- Vĩnh nhật phương thích thích, xuất hành phục du du. Nữ tử kim hữu hành, đại giang tố khinh chu... Lại tư thác lệnh môn, nhâm tuất thứ vô vưu. Bần kiệm thành sở thượng, tư tòng khởi đãi chu . . . *
(*) Trích từ bài Tống Dương thị nữ của tác giả Vị Ứng Vật thời Đường.
Tựa bài thơ nghĩa là 'đưa tiễn nữ nhi của nhà họ Dương', nhà thơ Vị Ứng Vật sau khi mất vợ, ngày gả con gái đi thì làm bài thơ này dặn dò, gửi gắm tình cảm. Đại ý bài thơ là ở nhà buồn khổ, cưỡi thuyền tiễn con gái lấy chồng mà lòng tràn đầy bi thương, ở nhà chị em đùm bọc chăm sóc nhau, lòng cha mẹ thương con, qua nhà chồng phải biết ăn ở khéo léo.
Tiếng ca nhẹ nhàng đang vang lên.
Trong căn phòng đóng kín cửa sổ đốt chậu lửa, ấm áp nhưng u tối, cảm giác như không có ngày đêm. Thân thể nữ nhân mấp máy trong đệm chăn dày, nhỏ giọng hát trường ca thời Đường 'tống Dương thị nữ', đây là thơ từ Vị Ứng Vật viết khi tiễn trưởng nữ xuất giá, từ ngữ thương cảm, cũng có dặn dò và mong đợi với tương lai.
Giọng ca của nàng dịu dàng mang theo một chút khát khao, điểm xuyết chút sắc hồng mềm mại cho gian phòng này. Nam nhân nằm bên người nàng, mặt mũi bặm trợn, tóc rối xù, nhắm mắt dường như ngủ say. Nữ nhân vừa hát vừa leo lên người nam nhân, khẽ hôn môi, sau khi hát xong nàng nhắm mắt thiếp đi giây lát, lại ngâm nga một bài thơ khác.
- Hán gia khói bụi tại đông bắc, hán tương từ gia phá tàn tặc... Nam nhi bản tự trọng hoành hành, thiên tử phi thường tứ nhan sắc...
Đây là Nhạc Phủ Thi của Cao Thích thời Đường, tên là Yến Ca Hành, đoạn đầu câu thơ tuy có từ khảng khái lưu truyền thiên cổ như 'nam nhi bản tự trọng hoành hành', nhịp điệu nguyên bài thơ thì bi tráng nói lên sự tàn khốc của chiến tranh. Nữ nhân ngâm khẽ, rất chậm, nam nhân bị nàng dựa vào yên lặng nghe, khi mở mắt ra thì tràn ngập màu đỏ.
Nam nhân tên là Vương Sư Đồng, 'Quỷ Vương' hung ác, hiện là thống lĩnh bộ đội Ngạ Quỷ, tung hoành một nửa Trung Nguyên, từng một lần buộc Nữ Chân Thiết Phù Đồ không dám ra Biện Lương.
Nữ nhân tên Cao Thiển Nguyệt, vốn là nữ nhi của một nhà quan lại ở Lang Gia Quan, thi thư xuất chúng, tài mạo hơn người. Năm ngoái Ngạ Quỷ kéo đến, nguyên Lang Gia Quan bị đốt, Cao Thiển Nguyệt và người nhà rơi vào tai kiếp này, vị hôn phu vốn làm tướng trong quân chết trước, rồi tới phụ mẫu của nàng chết đi, bởi vì Cao Thiển Nguyệt xinh đẹp nên may mắn sống tiếp, về sau trằn trọc bị đưa tới bên cạnh Vương Sư Đồng.
Trong mấy tháng từ Kiến Sóc cuối năm thứ chín đến đầu năm thứ mười, nơi Ngạ Quỷ đi qua là địa ngục thật sự, Cao Thiển Nguyệt đi theo bên Vương Sư Đồng nên cuộc sống không quá khổ. Ác mộng người nhà bị ăn mất, hoảng sợ vì đói khát đã mang đi mọi tính khí tiểu thư của nàng, đối với Vương Sư Đồng, nửa năm trước nàng còn là khuê nữ chờ gả nay học cách uốn mình theo người. Cuối cùng Ngạ Quỷ đi tới ngoài thành Từ Châu thì ngừng lại.
Mùa đông đã sâu, tuyết lớn phong núi, Ngạ Quỷ hơn trăm vạn tụ tập ở khu vực này, cả mùa đông bọn họ đã ăn hết những gì có thể ăn, đầy những kẻ dịch tử mà thực*.
(*) Thời Xuân Thu, nước Tống giết sứ giả của nước Sở nên bị Sở xua quân đánh, Tống yếu nhưng ngoan cường chống cự, đói quá nhưng không đành lòng ăn con của mình, vì thế trao đổi con với nhà hàng xóm, ăn con của đối phương. Về sau đây là từ ý chỉ cảnh tượng thê thảm do thiên tai hoặc chiến loạn gây ra.
Cao Thiển Nguyệt và Vương Sư Đồng ở chung trong phòng mấy tháng, không cần ra ngoài xem nàng cũng có thể tưởng tượng được đó là cảnh tượng như thế nào, so với bên ngoài thì trong phòng gần giống như cảnh tiên ở cõi trần.
Cao Thiển Nguyệt dùng tiếng ca lấy lòng nam nhân, nhưng ngụ ý của bài hát này không tốt, sau khi hát, dường như sợ hãi đối phương tức giận nên tiếng ca nhỏ dần rồi ngừng.
Vương Sư Đồng nhắm mắt chờ một lúc mới mở mắt ra nhìn góc tối trên nóc nhà, khẽ nói:
- Quân bất kiến... Sát tràng chinh chiến khổ, chí kim do ức Lý tướng quân... Hừ!*
(*) Một đoạn trong bài thơ Yến Ca Hành, cả bài thơ nói về nỗi khổ chinh chiến sa trường, tướng quân khinh địch làm khổ sĩ tốt. Câu trên là đoạn cuối của bài thơ, đại ý là 'Ngươi không nhìn thấy chém giết trên sa trường đau khổ thê thảm đến nhường nào, đến tận bây giờ còn nhớ Lý tướng quân'.
Lý tướng quân ý chỉ Lý Quảng, giỏi dùng binh, yêu quý sĩ tốt, khi canh giữ Bắc Bình thì Hung Nô e ngại không dám xâm nhập phía Nam, được gọi là Phi tướng quân.
Một tiếng cuối cùng không biết là Vương Sư Đồng đang cảm khái hay mỉa mai.
Lúc này bên ngoài vang tiếng gõ cửa:
- Quỷ Vương, khách nhân tới rồi.
Ánh mắt Vương Sư Đồng sâu thẳm, lệ khí bỗng dâng lên, hắn đẩy nữ nhân nằm trên người ra, đứng dậy mặc áo khoác lớn khâu từ các loại da lông, cầm cây lang nha bổng còn mang theo vết máu loang lổ.
- Ở yên trong này, đừng ra ngoài.
Vương Sư Đồng dặn Cao Thiển Nguyệt một câu rồi ra khỏi phòng.
Trong mấy tháng này, mỗi lần Vương Sư Đồng đi ra ngoài đều phải nói một câu như vậy, Cao Thiển Nguyệt thì không một lần rời khỏi căn phòng này. Sau khi Vương Sư Đồng rời đi, Cao Thiển Nguyệt quấn chăn kín người, lẳng lặng rúc vào góc phòng.
Bên ngoài là buổi tối.
Ánh lửa lập lòe từ trong sân kéo dài ra, hợp thành một mảng lớn không thấy cuối. Làng xóm hỗn loạn, từng có trên trăm vạn người, giờ là nơi tụ tập của mấy chục vạn Ngạ Quỷ, trật tự nguyên thủy mà lại dị dạng, dù ở trong đêm tối nhìn ra ngoài, mái nhà thấp bé, ánh lửa mơ hồ, người chết và thịt không biết tên tỏa mùi, và cả tiếng hú kỳ dị mà thê lương vang trong trời đêm.
Hết thảy khiến người không rét mà run.
Vương Sư Đồng đi theo thủ lĩnh lưu dân tên Đồ Ký Phương đi qua con đường bùn lầy còn chút vệt tuyết, vào trong phòng lớn ở gần đó. Đây là từ đường trong thôn xóm, hiện giờ thành đại đường xử lý quân vụ của Vương Sư Đồng. Hai người bước vào cửa lớn có người canh giữ, trong đại đường, một nam nhân bịt mặt, quần áo rách rưới như lưu dân đứng lên.
Chờ Đồ Ký Phương khép cửa phòng lại, nam nhân mới tháo khăn che mặt xuống, chắp tay vái chào:
- Liêu Đông Lý Chính kính chào Quỷ Vương.
Vương Sư Đồng không đáp lễ, hắn trợn to con mắt bởi vì tràn đầy màu máu mà trở nên đỏ rực sải bước đi tới trước mặt Lý Chính, nhìn lom lom. Mãi khi Lý Chính cảm thấy hơi khó chịu, Vương Sư Đồng mới xoay người đi đến chỗ ngồi ở chính diện, ngồi xuống.
Đồ Ký Phương muốn nói chuyện, nhưng Vương Sư Đồng nhấc tay lên:
- Ngươi hãy ra ngoài đi.
- Quỷ Vương, bên Nữ Chân lần này rất có thành . . .
Vương Sư Đồng không nói chuyện, chỉ liếc mắt qua, hơi thở hung ác đã bao phủ Đồ Ký Phương.
Đồ Ký Phương vội lùi lại, ra khỏi phòng. Trong hệ thống của Ngạ Quỷ không có tình cảm gì cả, Vương Sư Đồng vui giận thất thường, từ hồi năm ngoái giết huynh đệ thân tín nhất bên cạnh mình là Ngôn Hoành thì Vương Sư Đồng hở chút là giết người, chẳng thèm quan tâm đạo lý gì, mặc dù Đồ Ký Phương có thế lực dưới tay đông cỡ mấy vạn nhưng lúc này cũng không dám tùy ý lỗ mãng.
Cửa phòng đóng lại, Vương Sư Đồng hạ tay xuống, nhìn chăm chú vào khoảng trống trong phòng, thẫn thờ một lúc rồi mới nhìn về phía Lý Chính, khàn giọng hỏi:
- Chó con Tông Phụ . . . phái ngươi đến làm gì?
Lý Chính hơi cau mày.
Lại thấy Vương Sư Đồng chưa nói đã cười trước:
- . . . Cho ta ăn?