Lâm An phủ, cũng chính là chỗ thành Hàng Châu ban đầu, giữa năm Cảnh Hàn thứ chín, ngọn lửa dữ dội của khởi nghĩa Phương Lạp một dạo cháy lan đến tận đây, công phá phòng thành của Hàng Châu. Trong thời gian sau đó, nam tử tên Ninh Nghị đã từng dấn thân vào chỗ này, đối mặt với hiện trạng ăn bữa nay lo bữa mai, cũng sau này chứng kiến và tham dự rất nhiều chuyện, từng đối mặt với thủ lĩnh trong nghịch phỉ, cũng từng hành tẩu trên đường phố vào ca đêm với nữ tử chấp chưởng một phương, đến cuối cùng, lại hiệp trợ Văn Nhân Bất Nhị, từng nỗ lực gia tăng tốc độ tan rã của Phương Lạp để mở cửa lớn thành Hàng Châu lần nữa.
Cái tên này như một sự tồn tại cấm kỵ tại Lâm An hiện giờ, tuy rằng một bộ phận người có thể nghe được chuyện xưa này từ miệng Văn Nhân Bất Nhị, thỉnh thoảng được người khác nhớ tới nhắc tới, nhưng cũng chỉ mang đến những tiếng thổn thức hoặc cảm khái lặng lẽ trong thầm kín mà thôi.
Nam nhân từng vẫn có thể bất khuất tiến về phía trước trong hoàn cảnh cường địch vây quanh, không có gì cả như thế, lúc xem như đồng bạn, là khiến lòng người an tĩnh đến như vậy. Song khi có một ngày hắn trở thành kẻ địch, cũng đủ để khiến người từng chứng kiến thủ đoạn của hắn cảm thấy vô cùng bất lực.
Gió tuyết rơi xuống lại dừng, quay đầu nhìn thành trì phía sau, trên đường phố người qua lại như mắc cửi tuyết tích tụ không nhiều, khách thương tới lui, hài tử chạy nhảy tung tăng đuổi nhau đùa giỡn. Trên tường thành cũ, nữ tử khoác áo lông trắng như tuyết buộc chặt mũ trên đầu, giống như đang nhíu mày ngắm nhìn vết tích đã qua, thân ảnh từng quẩn quanh trên phố chợ này hơn mười năm về trước đó, dùng cái này để nhìn rõ sự ẩn nhẫn và hung ác mà hắn có thể phá cục trong nghịch cảnh như vậy.
Phía sau cách đó không xa, tin tức hồi báo cũng luôn vang lên trong gió.
- ......Sự tình phát sinh khẩn cấp, bên phía Triệu tướng gia bắt người là vào mười sáu tháng mười, Lý Lỗi Quang đền tội, chứng cứ rành rành, quân tư tây nam bên hắn ăn chặn tham ô đại khái là hơn ba vạn bảy ngàn lượng, sau đó khai ra Vương Nguyên Thư cùng với quản gia Thư Đại trong phủ Vương Nguyên Thư......Vương Nguyên Thư lúc này đang bị đám người Hàn Lâm Thường Quý vạch tội, trên bản tấu vạch tội hắn cậy quyền thế của tỷ phu chiếm ruộng đất gây hại một phương, trong đó cũng có chút ngôn từ, ý khá ám chỉ Tần đại nhân......ngoại trừ chuyện này, mượn Lý Lỗi Quang làm thuốc dẫn, vấn đề trên một mạch liên quan đến quân vụ hậu cần trước đó ở tây nam, Triệu tướng đã bắt đầu nhúng tay vào......
- Cho nên Tần Cối lại lần nữa xin nghỉ......ông ta ngược lại không biện giải.
Trưởng công chúa bình tĩnh nói một câu, ánh mắt nhìn xuống dưới thành, cũng không dời đi.
Những ngày qua tới nay, khi nàng vứt bỏ ảo tưởng đối với thân ảnh kia, mới có thể hiểu hơn sự tàn nhẫn khi đối phương ra tay với kẻ địch. Cũng có thể hiểu hơn sự tàn khốc và dữ dội của trời đất thế đạo này.
- Tần đại nhân chưa từng giải thích, nhưng mà, người bên dưới cũng vô cùng sôi nổi, những ngày này có thể đã xảy ra mấy vụ án mạng trong âm thầm, có điều chuyện xảy ra đột ngột, bên phía quân đội không tiện giơ tay ra cho lắm, chúng ta cũng không thể ngăn chặn.
- Không ngăn chặn chính là không có chuyện, cho dù thật sự có chuyện này, cũng chỉ có thể chứng minh Tần đại nhân thủ đoạn lợi hại, là người làm nên chuyện......
Nàng nói một câu như thế, đối phương bèn không tiện trả lời nữa, qua một hồi lâu, mới thấy nàng quay đầu lại.
- Văn Nhân, ngươi nói, hơn mười năm trước Ninh Nghị sai Mật Trinh Tư tra vị Tần đại nhân này, là cảm thấy ông ta là người tốt? Hay là người xấu đây?
Đang nói chuyện trên tường thành cũ lúc này, đương nhiên chính là Chu Bội và Văn Nhân Bất Nhị, thời gian buổi triều sớm đã qua, các quan viên hồi phủ, trong thành trì xem ra vẫn phồn hoa như cũ, lại là một ngày náo nhiệt bình thường, cũng chỉ có người biết nội tình, mới có thể cảm nhận được sóng ngầm cuồn cuộn trên dưới triều đình mấy ngày qua.
Sự bắt đầu của tranh đấu chính trị lớn thường đều sẽ như vậy, đôi bên ra chiêu, thăm dò, chỉ cần có một chiêu trúng, sau đó chính là bạo phát như tuyết lở. Chẳng qua trước mắt cục diện đặc thù, hoàng đế giả câm vờ điếc, thế lực phe mình nhất cử nhất động đều có ảnh hưởng chưa từng bày tỏ thái độ rõ ràng, viên đạn chỉ là lên nòng, thuốc súng vẫn chưa được đốt.
Sự tình khá mỉa mai, bất luận cách nghĩ ban đầu của con người thế nào, một khi cái giơ tay nhấc chân liên quan trên cao độ của ngàn vạn người, công bằng và chính nghĩa thường đều sẽ mất đi tư cách đo lường sự vật. Em vợ Tần Cối tên Vương Nguyên Thư, quản gia của Vương Nguyên Thư tên Thư Đại, bên dưới Thư Đại có một tên lâu la là Lý Lỗi Quang, Lý Lỗi Quang là một tên tiểu tham tướng phụ trách quân vụ hậu cần tây nam, năm ngoái tham ô ba vạn bảy ngàn lượng, Triệu Đỉnh ra tay, bằng chứng như núi, sau đó một mực cắn tới phía Vương Nguyên Thư.
Phối hợp với sự thất bại trước đó của tây nam, cũng như mấy bản tấu tố cáo trong triều đường trước khi bắt Lý Lỗi Quang, nếu như bên trên gật đầu ứng chiêu, vậy một trận thanh tẩy đối với Tần hệ sẽ bắt đầu. Triệu Đỉnh và Tần Cối có thù cũ, có trời mới biết còn có bao nhiêu chỗ xoay xở sớm đã chuẩn bị ở đó. Nhưng thanh tẩy hay không, điều cần xem xét trước giờ cũng không phải là tham ô.
Sau khi nam tiến, Triệu Đỉnh đã là đại diện cho phái cấp tiến chủ chiến, một mặt hắn phối hợp thái tử hô hào bắc phạt hăm hở tiến lên, một mặt cũng đang xúc tiến sự dung hợp của nam bắc. Mà phía Tần Cối là đại diện cho tập đoàn lợi ích do người nam cầm đầu, bọn họ quản lý dung hợp thượng tầng của hệ thống chính trị kinh tế Nam Vũ hiện giờ, nhìn qua tương đối bảo thủ, một mặt càng hy vọng dùng hòa bình để duy trì sự ổn định của Vũ triều, mặt khác, chí ít trên bản thổ, bọn họ càng nghiêng về lợi ích cơ bản của người nam, thậm chí một dạo bắt đầu phổ biến khẩu hiệu “người nam về nam, người bắc về bắc”.
Mỗi một phương hướng, đều là sự thể hiện của một nhóm lợi ích. Thực tế, giết chết Triệu Đỉnh cũng sẽ có phái chủ chiến thứ hai, bãi miễn Tần Cối cũng sẽ Trương Cối Hàn Cối bù vào, nhưng ngoài điều này ra, đương nhiên cũng có nhiều yếu tố khác có thể cân nhắc được.
Trong đó một cái đặc thù nhất, chính là vấn đề mà vừa nãy Chu Bội đưa ra.
Hơn mười năm trước, thời điểm Ninh Nghị vẫn đang làm việc trong Mật Trinh Tư, một bận từng điều tra Tần Cối lúc đó đã là Ngự Sử Trung Thừa.
Lúc đó Tần Cối và Tần Tự Nguyên theo lý mà nói là cùng họ cùng tông tộc, tư tưởng cách nhìn chính trị trên triều đường cũng tương tự —— tuy rằng phong cách làm việc của Tần Cối bề ngoài cấp tiến bên trong khéo đưa đẩy, nhưng trên cơ bản hô hào vẫn là tư tưởng chủ chiến quyết đánh đến cùng, càng về sau trải qua chiến bại và loạn ly mười năm, Tần Cối của hiện giờ mới càng nghiêng về chủ hòa, chí ít là trình tự chiến tranh phá tây nam trước chế ngự Nữ Chân sau. Điều này cũng không có vấn đề gì, suy cho cùng cái loại cách nghĩ đơn thuần thấy chủ chiến là nhiệt huyết sôi trào, thấy chủ hòa là ngoác giọng mắng chửi Hán gian, mới là hài tử thật sự.
Đoạn điều tra này của Ninh Nghị trong Mật Trinh Tư, khởi động được một khoảng thời gian, sau bởi Nữ Chân nam hạ, bỏ mặc không quản. Sau này khi được mấy người Văn Nhân Bất Nhị, Thành Chu Hải lấy ra xem kỹ lần nữa, mới cảm thấy ý vị sâu xa, với tính cách của Ninh Nghị, trù tính hai tháng, hoàng đế nói giết là giết luôn, từ hoàng đế trở xuống, lúc đó văn quan một tay che trời là Thái Kinh, võ tướng tung hoành một đời là Đồng Quán, hắn cũng chưa từng tập trung đặc biệt lên hai người này, ngược lại kẻ sau bị hắn một tát đánh tàn phế trên Kim Loan điện, chết khổ không thể tả. Tần Cối giữa rất nhiều nhân vật gây mưa gió này, có thể có bao nhiêu điểm đặc biệt chứ?
Sự thật chứng minh, Ninh Nghị sau này cũng chưa từng bởi vì thù riêng gì mà xuống tay với Tần Cối.
- ......Thiên hạ nhiều người như vậy, nếu đã không có thù riêng, tại sao Ninh Nghị chỉ chăm chăm nhìn vào mỗi mình Tần xu mật? Hắn là công nhận năng lực và thủ đoạn của vị Tần đại nhân này, muốn kết giao với ông ta, hay là sớm vì chuyện gì đó cảnh giác người này, thậm chí suy đoán khả năng tương lai có một ngày đối địch với ông ta? Tóm lại, có thể bị hắn chú ý tới, dù sao cũng nên có chút lý do......
- Vị Tần đại nhân này đích thực có chút thủ đoạn, theo tại hạ thấy, thủ đoạn của ông ta và Tần Tự Nguyên lão đại nhân, thậm chí cũng có chút tương tự. Có điều, nếu nói mười năm trước Ninh Nghị là nghĩ đến những chuyện này, khó tránh có chút gượng ép. Năm đó đại chiến lần thứ nhất ở Biện Lương kết thúc, Ninh Nghị tâm ý nguội lạnh, muốn rời kinh ẩn cư, sau khi lão đại nhân rơi đài, hắn ở lại một khoảng thời gian, cũng chỉ là sắp xếp đường lui cho mọi người, đáng tiếc chuyện vị đại phu nhân kia rơi xuống nước, triệt để chọc giận hắn, như vậy mới có lá mặt lá trái và mùng chín tháng sáu sau đó......
Văn Nhân Bất Nhị dừng một chút.
- Hơn nữa, hiện giờ vị Tần đại nhân này tuy rằng làm việc cũng có thủ đoạn, nhưng một số phương diện quá khéo đưa đẩy, biết khó mà lui. Năm đó tiên Cảnh Hàn đế thấy Nữ Chân khí thế hung dữ, muốn rời kinh nam thú, lão đại nhân dẫn theo quan viên toàn thành ngăn cản, vị Tần đại nhân này sợ là không dám làm vậy. Hơn nữa, sự chuyển biến quan điểm của vị Tần đại nhân này, cũng khá xảo diệu......
Hắn nói.
- Trước đó không lâu Chu Hải nói với ta về vị Tần đại nhân này, năm đó ông ta chủ chiến, mà tiên Cảnh Hàn đế làm vua khí phách hiên ngang, chưa từng chịu thua, tại vị mười bốn năm, mặc dù cũng có tì vết, nhưng điều luôn tâm niệm bận lòng, chung quy vẫn là thu hồi mười sáu châu Yến Vân, tiêu diệt Liêu quốc. Lúc đó Tần đại nhân làm ngự sử trung thừa, tố cáo vô số người, nhưng thủy chung cũng chú ý đến đại cục, tiên Cảnh Hàn đế coi ông ta là tâm phúc. Còn giờ đây......bệ hạ ủng hộ thái tử điện hạ chống phía bắc, nhưng trong lòng càng bận tâm hơn, vẫn là sự yên ổn của thiên hạ, Tần đại nhân cũng là trải qua sự nghiêng ngả của mười năm, bắt đầu nghiêng về giảng hòa với Nữ Chân, cũng vừa khéo hợp với tâm ý của bệ hạ......nếu nói Ninh Nghị hơn mười năm trước đã nhìn thấy vị Tần đại nhân này sẽ một bước lên trời, ừm, không phải không có khả năng, chỉ có điều vẫn có vẻ hơi kỳ quái.
- Đúng vậy.
Chu Bội ngẫm nghĩ rất lâu, mới gật đầu.
- Ông ta có được phụ hoàng tán thưởng hơn nữa, cũng chưa hẳn sánh được Thái Kinh năm đó......ngươi nói ý bên phía thái tử thế nào?
- Chuyện liên quan đến kinh thành, đã có tin nhanh truyền đi Tương Dương, còn về cách nghĩ của điện hạ, tại hạ không dám nói bừa.
- Sau khi lão đại nhân, Khang gia gia lần lượt ra đi, mấy người ngươi và Chu Hải vừa là hảo hữu, vừa là sư trưởng của hai tỷ đệ ta, không có gì là nói bừa hay không nói bừa cả.
Chu Bội cười cười, nụ cười kia có vẻ mộc mạc.
- Thái tử luyện binh ở tiền tuyến, tính tình hắn cương trực, đối với hậu phương, đại khái là một câu làm việc theo pháp. Kỳ thật trong lòng riêng phụ hoàng thích Tần đại nhân, ông ấy cảm thấy Tần Hội Chi và Tần Tự Nguyên có chỗ tương đồng, từng nói sẽ không bước lại vào vết xe đổ của Cảnh Hàn đế nữa......
Cứ nói vậy, Chu Bội lắc đầu. Ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo vốn là đại kỵ trong việc cân nhắc sự tình, nhưng mà người phụ thân này của mình vốn bất đắc dĩ, ông ấy một mặt tính tình nhát gan, một mặt lại coi trọng tình cảm, Quân Vũ khẳng khái cấp tiến, hô to phải quyết một trận sống chết với người Nữ Chân, trong lòng ông ấy là không tán đồng, nhưng cũng chỉ có thể mặc nhi tử đi, bản thân mình lại trốn trong Kim Loan điện sợ hãi chiến sự tiền tuyến sụp đổ.
Triệu Đỉnh cũng tốt, Tần Cối cũng vậy, đều thuộc về một mặt “lý trí” của phụ hoàng, nhi tử tiến bộ chung quy không sánh được những đại thần ngàn chọn vạn chọn này, nhưng cũng là nhi tử. Một khi Quân Vũ làm hỏng việc, trong lòng phụ hoàng, có thể thu dọn cục diện vẫn là phải dựa vào đại thần trong triều. Bao gồm nữ nhi mình đây, sợ rằng trong lòng phụ hoàng cũng chưa hẳn là nhân vật có “năng lực” gì cả, nhiều nhất bản thân mình là thật lòng thật dạ đối với Chu gia mà thôi.
Triều đường như trò trẻ con này, muốn so sánh với Tâm Ma lãnh khốc kiên quyết kia, thực sự là quá khó. Nếu bản thân mình là đại thần trong triều, sợ rằng cũng sẽ nghĩ cho quyền lực của đôi tỷ đệ mình đây đi tàu bay giấy*, ngẫm nghĩ một chút, rất nhiều cách nhìn của những đại nhân kia, cũng là có đạo lý.
*Bên ngoài thì tâng bốc, bên trong thì bài xích, làm cho mất thực quyền.
Nàng nghĩ như vậy, sau đó chuyển chủ đề từ chuyện trên dưới triều đình sang việc khác.
- Văn Nhân tiên sinh, trải qua trận sóng to gió lớn này, nếu Vũ triều ta vẫn có thể may mắn chống đỡ......triều đình của tương lai, hẳn vẫn là lấy hư quân để trị*.
*Hư quân: chỉ là một vị trí rỗng tượng trưng cho quốc gia, không có thực quyền, ví dụ như thời Tống, quyền quyết sách rơi vào tay tể tướng, cho nên vào thời Tống quyền lực của tể tướng là lớn nhất.
Văn Nhân Bất Nhị cười cười, cũng không nói gì.
Hôm nay là tuyết đầu mùa của Lâm An, hẹn gặp mặt trên đầu thành cũ này, cũng chỉ là hứng thú nhất thời của Chu Bội, hơn mười năm trước một mé tường thành này từng bị Phương Lạp công phá, đến giờ chẳng qua là sân khấu có tính thưởng thức. Từ trên tường thành nhìn theo phía nam, ngự nhai kéo dài mãi cho đến hoàng thành nguy nga tạm thời đình công dưới chân núi Phượng Hoàng —— cung đình vẫn đang được xây từ ngày dời đô, năm ngoái từng có một lần xây dựng lớn, nhưng sau đó chiến sự khẩn cấp, hoàng đế dừng lại việc xây dựng cung thành, sẵn sàng ra trận chống lại sự uy hiếp của mặt bắc. Cung thành dừng lại này bèn trở thành biểu tượng cho sự tiến bộ của hoàng đế hiện giờ, sĩ tử trong thành mỗi lần nhắc tới, đều khẳng khái không thôi.
Tuyết đầu mùa rét lạnh tôn lên vẻ ngựa xe như nước của thành thị, dòng chảy ngầm cuộn trào mãnh liệt bên dưới thành thị càng liên kết mỗi một nơi hướng đến thiên hạ này. Chém giết trên chiến trường sắp sửa đến, chém giết trên triều đường chưa từng dừng lại, cũng tuyệt đối không thể nào dừng.
Mà cùng với các thành thị phía nam như Lâm An bắt đầu có tuyết rơi, bình nguyên Thành Đô của tây nam, nhiệt độ cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Mặc dù nơi này chưa từng có tuyết, nhưng khí hậu ẩm lạnh vẫn khiến người ta có chút khó chịu đựng. Kể từ khi Hoa Hạ quân rời khỏi Tiểu Lương Sơn bắt đầu chinh phạt, hoạt động mậu dịch thương mại ban đầu trên bình nguyên Thành Đô mười phần mất bảy. Sau khi công hạ Thành Đô, Hoa Hạ quân một dạo binh ép Tử Châu, sau đó bởi vì sự “phòng ngự” kiên cường của Tử Châu mà tạm dừng hành động, trong ngày tháng mùa đông tới, toàn bộ bình nguyên Thành Đô hiện ra càng tiêu điều và lạnh lẽo hơn so với trước kia.