Thành Đô đi về phía nam mười lăm dặm, trời vừa tờ mờ sáng, trong trạm quân y thô sơ tạm đóng quân của sư đoàn Một quân đoàn Năm Hoa Hạ, thiếu niên mười một tuổi đã thức dậy bắt đầu rèn luyện. Trên bãi đất nhỏ một bên của trạm quân y luyện qua hô hấp thổ nạp, tiếp đó bắt đầu đánh quyền, sau đó là luyện tập một bộ kiếm pháp, một bộ thương pháp. Đợi luyện xong võ nghệ, hắn tuần tra dò xét một lượt giữa doanh trại thương binh xung quanh, sau đó đến nhà ăn dùng bữa sáng với các quân y.
Chiến sự kịch liệt đã dừng lại một khoảng thời gian kha khá, trong trạm quân y mỗi ngày không còn sự tàn khốc chân tay đứt lìa bủa vây, thương binh trong doanh trại cũng lần lượt hồi phục, người bị thương nhẹ đã rời khỏi, người bị thương nặng bắt đầu trở nên quen thuộc với hài tử mười một tuổi đặc biệt trong trạm quân y này, thỉnh thoảng bàn luận tâm đắc khi bị thương trên chiến trường, khiến Tiểu Ninh Kỵ thường có thu hoạch.
Người có thể coi là thương binh nặng trong trạm quân y, rất nhiều người có thể cả đời này đều khó sinh hoạt như người bình thường được nữa, tâm đắc chém giết được tổng kết từ miệng bọn họ, cũng đủ để trở thành tham khảo quý báu nhất cho một võ giả. Tiểu Ninh Kỵ bèn bắt đầu trui rèn phương hướng võ nghệ của hắn lần đầu tiên trong sự kinh tâm động phách như thế. Đến buổi sáng hôm ấy, hắn hoàn thành công việc học việc, lại ra ngoài luyện tập thương pháp, phía sau phòng ốc đột nhiên có kình phong đánh tới.
- Xem gậy!
Ninh Kỵ vung vẩy trường thương, chiến đấu với thân ảnh đột kích kia. Người đó thân hình cao hơn hắn, võ nghệ cũng mạnh hơn, Ninh Kỵ một đường vừa đỡ vừa lùi, xoay quanh bãi đất nhỏ chuyển tận mấy vòng, thế công của đối phương cũng luôn không đánh tan được phòng ngự của Ninh Kỵ, người đó cười ha ha một tiếng, ném cây cậy trong tay đi, nhào tới trước.
- Nhị đệ lợi hại thật!
Ninh Kỵ bèn cũng nhào tới.
- Đại ca đến rồi!
Người tới tự nhiên chính là trưởng tử của Ninh gia Ninh Hi, tuổi tác của hắn lớn hơn Ninh Kỵ ba tuổi gần bốn tuổi, tuy rằng hiện giờ đang học về tri thức trên phương diện truy nguyên và logic nhiều hơn, nhưng võ nghệ trước mắt vẫn có thể ép Ninh Kỵ một bậc. Hai người nhảy nhót cùng nhau một lúc, Ninh Hi nói với hắn.
- Cha tới rồi, Thuyền di cũng tới, hôm nay là tới đón đệ, hôm nay chúng ta khởi hành, đến chiều đệ có thể gặp được mấy đứa Văn Văn rồi......
Ninh Hi mới chỉ nói mở đầu, Ninh Kỵ đã hét ầm lên chạy về phía doanh trại kia. Ninh Nghị và mấy người Tiểu Thuyền tới lặng lẽ, cũng không kinh động quá nhiều người, trong một phòng bệnh ở đầu kia của nơi đóng quân, Ninh Nghị đang thăm hỏi từng thương binh nặng đang ở đây, những người này có người bị lửa thiêu đến mặt mũi không còn lành lặn, có người tứ chi đã tàn, Ninh Nghị ngồi bên mép giường hỏi thăm bọn họ tình hình lúc chiến tranh, Tiểu Ninh Kỵ xông vào phòng, mẫu thân Thuyền Nhi từ cạnh người phụ thân nhìn sang, trong mắt đã đẫm lệ.
- Cha, mẹ.
Ninh Kỵ chạy nhanh mấy bước, sau đó mới dừng lại, hành lễ với hai người một cái. Ninh Nghị cười phất phất tay, Ninh Kỵ mới lại bước nhanh đến bên cạnh mẫu thân, chỉ nghe Ninh Nghị hỏi.
- Hạ thúc thúc làm sao mà bị thương, ngươi có biết không?
Là đang nói tới vị thương binh nặng bên cạnh đó.
- Biết.
Ninh Kỵ gật gật đầu.
- Lúc công Thành Đô Hạ thúc thúc dẫn đội vào thành, khi giết tới miếu Lão Quân ở thành tây phát hiện một đội tàn binh Vũ triều đang cướp bóc, Hạ thúc thúc và huynh đệ bên cạnh giết qua đó, đối phương thả một mồi lửa, Hạ thúc thúc vì cứu người, bị xà nhà đổ xuống đè lên, cơ thể bị thiêu cháy, vết thương không được xử lý kịp thời, chân trái cũng không giữ được.
Ninh Nghị gật đầu, nắm tay thương binh đó trầm mặc một lát, trong mắt thương binh sớm đã rơi lệ, lúc này nói.
- Ta, ta......ta......không sao.
Thương binh họ Hạ này vốn xuất thân từ nông hộ cực khổ, trước đó Ninh Nghị hỏi thăm tình hình thương thế, nguyên do bị thương, tâm trạng hắn kích động cũng không nói nên lời gì, lúc này mới rặn ra được một câu này, Ninh Nghị vỗ nhẹ tay hắn.
- Phải bảo trọng thân thể.
Đối diện với thương binh kiểu này, thực ra nói lời gì cũng đều có vẻ giả tạo dư thừa, nhưng ngoài những lời này ra, còn có thể nói được gì chứ?
Sau đó hắn kéo Ninh Kỵ tới.
- Đứa nhỏ này ở đây, không làm ra chuyện gì xấu chứ?
Thương binh kia mặt đỏ lên.
- Nhị công tử......đối xử với chúng ta rất tốt......
Ninh Nghị gật gật đầu, lại an ủi dặn dò vài câu, kéo Ninh Kỵ chuyển sang một cái giường khác. Hắn hỏi thăm thương thế của đám người, những người bị thương này tâm tình khác nhau, có người trầm mặc kiệm lời, có người thao thao bất tuyệt nói về tình hình chiến đấu lúc mình bị thương. Trong đó nếu có người không biết trò chuyện cho lắm, Ninh Nghị bèn để hài tử thay họ giới thiệu, đợi đến khi hoàn tất thăm hỏi một phòng bệnh, Ninh Nghị kéo hài tử lên phía trước, nói lời cảm ơn đến tất cả người bị thương, cảm ơn sự đóng góp của bọn họ cho Hoa Hạ quân, cũng như sự khoan dung và chiếu cố đến hài tử trong khoảng thời gian gần đây.
Cứ vậy đi thăm hết mấy phòng bệnh trong nơi đóng quân, thời gian đã qua buổi trưa. Trong khe hở cuộc trò chuyện giữa phụ mẫu và huynh trưởng, Tiểu Ninh Kỵ mới biết, sau khi đại quân công hạ Thành Đô, đã tiến vào thời kỳ nghỉ ngơi chỉnh đốn. Sau khi mở rộng địa bàn, cân nhắc đến hiệu suất chỉ huy, cốt lõi của Hoa Hạ quân vốn nằm trong núi Lương Sơn trước mắt đang chuẩn bị di chuyển đến bình nguyên Thành Đô, trong quá trình này, phụ thân sẽ dẫn theo người trong nhà cùng đi ra, trước tiên dạo quanh nhìn ngắm bên ngoài một chút.
Từ sau khi Hoa Hạ quân khởi sự, trước đi Tây Bắc, sau chuyển chiến tây nam, một đám hài tử ra đời trong loạn chiến, phần lớn đều chỉ nhìn thấy núi đồi sườn đất, duy chỉ có Ninh Hi từng thấy qua thành thị lớn, nhưng đó cũng đã là trải nghiệm trước năm bốn tuổi rồi. Lần này rời núi, đối với người trong nhà mà nói, đều là ngày lễ lớn, vì để không kinh động quá nhiều người, một đoàn người Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi, Ninh Hi chưa từng gióng trống khua chiêng, lần này Ninh Nghị và Tiểu Thuyền dẫn theo Ninh Hi đến đón Ninh Kỵ, Đàn Nhi, Vân Trúc, Hồng Đề cũng như đám hài tử Văn Văn vẫn đang hạ trại bên non nước bên ngoài hơn mười dặm.
Ăn cơm trưa xong, một đám người hành trang đơn giản bèn ngồi lên xe ngựa, đi về phía nam......
....................
Xe ngựa rời khỏi quân doanh, một đường đi về phía nam, phía trước tầm mắt, là một mảnh thảo nguyên và núi thấp xanh chì.
Bình nguyên Thành Đô tuy rằng giàu có phồn vinh, nhưng khi mùa đông khí lạnh sâu cũng sẽ có tuyết rơi, thảm cỏ lúc này sớm đã mất đi màu xanh biếc, một số cây thường xanh cũng bị nhuốm màu xám của mùa đông dưới sự xâm nhập của hơi nước, cả cánh đồng như trống trải đến rợn người, ý vị lạnh lẽo phảng phất như muốn ngấm vào xương tủy con người.
Trên người Ninh Kỵ, ngược lại khá ấm áp. Một là hắn từ đầu đến cuối tập võ, thân thể khỏe mạnh hơn người bình thường rất nhiều, hai là phụ thân gọi hắn lên một chiếc xe, trên đường đi nhanh nói với hắn rất nhiều thứ, một là quan tâm đến tiến triển võ nghệ và học chữ của hắn, hai là ngữ khí khi phụ thân nói chuyện với hắn khá ôn hòa, khiến trong lòng thiếu niên mười một tuổi cũng cảm thấy ấm áp.
Những năm gần đây, hung danh của Ninh Nghị mặc dù đã truyền khắp thiên hạ, nhưng thái độ khi đối diện với người nhà cũng không cứng rắn, hắn lúc nào cũng rất ôn hòa, có đôi khi sẽ còn đùa giỡn với hài tử. Có điều cho dù như vậy, sự chung sống giữa đám người Ninh Kỵ và phụ thân cũng không được coi là nhiều, mất tích hai năm khiến hài tử trong nhà sớm đã trải qua nỗi bi thương khi phụ thân qua đời một lần, sau khi trở về, phần lớn thời gian Ninh Nghị cũng dành cho công việc bận rộn. Thế nên đoạn đường trên xe của buổi chiều hôm ấy, trở thành quãng thời gian dài nhất mà Ninh Kỵ và phụ thân ở một mình trong mấy năm nay.
- Đi tới Thành Đô chưa?
Sau khi hỏi thăm về võ nghệ và việc học chữ, Ninh Nghị cười hỏi tới, Ninh Kỵ hưng phấn gật đầu.
- Sau khi phá thành, có đi qua một lần......nhưng ở lại không lâu.
- Rất lớn phải không?
- Vâng, nhưng đại ca nói huynh ấy còn nhớ được Biện Lương, Biện Lương lớn hơn.
- Nó ba tuổi đã rời đi rồi, làm gì còn nhớ được cái gì, gạt ngươi đó.
Ninh Nghị vừa cười vừa nói, Biện Lương, với hắn mà nói cũng đã là hồi ức của hơn mười năm trước, hiện giờ đại khái đã cũ nát không còn ra cái gì.
- Lần này chúng ta sẽ ở lại Thành Đô một khoảng thời gian, đến lúc đó dẫn các ngươi đi xem đi chơi thoải mái, giờ võ nghệ của ngươi cũng không tệ, đến lúc đó giúp đỡ trông nom mấy đệ đệ muội muội.
- Vâng.
Ninh Kỵ lại liên tục gật đầu.
- ......Sau này chúng ta không sống ở Thành Đô sao?
- Thành Đô quá lớn quá phồn vinh, hơn nữa tạm thời dựa vào phía trước, không thích hợp dời điểm chỉ huy tới cho lắm.
Ninh Nghị trả lời một câu, Ninh Kỵ không hiểu rõ, nhưng cũng gật đầu, Ninh Nghị nhìn hắn, ngẫm nghĩ, sau đó cười nói.
- Ngươi nghĩ xem, chúng ta vừa mới đánh hạ Thành Đô, phía trước vẫn là chiến trường, sao có thể đưa đệ đệ muội muội đến một nơi nguy hiểm như thế, chưa nói đến kẻ địch trên chiến trường, còn có một số người xấu, sẽ trốn trong những người bình thường, đến để phá hoại, hoặc muốn bắt ngươi, bắt đệ đệ muội muội của ngươi đi, muốn phòng bị có phải rất khó không?
Ninh Kỵ giờ đây cũng là người từng chứng kiến qua chiến trường, nghe phụ thân nói vậy, gương mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc, nặng nề gật đầu. Ninh Nghị vỗ vỗ vai hắn.
- Ở tuổi này của ngươi đã để ngươi lên chiến trường, có trách ta và mẹ ngươi không?
Ninh Kỵ mím môi nghiêm túc lắc đầu, hắn nhìn phụ thân, tâm tình trong ánh mắt có mấy phần kiên quyết, cũng có sự phức tạp và thương tiếc sau khi đã chứng kiến quá nhiều thảm kịch kia. Ninh Nghị đưa tay xoa đầu hài tử, một tay ôm hắn, ánh mắt nhìn ra màu xanh chì bên ngoài cửa sổ.
- Có một số việc, không thể nói đạo lý được, chuyện của Nữ Chân, ta đã từng nói với các ngươi, chuyện của Tần gia gia ngươi, ta cũng đã từng nói với các ngươi. Hoa Hạ quân chúng ta không muốn làm thứ hèn nhát, đã đắc tội rất nhiều ngươi, ngươi và đệ đệ muội muội của ngươi, cũng không sống được những ngày tháng thái bình. Thích khách sẽ giết tới, ta cũng không giấu nổi các ngươi cả một đời, cho nên chỉ có thể đưa ngươi lên chiến trường, để ngươi đi rèn luyện......
- Người xấu giết tới, con giết bọn chúng......
Ninh Kỵ thấp giọng nói.
- Cũng không đơn giản như vậy, kẻ địch trên chiến trường chưa chắc đáng sợ, đường đường chính chính, Hoa Hạ quân chúng ta ai cũng có thể đánh lại. Nhưng luôn có một số kẻ địch, chúng ta không nhìn ra ngay lập tức, Hồng di của ngươi võ nghệ cao như vậy, cũng không thể bảo vệ được tất cả mọi người chu toàn, cho nên ngươi muốn tập võ, cũng là một chuyện tốt.
- Con và đại ca cũng có thể bảo vệ đệ đệ muội muội......
Giọng nói của Ninh Kỵ trầm thấp.
- Đúng vậy.
Ninh Nghị dừng một chút, lát sau mới nói.
- Nếu ngươi đã muốn làm cao thủ võ lâm, qua mấy ngày nữa, cho ngươi một nhiệm vụ mới.
- Vâng.
- Bên phía Thành Đô này, trong mùa đông sẽ không đánh trận, tiếp theo đây sẽ phái quân đội vào trong làng xung quanh xem bệnh chữa trị. Một trận đánh xuống, sinh kế của rất nhiều người sẽ bị ảnh hưởng, nếu như tuyết rơi, người cùng khổ sinh bệnh, chết cóng sẽ nhiều hơn so với mọi năm, ngươi theo sư phụ trong đội quân y cùng đi xem, chữa bệnh cứu người......
Ninh Nghị dừng một chút.
- Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, tập võ cũng là như vậy, trên sân tỷ võ không luyện ra được cái gì, ngươi đi xung quanh một chút, sẽ gặp được người tốt, cũng sẽ gặp phải kẻ xấu, ngươi xem nhiều hơn, nghĩ nhiều hơn, tương lai có thể biết được người xấu trốn trong đám đông như thế nào. Tương lai có một ngày, ngươi và đại ca ngươi, phải gánh trách nhiệm chăm sóc đệ đệ muội muội.
Ninh Kỵ càng ra sức gật đầu, Ninh Nghị cười nói.
- Đương nhiên, đây là chuyện của một thời gian nữa, lát nữa gặp đệ đệ muội muội, chúng ta đến Thành Đô chơi đùa thoải mái trước đã. Lâu lắm không gặp ngươi rồi, mấy đứa Văn Văn, Tiểu Sương Tiểu Ngưng Tiểu Kha đều rất nhớ ngươi đấy, với cả võ nghệ của Ninh Hà, đang đặt nền tảng, ngươi đi đốc thúc nó một chút......
Xe ngựa lao vùn vụt, hai cha con một đường nói chuyện phiếm, hôm đó còn chưa đến chạng vạng tối, đội xe đã đến một chỗ đóng quân nhỏ ở mạn tây Tân Tân, nơi đóng quân này dựa núi cạnh sông, xung quanh không có nhiều dấu vết con người, mấy người Đàn Nhi, Hồng Đề bèn dẫn mấy đứa hài tử chơi đùa bên bờ sông, trong đó cũng có mấy hài tử con của Đỗ Sát, Phương Thư Thường, một đống lửa trại đã cháy lên phừng phừng, thấy Ninh Kỵ xuất hiện, Tiểu Ninh Kha tính cách nhiệt tình đã kêu to nhào tới, trên đường còn ngã oạch một phát, đứng lên cười rồi tiếp tục lao tới, khắp mặt đều là bùn.
Một đám người lớn xung quanh thấy vậy vừa sốt ruột vừa buồn cười, Vân Trúc đã cầm khăn tay chạy lên, Ninh Nghị nhìn theo đám hài tử chạy vòng quanh bờ sông, mặt mày rạng rỡ toe toét, đây là thời khắc người nhà đoàn tụ, hết thảy đều có vẻ mềm mại và ấm áp.
Không lâu sau, Ninh Hi đã bắt đầu suy nghĩ và lo liệu mọi việc đi tới, dò hỏi riêng phụ thân chuyện Ninh Kỵ theo quân y đi lại. Hiểu biết của Tiểu Ninh Kỵ mười một tuổi đối với kẻ địch sợ rằng vẫn chỉ dừng trên sự cùng hung cực ác, Ninh Hi lại hiểu biết nhiều hơn một chút. Những năm gần đây, vẫn luôn có hành động ám sát nhằm vào những người thân của phụ thân như là mình đây, cho dù đã lấy được Thành Đô, lần này người một nhà tới du ngoạn, trên thực tế cũng đang có rủi ro phòng hộ tương đối lớn, nếu Ninh Kỵ theo quân y đi lại bên ngoài, một khi gặp phải thích khách có sự chuẩn bị, hậu quả khó nói hết.
Ninh Nghị nhìn đám hài tử đang chơi đùa trên bãi sông cách đó không xa, trầm mặc giây lát, sau đó vỗ vỗ vai Ninh Hi.
- Một đại phu thêm một học đồ (người học việc), cộng thêm hai vị quân nhân hộ tống, phòng hộ của Tiểu Nhị bên này sẽ giao cho Trần gia gia ngươi thay mặt trông nom, nếu ngươi đã có lòng, vậy đi theo giúp đỡ Trần gia gia ngươi......Trần gia gia ngươi năm đó danh chấn lục lâm, bản lĩnh của ông ấy, ngươi khiêm tốn học được một chút, tương lai đã cực kỳ đủ dùng rồi.
“Trần gia gia” trong lời Ninh Nghị, chính là Trần Đà Tử phụ trách công tác phòng hộ rất lâu bên cạnh hắn. Trước đó ông ta theo Tô Văn Phương rời núi làm việc, khi đám người Long Kỳ Phi thình lình làm loạn, Trần Đà Tử bị thương chạy về núi, hiện giờ thương thế đã dần khỏi, Ninh Nghị bèn dự định giao sự an nguy của hài tử cho ông ta, một mặt khác, cũng là hy vọng hai hài tử có thể theo ông ta học thêm chút bản lĩnh.
Ninh Hi nhận được sự sắp xếp này, cực kỳ vui vẻ gật đầu chạy đi. Ninh Nghị ngồi xuống bên bãi sông, thở dài một tiếng, nếu như có thể, hắn sẽ hy vọng hài tử của mình sinh sống trong một thời đại không cần lo lắng hãi hùng, cho dù bọn chúng sẽ có rủi ro không làm nên trò trống gì, thậm chí trở thành công tử bột, vậy cũng dễ chịu hơn việc đẩy một tiểu hài tử mười một tuổi lên chiến trường, để nó phải nhìn cận cảnh những thây tàn chi đứt kia.
Nhưng mà đối trọng với loại tàn khốc này, cũng không phải là khả năng nhẹ nhàng rằng hài tử sẽ không làm nên trò trống gì. Trong quá trình đánh cờ với thiên hạ, thứ mà những người thân và hài tử bên cạnh phải đối mặt, là sự uy hiếp của chết chóc vô cùng chân thật. Khả năng mười lăm tuổi, mười một tuổi, thậm chí cả Ninh Sương và Ninh Ngưng nhỏ tuổi nhất, bỗng nhiên bị kẻ địch giết chết, chết yểu, đại khái là giống nhau.
Thế là hắn nhắm mắt lại, khẽ thở dài. Sau đó đứng dậy, đi tới cạnh bãi sông trong ánh sáng của lửa trại, hôm đó bắt cá, nướng thức ăn, chơi đùa một hồi lâu với một đám hài tử, đến khi màn đêm buông xuống, Phương Thư Thường tới thông báo cho hắn một việc. Có một vị khách đặc biệt, đã được đưa tới nơi này.
Đó là Tống Vĩnh Bình.