyển từng tiếp xúc với Tằng Dư Hoài, nhưng không quen lắm. Tằng Dư Hoài là một nho giả cực kỳ nghiêm túc, lúc này chắp tay chào hỏi nhưng trong mắt không có chút gì thân thiết. Lâu Thư Uyển quyền cao chức trọng, trong ngày thường tiếp xúc những thư sinh này với thái độ hiền hòa, lúc này tư duy trì độn khó mà đoán được Tằng Dư Hoài ở đây làm cái gì, có chuyện gì.

- Lâu cô nương luôn ẩn hiện trong phủ đệ của Vu đại nhân, như vậy tổn hại danh dự, Tằng mỗ cho rằng nên chú ý một chút.

Tằng Dư Hoài cung tay, nghiêm túc nói câu này.

Không ngờ đối phương vừa mở miệng đã phê bình, Lâu Thư Uyển chững lại một lúc rồi khóe môi cong lên:

- Phu tử nói đúng, tiểu nữ nhân sẽ chú ý. Nhưng thánh nhân từng nói quân tử bằng phẳng, chuyện giữa ta và Vu tướng quân thật ra . . . không liên quan gì người ngoài.

Nàng miệng lưỡi bén nhọn, là thuận miệng mỉa mai và phản bác.

Tằng Dư Hoài vẫn chắp tay nói:

- Lời đồn tổn thương người, chuyện danh dự tốt nhất nên cẩn thận chút.

Người này thật khiến người ta ghét, trên mặt Lâu Thư Uyển vẫn giữ nụ cười, đang định nói chuyện bỗng nghe đối phương nói tiếp:

- Mấy năm nay Lâu cô nương hết lòng hết sức vì nước vì dân, thật sự không nên bị lời đồn gây tổn thương.

- A . . .

Lâu Thư Uyển sửng sốt:

- Tằng . . .

Tằng Dư Hoài vẫn giữ biểu cảm nghiêm túc, nhưng mắt trong veo không chút giả dối:

- Tuy người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, nhưng có một số việc sự đời không công bằng. Những năm trước Tằng mỗ từng hiểu lầm Lâu cô nương, mấy năm nay nhìn việc mà cô nương làm mới biết Tằng mỗ và người đời từng rất nông cạn. Những năm gần đây, Tấn Vương cai quản có thể chống đỡ phát triển đến nay toàn dựa vào cô nương ở phía sau chống đỡ. Uy Thắng bây giờ thông suốt bốn phương, trong khoảng thời gian này, người từ phía đông, phía bắc đi ra từ trong núi cũng chứng minh việc Lâu cô nương làm mấy năm qua hiếm có.

Lâu Thư Uyển ngẫm nghĩ nói:

- Thật ra . . . Trầm chu trắc bạn thiên phàm quá, bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân*. Thứ Tằng phu tử nhìn thấy biết đâu không phải là chuyện tốt gì thì sao?

(*) Bài thơ Hán, có ý nghĩa là thế lực mới sinh sắc bén không thể đỡ.

Tạm giải nghĩa: Bên cạnh thuyền nặng (chìm) có nhiều thuyền lướt qua, bên cạnh cây bệnh có nhiều cây cối tươi tốt.

- Tằng mỗ đã biết tin Tấn Vương nguyện ý xuất binh, Tằng mỗ muốn cảm tạ Lâu cô nương về chuyện này.

Tằng Dư Hoài chắp tay cúi gập người:

- Lấy thân đau bảo vệ biên cảnh và an dân đã là công đức to lớn. Nay thiên hạ sắp lật nghiêng, Lâu cô nương có thể bôn ba giữa trái phải rõ, lựa chọn con đường lớn quốc gia việc lớn. Vô luận kế tiếp gặp phải điều gì, trăm nghìn vạn người Hán dưới quyền cai trị của Tấn Vương đều nợ Lâu cô nương một lần vái tạ.

- A . . .

Đối phương nói chuyện nghiêm trang như thế khiến Lâu Thư Uyển không đáp lời được.

Thư sinh kỳ lạ này vẫn nói tiếp:

- Thật ra từ mấy năm trước Tằng mỗ dần chú ý sự bất phàm của Lâu cô nương, vài lần gặp gỡ nhưng không một lần nói chuyện sâu. Tằng mỗ chú ý thấy dường như Lâu cô nương bị tổn thương trong tim nên không câu nệ tiểu tiết, cho dù làm ra nhiều chuyện cũng không muốn người ngoài biết. Tằng mỗ bị lún vào trong đó, sinh lòng ngưỡng mộ với Lâu cô nương . . .

- . . .

- Lâu cô nương tất nhiên không biết những chuyện này, Tằng mỗ cũng biết lúc này mở miệng có chút mạo muội, nhưng từ lúc buổi chiều biết trong khoảng thời gian này Lâu cô nương bôn ba, việc làm của cô nương khiến lòng Tằng mỗ kích động khó mà kiềm nén. Lâu cô nương, Tằng mỗ tự biết mình lỗ mãng, nhưng Nữ Chân sắp đến, Lâu cô nương, không biết Lâu cô nương có nguyện ý . . .

Vẻ mặt của Tằng Dư Hoài nghiêm túc, ngày thường hắn là vị đại nho có tu dưỡng, lúc này giống như đang bình tĩnh trần thuật tâm trạng của mình. Lâu Thư Uyển chưa từng gặp chuyện như vậy, ngày xưa nàng lẳng lơ ong bướm, từng có quá khứ với nhiều thư sinh ở thành Hàng Châu, nho sinh thường ngày bình tĩnh giữ nếp cỡ nào thì trong riêng tư cũng sẽ sốt ruột khinh điêu, mất điềm tĩnh. Đến chỗ Điền Hổ, địa vị của Lâu Thư Uyển không thấp, nếu muốn chọn một người bên nhau suốt kiếp cũng không khó, nhưng nàng đã mất hứng thú, thường tự cho là quả phụ đen, nên ít có hoa đào dính vào.

Nho sinh trung niên trước mắt nàng thì khác, hắn nghiêm trang khích lệ, nghiêm trang trần thuật bày tỏ, nói ta có thiện cảm với nàng, tất cả điều này đều rất kỳ lạ, nhưng hắn không quá kích động, chỉ tỏ ra trịnh trọng. Người Nữ Chân sắp giết tới nơi, vì thể biểu đạt tình cảm này càng trịnh trọng hơn.

Giây phút này, Lâu Thư Uyển ba mươi sáu tuổi đứng dưới cây rợp lá vàng, hoa đèn lồng rơi đầy đất, hai tay đặt chồng lên nhau, hơi cúi người vái một cái, đây là lễ tiết cung nữ nàng đã lâu chưa dùng.

- Tằng phu tử, xin lỗi . . . Thư Yển . . .

Lâu Thư Uyển suy nghĩ một lúc:

- Đã nguyện dâng tấm thân này cho đất nước, không thể lại hứa hẹn cùng quân . . .

Lâu Thư Uyển nhủ thầm: Ta đang nói dối.

Tằng Dư Hoài tạm ngừng rồi nói:

- Ưm, Tằng mỗ lỗ mãng. Tằng mỗ đã quyết định ngày mai sẽ đi theo quân, hy vọng có thể cùng quân đội lên bắc. Người Nữ Chân sắp đến, ngày sau . . . nếu may mắn không chết, Lâu cô nương, hy vọng có thể gặp lại.

Lâu Thư Uyển lặng yên đứng đó, nhìn mắt của đối phương trở nên trong suốt, nhưng không còn lời nào để nói nữa.

Tằng Dư Hoài nói xong xoay người rời đi. Lâu Thư Uyển đứng dưới thân cây, ánh chiều tà rắc đầy tia sáng tráng lệ khắp bầu trời. Lâu Thư Uyển không thích Tằng Dư Hoài, tất nhiên càng không yêu, nhưng giây phút này, tiếng ù ù trong đầu của nàng đã ngừng.

Lâu Thư Uyển ngồi trên xe ngựa, chậm rãi xuyên qua chợ, xuyên qua thành phố đoàn người đông đúc, trở về nhà ở vùng ngoại ô thì đã là buổi tối, gió đêm thổi, nó xuyên qua đồng ruộng bên ngoài bay vào trong sân. Lâu Thư Uyển đi ngang qua sân, mọi thứ ở xung quanh in vào mắt nàng, đá lót đường màu xanh, tường đỏ ngói xám, điêu khắc và tranh cuộn trên vách tường, cỏ dại dưới hành lang. Lâu Thư Uyển ngừng lại ở vườn hoa, chỉ có rải rác vài đóa hoa vẫn nở rộ lúc cuối thu, các loại thực vật rậm rạp um tùm, mỗi ngày đều có người chăm sóc lâm viên. Lâu Thư Uyển không cần những thứ này, trước kia không thèm nhìn cái nào, nhưng chúng nó vẫn luôn tồn tại.

Lâu Thư Uyển ngồi cạnh bồn hoa yên lặng nhìn tất cả. Người hầu đốt đèn lồng treo dưới mái hiên Lãng Uyển, ánh sáng trăng chiếu xuống ao nước chính giữa vườn hoa, gió đêm thổi sóng gợn lăn tăn. Qua một lúc, Lâu Thư Hằng uống rượu say khướt từ bên kia đi tới, hắn đi vào cái chòi trên ao nước, trông thấy Lâu Thư Uyển thì sợ tới mức ngã xuống đất, có chút co quắp.

Qua một lúc, Lâu Thư Hằng mở miệng nói:

- Sắp đánh nhau.

Lâu Thư Uyển lẳng lặng nhìn Lâu Thư Hằng, không có nhiều phản ứng.

Lâu Thư Hằng nói tiếp:

- Người Nữ Chân sắp đến, sắp đánh nhau . . . đồ khùng . . .

- Đánh nhau . . .

- Đánh nhau . . .

Trong sân trầm mặc lâu thật lâu, Lâu Thư Hằng lăn qua lăn lại trong chòi rồi ngồi dựa vào cây cột, miệng lẩm bẩm. Từ lúc đến địa bàn của Hổ Vương thì Trung Nguyên vẫn luôn không yên ổn, nhưng bởi vì Lâu Thư Uyển leo lên rất nhanh, chiến tranh duy nhất mà hai huynh muội trải qua là trận khởi nghĩa Vĩnh Lạc triều và cuộc di chuyển sau đó, trong lòng Lâu Thư Hằng vẫn thấy hoảng sợ.

Không biết từ khi nào Lâu Thư Uyển đứng lên, bước tới, ngồi xuống cái ghế trong chòi, cách Lâu Thư Hằng rất gần, chỉ nhìn hắn. Lâu gia hiện giờ chỉ còn lại đôi huynh muội này, Lâu Thư Hằng không làm gì có ích, Lâu Thư Uyển vốn mong đợi hắn chơi nữ nhân để lại chút huyết mạch cho Lâu gia, nhưng sự thực chứng minh, chơi bời lâu dài khiến hắn mất đi năng lực này. Đã lâu rồi hai người mới hiếm hoi bình tĩnh ở cạnh nhau như vậy.

- Ca, bao nhiêu năm rồi?

- . . . A?

- Ca nhớ Hàng Châu không? Ta luôn nhớ nhưng mãi không thể nhớ ra, cho đến hôm nay . . .

Lâu Thư Uyển nhỏ giọng nói chuyện, dưới ánh trăng chiếu khóe mắt nàng ửng đỏ, nhưng có lẽ là ảo giác dưới trăng.

- . . .

- Đúng rồi, người Nữ Chân sắp đến . . . Phát sinh một ít sự tình, ca, chúng ta bỗng nhiên cảm thấy . . .

Lâu Thư Uyển tạm dừng một chút:

- Chúng ta sống rất hời hợt.

- A?

Âm thanh của Lâu Thư Hằng phát ra từ cổ họng, hắn không thể nghe hiểu.

- Ca, ta, đại ca, ta nhớ quá khứ, chúng ta đều quá hời hợt, quá hời hợt!

Lâu Thư Uyển khép mắt lại, nức nở, nàng nhớ tất cả hạnh phúc của thuở xưa, bọn họ hời hợt đối diện với mọi người, vui cũng tốt, sung sướng cũng tốt, cho nàng lưu luyến chìm trong các loại dục vọng cũng tốt, mãi khi nàng ba mươi sáu tuổi, nho giả kia nghiêm túc cúi đầu vái chào nàng, hắn nói: Việc ngươi làm vì nước vì dân khiến ta thích ngươi . . . Ta đã quyết định sẽ đi phía bắc . . .

Lâu Thư Uyển không thích người nọ, nhưng những thứ suy nghĩ lung tung trong óc bỗng dừng lại.

Nếu lúc thấy nàng, huynh trưởng có thể càng thêm trịnh trọng đối đãi thế giới này thì phải chăng mọi thứ đã có kết cục khác?

Lâu Thư Uyển ngồi trong chòi nghỉ mát nhìn Lâu Thư Uyển ở thế giới khác. Ánh trăng chiếu xuống, chiếu sáng quan sơn trập trùng, sông nước nghìn vạn dặm tràn ngập khói thuốc súng.

Thời gian kéo theo sức mạnh to lớn khó tả đẩy ký ức to lớn như núi lăn tới trước mặt nàng, nghiền nát quá khứ của nàng. Nhưng khi mở mắt ra thì đường đã cụt.

Nàng nhớ tới Ninh Nghị.

Ta còn chưa kịp trả thù ngươi . . .

Mà người Nữ Chân đến . . .

Bình Luận (0)
Comment