Không có người nói chuyện.
Quan Thắng yên lặng giây lát, nói:
- Nước mất nhà tan. Quan mỗ cảm thấy tương lai mọi người đi con đường nào thì đều hiểu rõ, nhưng mấy ngày này Hoa Hạ quân cùng chư vị ở chung, mỗi ngày tâm sự thật lòng, mọi người hẳn là cũng nhìn xem rõ ràng suy nghĩ của huynh đệ dưới tay, không ai muốn làm chó!
- Sắp ra trận, hôm nay không biết đánh thành bộ dạng gì, còn trở về được hay không, thôi thì không nói đạo lý lớn làm gì.
Quan Thắng vỗ vai Hứa Thuần Nhất, nhìn thẳng vào hắn:
- Nhưng trong thành còn có bách tính, tuy rằng không nhiều, nhưng hy vọng có thể thừa dịp này mang bọn họ chạy trốn hướng Nam, xem như làm tròn bổn phận quân nhân. Còn về chư vị . . . hôm nay giết Thuật Liệt Tốc, nếu ai chịu theo cùng . . .
Trong mắt của Quan Thắng lóe tia sáng sắc bén:
- Ngày sau sẽ là huynh đệ của Hoa Hạ quân, ta đại biểu tất cả người Hoa Hạ quân hoan nghênh mọi người!
Nói xong lời này, Quan Thắng rút về bàn tay đặt trên vai Hứa Thuần Nhất, xoay người đi ra ngoài.
Cũng vào lúc này, trong phòng có người đứng lên, đó là một mãnh tướng vốn lệ thuộc dưới tay Hứa Thuần Nhất, tên là Sử Quảng Ân.
Sử Quảng Ân mặt đen nói:
- Đang xem thường ai đấy!
Quan Thắng nghiêng đầu nhìn lại.
Sử Quảng Ân nói:
- Gì mà nghĩ thông với không thông, không biết còn cho rằng ngươi đang nói chuyện với một đám hèn! Giết một tên Thuật Liệt Tốc thôi mà, người dưới tay lão tử đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn đánh như thế nào, họ Quan kia hãy nói ra!
Quan Thắng gật đầu, ôm nắm tay.
Nhiều người trong phòng cũng nhìn ra tình hình bên trong, trên thực tế thì hàng Kim là đề tài mẫn cảm vào lúc này, Điền Thực mới qua đời, tuy Hứa Thuần Nhất cầm quyền quân đội nhưng chỉ có thể ngầm móc nối với một ít thân tín, nếu không thì làm động tĩnh lớn, có một người không muốn hàng sẽ truyền vào lỗ tai của Hoa Hạ quân.
Bởi vậy nên đối với biến cố của Hứa Thuần Nhất, lúc trước mọi người chỉ suy đoán, lúc này thì đã xác định, có người khe khẽ thì thầm, trong giọng nói có chút hiểu ra:
- Hứa . . . họ Hứa làm chó . . .
Có người gật gù ngầm hiểu.
Lại có người đứng lên, chắp tay nói:
- Quan tướng quân, Lâm mỗ nguyện gia nhập Hoa Hạ quân, đừng bỏ quên mấy trăm huynh đệ của ta.
Nếu chuyện này phát sinh vào lúc khác, nguyên đại quân đầu vào Kim cũng chẳng có gì lạ, nhưng hiện nay có Hoa Hạ quân áp trận, mấy lần đại hội động viên trong vài ngày qua, hiệu quả kề vai chiến đấu không tệ, khơi dậy tâm huyết trong lồng ngực của mọi người. Huống hồ lúc trước Hứa Thuần Nhất âm thầm thao tác đã thất bại thảm hại, lúc này hoàn toàn vuột mất quyền điều khiển quân đội.
Quan Thắng không nói nhiều, để lại người của Bộ Tham Mưu, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Ánh sáng chém giết trên tường thành phản chiếu đến, Quan Thắng nhận lấy đại đao, leo lên ngựa chiến, quay đầu nhìn bầu trời, sau đó cùng người bên cạnh giục ngựa đi trước.
Trên thành trì, đêm nay vẫn đen như mực. . . .
Ngoài thành, mấy vạn đại quân công thành hợp thành đại dương hùng vĩ nhất trong bóng đêm trước bình minh. Mấy vạn người gầm rống, người Nữ Chân, người Hán xung phong. Tên bay qua bầu trời, đá to mang theo lửa, trên tường thành luân phiên vang lên tiếng pháo nổ, ánh lửa đốt sáng thành. Khúc cây bị binh sĩ nâng lên từ đầu tường ném xuống, dầu lửa đổ nghiêng xuống bị bắt lửa chảy thành màn lửa rợn người.
Bộ đội tinh nhuệ nhất dưới trướng Thuật Liệt Tốc bắt đầu lên thành, phía Tây Nam thành trì, bộ đội chính quy của Thẩm Văn Kim vì cứu chủ soái triển khai công thành.
Trước khi đó, bộ đội tinh nhuệ đi vào trong thành đã bị thương nặng, một số binh sĩ từng 'đổi ca' trên đầu tường tụ tập lại với nhau trong cuộc giết chóc đột ngột, tiếp đó bị ép nhảy xuống hoặc bị chém giết rớt xuống tường thành, trạng thái chết thảm liệt. Trong thành liên tục vang tiếng pháo và tiếng nổ.
Ngoài thành đã triển khai tiến công mãnh liệt, trong thành Lâm Châu cũng có từng đội lực lượng khỏe mạnh lục tục tập kết, trong đó có Hoa Hạ quân, cũng có bộ đội cũ của Hứa Thuần Nhất. Trong thế đạo như vậy, tuy rằng giang sơn bị chiếm đóng, tựa như lời Quan Thắng nói: 'nước mất nhà tan', nhưng có thể đi theo Hoa Hạ quân làm một việc lớn phóng khoáng như vậy, đối với nhiều người nửa đời gánh áp lực đã cảm thấy rất hăng hái.
Hơn nữa, tương lai có thể gia nhập Hoa Hạ quân là một điều rất có sức hấp dẫn. Hiện giờ Tấn Vương đã chết, Trung Nguyên không có chỗ cho người Hán ở nữa, nếu lần này thật sự có thể thoát hiểm sau đại chiến, chiến tích của Hoa Hạ quân tất nhiên khiếp sợ thiên hạ, đối với bất cứ người nào đều sẽ là chốn về đáng giá khoe khoang.
Không có con đường nào tốt hơn nữa, càng giống người hơn nữa.
Gió mạnh lửa cháy, Sử Quảng Ân tụ tập binh sĩ, hô to trước mặt mọi người:
- . . . Lão tử đã sớm nói rồi, con người chết rồi chim chĩa lên, bất tử vạn vạn năm. Hôm nay làm thịt Thuật Liệt Tốc, gia nhập Hoa Hạ quân, mộ tám đời tổ tông của các ngươi đều sẽ bốc khói xanh!
Hôm qua chiến đấu kịch liệt, mọi người nghỉ ngơi còn chưa lâu, phần lớn uể oải, nhưng nghe ra điên cuồng trong câu nói này, một số binh sĩ nổi da gà, máu cuồn cuộn dâng lên trong ngực.
Càng nhiều người tụ tập lại. . . .
Trên tường thành phía Bắc, chém giết gay cấn đang lan tràn.
Tên lạc bay lượn bị bật ra khỏi giáp trụ, Từ Ninh cầm thương đâm vào ngực bụng của một binh sĩ Nữ Chân, trong tiếng gầm rống điên cuồng của binh sĩ kia, Từ Ninh đâm cây thương thứ hai vào cổ họng của đối phương, thừa thế rút ra cây thứ nhất, đâm thủng đùi một tên binh sĩ Nữ Chân ở bên cạnh.
Binh sĩ Nữ Chân kia đang truy sát một người Hoa Hạ quân bả vai chảy máu ròng ròng, lúc này đùi bị đâm liền huơ đao chém. Từ Ninh cầm song thương một cái đâm một cái rút về, đâm chết đối phương ngã xuống đất.
- Đi!
Từ Ninh lao về phía thuộc hạ bị thương, đằng trước có người Nữ Chân vọt tới chém vào lưng của hắn. Cương đao xé giáp trụ nhưng không cắm quá sâu vào thịt. Người Từ Ninh lảo đảo chạy tới hai bước, chộp lấy một tấm khiên xoay người đụng về phía đối phương.
Hắn võ nghệ cao cường, đâm một phát làm phát ra tiếng nổ lớn, binh sĩ Nữ Chân kia và một người Nữ Chân khác từ phía sau vọt tới không kịp né đều bị đụng lăn lông lốc. Đằng trước có càng nhiều người Nữ Chân xông lên, hậu phương cũng có binh sĩ Hoa Hạ quân kết trận sấn tới, hai bên xung phong liều chết trên đầu tường.
Lỗ hổng ở đầu tường bị mở ra, rồi lại bị Từ Ninh mang theo thuộc hạ cướp lại, tiếp đó lại có một khúc tường bị người leo lên. Binh sĩ tinh nhuệ dưới trướng Thuật Liệt Tốc hôm qua không bị tiêu hao quá lớn, sức chiến đấu không tầm thường. Sau hai đợt tranh cướp như thế thì xác chết chất ở đầu tường, máu chảy lai láng. Từ Ninh giết đỏ mắt, trên người trúng mấy nhát đao, mang theo cấp dưới vừa đánh vừa lui.
Đám người Từ Ninh dần lùi xuống đầu tường, tuyên bố khúc tường thành này bị thất thủ.
Binh sĩ Nữ Chân đột nhập từ khúc tường thành này, giết hướng cổng Bắc Lâm Châu vẫn đóng kín, chốc lát sau, trên phố vang lên tiếng nổ. Trong lúc Từ Ninh liều mình chống cự, đội công binh đã chôn thuốc nổ, tưới dầu hỏa, thậm chí chất đống gỗ trên con đường đi tới cổng thành. Lúc này lửa cháy hừng hực ngăn cách đường.
Từ Ninh bỏ xuống song thương sử dụng khi cận chiến, cõng lên câu liêm kim thương theo mình thành danh, dẫn dắt binh sĩ tiến hành một đợt xung phong mới.
Trong phố hỗn loạn.
Gần cổng thành Tây Nam, Phích Lịch Hỏa Tần Minh một tay cầm lang nha bổng, một tay xách Thẩm Văn Kim bước lên đầu tường.
- Đốt lửa lên cho ta! Để bọn chúng thấy rõ hơn!
Ở bên ngoài công thành là gần vạn người dưới trướng Thẩm Văn Kim, nhưng tùy theo đội ngũ ba nghìn người tinh nhuệ ở trong thành hoặc bị giết hoặc đầu hàng, trận chiến công thành trở nên uể oải, chẳng có chút sức uy hiếp.
Dù sao ban đầu bên Hoa Hạ quân dự bị nghênh tiếp tinh nhuệ của người Nữ Chân, sau đó Thẩm Văn Kim và binh sĩ dưới trướng cũng có phản kháng, nhưng đám người Hoa Hạ quân nhanh chóng giải quyết chiến đấu, kéo đội lên đầu tường, trừ đám binh sĩ ngoan cố phản kháng đốt lửa trong thành ra, bên Hoa Hạ quân tổn thất không lớn.
Ngọn đuốc cháy hừng hực, Tần Minh kéo Thẩm Văn Kim đi hướng lầu trên cổng.
Thẩm Văn Kim bị trói tay chân, sắc mặt đã trắng bệch, toàn thân run rẩy:
- Ta đầu hàng, ta đầu hàng! Huynh đệ Hoa Hạ quân, ta đầu hàng! Gia gia! Ta đầu hàng, ta thay ngươi chiêu hàng người ở bên ngoài, ta đánh người Nữ Chân cho các ngươi!!!
Thẩm Văn Kim hét lớn, nhưng Tần Minh chỉ cười nhạt, đương nhiên không thể đồng ý chuyện này. Bởi vì sau khi quy hàng Nữ Chân, vô luận ở bên cạnh Thẩm Văn Kim hay trong quân trận bên ngoài đều có tướng lĩnh áp trận do Nữ Chân phái ra, Thẩm Văn Kim vừa bị bắt, trên cơ bản đã mất quyền chỉ huy quân đội.
- Ngươi đứng đây hét lớn lên cho ta!
Tần Minh tròng thòng lọng lên cổ Thẩm Văn Kim, đá hắn đến tường chắn mái, liếc ngoài thành một cái rồi xoay người đi vào thành.
Đa số kỵ binh của đội Hoa Hạ quân này dưới sự dẫn dắt của Tần Minh đã tập kết trên phố. Sáu trăm kỵ dũng sĩ tùy thời chuẩn bị xông ra khỏi thành giết chóc lung tung.
Tần Minh leo lên ngựa chiến, vết máu tươi trên lang nha bổng nặng nề còn chưa bị gió đêm thổi khô.
Đầu tường, Thẩm Văn Kim trên cổ bị cột dây thừng, bị hai binh sĩ Hoa Hạ quân bức ép đang điên cuồng hét lớn. Người Nữ Chân ở trong đội quân công thành buộc binh sĩ không ngừng tiến lên, có thần xạ thủ Nữ Chân núp trong binh sĩ tới gần tường thành, bắt đầu bắn tên về phía Thẩm Văn Kim.
Ban đêm gió lớn, hai binh sĩ Hoa Hạ quân đứng ở đầu tường chú ý nguy hiểm xung quanh Thẩm Văn Kim, mấy mũi tên bắn tới hoặc là bị lệch, hoặc ghim trúng tấm chắn, khi họ định bắn thêm đợt nữa thì cổng thành ở phía trước mở ra.
- Trốn mau!!!
Tiếng hét to của Thẩm Văn Kim đặc biệt vang dội dù ở trong hoàn cảnh ầm ĩ này.