Chúc Bưu chắp tay hỏi:
- An huynh đệ cũng lên bắc à?
- Phụng mệnh Vương soái, ta phải đợi thế cục nơi này định ra rồi mới đi được. Vương soái đã đoán trước việc người Nữ Chân có thể sẽ xuất binh trước tiên, kêu gọi việc ở đất Tấn. Thuật Liệt Tốc xuất binh thì Vương soái cũng sẽ lĩnh quân đuổi theo qua đó, Chúc tướng quân không cần sốt ruột.
- Ha ha, ta có gì mà sốt ruột . . . Không đúng, ta sốt ruột không kịp chạy đi tiền tuyến đánh nhau.
Chúc Bưu cười hỏi:
- Vậy An huynh đệ đuổi theo là để . . . ?
- Muốn hỏi thăm Chúc tướng quân một chuyện, có liên hệ rất lớn với đàm phán lần này.
- Hưm?
Chúc Bưu suy nghĩ một hồi:
- Vấn đề gì?
- Tấn Vương đã gục ngã, lòng quân sĩ khí của đất Tấn rơi xuống thung lũng, nhưng nếu muốn tử chiến thì vẫn có cơ hội. Như Hoa Hạ quân của Chúc tướng quân có thể trở thành trụ cột của nơi này, lúc ta đi, Vương soái từng nói nếu Hoa Hạ quân ở lại đây chu toàn với Nữ Chân thì tình huống cuộc đàm phán này sẽ khác biệt, thậm chí có lẽ khác hoàn toàn.
Biểu cảm của An Tích Phúc bình tĩnh nhìn Chúc Bưu, nhẹ giọng nói xong. An Tích Phúc vẫn không mở miệng hỏi thăm Hoa Hạ quân rốt cuộc ở lại hay đi, mà là nói hết ra mọi việc, cũng ôm lòng muốn thuyết phục đối phương.
Chúc Bưu nghe xong lời đó, sắc mặt dần u ám, nét mặt phức tạp mà giãy giụa.
An Tích Phúc nói:
- Cho nên cần biết Hoa Hạ quân có thể ở lại hay không thì An mỗ mới quay lại bàn bạc ổn thỏa chuyện kế tiếp với bọn họ. Chúc tướng quân, trăm vạn người đất Tấn . . . có thể giữ được không?
Thủ quân ở trên tường thành, phía xa có người rải rác, An Tích Phúc đặc biệt đuổi theo tới chỗ này mới nói chuyện. Gió lạnh thổi qua quảng trường trống trải, Chúc Bưu trầm mặc thật lâu.
- Ta có một vị huynh đệ . . .
Chúc Bưu nói:
- Không, không chỉ có một vị, có mấy vạn huynh đệ, bọn họ đánh bạc mạng sống ở lại Đại Danh Phủ vì kéo dài một phần Nữ Chân Đông Lộ quân, kéo dài một khoảng thời gian, sau đầu xuân có lẽ bọn họ không có đường sống. Hoa Hạ quân đã đồng ý đi cứu bọn họ, Thuật Liệt Tốc đánh tới, Hoa Hạ quân sẽ dốc hết sức ứng phó, cho dù ta chết trận cũng không tiếc . . . Nhưng ta cũng . . . không thể nuốt lời với những huynh đệ cược hết mạng sống . . .
Chúc Bưu châm chước từng câu, nói đến chỗ này thì vẻ mặt An Tích Phúc bình tĩnh chắp tay, mỉm cười:
- Ta hiểu, Chúc tướng quân không cần để ý những chuyện này. An mỗ cho rằng vô luận là lựa chọn thế nào thì Chúc tướng quân có thể ngẩng cao đầu không thẹn với người đời trên cõi đời này.
- Nếu có thể cử hắn ra thì ta sẽ lại đến.
- Đương nhiên, Chúc tướng quân thuận buồm xuôi gió, mã đáo công thành.
- Mong được như lời chúc của ngươi.
Chúc Bưu cười cười, khi chuẩn bị rời đi lại nhớ đến một việc, quay đầu hỏi:
- Đúng rồi, An huynh đệ, nghe nói ngươi quen thân với Trần Phàm?
- Đúng vậy!
- Ta cũng có một câu hỏi, năm xưa ngươi mang theo một số sổ sách hy vọng cứu Phương Thất Phật, sau đó mất tích, Trần Phàm tìm ngươi rất lâu nhưng không tìm được. Chúng ta không thể ngờ ngươi về sau đi theo Vương Dần làm việc. Vương Dần dường như sắm vai không được sáng sủa lắm trong chuyện giết Phương Thất Phật, cụ thể phát sinh cái gì? Ta rất tò mò.
Chuyện hơn mười năm trước đã sớm là quá khứ, Chúc Bưu cười rất tươi, tuy tò mò nhưng hỏi cho rõ thôi chứ không phải muốn truy cứu.
An Tích Phúc cười nói:
- Đúng là Vương thượng thư đã cứu ta, về nội tình chuyện năm đó thì ta cũng không được rõ lắm, có một khoảng thời gian từng muốn giết Vương soái, truy vấn ý tưởng của hắn, hắn cũng không muốn nói nhiều với tiểu bối như ta.
An Tích Phúc ngẫm nghĩ, nói tiếp:
- Đến về sau, rất nhiều sự tình đã mơ hồ, bởi vì Vương soái không chịu nói nên ta chỉ tự phỏng đoán đôi chút.
- Vương soái là một người thật sự bận lòng Vĩnh Lạc triều, người đầu tàu dựng Vĩnh Lạc triều đã bị hủy diệt, triều đình cứ khăng khăng bắt lấy dư nghiệt Vĩnh Lạc triều, muốn nhổ tận gốc cả đám, Phật soái không chết thì nhiều người cả đời không được yên ổn. Về sau Phật soái chết, công chúa điện hạ cũng chết rồi, triều đình đã kết án Vĩnh Lạc triều, hiện giờ trong Minh Vương quân còn nhiều người cũ Vĩnh Lạc triều, tất cả được Vương soái cứu.
- Là pháp bình đẳng, không có cao thấp, Vương soái cứ băn khoăn ý tưởng này, có một ngày lại nhặt nó lên, nhưng người Nữ Chân đến, đành phải lo kháng Kim trước, trả lại thái bình cho thiên hạ.
An Tích Phúc nói xong, cười cười:
- Suy đoán của ta đúng hay sai thật khó nói, dù sao không tiện bàn nhiều về uy nghiêm của Vương soái. Nhưng việc kháng Kim thì Vương soái vô cùng kiên quyết, Chúc tướng quân xin đừng nghi ngờ.
Chúc Bưu gật đầu, chắp tay.
Trên thế giới thật sự là có đủ loại người, đủ loại ý tưởng, hệt như hắn và Vương Sơn Nguyệt, bọn họ đánh vì lý niệm khác nhau, nhưng hướng về cùng một nơi. Chúc Bưu nghĩ như vậy, thẳng hướng chiến trường. An Tích Phúc xoay người, đi hướng chiến trường vừa khác vừa giống nhau.
Quỳ xuống hoặc là chống cự, mọi người ôm tâm tư khác nhau không ngừng đánh cờ.
Trong đại điện, Lâu Thư Uyển nhìn một góc điện đường, bên tai có vô số âm thanh ầm ĩ trôi, trong lòng nàng có một chút mong ước, nhưng càng nhiều lý trí nói cho nàng rằng mong mỏi đó sẽ không tồn tại. Dù cục diện tồi tệ đến mức nào, Lâu Thư Uyển chỉ có thể không ngừng chém giết xông lên trong mảnh địa ngục này. Có lẽ chết đi càng tốt, nhưng . . . tuyệt đối không thể nào!
Thiếu nữ tên là Viên Tiểu Thu ở bên cạnh oán giận chờ đợi một trận đồ sát.
Phía bắc, quân đội sớm lên đường, nghiến răng hút máu, chuẩn bị cho trận chém giết đầu tiên sau năm mới. Phích Lịch Hỏa Tần Minh, Đại Đao Quan Thắng, Kim Thương Thủ Từ Ninh, Song Tiên Hồ Diên Chước, Ngọc Kỳ Lân Lư Tuấn Nghĩa, cùng với Hắc Kỳ phấp phới, tất cả ở trong trầm mặc nghênh hướng mùa xuân có máu và lửa đan vào.
Mang theo hơi thở dũng mãnh nhiệt liệt kéo dài hơn mười năm của Vĩnh Lạc triều, lão nhân tên là Vương Cự Vân cũng đánh hướng người Nữ Chân, phóng khoáng xúc động.
Cô thành Từ Châu ở phía nam, tám nghìn Hoa Hạ quân, mấy chục vạn quỷ đói và ba mươi vạn Nữ Chân Đông Lộ quân ở phía bắc tụ tập cũng hành động.
Giây phút này, vô số sóng ngầm gầm rống sắp đánh hướng mặt băng mỏng manh.
Đưa mắt nhìn, trong tầm nhìn vẫn là một màu tuyết trắng, ánh nắng xuyên qua tầng mây dày trên cao chiếu xuống. Buổi hoàng hôn, thời tiết hiếm thấy trong xanh được một lúc.
Tường thành của Lâm Châu không quá cao, nhưng qua đợt sửa chữa hồi cuối năm ngoái thì vẫn là thành phòng ngự hơi cứng rắn. Trên tường thành phía Bắc, cờ xí màu đen phất phới trong gió lạnh, toàn bộ binh sĩ của Hoa Hạ quân vận chuyển các loại công cụ thủ thành.
Hồ Diên Chước đi nhanh trên tường thành, ngẫu nhiên giúp đỡ binh sĩ vận chuyển hỏa pháo, điều chỉnh thử, hoặc chỉ huy các đội trưởng của đại đội, tiểu đoàn đi vào khu vực trách nhiệm, khuôn mặt của Hồ Diên Chước luôn nghiêm khắc.
Hồ Diên Chước lúc còn ở Vũ triều vốn đảm nhiệm chức đại tướng, bây giờ chức vụ trong Hoa Hạ quân là đoàn trưởng. Người từ Lương Sơn xuống vốn đa phần tâm tính cao ngạo, nhưng đối diện binh sĩ dưới tay hiện giờ, trong lòng Hồ Diên Chước không có bao nhiêu sự cao ngạo.
Một mặt là vì quân quy Hoa Hạ quân nghiêm khắc phản ánh khá nhiều trong khi huấn luyện, khi cảm nhận được sức chiến đấu mạnh mẽ nhờ điều này, Hồ Diên Chước làm tướng lĩnh đặc biệt khen ngợi quy định này. Thứ hai là đội ngũ này cùng ở dưới tay Chúc Bưu, có một nửa người là lính già đã trải qua trận chiến Tây Bắc, Tiểu Thương Hà, mười năm mài giũa thành một kiếm, tuy Hồ Diên Chước từng là tướng lĩnh của phe cũ, nhưng trong lòng cũng ôm kính ý với đám binh sĩ này.
Hơn một vạn người này mấy năm nay ẩn nấp ở Lương Sơn Thủy Bạc, phát triển và huấn luyện mấy thứ như hỏa pháo không quen thuộc bằng Tây Nam Hoa Hạ quân, nhưng trong đại chiến cả năm với Nữ Chân, có thể đối mặt đại quân Kim quốc mà không thua, trải qua đại chiến như Tiểu Thương Hà mà không chết, nguyên phía bắc Hoàng Hà chỉ có vạn người này, không còn ai khác nữa.
Lúc này chỉ riêng là ở trên tường thành chuẩn bị công tác chiến tranh có trật tự đã có thể nhìn ra sĩ khí và thiết huyết trên người từng binh sĩ.