Đầu tường phía Bắc, từng khúc tường thành lục tục thất thủ, nhưng Hoa Hạ quân cố ý phá hư, hàng loạt dầu hỏa bị đổ xuống cháy lửa, tuy mở ra một con đường trên tường thành, nhưng khu vực sau khi vào thành vẫn hỗn loạn mà giằng co.
Ánh mắt của Thuật Liệt Tốc nghiêm túc nhìn tình huống chiến trường, binh sĩ hùng dũng từ các nơi muốn leo lên thành, lỗ hổng bị phá sớm nhất đã có nhiều binh sĩ chen vào, đang đứng vững gót chân trong thành, dự bị cướp lấy cổng Bắc. Hoa Hạ quân vẫn ngoan cố chống lại, nhưng một trận chiến đấu khi đánh đến trình độ này, có thể nói thành đã bị phá.
Thuật Liệt Tốc đã được lĩnh giáo tố chất của Hoa Hạ quân ở Tiểu Thương Hà, đối với đội quân này thì dù là đánh trận chiến gian khổ trên đường phố vẫn sẽ ngoan cố chống lại một thời gian dài. Nhưng ưu thế bên mình đã rất lớn, việc tiếp theo là chia rẽ ngăn cách làm Hoa Hạ quân mất chỉ huy thống nhất, vô luận là ngoan cố chống lại hay chạy trốn đều sẽ bị hắn lần lượt nuốt trọn.
Bởi vì hướng gió khác nhau nên khí cầu nóng không bay lên cao, nhưng Hải Đông Thanh bay lượn trên bầu trời không lâu sau mang đến tin tức xấu. Kỵ binh giết ra từ cổng thành Tây Nam, quân đội của Thẩm Văn Kim đã hình thành tan tác quy mô lớn.
Thuật Liệt Tốc phát ra quân lệnh:
- Truyền lệnh A Lý Bạch, năm nghìn người dưới tay hắn nếu để Hắc Kỳ trốn từ hướng Tây Nam thì tự xách đầu đến gặp!
Lính liên lạc nhanh chóng rời đi, lúc này đã qua giờ mẹo một khắc, có pháo hoa bay lên trời nổ tung. Ba cổng thành phía Đông Bắc, Tây Bắc Lâm Châu vào lúc này mở ra, kèn xung quanh vang lên từ các hướng khác nhau, cơn lũ màu đen tràn về phía người Nữ Chân.
Chiến trường mấy vạn người chỉ riêng chỗ Thuật Liệt Tốc, có người ở ngoài thành, có người ở trong thành, có người ở trên tường thành ác chiến tranh đoạt, có người tan tác, có người ngăn cản tan tác. Khoảnh khắc cổng thành mở ra, sóng người tràn vào sóng người, Hoa Hạ quân và quân đội Hứa thị đi theo chiếm chút ưu thế về mặt mệnh lệnh giống nhau.
Phương hướng Tây Nam, Tần Minh dẫn dắt sáu trăm kỵ binh xua đuổi quân đội tan tác dưới trướng Thẩm Văn Kim vòng qua trận hình của Thuật Liệt Tốc.
Ngoài cổng thành phía Tây Bắc, một đoàn gồm một nghìn năm trăm xé ra một con đường trong đội ngũ công thành, đoàn trưởng dẫn đội tên là Nhiếp Sơn, một trong những người cũ đi theo bên Ninh Nghị, từng là tiểu đầu mục trên Lương Sơn, giết người như ngóe, sau này trải qua trại huấn luyện ở Chúc gia trang, về mặt võ nghệ được Lục Hồng Đề chỉ dẫn, theo con đường sám hối khổ hạnh.
Những năm gần đây, nhóm người khổ hạch đầu tiên trong Hoa Hạ quân đã ít dần, nhưng ai còn sống thì phong cách tác chiến đều mạnh mẽ cứng rắn khiến người e ngại. Nhiếp Sơn gần năm mươi tuổi, thân hình khôi ngô, trên mặt có nhiều vết sẹo, tay cầm đại đao chín vòng nặng trĩu mạnh mẽ. Dưới trướng của Nhiếp Sơn gồm đội xung phong hơn trăm người dẫn đầu cũng đều là đầu đà cạo trọc, đao dài, thương sắt, búa tạ của họ có thể dễ dàng gõ nát xương cốt của mọi người.
Quân công thành ở hướng này nửa là Hán quân, nửa là người Nữ Chân, chỉ giây lát, nhiều binh sĩ bị đuổi theo đến mức trốn về, sau lưng đám đầu đà rượt đuổi là xác chết và máu tươi lót thành con đường dài ngoằng.
Hô Diên Chước, Lệ Gia Khải, mỗi người dẫn theo nghìn người giết ra từ phía Đông, Đông Bắc, song song đó, quân đội gần vạn người dưới sự dẫn dắt của đám người Sử Quảng Ân từ đường khác giết ra cửa thành, mục tiêu của họ chỉ có một, Thuật Liệt Tốc.
Tướng lĩnh Nữ Chân Tác Thoát Hộ là thân tín dưới trướng mà Thuật Liệt Tốc nể trọng nhất, hắn dẫn dắt hơn bốn nghìn tinh nhuệ phá thành đầu tiên, giết vào thành Lâm Châu, bị đám người Từ Ninh không ngừng tập kích quấy rối nhưng vẫn đứng vững gót chân. Khi Tác Thoát Hộ cảm giác thành Lâm Châu có điều khác lạ mới nhận ra không ổn, lúc này một đám quân đội Hứa thị cũ lao hướng tường phía Bắc này.
Trận hình người Nữ Chân ở ngoài thành bởi vì Hoa Hạ quân đột nhiên ùa ra phản công mà tất cả bị hỗn loạn một lúc, nhưng chỉ chốc lát sau là ổn định lại.
Thuật Liệt Tốc cầm đao dài, hiểu ý đồ của Hắc Kỳ quân, hắn ngồi trên ngựa chiến nở nụ cười, lại lục tục phát ra quân lệnh, chỉ huy các bộ tụ tập trận hình, ung dung tác chiến.
Có hơn ba vạn trực hệ ở bên người, tiến công, phòng thủ, trận địa, đánh bất ngờ, Thuật Liệt Tốc không ngán kẻ nào xông tới, chỉ cần đứng vững gót chân, một lần phản công, đội Hoa Hạ quân ở Lâm Châu rồi sẽ không còn tồn tại.
Thậm chí Thuật Liệt Tốc chưa từng lơ là đối với cổng Bắc mãi chưa mở ra, và 'Minh Vương quân' của Vương Cự Vân rất có thể sẽ đến.
Lúc này, hậu phương phía Đông Bắc gửi đến tin báo gấp, có một đội quân sắp đột nhập chiến trường.
Thuật Liệt Tốc lập tức giơ đao dẫn dắt hơn bốn nghìn người, tự mình xông hướng bên kia.
Rạng sáng, thành trì đang đốt cháy, xung đột của gần mười vạn người giống như hóa thành cơn lũ hùng dũng mà hỗn loạn, lại giống như bánh xe điên cuồng vận chuyển. Vị trí đám người Chúc Bưu chiến đấu là nơi một đội ngũ Hán quân tố chất thấp mới hoàn thành tập kết không lâu, mà bởi vì vội vàng công thành, vô luận là Nữ Chân hay Hán quân còn chưa kịp dựng phòng ngự doanh địa, bọn họ xua tan đám tôm tép này rồi chốc lát sau đụng phải đối thủ hung mãnh.
Bên Hắc Kỳ quân có gần hai vạn người đánh bất ngờ, từ phương hướng khác nhau đè ép vào giữa, người Nữ Chân ở dọc đường kiên cường chống cự. Một góc chiến trường, Lư Tuấn Nghĩa tụ tập hai mươi mấy thuộc hạ nhìn cảnh tượng hùng vĩ này, dọc theo rìa cẩn thận lẫn vào chiến trường, định đục nước béo cò trong trận hỗn loạn lớn này.
Đội ngũ nhỏ này giống như giọt nước không chút bắt mắt, trong khoảnh khắc đã dung nhập vào rồi biến mất tăm.
Không lâu sau tia ban mai chiếu rọi, Quan Thắng, Từ Ninh mang theo đại đội cuối cùng gia nhập vào bánh xe nghiền nát, chém giết liên tục, thỉnh thoảng có đồng bạn bên cạnh ngã trong máu tươi. Hoa Hạ quân đột phá từng lớp phòng ngự, nhưng phút sau lại có đội ngũ người Nữ Chân từ bên cạnh giết tới. Sau một canh giờ kể từ khi trời sáng, Vương Cự Vân dẫn dắt hơn hai vạn Minh Vương quân đến chiến trường.
Lúc này, quân đội Nữ Chân do Thuật Liệt Tốc dẫn dắt đã chiếm ưu thế trong cuộc chém giết. Hoa Hạ quân kiệt sức nhưng vẫn cắn chặt hơn ba vạn quân đội Nữ Chân, lặp đi lặp lại tập hợp và xung phong, Thuật Liệt Tốc không đoán trước được mức độ điên cuồng của Hoa Hạ quân, hắn dẫn theo mấy nghìn người liên tục di chuyển.
Chiến trường bởi vậy lan tràn, khi Minh Vương quân đến thì có nhiều quân đội Nữ Chân mất liên hệ chuẩn xác với trận hình bên mình, bọn họ chỉ có thể tụ tập lại, không ngừng truy sát tất cả người Hoa Hạ quân đã nỏ mạnh hết đà trong tầm mắt của mình, còn lại đa số là Hán quân tan tác ở khắp mọi nơi. Không lâu sau, những quân đội này và Minh Vương quân lao vào giết nhau.
Khói lửa lan tràn.
Khi sắc trời dần sáng lên, gió buổi sớm thổi qua núi rừng ngoài thành Lâm Châu, gió mát lạnh kiêu ngạo mà xa cách lộ ra vẻ người lạ chớ gần.
Giống như mùa xuân này chẳng có chút trìu mến trần gian.
Từng đợt khói lửa, từng nhóm lính tan tác chạy khắp núi rừng đồng hoang, trong ruộng ngừng cày cấy, ven đường có máu từng chảy róc rách đã đông đặc lại, có xác chết nằm ngang dọc. Một chiếc khí cầu nóng phủ lên một góc bờ ruộng, lửa đốt xe to thành cái khung lạnh băng.
Có bóng dáng Hán quân xuất hiện, hai người bò sát tiến lên, lục tìm thứ đáng giá và thức ăn no bụng trên người xác chết. Khi đến ven rừng, một người bị cái gì kinh động, ngồi xổm xuống, tim đập chân run nghe âm thanh bị gió từ xa mang đến.
- Chúc Bưu đã chết! Chúc Bưu đã chết . . .
Trong rừng có người tụ tập hét lên lời như vậy.
Qua một lúc, lại có người kêu lên:
- Ninh Nghị chết rồi! Ninh Nghị chết rồi . . .
Động tĩnh càng lớn, càng nhiều tiếng nói chuyện lục tục truyền tới, hai nhóm người đánh nhau kịch liệt trong rừng cây. Tiếng đánh nhau di chuyển càng lúc càng gần đến bìa rừng, hai Hán quân lục lọi xác chết sắc mặt tái nhợt, nhìn lẫn nhau một cái rồi một người co giò chạy trốn.
Một người khác cũng xoay người chạy, trong rừng có bóng người chạy nhanh ra, đó là binh sĩ vứt bỏ mũ và áo giáp, mười người, hai mươi người . . . họ cầm vũ khí chạy thục mạng ra ngoài. Trong rừng có bóng người đuổi giết ra ngoài, bóng dáng của mười mấy người dừng lại ở bìa rừng, nơi này hoang dã, năm, sáu chục người cắm đầu chạy về hướng khác nhau.
Bóng người ở bìa rừng vịn thân cây, mệt mỏi thở dốc, không lâu sau bọn họ bò dậy đi hướng Bắc, một người giơ cờ xí là màu đen.