Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1066 - Chương 1066: Thanh, Thanh, Mạn 9

Chương 1066: Thanh, thanh, mạn 9 Chương 1066: Thanh, thanh, mạn 9

Một nửa tòa thành Lâm Châu đã bị lửa đốt thành màu đen, phía Tây, Bắc, Đông đều có dấu vết lính tan tác quy mô lớn. Khi đại quân từ phía Tây đến cứu viện xuất hiện ở cuối tầm nhìn, mấy nghìn binh sĩ Nữ Chân bởi vì thất lạc với bản trận mà tập kết tại thành Lâm Châu, phóng lửa giết người mới chậm rãi phản ứng lại, bọn chúng định tụ tập lại ngăn cản.

Minh Vương quân dưới sự chỉ huy của Vương Cự Vân nhanh chóng giết vào trong thành, chém giết kịch liệt lan tràn trong thành phố, ngõ hẻm. Lúc này tướng lĩnh Nữ Chân A Lý Bịch còn ở trong thành cố gắng tổ chức chống cự, tùy theo Minh Vương quân toàn diện đến, hắn ở mé Đông Bắc thành trì thu lấy hơn hai nghìn bộ đội Nữ Chân cùng với mấy nghìn Hán quân phóng hỏa giết người ở trong và ngoài thành, bắt đầu kịch liệt đối kháng.

Vương Cự Vân cưỡi ngựa, dẫn hơn phân nửa bộ đội dọc theo thành trì đi hướng Bắc, hắn nhìn xung quanh tường thành, chiến trường, cảnh tượng chém giết đã xong từ gần tới xa, nhíu chặt chân mày.

Cuối cùng lão nhân không giận mà uy mở miệng nói:

- Mùng bảy, mùng mười, sao mà đánh đến mức này.

Thuật Liệt Tốc công thành là bắt đầu từ giữa trưa mùng bảy, bây giờ mới chỉ là sáng sớm mùng chín, đưa mắt nhìn trên chiến trường, khắp nơi đều là dấu vết va chạm thảm liệt nhất.

Qua miệng người bệnh được cứu mới biết quá trình vụ việc. Lúc rạng sáng Hoa Hạ quân triển khai phản công người Nữ Chân công thành kịch liệt, quân lực gần hai vạn người ăn cả ngã về không giết hướng Thuật Liệt Tốc ở chính giữa chiến trường. Bên Thuật Liệt Tốc cứng rắn chống cự, chiến đấu tiến hành hơn một canh giờ sau, đám người Chúc Bưu dẫn dắt chủ lực Hoa Hạ quân một mặt chém giết quân đội Nữ Chân với Thuật Liệt Tốc dẫn đầu, một mặt chuyển hướng chiến trường qua Đông Bắc, trên đường đi từng đội quân dây dưa nghiền nát nhau, hiện giờ toàn bộ tình hình cuộc chiến đã không biết kéo dài đến nơi nào rồi.

Đương nhiên, cũng có thể ở góc nào đó mà thành Lâm Châu không nhìn thấy, toàn bộ chiến đấu đã hoàn toàn kết thúc.

Người bệnh Hoa Hạ quân đã chém giết đến bị thương nặng kiệt sức nhưng vẫn cố gắng muốn đứng lên gia nhập hàng ngũ tác chiến. Vương Cự Vân lạnh lùng nhìn một lúc, sau đó sai người nâng người bệnh đi. Minh Vương quân lao hướng Đông Bắc truy sát. Hoa Hạ, Nữ Chân, binh sĩ Hán quân tan tác vẫn đang chém giết kịch liệt trên con đường dài. . . .

Cách phía bắc Lâm Châu mười dặm, đồi núi hoang vắng, chém giết quy mô lớn vẫn tiếp tục dưới bầu trời âm u lạnh lẽo. Tuyết đọng ở vùng hoang dã này đã hòa tan hơn phân nửa, ruộng dốc tích lũy mảng lớn bùn lầy cộng lại có hơn bốn nghìn binh sĩ xung phong liều chết trên ruộng dốc. Binh sĩ giơ tấm khiên, trong va chạm đã cùng kẻ địch lăn lộn dưới đất, lại chộp lấy binh khí chém mạnh.

Có người khàn giọng rống to:

- Thuật Liệt Tốc đã chết! Thuật Liệt Tốc đã chết . . . !

Hét bằng ngôn ngữ người Nữ Chân, nhưng thoạt trông hiệu quả không tốt. Binh sĩ Nữ Chân mặc giáp da đội mũ ní dùng ngón tay móc lấy dây cung, mắt đỏ ngầu cao giọng hét to, ngón tay đã chảy máu ròng ròng trong lúc tác chiến liên tục.

Nhưng đầu ngón tay đó vẫn kéo căng dây cung, khi buông tay thì máu cùng da thịt tung tóe trên không trung, đằng trước có bóng dáng bò sát vọt lên, đâm cương đao vào bụng của người này. Mũi tên vụt qua bầu trời bay hướng cờ Hắc Kỳ rách rưới trên ruộng dốc.

Gần Hắc Kỳ cũng là nơi chém giết thảm liệt nhất, mọi người va chạm đánh nhau trong bùn lầy. Chúc Bưu cầm đại đao tùy tay cướp được điên cuồng chặt chém, mỗi lần vung đao đều phải chém ngã một kẻ địch. Trên người Chúc Bưu đã ướt đẫm máu, mũi tên bay tới ghim vào giáp trụ của hắn. Chúc Bưu đá bay một hán tử Nữ Chân ở trước mặt, thuận tay rút ra mũi tên dính máu, phía bên trái có binh sĩ Nữ Chân bỗng nhào lên kiềm chặt tay của hắn, một tay kia giơ đao chém xuống đất.

Chúc Bưu xông mạnh lên đụng đối phương ngã vào đất bùn, hai bên đấm nhau mấy cái, rồi hắn hét to nhảy dựng lên, cầm mũi tên đâm vào cổ đối phương, rút mạnh ra, trước mắt phun ra vòi máu chảy thật lâu.

Chiến hữu đã từ bên cạnh lại đây, Chúc Bưu vươn tay cầm lấy một chiếc khiên to, hét lớn:

- Theo ta giết!

Chiến trường đang lan tràn, trong đất rừng cách bên này ba dặm, Quan Thắng dẫn hơn nghìn người tiến lên. Phía trước là người Nữ Chân từ phương hướng khác nhau giết tới.

Quan Thắng kéo áo của thám báo, hỏi:

- Thuật Liệt Tốc ở đâu? Ở hướng nào?

Thám báo không cách nào đáp lại, hắn toàn thân đẫm máu, sau lưng trúng hai mũi tên, chân run run nhưng vẫn khó khăn đứng vững.

Quan Thắng buông người này ra:

- Thôi, đi chữa thương đi. Những người khác theo ta giết qua!

Chiến sĩ vừa mệt vừa bị thương không còn sức đáp lại, có người giơ khiên, có người cầm nỏ lên dây.

- Hôm nay hoặc là bọn họ chết . . . hoặc là chúng ta sống! Ha ha!

Quan Thắng cảm thấy mình nói giỡn hơi bị vui, phất tay, giơ cao đao xông lên.

Không lâu sau, bọn họ lao ra từ rừng cây. . . .

Hất xác chết nằm trên người ra, Từ Ninh bò ra từ đống tử thi, khó khăn quẹt máu dính trên mắt.

Chân trái truyền đến đau nhức, hắn dùng thân thương ngắn làm trụ đứng lên, biết xương cổ chân đã gãy.

Tầm nhìn còn chao đảo, xác chết đầy rẫy trong tầm mắt, nhưng gần đó ở phía trước có một bóng dáng đang đi tới gần, người này nhìn thấy Từ Ninh thì hơi sửng sốt nhưng vẫn tiến lên.

Đó là một lính già Nữ Chân toàn thân đẫm máu, người này nhìn thấy Từ Ninh, cúi người nhặt một thanh cương đao lên, đi hướng một con ngựa ở gần bên cạnh.

Người Nữ Chân chậm rãi leo lên ngựa chiến.

Từ Ninh khập khiễng tiến lên một bước, hắn cúi người xuống, dùng thương ngắn khều câu liêm thương nằm gần đó, nắm lấy đuôi thân thương.

Người Nữ Chân nằm sấp trên ngựa chiến, thở dốc giây lát, tiếp đó ngựa chiến bắt đầu chạy nhanh, ánh sáng đao dài chậm rãi giơ cao theo ngựa chạy xóc nảy.

Ánh mắt Từ Ninh lạnh lùng, hít một hơi, câu liêm thương chĩa phía trước, hắn không nhúc nhích, ngựa chiến chạy nhanh đến.

Người Nữ Chân chém ra một đao, ngựa chiến vọt lên. Mũi của câu liêm thương giống như có sự sống đột nhiên đâm lên trên, Từ Ninh nghiêng hướng một bên, câu liêm thương xẹt qua đùi ngựa chiến đâm vào bụng ngựa. Chỉ nghe một tiếng hí dài, ngựa chiến, người Nữ Chân ngã sóng soài, thân thể của Từ Ninh cũng xoay tròn bị cuốn bay đi.

Thân thể nặng mấy trăm cân của ngựa chiến lăn mấy vòng dưới đất, máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ đất đai, nửa người của người Nữ Chân bị đè dưới ngựa chiến. Từ Ninh kéo câu liêm thương, chậm rãi bò dậy.

Hắn từng bước một gian nan tiến lên. Người Nữ Chân mở mắt ra, trông thấy khuôn mặt cơ hồ bị màu máu nhuộm đỏ, mũi câu liêm thương đâm hướng cổ của mình. Người Nữ Chân giãy giụa vươn tay lần mò cương đao, nhưng cuối cùng không sờ được, đành vươn tay chộp lấy mũi thương.

Từ Ninh gồng sức đè mũi thương xuống, cả người tỳ lên thân thương.

Không lâu sau, hắn dùng gậy gỗ cố định chân gãy, leo lên một con ngựa chiến, chậm rãi chạy trong núi hoang tới trước. . . .

Trong rừng rậm, có tiếng bước chân người từ phương hướng khác nhau truyền tới.

Trong miếu thờ cũ nát, hơn mười quân nhân bị thương nhận ra âm thanh người đến, đều cầm lấy binh khí. Lính già bị thương đẩy binh sĩ trẻ tuổi giục đối phương rời đi, binh sĩ Hoa Hạ quân trẻ tuổi lắc đầu.

Sống chết trên chiến trường là nơi rèn luyện con người, vũ khí va chạm, dồn hết tinh thần, sức mạnh vào một nhát đao chém xuống. Người thường đối mặt tình hình như vậy chỉ vung vài đao đã kiệt sức, nhưng đám lính già trải qua vô số sống chết vì có thể sinh tồn mà không ngừng áp bức ra lực lượng trong người.

Binh sĩ trẻ tuổi chưa trải qua nhiều thử thách, về mặt tinh thần thì không sợ chết, nhưng mà sớm đánh cho kiệt sức, ngược lại liên lụy đồng bạn, hắn cảm thấy xấu hổ, bởi vậy lúc này không muốn rời đi.

Binh sĩ Nữ Chân từ phương hướng khác nhau đi tới binh sĩ trẻ giơ nỏ, cùng thương binh xung quanh bắn ra đợt tên thứ nhất. Tinh nhuệ Nữ Chân ở bên ngoài có vài tên ngã xuống, sau đó né tên bắn. Ngày càng nhiều người nhanh chóng lại đây, có tên lửa bay vào miếu đổ nát.

Lửa cháy, đám lính già định đứng lên, sau đó ngã xuống trong mưa tên và lửa. Người lính trẻ chộp lấy thanh đao lao ra ngoài mũi.

Trên người của hắn trúng hai mũi tên nhưng vẫn gầm rống xông lên, một cây thương dài xuyên qua bụng của hắn, tiếp đó xuất hiện ở trước mặt hắn là bóng dáng của một đại tướng Nữ Chân.

Thuật Liệt Tốc bước tới trước, một đao chém đứt cổ binh sĩ, ánh mắt của hắn nghiêm túc mà dữ dằn.

Qua một lúc, có thám báo lại đây, Thuật Liệt Tốc ném bản đồ đang cầm đi:

- Tìm được Tác Thoát Hộ chưa!? Hắn đến nơi nào rồi? Kêu hắn tới hội hợp với ta!!!

Giây phút này, Tác Thoát Hộ đang dẫn dắt lực lượng Nữ Chân lớn nhất cách vài dặm đánh với bộ đội của đám người Tần Minh, Hô Diên Chước, Sử Quảng Ân.

Trong cuộc chém giết kịch liệt vào sáng sớm này, Tấn quân dưới trướng Sử Quảng Ân đa số đã lục tục thoát đội, nhưng mà hắn mang theo hơn mười người trực hệ của mình luôn theo đám người Hô Diên Chước không ngừng chém giết, dù bị thương vài chỗ vẫn không rút ra chiến trường.

- Ha ha ha, sảng khoái!

Sử Quảng Ân chém chết một nhóm Nữ Chân lạc đội, dừng chân trong kịch chiến, nhìn quanh bốn phía:

- Các ngươi nói xem Thuật Liệt Tốc đang ở đâu? Có phải thật sự đã bị chúng ta giết chết không? Mà kệ nó, lão tử làm lính bấy nhiêu năm, chưa có lần nào sảng khoái như vậy. Các huynh đệ, hôm nay chúng ta cùng chết tại đây!

Hắn mang theo một đám huynh đệ xông hướng đằng trước.

Chiến đấu đã kéo dài mấy canh giờ, dường như sắp trở nên vô cùng vô tận. Trong hơn một canh giờ hai bên đều đã hỗn loạn, lời đồn 'Chúc Bưu đã chết', 'Thuật Liệt Tốc đã chết' không ngừng truyền tới, ban đầu chỉ là la khẩu hiệu lung tung, đến về sau ngay cả người hét ra khẩu hiệu cũng không biết chuyện này có thật hay không.

Giờ tỵ, thời gian đã là chín giờ sáng, dẫn dắt binh sĩ chân chính đánh với Thuật Liệt Tốc là Lệ Gia Khải. Đây là một tướng lĩnh trong Hoa Hạ quân từng tham dự trận chiến Tiểu Thương Hà, tích lũy quân công leo lên cao. Trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc chiến Tiểu Thương Hà, Lệ Gia Khải dẫn dắt đội ngũ không ngừng quấy rối người Nữ Chân ở Tây Bắc, phụ trách một phần công tác đoạn hậu, về sau mới dẫn dắt chiến sĩ còn sót lại chuyển đến dưới trướng Lương Sơn Chúc Bưu.

Trong chiến đấu, tác phong chiến thuật của Lệ Gia Khải cực kỳ vững chắc, vừa có thể sát thương đối phương, lại am hiểu bảo vệ bản thân. Lúc Lệ Gia Khải ra khỏi thành đột kích thì dẫn dắt hơn nghìn Hoa Hạ quân, một đường chém giết đột phá, lúc này đã có nhiều thương vong giảm quân số, thêm vào dọc đường thu nhận một số binh sĩ, khi đối mặt Thuật Liệt Tốc có hơn ba ngàn binh sĩ thì bên hắn chỉ còn lại hơn sáu trăm người.

Hai bên triển khai một trận ác chiến, Lệ Gia Khải theo sau mang theo binh sĩ không ngừng quấy rối né tránh, định thoát khỏi đối phương vây hãm. Sau khi xuyên qua một rừng cây, Lệ Gia Khải nương ưu thế địa hình tách ra hơn bốn trăm người, khiến bọn họ hội hợp với chủ lực Quan Thắng rất có thể đã đến gần đây để đột kích Thuật Liệt Tốc.

Lệ Gia Khải dẫn dắt hơn trăm người trốn vào đỉnh núi gần đó, cứng rắn chống cự trong đất rừng.

Bình Luận (0)
Comment