Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1056 - Chương 1056: Đói Khát 3

Chương 1056: Đói khát 3 Chương 1056: Đói khát 3

Từ Châu thành, trong căn phòng nho nhỏ có bốn người nói chuyện xong xuôi.

Bốn bóng dáng chia làm hai bên, một bên là một người, một bên là ba người. Bên ba người đều hơi gầy và lùn, nhưng đều mặc quân phục của Hoa Hạ quân, toát ra tinh khí thần.

Bốn người đứng lên, kính lễ với nhau, người trông giống như trưởng quan còn muốn nói gì thì ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, trưởng quan ra ngoài kéo mở một cái khe, nhìn thoáng qua rồi mới mở rộng cửa.

Xuất hiện ở ngoài cửa là tướng lĩnh tối cao của Hoa Hạ quân thuộc quân viễn chinh Tử Châu lần này, Lưu Thừa Tông.

Lưu Thừa Tông đi vào trong, nhìn ba người lính gầy, kính lễ xong mới nói nhỏ:

- Nên dặn dò đã dặn xong hết chưa?

Trên mặt Lưu Thừa Tông mang theo nụ cười.

Trưởng quan đáp:

- Nói xong rồi.

Lưu Thừa Tông nói:

- Mọi người đã biết tình huống bên ngoài rồi, chín chết một sống. Không muốn đi thì hãy nói ra ngay bây giờ, loại chuyện này nếu tâm không cam tình không nguyện thì không làm tốt được.

Ba người gầy thân hình thẳng tắp, ngẩng cao đầu. Lưu Thừa Tông thế này mới gật đầu cười cười, cầm lên mấy cái bát đặt trên bàn, rót nước lã vào.

- Sắp đi ra ngoài, không thể uống rượu, cho nên chỉ có thể lấy nước thay thế. Sống trở về, rồi chúng ta uống một ly khải hoàn.

Lưu Thừa Tông và ba người cầm bát lên chạm vào nhau, dặn dò vài câu với họ rồi rời đi.

Trong bóng đêm, ba người Hoa Hạ quân lùn gầy thay đồ lưu dân đã chuẩn bị sẵn, hóa trang một phen, sau đó ngồi xe ngựa đi hướng một bên tường thành.

Từ cuối năm ngoái, Lưu Thừa Tông dẫn dắt tám nghìn Hoa Hạ quân đến Tử Châu thành, Vương Sư Đồng biết tin liền kéo chủ lực của Ngạ Quỷ giết hướng bên này. Tử Châu thành cứng tường dày, lúc Lý An Mậu tuyên bố phản Tề kháng Kim thì lôi kéo quân đội gộp vào mở rộng đội ngũ hơn năm vạn người, dù trăm vạn Ngạ Quỷ cũng không thể nào đánh vào Tử Châu, nhưng bị Ngạ Quỷ vây quanh, lúc người Nữ Chân đến, e rằng Tử Châu khó mà nắm quyền chủ động trên chiến trường.

Nhằm vào tình huống như vậy, Lưu Thừa Tông chọn một số quân nhân Hoa Hạ quân trong quân đội có tài tuyên truyền kích động lẫn vào quần thể Ngạ Quỷ, đưa từng nhóm ra ngoài thành, hướng dẫn Ngạ Quỷ ở ngoài thành buông bỏ Tử Châu, ngược lại công kích Nữ Chân Đông Lộ quân chưa từng cố thủ kiên thành.

Sự thực chứng minh, lưu dân bị đói khát và lạnh lẽo bủa vây rất dễ bị kích động, bắt đầu từ cuối năm ngoái, từng nhóm lưu dân bị dẫn đi hướng quân đội Nữ Chân, tạo thành nhiều rắc rối cho chủ lực và hậu cần của quân đội Nữ Chân. Trăm vạn Ngạ Quỷ bị Vương Sư Đồng dẫn tới Tử Châu cũng có một số nghe theo dụ dỗ rời đi, đương nhiên, đến hiện giờ bọn họ đã chết trong vùng tuyết này.

Cả mùa đông, hơn ba tháng trời, chịu đói khổ và lạnh lẽo dưới tuyết lớn ở ngoài thành Tử Châu khó mà tả cho hết. Trong hoàn cảnh người ăn thịt người, dù là người của Hoa Hạ quân đi ra ngoài kích động bọn họ cũng có khả năng cao đối mặt nguy cơ chết đói. Hơn nữa trong tuyết lớn, với bầu không khí hàng trăm vạn người lần lượt đông chết, đói chết, lại hoặc là trùng kích bộ đội Nữ Chân tiếp đó bị giết, người thường căn bản khó mà chịu dựng.

Mỗi ngày đều có vô số người chết đi, trong hoàn cảnh sống chết chỉ cách nhau một đường tơ, sinh mệnh của mỗi người tựa như hạt bụi, lại giống như một bộ sử thi. Hàng trăm vạn người bị tươi sống chết đói, cơ hồ không cách nào cứu. Nhưng dù không cứu được, bọn họ bị chính mình kích động chọn cái chết mang lại hiệu suất, đó thật là một loại cảm thụ khó tả, dù là chiến sĩ trải qua ba năm huyết chiến ở Tiểu Thương Hà, khi ở trong hoàn cảnh này đều bị giày vò tinh thần rất nhiều.

Nhưng chuyện như vậy chung quy vẫn phải làm tiếp, mùa xuân sắp đến, nếu không giải quyết vấn đề của Ngạ Quỷ thì thế cục Tử Châu trong tương lai có lẽ sẽ càng thêm gian nan. Đêm nay, nương bóng đêm, có ba người lặng lẽ trèo tường thành xuống dưới. Trong nhà trệt lưu dân tụ tập ở bên kia tường thành có một bóng dáng lặng lẽ rời đi.

E sợ Hoa Hạ quân một lần đột kích đánh bại trung tâm của đại quân Ngạ Quỷ, nên chỉ huy trung tâm của Vương Sư Đồng cách xa vài dặm, tuy nhiên bên dưới Tử Châu thành tụ tập khá đông lưu dân, bọn họ không e ngại đại quân giết ra ngoài. Bóng dáng kia lẻn đến một góc tối, nhìn quanh rồi lặng lẽ kéo căng cung tên, bắn mũi tên quấn tin tức vào đầu tường có mấy ngọn đuốc cháy.

Sau khi truyền tin, người này lặng lẽ quay đầu lẫn vào doanh địa lưu dân, nhưng không lâu sau, ồn ào lấy người này làm trung tâm lan tràn lên trên. . . .

- Thiên hạ hiện nay, Vũ triều vô đạo, mất hết lòng người. Cái gọi là Hoa Hạ quân thì mua danh trục tiếng, chỉ muốn nắm quyền hành thiên hạ, mặc kệ thương sinh lê dân. Quỷ Vương nên biết, nếu không phải Ninh Nghị thí sát quân vương Vũ triều thì Đại Kim đã không bắt được cơ hội công phá thành Biện Lương, được đến toàn bộ Trung Nguyên. Người phía Nam bè lũ xu nịnh, đa số chỉ lục đục với nhau, Đại Kim là thiên mệnh hướng về. Ta biết Quỷ Vương không muốn nghe điều này, nhưng hãy nghĩ xem, Nữ Chân lấy thiên hạ nhưng chưa từng làm những chuyện xấu xa, cẩu thả giống như Vũ triều, Hoa Hạ, trên chiến trường nơi nào bị đánh chiếm, ít nhất là ở phương Bắc chúng ta đều không có chỗ chê.

Trong phòng, người Hán tên Lý Chính đến từ Liêu Đông đang dõng dạc thuyết phục Vương Sư Đồng.

- Nhưng trong số người phía Nam cũng có kẻ đáng kính, anh hùng giống như Quỷ Vương khiến bên ta hơi bội phục. Quỷ Vương biết không? Trong mùa đông này, đại soái Tông Phụ và vương tử Tông Bật bên ta thường nhắc đến ngươi, nói rằng tuy thời vận của ngươi không tốt, nhưng trong số người phía Nam hiện giờ chỉ có một mình Quỷ Vương là chiến đấu vì thương sinh lê dân, tuy tư thái hơi hung hãn, nhưng thứ mà triều đình, nhiều đại nhân không gánh nổi thì Quỷ Vương lại gánh lên!

- Đất Bắc bị nạn đói, Quỷ Vương không cách nào khác đành mang theo mọi người xuôi nam. Ta nghe người ta nói, khi ở Trạch Châu ngươi có gặp cái gọi là Hoa Hạ quân, bọn họ được gọi là nhân nghĩa, ngươi muốn phó thác đoàn người cho bọn họ. Nhưng Hoa Hạ quân được gọi là nhân nghĩa vì thiên hạ thế nhưng không chịu nhận những người Hoa Hạ này, Quỷ Vương chỉ có thể tiếp tục gánh bọn họ. Một đường xuôi nam, không ai có thể ngăn được Quỷ Vương, dù đến mùa đông, trăm vạn người chết nhưng chỉ có chỗ của Quỷ Vương là có mấy chục vạn người sống sót, tại sao? Bởi vì Quỷ Vương che chở bọn họ, vô luận tình huống như thế nào, đại soái Tông Phụ nói ngươi là người đáng kính, người chiến đấu vì vạn dân.

- Nếu không phải thiên hạ hiện nay đã mục nát thì Quỷ Vương đã không đi đến bước đường này, nhất định sẽ có con đường càng rộng để ngươi đi!

Lý Chính giơ ngón cái hướng Vương Sư Đồng, tạm dừng giây lát, đầu ngón tay chỉ hướng Tử Châu:

- Hoa Hạ quân đang ở trong Tử Châu thành, Quỷ Vương, ta biết ngài muốn giết bọn họ, đại soái Tông Phụ cũng có ý tưởng giống như vậy. Nữ Chân xuôi nam, lần này không thương lượng gì nữa, Quỷ Vương, ngài mang theo mấy chục vạn người cho dù đi Giang Nam, thứ lỗi cho ta nói thẳng, phương Nam chưa chắc chịu nhận. Đại soái Tông Phụ không muốn đánh với ngài, chỉ cần ngài chịu nhường con đường Tử Châu thành, đi phía Tây cho ngài vùng đất mười thành, ngài ở Đại Kim phong hầu bái tướng, bọn họ sống sót.

Vương Sư Đồng liếc qua Lý Chính, một lúc sau hỏi:

- Tông Phụ . . . sợ đánh với ta? Chúng ta sắp chết rồi.

- Quỷ Vương minh giám, Nữ Chân những năm gần đây, đánh nhau chưa từng sợ bất cứ người nào. Nhưng một là không muốn đánh trận vô nghĩa, hai là kính nể con người của Quỷ Vương, ba là . . . thiên hạ sắp thay đổi, khí vận hướng về, những người này cũng là con dân của Kim quốc, nếu có thể cho bọn họ sống sót, đại soái cũng hy vọng bọn họ sẽ tránh khỏi thương vong vô vị. Quỷ Vương, ngài chỉ cần tỉnh táo lại mà suy nghĩ, đây là tốt nhất . . .

Lý Chính đang nói thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn.

Qua một lúc, Đồ Ký Phương mang theo vài người lại đây gõ cửa:

- Quỷ Vương! Quỷ Vương! Bắt lấy! Bắt lấy!

Vương Sư Đồng hét to một tiếng:

- Bắt lấy cái gì!

- Hoa Hạ quân . . .

Đồ Ký Phương vừa nói vừa đẩy cửa tiến vào.

Vương Sư Đồng đứng bật dậy.

Đồ Ký Phương vừa vào cửa, mấy thân tín áp một người vào sau. Người kia quần áo rách rưới dơ dáy, từ đầu tới chân gầy da bọc xương, ước chừng mới bị đánh một trận, trên mặt dính bê bết máu, tay bị trói sau lưng, đã bị đánh gãy hai chiếc răng cửa, thê thảm vô cùng.

Đồ Ký Phương khép cửa phòng lại, nhìn Lý Chính lại ngó Vương Sư Đồng, nhỏ giọng nói:

- Là người của ta, Quỷ Vương, chúng ta rốt cuộc phát hiện ra, là đám cháu này rải tin trong các huynh đệ, nói là không đánh hạ Tử Châu được, gần đây thì chỉ có cách đi tìm Nữ Chân cướp quân lương, có người thấy tận mắt hắn truyền tin cho Tử Châu thành, ha ha ha ha ha ha!

Vương Sư Đồng hận Hoa Hạ quân thấu xương, người Ngạ Quỷ đã sớm biết, từ mùa đông năm ngoái đến nay, một số người bị kích động từng nhóm đi hướng người Nữ Chân, hoặc chết ở dọc đường, hoặc chết dưới đao kiếm. Bên trong Ngạ Quỷ đã phát hiện, nhưng đám lính lác vốn là bọn ô hợp, mãi chưa bắt được gian tế chứng cứ xác thực, lần này bắt được người khiến Đồ Ký Phương vô cùng hưng phấn, nhanh chóng kéo lại đây.

Bình Luận (0)
Comment