Đêm khuya, trong dãy núi tuyết đọng phía Đông Bắc Lâm Châu có gió lạnh rít gào, một đội ngũ thẳng hàng kéo dài trong vùng núi gập ghềnh.
Xuyên qua rừng sâu, trèo qua núi tuyết, cả đội từ trước ra sau đều không đốt đuốc. Đầu tháng hai, không khí từ lạnh lẽo dần chuyển sang ấm, khiến tuyết đọng không cứng rắn như mùa đông, mọi người đi trên đất tuyết từng bước lún xuống tuyết đọng rồi rút lên, tuyết đọng bị khí nóng hòa tan đôi chút rồi bị đêm khuya lạnh lẽo đông lại, khiến cuộc hành quân nửa đêm này chẳng có một chút nhiệt độ.
Đi tới trước, đội ngũ xuyên qua một mảnh vách đá chật hẹp, gió lạnh nức nở, từng binh sĩ kéo dây thừng đơn giản đi qua đường vách đá chỉ đủ cho một người dán sát vào đi qua, một bên khác là khe sâu không thấy đáy.
Chúc Bưu và nhóm thám báo dẫn đường đi đằng trước nhất, một mặt dò đường, một mặt cố định dây thừng trên vách núi cheo leo này. Khe sâu như vậy, dù với thân thủ cỡ cấp bậc tông sư như Chúc Bưu nếu đạp hụt té xuống dưới cũng sẽ không còn mẩu xương.
Nhưng vách núi lúc bình thường dù là thợ săn cũng không dám đi này lại là con đường duy nhất âm thầm đến gần Lâm Châu.
Mấy ngày trước, tùy theo Thuật Liệt Tốc nhổ trại xuôi nam, Bộ Tham Mưu của đội Hoa Hạ quân này nhận được tin tức liền nhanh chóng làm ra phản ứng. Sau khi ám sát Điền Thực, đất Tấn nội chiến, ngay mặt đánh gục Hoa Hạ quân là một bước mấu chốt trong hàng loạt động tác của Hoàn Nhan Hi Doãn. Sau khi Điền Thực chết cũng là lúc sĩ khí đất Tấn giảm xuống mức thấp nhất, đội Hoa Hạ quân vạn người không thể thua, cũng không thể né chiến.
Nhưng mặt khác, dùng Hoa Hạ quân vạn người thủ Lâm Châu đến chết, kỳ vọng kéo lên sĩ khí của toàn bộ đất Tấn? Hiển nhiên cũng là lựa chọn ngu xuẩn. Sau khi nhận được trả lời từ Vương Cự Vân, Quan Thắng chia Hoa Hạ quân một vạn một nghìn người thành hai bộ, một bộ hơn tám nghìn người đi vào Lâm Châu, ỷ vào ưu thế phòng thủ thành triển khai tác chiến với Thuật Liệt Tốc, một đội ngũ hơn ba nghìn người khác thì đi hướng Đông Bắc, chờ Chúc Bưu tới.
Lựa chọn như vậy là vì tránh cho Lâm Châu biến thành vùng đất tử thủ. Ngoài ra suy xét đến chiến lược của người Nữ Chân, Thuật Liệt Tốc tấn công Lâm Châu nhất định sẽ mong thắng nhanh, ưu thế số lượng ba vạn đấu với một vạn tuy xác suất rất cao rồi, nhưng không chừng họ còn có hậu chiêu khác. Bởi vậy khởi đầu của trận chiến đấu này tất nhiên sẽ biến thành hai đội ngũ tinh nhuệ giao phong kịch liệt bất chấp tất cả. Ba nghìn dự bị không thể cách quá xa, không thể quá gần, vì chủ động trên chiến trường, tốt nhất còn có thể tránh ánh mắt của Thuật Liệt Tốc, cho nên đường núi nguy hiểm này trở thành sự lựa chọn duy nhất.
Gió đêm như dao thép cạo qua, hậu phương đột nhiên truyền đến tiếng động, Chúc Bưu ngoái đầu nhìn, chỉ thấy trong đường núi có mấy bóng người bỗng rối loạn, ba bóng người rớt xuống khe núi, một người được binh sĩ ở phía trước cố gắng níu giữ, hai người khác đã không thấy tung tích.
Trong đường núi không phát ra tiếng động quá lớn, chỉ vì trước khi xuất phát trong quân đội đã bị nghiêm khắc hạ lệnh không được ra tiếng. Hàng dài ba nghìn người cứ như thế lục tục, cẩn thận xuyên qua vách đá này, trong quá trình lại có vài người lần lượt rớt xuống khe núi, vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.
Có người rơi lệ, nhưng đội ngũ vẫn không tiếng động tiến lên, chờ mọi người đều xuyên qua vách đá, có người quay đầu nhìn lại, ngọn núi tối đen kia yên lặng, chưa từng để lại dấu vết vừa rồi, chốc lát sau bọn họ nhanh chóng bỏ lại vách đá này ở sau lưng.
Đằng trước tối tăm mà lạnh lẽo, con đường đi hướng Lâm Châu vẫn xa xôi. . . .
Qua nửa đêm, cuộc công thành Lâm Châu mới ngừng lại, chiến đấu kịch liệt giống như mỗi một khắc đều có thể đục xuyên tường thành, nhưng đến cuối cùng thì ý đồ này vẫn không thể thực hiện.
Người Nữ Chân thu binh về, nhưng vẫn giữ tư thái dường như tùy thời đều có thể phát động một trận tấn công mãnh liệt. Hậu phương doanh địa phía Tây chiến trường, Thẩm Văn Kim gọi tướng lĩnh thân tín vào lều, hắn không nói muốn làm chuyện gì, chỉ giữ những người này ở lại.
Thời cơ tốt nhất vẫn chưa đến, còn cần chờ đợi. . . .
Qua giờ tý là đến giờ sửu, khi giờ sửu sắp qua thì trên tường thành cũng đã bình tĩnh lại, binh sĩ phòng thủ đổi một ban, đêm sắp đến lúc khuya nhất.
Cách mười dặm, Vương Cự Vân dẫn dắt viện quân cắm trại trong đêm tuyết, chờ trời sáng sẽ đi vào chiến trường, một khi có viện quân thì cục diện của Lâm Châu sẽ bớt căng thẳng, đương nhiên, áp lực của Thuật Liệt Tốc sẽ lớn hơn nữa, hắn cần thời gian gấp gáp hơn. Có lẽ bởi vì nguyên nhân như thế nên giờ sửu ba khắc, đại doanh Kim quân đột nhiên động, ba đội nghìn người từ phương hướng khác nhau lần lượt phát động tiến công, đợt tiến công này kéo dài một khắc đồng hồ.
Rốt cuộc vẫn là tay trắng trở về.
Đến gần giờ dần, lính Kim rút đi. Lúc này là ba giờ sáng, khẩn trương qua đi, mệt mỏi kiệt quệ phủ lên mọi người. Đến giờ dần một khắc, trong thành Lâm Châu, tướng lĩnh thủ thành Hứa Thuần Nhất ra khỏi sân, đi hướng tường thành mé Tây, thân tín đi theo bên cạnh hắn.
Cách bên này một con phố, Yến Thanh mặc đồ đen phất tay, đi cùng một phương hướng.
Trong đại doanh Nữ Chân đã dần yên lặng, Thuật Liệt Tốc ra khỏi lều, đối diện thành Lâm Châu cũng yên tĩnh lại, hắn nâng lên kính viễn vọng. Từ khi Thuật Liệt Tốc đến thì kéo theo sôi trào và ồn ào náo động chưa từng có, bóng đêm này chưa từng yên lặng giống như bây giờ.
Trong vùng núi cách đại doanh Nữ Chân hai dặm, động vật giống như đều chìm vào giấc ngủ trong lạnh lẽo và màn đêm, Lư Tuấn Nghĩa cũng nhìn doanh địa này từ xa.
Giờ dần hai khắc, bốn giờ sáng.
Có chuyện gì sắp phát sinh. . . .
Bóng đêm yên ắng, thành Lâm Châu, Hứa Thuần Nhất mang theo người xuyên qua đường phố ngẫu nhiên có binh sĩ trực, đi hướng cổng thành Tây Nam.
Làm tướng lĩnh từng được Điền Thực nể trọng, Hứa Thuần Nhất xuất thân thế gia tính tình cương trực, tác chiến dũng mãnh, trên chiến trường là đồng bạn đáng giá nể trọng.
Hôm nay Nữ Chân công thành, tuy rằng áp lực chủ yếu do Hoa Hạ quân gánh, nhưng binh sĩ dưới trướng Hứa Thuần Nhất vẫn ngăn lại nhiều áp lực tiến công. Đặc biệt là mấy chỗ yếu ở phía Tây, phía Nam, người Nữ Chân một lần phát động tập kích bất ngờ leo thành, là Hứa Thuần Nhất tự mình dẫn tinh nhuệ cướp lại tường thành, hắn bôn ba anh dũng trên tường thành được nhiều quân nhân Hoa Hạ quân công nhận.
Lúc ban ngày người Nữ Chân luân phiên tiến công, Hoa Hạ quân chỉ có hơn tám nghìn người, tuy cố gắng giữ sức nhưng tất cả binh sĩ đều đã lên tường thành một, hai đợt rồi. Đêm xuống, lực lượng còn sức trong bộ đội Hứa thị càng thích hợp trực hơn, vậy nên đa số khúc mấu chốt trên đầu tường đều có Hoa Hạ quân trực đêm, nhưng bộ đội Hứa thị cũng ôm trách nhiệm gác một số khúc tường.
Bây giờ là lúc mọi người mệt nhất, Hứa Thuần Nhất quan tâm trạng huống phòng thủ thành, miễn cho bị người Nữ Chân chọc được kẽ hở cũng không có gì khác lạ. Dọc đường ngẫu nhiên gặp binh sĩ, đa số nâng tinh thần lên vái chào, cảm thấy hãnh diện được đi theo một tướng lĩnh có trách nhiệm như vậy.
Đi đến cổng thành, Hứa Thuần Nhất nhìn hướng lâu thành bên kia, sau đó cùng thân tín bên cạnh quẹo vào một sân ở gần đó.
Yến Thanh ẩn trong bóng tối, lục tục có người xuất hiện sau lưng hắn. Qua một lúc, một góc sân mà nhóm người Hứa Thuần Nhất đi vào, một bóng đen nhô đầu ra làm động tác tay.
Bên cạnh Yến Thanh có người khẽ thở dài.