Vương Sư Đồng nhìn Lý Chính rồi mới chuyển tầm mắt qua gian tế Hoa Hạ quân, qua một lúc thì cười khẽ:
- Nhà ngươi ở trong Ngạ Quỷ bao lâu rồi? Không sợ bị người ăn sống à?
Gian tế Hoa Hạ quân bị người kéo lê còn đang thở hổn hển, không nói chuyện.
Đồ Ký Phương đấm vào ngực hắn:
- Nói chuyện đi thằng chó!
Gian tế Hoa Hạ quân ho khan hai tiếng, ngước đầu nhìn hướng Vương Sư Đồng, hắn gần như bị bắt tại trận, đối phương đã theo dõi hắn, phát hiện ra hắn từ lâu nên khó mà chối được.
Gian tế Hoa Hạ quân bật cười nói:
- Ăn thịt người . . . ha ha, cỡ như ngươi mà đòi ăn thịt người?
Hắn cúi đầu xuống, phun ra ngụm máu bầm, nói:
- Có biết . . . có biết người tên là Vương Sơn Nguyệt không?
- Hửm?
- Hắn . . . hắn là tôn tử của Vũ triều Vương Kỳ Tùng. Trước khi hòa ước Hắc Thủy, người Liêu đến, nam đinh toàn Vương gia ra chiến trường, chết hết, còn một mình Vương Sơn Nguyệt, trong nhà đều là phụ nữ. Hắn từ nhỏ đã yếu ớt, người trong nhà bị khi dễ, nhưng mà chỉ có mình hắn là nam nhân, vì bảo hộ người trong nhà, ngươi biết hắn làm cái gì không?
Gian tế ngước lên khuôn mặt đầy vết máu:
- Hắn ăn thịt người, ăn tươi nuốt sống, kẻ địch sợ hắn, vậy là hắn có thể bảo hộ người trong nhà.
- Ha ha, ăn thịt người, tại sao ngươi ăn thịt người? Ngươi muốn bảo vệ ai? Chuyện này vinh diệu lắm sao? Con người ăn ngon không? Quỷ Vương cái thá gì, người không ra người quỷ không ra quỷ . . . Có biết là Vương Sơn Nguyệt ăn thịt người dẫn theo binh thủ Đại Danh Phủ, thủ từ năm ngoái đến hiện tại, Hoàn Nhan Tông Phụ, Hoàn Nhan Tông Bật mang theo ba mươi vạn người không đánh sụp hắn được. Tên tạp chủng ở bên cạnh là người xứ nào? Phương bắc? Quỷ Vương, ngươi bán mông cho bọn họ à? Ha ha ha ha ha ha!
- Đồ tạp chủng Hắc Kỳ, hôm nay lão tử làm thịt ngươi!
Nghe gian tế nói chuyện ngày càng kỳ cục, Đồ Ký Phương đột nhiên rút đao dí vào cổ của đối phương. Gian tế mồm đầy máu, nở nụ cười đụng hướng mũi đao, Đồ Ký Phương vội rút lưỡi đao về.
Vương Sư Đồng hét to:
- Dừng tay!
Thân tín của Đồ Ký Phương đứng hai bên kèm gian tế cũng gồng sức kéo người ra sau. Gian tế quẫy người, chỉ nghe keng một tiếng, hắn rút con dao găm trên người một tên thân tín.
Trong khoảnh khắc này, bóng dáng gầy yếu kia cựa quậy vài cái cởi ra dây thừng trên tay, một tên thân tín phe Đồ bị hắn thuận tay một dao cứa cổ, hắn cầm dao ngắn xông về phía Lý Chính tựa như mãnh hổ vồ tới.
- Chết!!!
- A!!!
Gian tế này lao về phía Lý Chính, Đồ Ký Phương vung nhát đao. Đồ Ký Phương là một trong các thủ lĩnh của Ngạ Quỷ, mỗi ngày đều có thức ăn, sức lực vốn đã lớn, gian tế thì dốc hết sức cho một kích, ánh đao vụt qua không trung, gian tế té lăn đi góc phòng, ngực bị chém mạnh một nhất đao chảy máu giàn giụa. Nhưng gian tế lại đứng lên, dường như còn muốn đánh nữa.
Đồ Ký Phương ở bên kia rống to:
- Ta muốn ăn ngươi!
Mắt của Vương Sư Đồng đỏ máu bước tới gần gian tế, khoảng cách rút ngắn, Vương Sư Đồng nhìn thấy đáy mắt gian tế Hoa Hạ quân mặt dính đầy máu lóe qua tia nhìn phức tạp, trong nửa năm nay Vương Sư Đồng đã thấy ánh mắt như vậy vô số lần, đó là ánh mắt hoảng sợ mà quyến luyến.
- Tạp chủng!
Gian tế phun ra từ này, vung dao găm cắt đứt cổ của mình, đây là động tác vung đao dứt khoát nhất mà Vương Sư Đồng từng gặp. Thân thể còn đứng thẳng, máu bỗng phun ra tưới ướt mặt Vương Sư Đồng.
Người trong phòng đều ngơ ngẩn.
Xác chết ngã xuống, Vương Sư Đồng dùng tay vuốt mặt, đầy tay đều là sắc đỏ tươi.
Đồ Ký Phương đi tới:
- Quỷ Vương, ngươi nói đúng, người của Hoa Hạ quân đều không phải là thứ tốt, lúc mùa đông bọn họ đến nơi này quấy rối, xúi giục nhiều người rời đi. Nhưng chúng ta khó mà tấn công thành Tử Châu, có lẽ có thể . . .
Tiếng xé gió vang lên, Vương Sư Đồng chộp lấy lang nha bổng, đột nhiên xoay người vung gậy, trong phòng bộc phát tiếng nổ trầm đục kim loại sắt va chạm. Đồ Ký Phương mặc lớp áo giáp mỏng bị một gậy đánh văng, đụng gãy bàn học đặt ở bên kia phòng, bàn gỗ và vật trang trí trên bàn bay ra. Đồ Ký Phương lăn lộn dưới đất, tiếp đó giãy giụa dường như muốn bò dậy, miệng ọc từng bụm máu.
Vương Sư Đồng vung gậy lại đập xuống.
- Ngươi là . . .
Bùm!
- Đồ . . .
Bùm!
- Nuôi ong . . .
Bùm!
- Tay áo!!!
Bùm!
Thân thể của Đồ Ký Phương bị đập biến hình dưới đất lan tràn máu. Vương Sư Đồng thở hồng hộc, giơ tay lau miệng mũi, ánh mắt đỏ máu nhìn hướng Lý Chính ở góc phòng.
- Người đâu! Kéo hắn ra ngoài . . . ăn cho ta!
Người từ bên ngoài đi vào phòng, đến gần Lý Chính.
Vẻ mặt Lý Chính hoảng sợ kêu lên:
- Ngươi . . . Quỷ Vương, ngươi làm như vậy . . . làm vậy thì sẽ không có kết cục tốt. Ngươi nghĩ kỹ hẵng làm, Tông Phụ đại soái sẽ không chịu để yên, các ngươi . . .
- Ha ha, Tông Phụ nhãi ranh . . . cứ việc đến! Thiên hạ này bị đám chó Kim các ngươi hại thành như vậy . . . Ta không sợ hắn! Ta đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc! Hắn sợ ta mới đúng, ta ăn hắn, ta ăn hắn . . . Ha ha ha . . . !
Lý Chính bị lôi xuống kèm theo tiếng kêu la inh ỏi. Vương Sư Đồng vẫn cười lớn, hắn nhìn gian tế Hoa Hạ quân đã chết nằm dưới đất, nhìn một lần rồi lại cười phá lên, thẫn thờ một lúc mới gọi người đến:
- Còn tên này . . . không có vài miếng thịt, treo hắn trước Tử Châu thành đi! Ha ha, treo ra ngoài, người của Hắc Kỳ quân đều như nhau, ha ha ha ha ha ha!
Trên người của hắn tràn đầy vết máu, cười điên dại một lúc rồi đi tắm. Vương Sư Đồng trở về căn phòng của Cao Thiển Nguyệt không lâu sau có người đến báo cáo, nói là Lý Chính sau khi bị áp xuống thì bùng nổ bị thương người khác rồi chạy trốn.
Vương Sư Đồng khẽ ừ, quay sang ôm thân thể của nữ nhân.
Hôm sau, đám người đứng trên tường Tử Châu nhìn thấy xác chết bị đưa ra treo lên.
- Nên đánh nhau.
La Nghiệp nhìn dưới thành, trong ánh mắt có sát khí vụt qua.