Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1054 - Chương 1054: Đói Khát 1

Chương 1054: Đói khát 1 Chương 1054: Đói khát 1

Thủ tướng của Lâm Châu, Hứa Thuần Nhất nhìn cảnh tượng trên tường thành, trong lòng cũng bị rung động.

Lúc này Quan Thắng đi ngang qua, kéo Hứa Thuần Nhất cùng đi mở họp quân sự:

- Này Hứa tướng quân, Thuật Liệt Tốc đến, hai quân của chúng ta rất nhanh sẽ kề vai chiến đấu, đã là hữu quân thì phải làm quen với nhau chứ, đêm nay Hoa Hạ quân ta mở đại hội động viên, lúc trước còn có hoạt động tâm sự kết bạn. Sẵn đây cho mượn giáo trường quân doanh của ngươi, các huynh đệ dưới tay ngươi tốt nhất cũng tham gia cho vui.

- Tâm sự kết bạn . . .

- À, là ăn cơm chiều xong ngồi xuống tâm sự một buổi, tán gẫu việc nhà, tuy chỉ có một lần, chưa chắc quen thuộc, nhưng đám lính biết sơ về nhau vẫn tốt hơn.

- Tất nhiên là được.

- Tốt, Hứa tướng quân đã đồng ý thì dễ rồi, Tiểu Tôn, ngươi đi sắp xếp.

Quan Thắng quay đầu dặn một tên phó thủ, lại quay sang nói:

- Chốc nữa mọi người gặp mặt mới là việc lớn thật sự.

- Nhưng mà . . . nếu hội động viên mở cùng lúc e rằng không có đủ chỗ, hơn nữa . . .

- À, không sao đâu, đã bảo là chỉ làm quen sơ, lúc tổ chức hội động viên chia ra nhiều chỗ cũng được. Ta và ngươi lo tính toán ý đồ lần này của người Nữ Chân đã . . . . . .

Giữa đất rừng, ngựa chiến thở ra khói trắng, gào thét giao thác, tiếng binh khí va chạm và tiếng nổ lớn khi cơ thể người rơi xuống đất làm mảng tuyết bắn lên cao văng tung tóe. Lư Tuấn Nghĩa lao nhanh ra trên mặt tuyết, trường thương cắm xuống đất kéo lê xác chết rồi giật mạnh ra.

Sắc đỏ và trắng hòa vào nhau, tiếng bước chân từ phía trước đã nhanh chóng kéo gần khoảng cách, kỵ sĩ Nữ Chân ngồi trên ngựa vung cương đao chém xuống, trước con ngựa tốt là Lư Tuấn Nghĩa nhích người, một cây thương to giống như lặng lẽ biến mất từ sau lưng, giây sau mũi thương đâm ra từ một bên khác.

Đây là một thức trong Hồi Mã Thương, mũi thương xé gió đâm lên trời, tuyết bắn tung tóe, cổ của con ngựa chiến kia bị lưỡi thương cứa đứt với lực đâm mạnh mẽ, sau đó mũi thương sắc bén đâm vào lồng ngực của kỵ sĩ Nữ Chân, xuyên thủng lên trời. Ngựa chiến chạy nhanh rồi ngã xuống trong đất tuyết, kỵ sĩ lăn lộn trên mặt tuyết, khi đứng lên thì phần ngực có một lỗ hổng ghê người. Lư Tuấn Nghĩa đã xông lên đè thám báo Nữ Chân cũng có thân hình cao lớn ngã xuống đất tuyết, phất tay cắt đứt yết hầu.

Trong khoảnh khắc Lư Tuấn Nghĩa đã giết hai tên thám báo Nữ Chân giỏi võ.

Lư Tuấn Nghĩa nhanh chóng lục soát, sau đó quay về dắt thú cưỡi của mình xuyên qua rừng cây có tuyết đọng, chạy nhanh hướng đỉnh núi.

Lư Tuấn Nghĩa từng là Lư viên ngoại đệ nhất thương bổng Hà Bắc, năm nay bốn mươi sáu tuổi. Sau khi gia nhập Hoa Hạ quân, ý tưởng ban đầu của Lư Tuấn Nghĩa là làm một tướng lĩnh dẫn binh tác chiến, nhưng về sau hắn và Yến Thanh bị Ninh Nghị sắp xếp làm giáo quan trong đội ngũ tác chiến đặc chủng. Khi Lý Sư Sư đi Trung Nguyên, Lư Tuấn Nghĩa và Yến Thanh đi theo đến, âm thầm phụ trách nhiều nhiệm vụ bí ẩn. Mãi khi lần này Trung Nguyên khai chiến, Lư Tuấn Nghĩa gia nhập bên Chúc Bưu hỗ trợ, kiêm nhiệm tác chiến thám báo. Tùy theo người Nữ Chân nhổ trại, Lư Tuấn Nghĩa cũng nhanh chóng chạy tới tuyến đầu.

Lư Tuấn Nghĩa giết hai thám báo Nữ Chân tình cờ gặp, đi hướng đỉnh núi. Một con đường khác bên kia núi, cờ quạt và đội ngũ kéo dài xuất hiện trong tầm nhìn, Lư Tuấn Nghĩa cầm kính viễn vọng cẩn thận ghi lại đặc điểm và sơ hở của mỗi đội ngũ.

Đại đội Nữ Chân hơn ba vạn sáu nghìn người, Hán quân gần bốn vạn đi theo, hơn bảy vạn người mênh mông hùng dũng thẳng tiến phía Nam, Lư Tuấn Nghĩa cũng bám theo suốt, ngẫu nhiên xảy ra cuộc truy đuổi và chém giết. Tới buổi tối, Lư Tuấn Nghĩa hội hợp với đồng bạn trong hang núi, tạm nghỉ ngơi. Trong trời đêm có chim ưng của người Nữ Chân bay qua.

Đấu cờ sống chết, đụng độ thiết huyết, so sánh thì nhiều trường hợp vào mười năm trước giống như trò đùa. . . .

- Đội ngũ người Nữ Chân lần này lại đây, từ tình báo phía trước truyền về thì nói chính xác có khoảng bảy vạn rưỡi, một nửa là tinh nhuệ trực hệ của Thuật Liệt Tốc, đội ngũ này đã đi theo A Cốt Đả chinh chiến thiên hạ, hiện giờ tuy chênh lệch một chút nhưng không nhiều. Ý định lần này của bọn chúng hoặc là đánh ngã chúng ta, hoặc là vây quanh chúng ta, mặc kệ là loại nào thì chúng ta đều không cho phép.

- Nhưng không thể lùi, chúng ta mà lùi thì Uy Thắng chống đỡ không được. Cho nên, đánh là phải đánh, tốt nhất là đánh tổn thương bọn họ, nhưng mà không cần quá mức cầu thắng, một cuộc phòng thủ xinh đẹp không quá khó. Chỗ chúng ta có một vạn Hoa Hạ quân, dưới trướng Hứa tướng quân có hơn hai vạn ba nghìn huynh đệ. Trước khi đến, Vương Cự Vân đã điều động Minh Vương quân dưới trướng lại đây hỗ trợ, chủ lực gần ba vạn, gần đây mở rộng thêm hai vạn người, ưm, về số người thì chúng ta chiếm ưu thế, ha ha, vậy thì sợ cái gì!

Trong căn phòng ấm áp, cuộc họp của các chủ soái liên tục kéo dài. Quan Thắng kéo Hứa Thuần Nhất ngồi chung chỗ, thương lượng vấn đề các loại phân chia và phối hợp của hai bên. Hoa Hạ quân quá nổi tiếng, Hứa Thuần Nhất không khư khư theo ý mình về mặt quân sự, nhưng cuộc họp càng kéo dài, hắn dần nghe thấy âm thanh bên ngoài rõ hơn, ôm lòng thắc mắc.

- Giết chó Nữ Chân!

- . . . Giết chó Nữ Chân!

- Chúng ta cũng là con người!

- . . . Cũng là con người!!!

Những tiếng la như thế ngẫu nhiên truyền đến, thoáng nghe thì hơi buồn cười, nhưng ngày càng đông người kêu la, sóng âm truyền đến khiến người nghe giật mình.

Hứa Thuần Nhất ngạc nhiên hỏi Quan Thắng:

- Đây là . . . ?

- À, không có gì, mọi người đang tâm sự với nhau, nhiệt liệt vậy đấy. Chúng ta lo bàn về vấn đề Nam Môn nào, ta có chút ý tưởng . . .

Trên giáo trường trong quân doanh ở bên ngoài, quảng trường to lớn bị chia thành những khu vực nhỏ, binh sĩ Hoa Hạ quân tập hợp sớm, sau đó binh sĩ thủ thành quân ăn cơm chiều xong cũng đến góp vui. Thỉnh thoảng có người leo lên bục kể câu chuyện từng phát sinh với mình, có kể về chiến sự của Tây Bắc, nói rằng bên kia đã là vùng đất trống. Có người tham dự đại chiến Tiểu Thương Hà ba năm, kể ra ý tưởng của mình khi lần đầu giết người Nữ Chân. Có người quê ở Trung Nguyên, kể lại cảnh tượng thê thảm sau khi người Nữ Chân luân phiên giết tới.

Có người kể một hồi thì bật khóc, một người khóc trước, đám người khóc sau. Binh sĩ của thủ thành quân cũng bị kêu đi lên, tuy nói chuyện lắp bắp, nhưng trong thiên hạ như vậy, đa số người đều có chung nỗi khổ, đặc biệt là bị buộc làm lính, có ai mà trong nhà không có vài oan hồn uổng mạng?

Hội tâm sự nhớ đắng nghĩ ngọt này Vương Sơn Nguyệt cũng học theo, nhưng ban đầu tự nhiên bắt nguồn từ Hoa Hạ quân. Thời này, chẳng ai quan tâm mọi người sống khổ thể nào, mọi người đã thói quen nhiều cực khổ. Sỉ nhục Tĩnh Bình, ngay cả quý nhân giống như hoàng đế, phi tử, gia quyến của đại thần đều gặp cực khổ như thế, trong gia đình bình thường bị người Nữ Chân giết một, hai người, dù muốn kể khổ cũng không ai thèm nghe. Hội nghị như thế này, đối với một số người thì đứng trên đài lắp bắp kể ra thảm kịch của nhà mình, có người chịu lắng nghe, đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ phát hiện chính mình cũng có nhân cách và tôn nghiêm.

Thỉnh thoảng có người Hoa Hạ quân lên đài kể chuyện giết người Nữ Chân như thế nào, trong đám người sẽ điên cuồng hò reo, có một số người thậm chí khóc suýt ngất.

Chờ đám người Hứa Thuần Nhất họp xong, hắn và Quan Thắng cùng đi ra thì bầu không khí đã sôi trào.

Quan Thắng choàng vai Hứa Thuần Nhất, nói:

- Hứa tướng quân, khi Tấn Vương còn sống tín nhiệm ngươi, giờ Tấn Vương đã ra đi, chúng ta cũng tín nhiệm ngươi. Báo thù cho Tấn Vương đi, xé một miếng thịt của người Nữ Chân xuống, đánh một trận ở đây. Hai quân của chúng ta cùng tiến cùng lùi, gắn chặt thành một thể, bắt đầu từ hôm nay hãy giúp đỡ nhiều cho!

Hứa Thuần Nhất lộ vẻ nghiêm túc, nâng hai tay lên đập mạnh vào nhau.

Một đêm sôi trào không biết khi nào thì dần lắng xuống, bóng tối dài dặc qua đi, sáng sớm hôm sau, chân trời phía Đông thả ra con sông bình minh lộng lẫy. Binh sĩ thay ca, leo lên tường thành, chờ đại quân Nữ Chân đến trong phút bình minh giao thoa này.

Ngày sáu tháng hai, giữa trưa.

Cờ quạt của Nữ Chân lan tràn về phía thành Lâm Châu, xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người là cờ soái của Thuật Liệt Tốc phấp phới.

Lâm Châu đứng trên tường thành, một số lính già Hoa Hạ quân siết chặt cương đao, hoặc bấu vào đá xanh của thành, quắc mắt trợn trừng, cắn chặt khớp hàm.

Thủ thành quân ở bên cạnh nhìn sát khí bắn lên cao. Những năm gần đây, bọn họ chưa từng thấy quân đội nào đối diện với đại tướng Nữ Chân giống như Thuật Liệt Tốc mà có thể phát ra hơi thở bi tráng chực chờ xông ra khỏi thành đi chém giết một phen mà không phải là tử thủ.

Đám thủ thành quân không biết rằng, tháng sáu Kiến Sóc năm thứ năm, Thuật Liệt Tốc dẫn quân tham dự vây công Tiểu Thương Hà, sau nửa năm tử thủ thì đập nước ở cửa thung lũng vỡ đê, trại Thanh Mộc và quân đội của Tiểu Thương Hà hiên ngang phá vòng vây. Tuy rằng sau đó không lâu, Ninh Nghị dẫn dắt hai vạn đại quân vào Diên Châu chém giết Từ Bất Thất tìm về một thành, nhưng đối với nhiều người Hoa Hạ quân thì Thuật Liệt Tốc cũng là kẻ thù lớn trên tay dính đầy máu của huynh đệ họ.

Đầu năm lướt qua nhau trong đất tuyết, đều cố kiềm nén lao lên, đối với người ngoài đó là một cuộc cười nói vừa khảng khái vừa phóng khoáng, nhưng với hai bên đương sự thì đó là làm ra lựa chọn trong tâm trạng ước gì ngươi chết ta sống. Đến hiện giờ thì ai cũng không cần lùi lại.

Mây trên trời biến ảo hình dạng, rất nhanh lăn lộn trôi đi.

Lâm Châu, trống trận nổ vang.

Bình Luận (0)
Comment