Trần Thất quay đầu lại nhìn hướng trong thành trì phát sinh biến cố, hắn mới đi một bước, bỗng nhiên ý thức được bên cạnh có mấy binh sĩ dưới trướng Hứa Thuần Nhất đang cách quá gần. Đồng bạn của Trần Thất đè chuôi đao, trước mắt bọn họ có ánh đao chém xuống.
Máu ấm mà đặc sệt phun lên mặt của Trần Thất.
Hắn bỗng nhiên hét to ra tiếng, ánh đao ngược gió vung lên rồi đột nhiên chém xuống.
Bùm một tiếng, lưỡi dao bị chặn lại, cổ tay đau nhức.
Phía trước tầm nhìn, ánh mắt của tên lính dày dạn kia bỗng thay đổi hoàn toàn, dường như trong tích tắc đó đã biến thành người khác, trong đôi mắt kia chỉ có rét lạnh của mùa đông.
Hai tấm chắn đẩy vào mặt Trần Thất, tay của hắn bị mắc kẹt, thân hình lảo đảo lui về phía sau, bên cạnh có người lao ra, đao dài chém chân, một thanh mâu ngắn bị ném qua không trung sượt qua gò má của Trần Thất, cắm vào cổ một đồng bạn ở đằng sau.
Tấm chắn, ánh đao, thương dài . . . mấy người bình thường ở phía trước trong khoảnh khắc hóa thành một bức tường lớn đẩy lên, đám người Trần Thất lảo đảo lùi lại nhanh chóng ngã xuống. Trần Thất cố gắng chém giết, vài đao chém mạnh vào tấm chắn, cuối cùng tấm chắn dời đi, đằng trước vẫn là lính dày dạn đã nói chuyện với Trần Thất. Ánh mắt hai bên giao nhau, đối phương vung đao chém, Trần Thất giơ tay đỡ, cánh tay chỉ còn một nửa, một binh sĩ khác vung cương đao chém vào cổ của hắn.
Máu tươi phun ra, dường như Trần Thất còn hoang mang mình bị chặt tay, trong tầm nhìn của hắn là trên dưới thành trì đã hóa thành đại dương chém giết. . . .
Trong bóng đêm, thoáng cảm thụ được chấn động từ mặt đất, tên lệnh bắn lên trời. Khuôn mặt của Thuật Liệt Tốc không cảm xúc, hắn đứng lên, xung quanh đã tụ tập tướng lĩnh Nữ Chân.
Thuật Liệt Tốc nói:
- Ba nghìn người Thẩm Văn Kim mắc kẹt trong thành, vì cầu sinh, nhất định tử chiến. Sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy!
Từ đầu tới đuôi, ba vạn tinh nhuệ Nữ Chân tấn công tòa thành có tám nghìn Hắc Kỳ, thắng nhanh là mục đích duy nhất. Hôm qua tấn công mãnh liệt cả ngày trên thực tế đã phát huy toàn bộ năng lực tiến công của Thuật Liệt Tốc, nếu có thể phá thành tự nhiên tốt nhất, dù không thể thì còn lựa chọn đánh lén ban đêm.
Đánh lén thất bại thì có Hứa Thuần Nhất tiếp ứng.
Dù Hứa Thuần Nhất ở trong thành biến thành cạm bẫy của Hắc Kỳ, Thẩm Văn Kim đã vào thành vì cầu tự bảo vệ mình ắt sẽ tạo thành phá hoại lớn cho lực lượng phòng thủ trong thành.
- Truyền quân lệnh của ta, toàn quân tổng tấn công!
Thuật Liệt Tốc đội mũ giáp, cầm đao lên ngựa:
- Ngày phá thành Lâm Châu sẽ là hôm nay!. . .
Đêm đã sâu, trời chưa sáng.
Thành lâu phía bắc Lâm Châu, tham mưu Lý Niệm đưa lên kính viễn vọng nhìn vụ nổ trong thành. Mới trước đó đã xác nhận việc Hứa Thuần Nhất đầu vào Nữ Chân, nguyên Bộ Tham Mưu hành động theo kế hoạch, đã đặt nhiều hỏa pháo, địa lôi, thuốc nổ trong thành, lúc đầu do Lý Niệm phụ trách.
Cuối cùng lừa Hoàn Nhan Hi Doãn một vố.
Lý Niệm hít sâu một hơi, chĩa kính viễn vọng hướng bên kia tường thành. Vào lúc này, trong doanh địa Nữ Chân có vô số ánh lửa đang cháy lên.
Quả cầu lửa bay ra từ máy ném đá vụt qua đêm sâu giống như bình minh đến sớm. Tường thành chấn động mạnh, quân đội Nữ Chân khiêng thang gầm rống hùng dũng bò lên tường thành, đây là lực lượng sức khỏe dồi dào mà người Nữ Chân lưu giữ ngay từ đầu, bây giờ lập tức ùa vào chiến đấu.
Trên tường thành, tiếng pháo vang lên.
Kèn lệnh nối tiếp nhau, từ tường thành to lớn kéo dài ra phương xa hai bên.
Mé Đông thành trì, lúc này dường như cũng bùng nổ cuộc chém giết bất ngờ, có lẽ là những người khác định quy hàng Nữ Chân không thể kiềm chế được nữa, bắt đầu cuộc tấn công mạo hiểm của mình.
Hiện giờ mới qua giờ dần ba khắc một chút, đã là đêm khuya nhất, nguyên thành Lâm Châu cứ như thế bỗng nhiên bị bừng tỉnh. Động tĩnh đột ngột này gần như ồn ào còn hơn ban ngày.
Hoa Hạ quân, người Nữ Chân, người kháng Kim, người hàng Kim, trận chiến công thành và thủ thành bình thường, nếu không phải thực lực thật sự cách xa thì sẽ tốn thời gian rất lâu, nhưng trận chiến Lâm Châu chỉ mới tiến hành hai ngày, tất cả người tham gia chiến đấu dồn hết sức mạnh vào đêm tối trước khi bình minh đến này. Trong thành đang chém giết, tiếp đó ngoài thành cũng đã lục tục tỉnh lại, tụ tập, hung mãnh nhào về phía phòng thủ thành mệt mỏi.
Trên đất hoang còn đọng tuyết, Chúc Bưu cầm thương dài bước nhanh tới trước, phía sau hắn là bóng dáng của ba nghìn Hoa Hạ quân lan tràn trong bóng đêm tối tăm và lạnh lẽo. Phía trước bọn họ đã mơ hồ nhìn thấy ánh lửa chập chờn trên thành Lâm Châu. . . .
Ngày chín tháng hai, khoảnh khắc giờ dần và mão luân phiên, Lâm Châu.
Thành trì vặn vẹo trong ánh lửa hỗn loạn.
Hướng tường thành, cuộc tấn công mãnh liệt được ăn cả ngã về không của Thuật Liệt Tốc đã triển khai. Tiếng đá to đập vào tường dài dù xa khoảng nửa thành trì vẫn nghe rõ mồn một.
Tây Nam, đoàn người Thẩm Văn Kim sau khi vào thành thì phản kháng gây ra động tĩnh, bọn họ đốt lửa thiêu cháy nhà cửa trong thành. Cổng thành Đông Bắc, một đội binh sĩ hàng Kim mà không ai đoán trước được triển khai đánh bất ngờ cướp đoạt cổng thành, tạo thành thương vong nhất định cho chiến sĩ Hoa Hạ quân ở gần.
Mấy tin tức này nhanh chóng truyền đến, Quan Thắng vừa nghe vừa đi nhanh giữa các lều trong doanh địa, xung quanh đều là binh sĩ lướt nhanh qua. Khi Quan Thắng thấy cái sân ở phía trước thì cũng nhìn thấy Hứa Thuần Nhất đi tới.
Trừ đám người Yến Thanh đi theo sau lưng Hứa Thuần Nhất ra, Hoa Hạ quân không đeo hình cụ hạn chế hành động nào cho hắn, bởi vậy nhìn từ mặt ngoài thì Hứa Thuần Nhất chỉ có vẻ mặt hơi tối tăm. Hứa Thuần Nhất ngừng bước chân, nhìn Quan Thắng đi nhanh tới.
Ánh mắt Quan Thắng nghiêm túc, trong mắt tự có uy nghiêm, đi đến bên cạnh hắn, phủi tro bụi trên vai Hứa Thuần Nhất.
- Hứa tướng quân, cùng đi thôi.
Nói xong, Quan Thắng dẫn Hứa Thuần Nhất và mấy người sau lưng đi vào sân ở bên cạnh.
Phòng trong sân đốt đèn sáng trưng, khi đám người Quan Thắng đi vào thì nhiều tướng lĩnh thủ quân dưới trướng Hứa Thuần Nhất đã tụ tập ở đây.
Quan Thắng đi đến đằng trước, hai tay đè mặt bàn:
- Mọi người ngồi đi.
Đám người nhìn Hứa Thuần Nhất, lục tục ngồi xuống.
Quan Thắng xòe tay ra hiệu Hứa Thuần Nhất ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó nói chuyện:
- Thời gian gấp gáp, ta nói ngắn gọn. Có người làm phản đầu vào chó Kim, chúng ta phát hiện ra, Hứa tướng quân đã thanh lý. Vốn muốn tương kế tựu kế, dẫn một đám chó Kim vào giết, nhưng Thuật Liệt Tốc quá thông minh, phái Hán quân vào. Bất luận như thế nào, các ngươi hiện tại nghe thấy là âm thanh được ăn cả ngã về không của Thuật Liệt Tốc.
Ánh mắt Quan Thắng uy nghiêm, hơi tạm dừng rồi nói tiếp:
- Mấy ngày này ở chung, Hoa Hạ quân cùng mọi người kề vai chiến đấu, có một số việc có thể nói rõ. Ba vạn tinh nhuệ Nữ Chân, viện binh nhiều vô tận, muốn tử thủ Lâm Châu là rất khó. Hơn nữa xem thế cục hiện giờ, chúng ta không biết còn có bao nhiêu kẻ phản bội ở trong thành. Thuật Liệt Tốc muốn thắng nhanh, chúng ta cũng muốn.
- Đối thủ dù lợi hại đến mấy khi ra tay thì sẽ có sơ hở, chúng ta lấy nhỏ đấu với lớn, đành liều một phen. Không lâu sau sẽ triển khai tấn công Thuật Liệt Tốc.
Không khí trong phòng đột nhiên thay đổi. Kẻ làm tướng trong quân thì khả năng quan sát tình hình sẽ không kém hơn người bình thường, lúc trước thấy sắc mặt của Hứa Thuần Nhất, thấy người đi theo sau hắn không phải thân tín ngày xưa thì đám người đã thầm suy đoán, chờ Quan Thắng nói 'không biết trong quân còn bao nhiêu kẻ phản bội', ý tứ của lời này càng khiến người bất an, nhưng mọi người không ngờ Hoa Hạ quân cùng lắm hơn vạn người, vào ngày thứ ba thủ thành, quyết định phản công Thuật Liệt Tốc dẫn dắt hơn ba vạn tinh nhuệ Nữ Chân.
Chiến thuật này ngu xuẩn biết bao, nhưng bình tĩnh mà xem xét, chỉ cần là người có lý trí đều không khó phát giác cái gút chết của Lâm Châu lúc này.
Hơn ba vạn tinh nhuệ Nữ Chân dẫn dắt hơn ba vạn Hán gian quân, muốn thủ Lâm Châu lâu thêm chút thì cũng được, nhưng chủ lực của Tông Hàn cách không xa về phía Bắc, nếu Thuật Liệt Tốc tấn công Lâm Châu mãi không được, chẳng lẽ chủ lực Nữ Chân hơn hai mươi vạn người sẽ khoanh tay đứng nhìn?
Sau khi trận chiến thủ thành bắt đầu thì đã chẳng còn lựa chọn rút lui. Sau khi Điền Thực chết, thế cục đất Tấn nguy ngập, tính khả thi viện binh đến cơ hồ bằng không, không có ai giúp mà cứ muốn thủ thành là một con đường chết, đợi đến khi đánh cuộc chiến tiêu hao một thời gian rồi mới đòi phá vòng vây, kỵ binh Nữ Chân nghiền qua thì không ai chạy thoát được.
Nếu như suy nghĩ rõ ràng những điều này, sự lựa chọn hiện tại phóng khoáng biết bao.