Trương Thôn cách đó ba nghìn dặm, nhìn đám người trong phòng nghị luận vì phong thư vừa gửi tới.
Thư do Triển Ngũ viết, bởi vì là thư gấp nên người đưa thư liên tục chạy đi, chạy suốt hai ngày đêm, bởi vậy tin thành công Hội Minh và tin Điền Thực bị đâm chỉ cách nhau nửa canh giờ.
Điền Thực đã chết, Trung Nguyên sắp ra vấn đề lớn, hơn nữa rất có thể đã xảy ra rồi. Sau khi Điền Thực chết, Triển Ngũ và Lâu Thư Uyển từng chạm mặt một lần, sau đó hắn gửi thư đi, phân tích nhiều trạng huống có thể xảy ra, khiến Ninh Nghị để ý là trong thư có Lâu Thư Uyển mượn miệng của Triển Ngũ cầu viện.
Hy vọng Hoa Hạ quân cố gắng bỏ sức ra ổn định thế cục đất Tấn, cứu mấy trăm vạn người trong nước lửa.
Ý tứ này là Lâu Thư Uyển mượn miệng của Triển Ngũ đưa tới. Với tính cách đã vô cùng cực đoan của nữ nhân này, nàng sẽ không cầu viện thẳng với Ninh Nghị. Lần trước nàng tự mình viết thư nói ra lời tương tự là vì trong lúc cục diện tương đối ổn định, nàng cố ý nói ra khiến hắn khó chịu, nhưng lần này trong thư của Triển Ngũ để lộ tin tức này ý vị Lâu Thư Uyển đã ý thực được kết cục về sau.
Cuộc đời Lâu Thư Uyển rất nhấp nhô, Ninh Nghị giết phụ thân và huynh trưởng của nàng, sau đó nàng trải qua rất nhiều sự tình, nghe nói nàng tự tay giết phu quân. Với tính cách về sau trở nên điên cuồng của Lâu Thư Uyển, Ninh Nghị cảm thấy dù nàng đầu hàng Nữ Chân hủy diệt thiên hạ cũng chẳng có gì lạ. Sau này Lâu Thư Uyển lựa chọn kháng Kim cũng là một loại thể hiện tính tình điên cuồng cương liệt.
Người như vậy có khuynh hướng tự hủy, khi người khác khi dễ tới trước mặt thì họ dễ lựa chọn ôm chặt đối phương để ngọc đá đều nát. Lâu Thư Uyển có thể cố ý khiến hắn khó chịu, thậm chí tương lai có một ngày trên chiến trường kề vai chiến đấu, nàng bỗng nhiên phản chiến cũng là chuyện bình thường, nhưng vào lúc này, nàng thông qua Triển Ngũ tìm kiếm một hy vọng xa vời từ Hắc Kỳ, điều này thật sự là tín hiệu khiến người nỗi lòng phức tạp, khẽ thở dài.
Lâu Thư Uyển thật sự muốn kéo dậy thế cục này, vì sự sống còn của mấy trăm vạn người sao?
Đáng tiếc, tạm không nói hiện giờ tất cả binh lực đồng bằng Thành Đô mà Hoa Hạ quân có thể điều khiển chỉ có vẻn vẹn năm vạn, dù chấp nhận làm điều ngoài sức tưởng tượng, vứt bỏ toàn bộ cơ nghiệp lên bắc giết địch, năm vạn người đi ba nghìn dặm tới bờ bắc Hoàng Hà sợ rằng đã là mùa thu.
Ninh Nghị đứng ở bên cửa sổ, thở dài.
. . .
Người trong phòng còn đang nghị luận. Trong đầu Bành Việt Vân mô phỏng lại toàn bộ sự kiện, nhẩm lại tin tức liên quan đối thủ.
Điền Thực vốn hữu danh vô thực, nếu chết từ hai tháng trước e rằng sẽ không sinh ra sóng gợn quá lớn. Chờ khi Điền Thực có thanh danh địa vị, ngày thứ hai sau khi phát động Hội Minh thì bị giết chết, khiến ước vọng kháng Kim của mọi người rơi xuống đáy vực. Không biết là Tông Hàn, Hi Doãn đã sớm tính toán, hay mãi đến giây phút này mới trùng hợp ám sát thành công.
Bành Việt Vân còn đang thầm phỏng đoán thì Ninh Nghị đứng bên cửa sổ lên tiếng:
- Người phụ trách bên Vũ triều cố gắng nhanh chóng tìm người, giao thiệp với các bên Vũ triều, Tử Châu, thúc đẩy đàm phán. Nếu Vũ triều thật sự không có ai dám cõng nồi, vậy mặt ngoài buông bỏ, lén giao thiệp, lấy tất cả chỗ tốt có thể lấy được. Chuẩn bị một bài bản thảo, huynh đệ huých vu tường, ngoại ngự kỳ vũ*, Nữ Chân thế tới rào rạt, Tấn Vương dũng liệt, chúng ta không đánh, khiến bọn họ lưu lại Tử Châu. Hô hào Vũ triều phát động hết thảy lực lượng, kêu gọi thế cục Trung Nguyên có thể giúp được thì giúp.
(*) Đại ý là anh em trong nhà cãi nhau, nhưng chung sức chống lại người ngoài. Trích từ bài thơ Kinh Thi – Tiểu Nhã – Đường Lê.
Ninh Nghị phất tay:
- Còn không chịu giúp thì thôi!
- Bờ nam Hoàng Hà, hệ thống tình báo vốn có tạm thời không thay đổi, nhưng một vài người lúc trước từ nơi này trở về Trung Nguyên nếu cử được ai đi thì cố gắng cử người, khiến bọn họ lên bắc, cố gắng hết sức trợ giúp lực lượng phản kháng của đất Tấn. Có lẽ không được đông người, có chút ít còn hơn không, ít nhất . . . cố kiên trì lâu chút, thêm ít người sống.
Ninh Nghị nói đến đây, trầm mặc giây lát:
- Tạm thời chỉ có bấy nhiêu, các ngươi hãy thương lượng hoàn thiện chi tiết, còn có cái gì có thể làm thì bổ sung cho ta biết. Ta bận việc, đi trước.
Mọi người vái chào, Ninh Nghị đáp lễ, bước nhanh ra ngoài.
Đồng bằng Thành Đô luôn có mây mù, bầu trời ngoài cửa sổ dường như lại sắp có mưa.
. . .
Giống như một cơn gió lớn thổi qua thành Uy Thắng sắc trời tối tăm.
Ngoài thành vẫn còn màu tuyết, người báo tin xuôi nam lục tục đến, bọn họ thuộc về gia tộc, thế lực khác nhau, đưa toàn tin đánh sâu vào, tin tức này khiến cục diện trong thành càng khẩn trương hơn.
Trong Thiên Cực cung, hai bên mới tiến hành đàm phán chưa được bao lâu. Lâu Thư Uyển ngồi ở đằng kia, ánh mắt lạnh lùng nhìn một góc cung điện, nghe lời các phương nói, chưa từng mở miệng tỏ vẻ thái độ gì thì đám người truyền tin đã lục tục chạy vào.
Một nữ nhân tiến vào, nói nhỏ tin mới nhận được vào tai Lâu Thư Uyển.
Lâu Thư Uyển khép mắt lại, qua một lúc lại bình tĩnh mở ra, liếc mắt qua Chúc Bưu rồi chuyển về chỗ cũ, không nói chuyện.
Qua thêm một lúc, Chúc Bưu và nhiều người khác đã biết tình huống.
Nữ Chân Thuật Liệt Tốc nhổ trại, ba vạn sáu nghìn chủ lực Nữ Chân mang theo hơn ba vạn Hán quân đầu hàng nhào tới chỗ trú đóng của Hoa Hạ quân gần Lâm Châu.
Đây là động tác lớn đầu tiên của người Nữ Chân từ đầu năm tới giờ, lực lượng bảy vạn người thẳng hướng khúc xương cứng khó gặm nhất của Hắc Kỳ quân, ý tưởng đã quá rõ ràng. Sau khi Điền Thực mất, đất Tấn vốn ở bờ vực tan vỡ, đội Hắc Kỳ quân này là lực lượng duy nhất có thể chống đỡ, một trận chiến đánh bại Hắc Kỳ liền có thể đập nát niềm tin của mọi người, dù chỉ là đánh đuổi Hắc Kỳ cũng đủ chứng minh hiện thực trong toàn bộ Trung Nguyên không còn ai đỡ nổi một kích của Nữ Chân nữa.
Có người kinh ngạc, có người hoảng loạn, có người vẻ mặt hay thay đổi, cũng có thể nói ra cục diện.
Lâu Thư Uyển trưng ra biểu cảm lạnh lùng ‘mọi người cùng chết’.
Chúc Bưu hít một hơi, đứng lên. Hắn liếc qua Triển Ngũ rồi dùng ánh mắt khinh miệt quét qua mọi người, sải bước ra ngoài điện. Dù Chúc Bưu không nói nửa chữ nhưng đã biểu đạt rõ ràng quyết tâm đi hướng chiến trường.
Ở phía sau, tướng lĩnh Loạn Sư tên là An Tích Phúc cũng đứng lên, cùng ra ngoài điện.
Chúc Bưu bước nhanh rời đi Thiên Cực cung, đi qua mấy chỗ cửa cung, có người từ phía sau theo lên:
- Chúc tướng quân!
Nam nhân tên là An Tích Phúc, mười mấy năm trước Chúc Bưu từng nghe qua, lúc người này ở Hàng Châu có giao tiếp với Ninh Nghị, ngày xưa là bằng hữu tốt của Trần Phàm. Về sau đám người Phương Thất Phật bị thúc ép từ phía sau, nghe nói hắn cũng từng âm thầm đi cứu, sau này bị thế lực nào đó bắt lấy, từ đó không rõ tung tích. Ninh Nghị từng tra xét một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng không tìm được, hiện giờ mới biết có thể là Vương Dần cứu An Tích Phúc ra ngoài.
Hai bên từng kề vai chiến đấu ở Lâm Châu, đây cũng là chiến hữu đáng giá tín nhiệm