. . .
Trong tâm trạng khủng hoảng, hắn không ngừng chạy nhanh, từ nơi xa sôi truyền đến hoảng sợ, nhưng không hiểu sao trong lúc chạy hắn cứ muốn khép mắt lại, tránh đi mọi thứ đang phát sinh.
- . . . Giết tới . . .
- . . . Đi đi đi . . .
Trong hoàn cảnh ầm ĩ mà hỗn loạn, tiếng người càng nhiều, bóng người nhiều hơn, hắn vùi đầu tiến lên, dần chạy đến bờ sông lớn. Sóng triều cuồn cuộn vắt ngang ở phía trước, rượt đuổi thì đã gần sát phía sau, hắn đứng tại chỗ, có người đẩy hắn tới trước.
Thuyền đánh cá nho nhỏ rời bờ, hắn đứng trên mũi thuyền, nghe từ sau lưng truyền đến tiếng người, sóng lớn dâng lên dưới thân.
Đừng nhìn về phía sau.
Hắn tự nhủ lòng như vậy, nhưng người trong hình ảnh thì ngoái đầu lại. Nơi ấy tràn ngập sương mù, người Nữ Chân dí sát, đoàn người chạy nhanh ven bờ, khóc la, bị rượt đuổi đẩy vào nước sông, sau đó chìm xuống dòng nước, máu hòa vào nước sông.
Chu Quân Vũ quỳ trên sàn thuyền.
Xấu hổ to lớn tràn ngập mọi thứ.
Hắn bật dậy từ trong mộng. . . .
Trong lều trại tối đen còn thoảng mùi đàn, không gian ấm áp nhưng có chút ẩm ướt lạnh lẽo. Khi hắn ngồi dậy thì trên trán ướt mồ hôi lạnh.
Ý thức trong một chốc còn dừng lại ở trong mơ, qua một lúc hắn mới xuống giường, dùng hộp đánh lửa đốt ngọn nến. Đèn đuốc chiếu ra khuôn mặt đường nét rõ ràng, gương mặt này gầy guộc mà kiên nghị, cằm để chòm râu tăng thêm tuổi tác, khiến hắn trông càng đứng đắn. Sau khi đốt đèn, ngoài lều truyền vào tiếng hỏi của người hầu, hắn sai người bưng nước nóng vào.
Trời còn tờ mờ sáng, ngoài lều là quân doanh liên miên. Rửa mặt xong, hắn soi gương sửa sang lại quần áo, khiến chính mình thoạt trông càng tươi tỉnh chút.
Đi ra lều, có quân nhân vái chào, hắn cũng chào đáp lại, đây là chuyện chưa từng có nếu là ở Vũ triều cũ.
Vũ Kiến Sóc năm thứ mười, thái tử Chu Quân Vũ hai mươi bảy tuổi, đối với những người quay quanh hắn thì thái tử đã trưởng thành người lớn ổn trọng mà tin cậy.
Đối với quan viên các nơi của Vũ triều thì hắn làm việc quả quyết mà đầy uy nghiêm, đối với nhân viên kỹ thuật dưới tay và dân chúng thì hắn hiền hòa từ ái. Hắn ở trong quân doanh, mỗi ngày dậy sớm còn hơn binh sĩ bình thường, hắn thậm chí chào đáp lại mỗi vị binh sĩ vái chào mình, đây là chuyện hiếm lạ học từ Hắc Kỳ quân. Nếu có văn nhân khuyên can hoặc mắng thẳng mặt, hắn sẽ khiêm tốn hiền hòa xin lỗi, sau đó làm theo ý mình. Dù thế nào phần lớn quân dân đều xem hắn như vị chúa trung hưng tương lai.
Tự hạn chế nghiêm ngặt đến khắc nghiệt khiến hắn gầy guộc, càng toát ra vẻ cương nghị. Đặc biệt là mùa xuân Kiến Sóc năm thứ mười này, trong đôi mắt của chàng trai trẻ đã từng sống an nhàn sung sướng thoáng hiện khí thế binh qua quyết nhiên.
Tháng hai, xuân lạnh hơi giảm, hơi thở của chiến tranh đã truyền tới. Lúc này băng tuyết còn chưa tan hết, biến cố của đất Tấn đã gõ hồi chuông cảnh báo thứ nhất sau năm mới: chiến trường là nơi tàn khốc ngươi chết ta sống, sẽ không có ai chờ khi xuân về hoa nở mới bắt đầu ra tay.
Xuyên qua các lều trại trong quân doanh, đi chưa được bao xa Quân Vũ nhìn thấy Nhạc Phi đi tới, sau khi vái chào, đưa tình báo chờ đã lâu.
- Lâm Châu, Thuật Liệt Tốc đụng trận Hắc Kỳ quân, đánh nhau rồi.
Quân Vũ nhận lấy tình báo, lẩm bẩm một câu:
- Gừng càng già càng cay, thủ đoạn của Tông Hàn và Hi Doãn quá ác.
Khi thanh thế kháng Kim của đất Tấn lên cao nhất thì giết Tấn Vương Điền Thực, đập tan nát lực lượng phản kháng cũng là hy vọng duy nhất của Trung Nguyên. Làm kẻ địch, nhìn Hi Doãn ra tay, dù là ai đều sẽ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.
- Ngoài ra, Tử Châu có biến động.
Quân Vũ nghe Nhạc Phi nói thì ngẩng đầu lên, nhìn hướng phía Bắc, tối đen sâu thẳm, dường như có một góc núi băng tan, tiếng mặt đất kinh trập. . . .
Uy Thắng, Thiên Cực cung.
Viên Tiểu Thu chờ đợi một trận đồ sát trong ngày bốn tháng hai, nhưng mãi không xuất hiện.
Sau cuộc đàm phán lạnh lùng kia, hai bên dự hội ai về nhà nấy. Viên Tiểu Thu vốn đinh ninh nữ tướng Lâu Thư Uyển sẽ cho mọi người biết mùi đau thương, nhưng nàng chỉ giữ vẻ lạnh băng, không có nhiều động tác.
Qua hôm nay, đấu tranh quyền lực giống như sóng ngầm mãnh liệt lấy Uy Thắng làm trung tâm đã mở rộng ra ngoài.
Đêm ngày bốn tháng hai, Lâu Thư Uyển, An Tích Phúc, Lâm Tông Ngô và các đại biểu thế lực kháng Kim ở trong Thiên Cực cung phân phối khu vực mình phụ trách và ích lợi. Đến hôm nay ngày năm tháng hai, Lâu Thư Uyển lục tục hẹn trùm địa phương ở các nơi, bao gồm Lâm Tông Ngô, cố gắng công khai tất cả tư liệu về vật tư, võ bị, binh lực, tướng lĩnh khắp các thành trên đất Tấn.
Sáng hôm nay khi gặp gỡ riêng Lâm Tông Ngô, Lâu Thư Uyển càng là vô tư thẳng thắn thương lượng vấn đề quyền sở hữu và phân chia thế lực của phân đà Đại Quang Minh giáo ở khắp nơi. Lấy hình thức cố gắng không cản trở tách lực lượng của Quang Minh giáo chủ và Hàng Thế Huyền Nữ, bên Lâu Thư Uyển nhượng bộ rất nhiều trong chuyện này.
Lúc này, tranh đấu chém giết quy mô nhỏ đã bắt đầu xuất hiện trong thành Uy Thắng, nhưng bởi vì các phương khắc chế, lúc này còn chưa xuất hiện quy mô lớn sống mái với nhau.
Tùy theo Tấn Vương chết đi, quân đội Nữ Chân uy bức, lực lượng của mỗi thế gia phản chiến đã thành sự thực. Nhưng bởi vì trạng huống đặc biệt trên địa bàn Tấn Vương, nên chính biến còn chưa tới mức đao thương chảy máu.
Căn cứ vào nói rõ và bất đắc dĩ trong hội đàm phán hình thành ăn ý, các nhà các hộ đang cố lôi kéo thế lực đứng theo đôi. Trong lúc này, quân đội, quân bị các nơi và kho trữ vật tư trở thành mục tiêu lôi kéo và chiếm lĩnh của mỗi lực lượng hàng đầu. Trong lúc Lâu Thư Uyển tiến hành đàm phán với mọi người thì Vu Ngọc Lân đã bắt đầu cố gắng hết sức ổn cố mấy nơi trọng yếu ở vùng Tây Nam đất Tấn.
Với mấy lực lượng vẫn giữ lập trường kháng Kim thì Lâu Thư Uyển lựa chọn giao ra gia sản, thậm chí khiến chọn phương thức trợ giúp những người luôn đứng về phía mình, trợ giúp bọn họ chiếm lĩnh thành trì, quan ải, chia bớt kho chứa trong địa điểm trọng yếu. Dù hình thành các thế lực cát cứ lớn nhỏ, dao động không ổn định, nhưng vẫn tốt hơn để những nơi không thể kiểm soát trở thành vật trong túi của người Nữ Chân ngay.
Chính trị, khi mất người kiểm soát tuyệt đối thì tự nhiên biến thành trò chơi giành số người.
Trong hội đàm phán, lão nhân tên là Liêu Nghĩa Nhân nói hoặc bỏ năm thành, hoặc bỏ mười thành, tuy nghe khá vớ vẩn, nhưng trên thực tế thì hình thức như vậy đã từ từ xuất hiện. Các phương đối chọi với nhau đều hiểu rằng trong cục diện trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, nếu như các phương trước tiên khống chế địa bàn mà mình có thể điều khiển, mấy ngày sau muốn đánh hay hàng đều còn có chút tia hy vọng sống, nhưng nếu bây giờ trực tiếp trở mặt, đất Tấn sẽ bị đánh thành một mảnh biển lửa ngay, người Nữ Chân sẽ vượt qua phế tích thẳng tiến xuống Nam.
Đến lúc đó, bất cứ người nào đều sẽ không có đường sống.
Trong cuộc đối kháng kịch liệt mà áp lực này, mọi người đang chờ một trận chém giết từ phía Bắc.
Lâm Châu, ngày tám tháng hai, Thuật Liệt Tốc đã triển khai công thành.