Trên chiến trường kịch liệt, giữa sống và chết sẽ có đủ loại suy nghĩ mãnh liệt ngưng tụ. Trong trận địa phía Tây Bắc thành Lâm Châu, Thuật Liệt Tốc giơ kính viễn vọng nhìn xuống dưới, thở dài vì một đội nghìn người tay trắng trở về. Nhưng mặt khác, Thuật Liệt Tốc đã sớm dự đoán được chuyện này.
Đây không phải lần đầu tiên Thuật Liệt Tốc và Hắc Kỳ quân giao thủ.
Trong trận chiến lớn Tiểu Thương Hà vào mấy năm trước, do Thuật Liệt Tốc dẫn dắt đại quân, sau gần nửa năm vây khốn Tiểu Thương Hà thì cuối cùng cũng công phá tường thành, khiến quân đội phòng ngự trong Tiểu Thương Hà buộc phải vỡ đê phá vòng vây. Thuật Liệt Tốc đã sớm nắm rõ tinh nhuệ Hoa Hạ quân ung dung và cứng cỏi trong khi phòng thủ, cuộc tấn công mãnh liệt từ hôm qua đến hôm nay chẳng qua là khiến hắn xác định một việc.
Đội quân trước mắt không phải đội quân yểm trợ mà Hắc Kỳ quân đặt ở Sơn Đông, e rằng có nhiều người trong đội đều là đối thủ cũ ngày xưa.
Ánh mắt của Thuật Liệt Tốc bình tĩnh, máu trong người đang đốt cháy.
Là danh tướng Nữ Chân đi theo A Cốt Đả dấy binh, Thuật Liệt Tốc năm nay bốn mươi chín tuổi, có thể phát hiện những năm gần đây thế hệ trẻ Nữ Chân hủ hóa, binh sĩ trẻ tuổi không dũng cảm như năm xưa, quan viên và tướng lĩnh trở nên yếu đuối vô năng. Năm đó A Cốt Đả dấy binh với khí thế muôn người không thể địch lại, Ngô Khất Mãi dấy binh phạt Vũ hào khí như hổ nuốt vạn dặm đã dần tán đi.
Một loạt thất bại khi tấn công Tiểu Thương Hà và Tây Bắc mấy năm trước là một lần cảnh tỉnh cho nhiều tướng lĩnh Nữ Chân. Ở một khía cạnh nào đó thì nó đập tan tư duy yên vui của đám tướng lĩnh Nữ Chân, giữ lại nhuệ khí cho các tướng lĩnh và quân đội Nữ Chân. Cũng nhờ vậy nên khi lần thứ hai đối diện đội ngũ của Hắc Kỳ này thì Thuật Liệt Tốc không cảm thấy nản lòng trong một phút thất bại, mà chỉ càng khiến chiến ý của hắn mãnh liệt hơn.
Nếu là vào lúc khác, đối diện quân đội của Hắc Kỳ thì Thuật Liệt Tốc sẽ chuẩn bị nhiều hơn nữa rồi mới triển khai tiến công, nhưng tình huống trước mắt lại khác.
Băng tuyết tan, Cốc Thần đã bắt đầu nhằm vào đất Tấn, giết Điền Thực, chia rẽ đất Tấn, đánh bại Hắc Kỳ, hàng loạt kế hoạch vừa đánh vừa đuổi này nếu thành công thì cái gọi là chướng ngại vật đại quân trăm vạn của đất Tấn sẽ tan tác hết, ba vạn tinh nhuệ Nữ Chân đánh một vạn Hắc Kỳ quân, dù trả một ít giá đắt thì Thuật Liệt Tốc phải nhanh chóng đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến kịch liệt nhất và mấu chốt nhất này.
Ở mặt khác, tính toán của Cốc Thần đại nhân giống như thiên la địa võng, chuẩn bị hậu chiêu không chỉ có giết mỗi mình Điền Thực. Nếu dưới tình huống như thế mà Thuật Liệt Tốc vẫn không thể lấy được thành Lâm Châu, ngày sau đối chọi Hắc Kỳ thì chẳng cần hắn đánh nữa.
Nghĩ đến đây, Thuật Liệt Tốc nheo mắt, chốc lát sau gọi một tên tướng lĩnh dưới trướng đến, hạ mệnh lệnh tùy thời tiến công với hắn.
Ngày tám tháng hai, dưới thành Lâm Châu thế công như triều, Thuật Liệt Tốc chỉ huy luân phiên công thành có vài lần gần như hoàn toàn chiếm lĩnh đầu tường, nhưng sau đó bị Hoa Hạ quân mãnh liệt xua đuổi xuống. Trên dưới thành trì máu chảy thành sông, hai bên tổn thương rất nhiều.
Nhưng mức độ công kích vẫn đang tăng mạnh. Dường như vì muốn một kích đánh ngã Hoa Hạ quân, cũng là đập tan lòng người của toàn bộ đất Tấn, Thuật Liệt Tốc bất chấp thương vong của binh lính. Nhiều ngày chiến đấu, rất nhiều binh sĩ Hoa Hạ quân vĩnh viễn ngã xuống trong vũng máu, số người còn sống đã giết đỏ mắt.
Chạng vạng, khi hoàng hôn từ trên trời chiếu sắc vàng ấm xuống đất, Hô Diên Chước đứng ở một góc đầu tường nhìn quân đội công thành ở phía dưới tạm rút đi. Trên mặt đất phương xa trong tầm nhìn còn dấu vết tuyết đọng, khoảng cách gần thì nồng nặc mùi khói thuốc súng và máu tanh.
Góc thành trì này vừa bị tên lửa bắn lên đốt mấy viên đạn pháo, thủ quân Lâm Châu vốn lệ thuộc dưới trướng Hứa Thuần Nhất hỗn loạn, Hô Diên Chước dẫn đội đến áp trận, giết lui một nhóm người Nữ Chân. Lúc này nhìn lại, đầu tường đầy dấu cháy đen, xác chết, binh khí rơi vương vãi, một số binh sĩ đã bắt đầu thanh lý. Người Hoa Hạ quân dầu tiên là người bị thương nặng, người bị thương nhẹ mệt mỏi thì tránh ở chỗ an toàn phía sau tường chắn mái, điều hoà hô hấp, tranh thủ nghỉ ngơi, trong mắt còn có màu máu và biểu cảm phấn khởi.
- Tiểu Thương Hà năm đó náo nhiệt hơn nơi này nhiều . . .
Bên tai nghe giọng của lính già gần đó, trong tiếng thở dốc mang theo chút khoe khoang, trên thực tế là muốn bơm hơi cho những người xung quanh. Đưa mắt nhìn hai đầu tường thành, cờ xí màu đen tung bay, có thể trông thấy bóng dáng từng đội Hoa Hạ quân.
Hô Diên Chước quen mặt nhiều người trong số đám người kia, binh sĩ từng tham dự đại chiến Tiểu Thương Hà và sống sót thường có đặc chất khiến người không cách nào bỏ qua, thường ngày bọn họ hoặc là khẩn trương hoặc là nghiêm túc hoặc là lạnh lùng đủ kiểu, nhưng trên chiến trường thì những người này giống như một tảng đá, trong chém giết không khiến người chú ý, nhưng thường làm ra ứng đối thích hợp nhất vào đúng lúc nhất.
Trong những người đó, kẻ có thể cầm đầu đa số thành quan quân trong Hoa Hạ quân, người hơi cô độc cũng có thể lôi kéo vài người hình thành một vòng tròn nhỏ trên chiến trường. Lúc này bọn họ rải rác ở các nơi trên tường thành, sau cuộc chém giết kịch liệt, đại khái có nhiều người nhớ lại trận ác chiến Tiểu Thương Hà ngày xưa.
Trên đồng hoang ngoài thành, cờ chiến của người Nữ Chân kéo dài tượng trưng cho quân đội hung ác nhất thiên hạ này. Khi quét mắt nhìn những bóng dáng đó trên tường thành, trong mắt của Hô Diên Chước dường như phản chiếu một bức tường không thể sập. Năm xưa trên Lương Sơn, Tống Giang tụ tập rất nhiều anh hùng hảo hán trong thiên hạ, định xếp vị trí theo thiên cương địa sát cho một trăm lẻ tám anh hùng, đến ngày nay bọn họ chưa chắc có thể đỡ nổi một kích của đội quân này.
Sau đợt công thành suốt một ngày, binh sĩ của Nữ Chân lần đầu tiên toàn tuyến lùi lại phía sau, tạm dừng thế công mệt nhọc. Mọi người trên đầu tường nhìn xuống đều ôm lòng thắc mắc.
Tham mưu Hắc Kỳ quân là Lý Niệm đi tới bên cạnh Hô Diên Chước, nhỏ giọng báo một số việc cho hắn biết:
- Tin tức mới vừa truyền tới, Minh Vương quân do Vương Cự Vân dẫn dắt đã đến gần trong vòng hai mươi dặm, trời tối đường khó đi, chậm nhất là ngày mai đến, bên Chúc lão đại cũng đã hội hợp với ba nghìn người ngựa ở bên ngoài. Thuật Liệt Tốc chắc cũng biết những việc này, đánh một ngày thế công mệt nhọc đột nhiên thu binh, không đơn giản là muốn nghỉ ngơi.
Hô Diên Chước gật đầu, gọi đến quan quân bên cạnh:
- Dặn mọi người nâng cao tinh thần, Thuật Liệt Tốc sẽ không mềm nhũn như vậy, tùy thời sẽ tấn công tiếp.
Hô Diên Chước cầm kính viễn vọng nhìn trận hình phía đối diện, trong doanh địa đông nghìn nghịt kia có người ngựa chạy qua lại rất náo nhiệt.
Sau đó có thứ gì đang từ hậu phương doanh địa người Nữ Chân chậm rãi dâng lên.
Hô Diên Chước chửi tục:
- Tổ . . . cha nó!
Đầu tường ồn ào tiếng người.
Đó là khí cầu nóng đang phình ra.
Từ sau khi Hoa Hạ quân nắm giữ kỹ thuật khí cầu nóng, nghe nói gần đây Vũ triều cũng đã nghiên cứu chế tạo ra thành phẩm, bên người Nữ Chân có Hoàn Nhan Hi Doãn lo việc nghiên cứu truy tìm nguồn gốc, bọn họ nắm giữ kỹ thuật cũng không kỳ lạ, nhưng đây là lần đầu tiên dùng trên chiến trường.
Điều này quá đủ chứng minh Tông Hàn, Hi Doãn trọng thị và quyết bắt được trận chiến đấu này.
Không khí trên đầu tường trở nên túc sát, bóng người chạy nhanh, vận chuyển khói lửa dùng để phòng ngự không trung. Không lâu sau, hướng quân doanh Nữ Chân lần đầu tiên bày trận thế tiến công. . . .
Màn đêm đã bắt đầu chiếm lấy mặt đất, đống lửa kéo dài thành biển ánh sáng, trận thế công thành đang chuẩn bị, phía sau tầm nhìn tối đen, ba quả khí cầu to lớn từ từ phình to bay lên cao. Trong doanh địa tiếng người ồn ào ngựa hí, tướng lĩnh đầu thành Thẩm Văn Kim chạy vội qua quân đội dàn trận, cuối cùng đến trước cờ soái của Thuật Liệt Tốc.
Nữ Chân thế lớn, Thẩm Văn Kim là tướng lĩnh Hán quân cuối năm ngoái quy hàng dưới trướng Tông Hàng, dẫn dắt binh sĩ trang bị hoàn thiện, có hơn vạn người. Đội quân này khi đối diện người Nữ Chân thì sợ vỡ mật, đánh một trận liền tan tác, sau khi quy hàng, vì biểu hiện lòng trung thành, cầu được phú quý nên rất hăng hái đánh trận. Lúc ban ngày hôm nay, Thẩm Văn Kim dẫn theo quân đội dưới trướng hai lần lên thành, một lần khổ chiến không lùi, tạo thành rất nhiều sát thương cho Hoa Hạ quân trên đầu tường, biểu hiện rất sáng mắt.
Lúc này Thuật Liệt Tốc gọi Thẩm Văn Kim đến, khích lệ hắn ngay trước mặt mọi người, sau đó dặn hắn đứng ở bên cạnh yên lặng nghe nghị sự và sắp xếp tiến công. Mặt ngoài Thẩm Văn Kim rất hớn hở, trong lòng thì lấy làm lạ, trong hình thế công thành khẩn trương như vậy nếu Thuật Liệt Tốc muốn sắp xếp tiến công cứ sai người truyền lệnh lại, không biết tại sao gọi mình lại đây, chẳng lẽ là thấy hôm nay công thành mãi không xong nên muốn kêu mình lên để kích động tướng lĩnh Nữ Chân khác?
Thẩm Văn Kim ngâm mình trong quan trường nhiều năm, hiểu rõ nhất đạo lý khoanh tay đứng ngoài cuộc, lúc này sợ trở thành chim đầu đàn trong đám tướng lĩnh, lòng phập phồng lo sợ. Nhưng Thuật Liệt Tốc gọi lên chỉ nói sơ qua, trong một chốc không biến Thẩm Văn Kim thành tế phẩm kích thích tướng lĩnh khác. Qua một lúc thì xếp xong kế hoạch tiến công, các quân đều truyền lệnh chuẩn bị, nhưng Thuật Liệt Tốc chưa cho Thẩm Văn Kim đi.
Không lâu sau, khi màn đêm đến cũng là lúc bắt đầu tiến công, tùy theo kèn quân của người Nữ Chân thổi lên, máy ném đá lục tục ném đi hòn đá tẩm dầu hỏa đốt cháy, quả cầu lửa to xé gió bay về phía đầu tường Lâm Châu, sau đó tên lửa bay nhanh như châu chấu, đội ngũ tiến công khiêng thang xung phong.
Không biết Thuật Liệt Tốc đến từ lúc nào, nói:
- Thẩm tướng quân, hãy đi theo ta.
Thẩm Văn Kim vội vàng nhận lời theo kịp, thân vệ cũng đi theo sau.
Thuật Liệt Tốc mang theo Thẩm Văn Kim tạt ngang qua quân trận công thành, ban đêm tiếng động rất ồn ào, nhìn từ bên cạnh thì cảnh tượng công thành giống như vở hí kịch kích tình.
Đi không bao xa, Thuật Liệt Tốc mở miệng nói:
- Thẩm tướng quân, ngươi nói xem đêm nay có thể đánh hạ Lâm Châu được không?
- Có tinh nhuệ dưới trướng tướng quân, mức độ công thành cỡ này thì mạt tướng cho rằng tối nay tất nhiên có thể chiếm thành.
Thuật Liệt Tốc quay đầu nhìn Thẩm Văn Kim, ánh mắt hằn học nói:
- Thẩm tướng quân, ngươi là đại tướng lĩnh quân, ta dùng ngươi là bởi vì ngươi giỏi chinh chiến, hiểu thao lược. Trong trạng huống như hiện giờ, bản tướng chỉ cần ánh mắt mưu lược của ngươi, bớt nịnh lại.
Thẩm Văn Kim sững sờ:
- A . . . vậy, mạt tướng nói theo tình hình thực tế?
- Nói.
- Cách đánh như ban ngày nếu có thể đánh hạ được thì đã làm rồi. Hiện nay tiếp tục, chẳng qua là xa luân chiến làm Hắc Kỳ quân mệt đến cực hạn. Ban ngày mạt tướng quan sát thì thấy sức chiến đấu của đội Hắc Kỳ quân này e rằng không thua chúng ta, nếu muốn đánh kiểu này phá thành chỉ e mất ba, năm ngày mới thấy thành quả. Hơn nữa . . . Sợ rằng bên ta tổn thương nặng . . .
Nghe xong lời của Thẩm Văn Kim, Thuật Liệt Tốc ở phía trước khóe môi hơi cong lên giống như đang cười:
- Vậy ngươi nói, tại sao ta phải đánh kiểu như vậy?
- Chỉ vì . . . Trận chiến này quan hệ cục diện toàn bộ đất Tấn, Hắc Kỳ mà thua thì cả đất Tấn không còn ai có thể ngăn một kích của Đại Kim ta. Hơn nữa, nghe nói phía Nam đang đàm phán, sớm chấm dứt bên này cũng tiện cho nhiều người xem xong . . . chọn đứng theo đội.
Lời này nói thẳng thừng, nhưng hơi vượt qua thân phận của người Hán như hắn, sau khi nói xong Thẩm Văn Kim có chút ấp úng phun ra nuốt vào. Nghe xong trên mặt của Thuật Liệt Tốc mới thật sự hiện ra nụ cười, hắn yên lặng nhìn Thẩm Văn Kim giây lát.
- Đúng vậy, Thẩm tướng quân cũng nhìn ra được ta nhất định phải thắng, bắt buộc phải thắng nhanh, ngoài ra còn biện pháp nào khác?
Thẩm Văn Kim do dự nói:
- . . . đúng . . . đúng rồi.
Nghe Thẩm Văn Kim đáp lại, Thuật Liệt Tốc vừa lòng đi tiếp.
Thẩm Văn Kim suy nghĩ một hồi, lại nói:
- Theo như mạt tướng thấy thì hiện giờ gió hướng không đúng lắm, ba chiếc . . . khí cầu ở phía sau không bay lên tường thành nổi, tuy chúng bay lên có thể tạo chút áp lực cho đầu tường, nhưng dùng vào lúc này hơi sớm.
Thẩm Văn Kim nói thật lòng mình, nhưng Thuật Liệt Tốc không để ý tới, qua một lúc mới lên tiếng:
- Lúc ta dẫn quân xuôi Nam thì Cốc Thần đại nhân cho ta một chiếc túi to, muốn ta đến chiến trường rồi mới mở ra, trong túi có một kế sách phá thành. Kế sách này cần có người hỗ trợ mới thành công được. Thẩm tướng quân, hôm nay công thành, ta thấy ngươi tác chiến dũng mãnh, tướng sĩ dưới trướng cũng chịu liều mạng, bởi vậy muốn mời ngươi trợ ta thực hành kế sách này.
Thuật Liệt Tốc quay đầu lại:
- Sao hả, Thẩm tướng quân? Ngươi có chịu thu công phá thành này vào túi không?
Thẩm Văn Kim hơi sửng sốt, sau đó quỳ xuống đất mạnh mẽ như đẩy núi vàng ngã cột ngọc:
- Hễ tướng quân ra lệnh thì mạt tướng đều tuân theo!
- Tốt!
Thuật Liệt Tốc giương mắt nhìn đầu tường Lâm Châu kịch chiến, ánh lửa hắt lên mặt của hắn, sau đó hắn nâng Thẩm Văn Kim đứng lên:
- Ta sẽ nói chi tiết kế sách này cho ngươi, có thể đánh nhanh phá thành được hay không đều tùy vào Thẩm tướng quân.