Chim ưng bay lượn trên trời.
Lư Tuấn Nghĩa ngước đầu lên, quan sát quỹ tích của nó, sau đó dẫn dắt tám người bên cạnh mình đi qua rừng rậm.
Bóng dáng của binh sĩ Nữ Chân dần tăng nhiều trong khu rừng, một trận chiến đấu đang tiếp diễn ở phía trước, chín người thân hình như thoi đưa, giống như thợ săn lão luyện nhất trong rừng thiêng nước độc, xuyên qua cây cối ở đằng trước.
Trong đoàn người xuyên qua rừng cây có một bóng dáng rơi vào mi mắt.
Lư Tuấn Nghĩa hơi ngẩn người, tiếp đó bắt đầu tính toán lợi thế của mình, trong chém giết lâu dài đã làm thể lực của hắn hao hết tám phần, một đường giết tới, hắn cùng đồng bạn xử lý vài tướng lĩnh trong quân Nữ Chân, nhưng cũng bị thương không nhẹ trong sự truy sát của binh sĩ Nữ Chân, vết thương phần lưng được băng bó còn đang rịn máu, tay trái tổn thương gân cốt, gần như tàn phế.
Thuật Liệt Tốc chưa bị thương nặng, nhưng tinh nhuệ Nữ Chân đi theo bên cạnh hắn lúc này đã giảm phân nửa, hơn nữa đa số mệt mỏi. Thuật Liệt Tốc khá dũng mãnh, hắn vung đao dài chỉ huy binh sĩ bên cạnh mình tiến lên trước, có chút liều lĩnh tách khỏi đội.
Lư Tuấn Nghĩa nhìn đồng bạn đi theo mình.
Sẽ không có cơ hội tốt hơn nữa.
Lư Tuấn Nghĩa nghiêng đầu, đè chặt tay trái để đau đớn trở nên tê dại, mé bên có hai chiến sĩ làm động tác tay, một trước một sau vòng hướng phương xa. Hai người đó lao ra trước, đặt mục tiêu vào một tiểu đầu mục Nữ Chân đi lẻ. Náo động dấy lên, Thuật Liệt Tốc lập tức quay đầu qua, đám người Lư Tuấn Nghĩa cúi người co chân chạy nhanh.
Đợt tên nỏ đầu tiên bay qua rừng cây, ngựa chiến dưới chân Thuật Liệt Tốc bị bắn trúng mông hú dài. Nhưng con ngựa chiến đi theo Thuật Liệt Tốc cả đời không có bởi vậy mà phát điên, chỉ là ánh mắt trở nên đỏ máu, miệng thở ra khói trắng dài.
Trong rừng cây, khoảng cách bỗng rút ngắn, bóng người hỗn loạn xung đột, một mũi tên bị Thuật Liệt Tốc ngăn lại, vệ sĩ bên cạnh hắn xông lên hợp thành bức tường dài đao thương. Có thích khách xông tới bị chém ngã xuống, có người vòng qua bức tường dài chạy nhanh hướng phương xa. Trong hỗn loạn, Lư Tuấn Nghĩa đã lẻn tới gần, hai tay cầm một cây thương dài giống như cuồng long bay khỏi biển, thoáng chốc đâm chết hai người ở bên cạnh, đánh ngả người thứ ba, đằng trước còn có hai người đang vọt tới. Thuật Liệt Tốc ghìm đầu ngựa định rời đi, mũi thương của Lư Tuấn Nghĩa đâm xuống đất, cả người bay lên trên không trung.
Thuật Liệt Tốc ngồi trên ngựa chiến đâm đao dài ra, Lư Tuấn Nghĩa ở giữa không trung thân thể lượn vòng, vung lên bao tay làm bằng sắt đấm xuống, trong tích tắc, Lư Tuấn Nghĩa tránh đi lưỡi đao, thân thể đụng vào Thuật Liệt Tốc. Ngựa chiến bỗng hí dài ngã xuống, hai người một ngựa từ trên sườn núi cạnh bìa rừng lăn lông lốc xuống.
Thân thể rớt xuống lại bắn lên, Lư Tuấn Nghĩa túm chặt Thuật Liệt Tốc. Thuật Liệt Tốc vung cương đao định chém, nhưng tay bị đè trong một chốc không thể rút ra. Vừa ngừng va chạm thì Thuật Liệt Tốc thuận thế lộn ra sau đứng dậy, vung đao dài chém. Lư Tuấn Nghĩa nhào lên trước, từ sau lưng rút ra một thanh quân đao rời chém tới.
Ánh đao keng keng vang liên tục, Thuật Liệt Tốc lùi nhanh, Lư Tuấn Nghĩa dồn dập xông lên. Hai tên binh sĩ Nữ Chân từ phía sau xông tới, một bao phấn vôi màu trắng bay lên cao rớt trúng đầu một tên binh sĩ, tay phải Lư Tuấn Nghĩa vung đao, máu và thịt vụn hòa cùng bột phấn màu trắng bay ra. Trên người Thuật Liệt Tốc đã bị chém vài nhát, binh sĩ Nữ Chân kia xông lên tính đỡ thay, nhưng cổ tay và bụng bị hai nhát đao chém đứt. Ngay lúc này, lưng Thuật Liệt Tốc dựa vào thân cây, một đao chém về phía ngực của Lư Tuấn Nghĩa. Lư Tuấn Nghĩa không tránh không né, ánh đao từ trên đầu chém xuống, binh sĩ từ bên cạnh ôm chân Lư Tuấn Nghĩa, bên kia vang tiếng ngựa hí dài.
Ngựa chiến của Thuật Liệt Tốc đụng bay Lư Tuấn Nghĩa, vết máu dài cơ hồ cùng lúc xuất hiện ở ngựa của Lư Tuấn Nghĩa và mặt Thuật Liệt Tốc. Trong lúc bay ngược thì chân Lư Tuấn Nghĩa lảo đảo chấm đất hai cái, ánh đao đâm vào cổ và mình của ngựa chiến, con ngựa đụng Lư Tuấn Nghĩa bay đi thật xa, tê liệt ngã xuống trong vũng máu.
Có binh sĩ Nữ Chân giết tới, Lư Tuấn Nghĩa đứng lên chém ngã đối phương, ngực của hắn cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Cạnh thân cây phía đối diện, Thuật Liệt Tốc giơ tay lên che gò má phải, ngã ngồi xuống đất, máu tươi tuôn ra, tướng lĩnh Nữ Chân dũng mãnh này giống như dã thú bị thương nặng sắp chết, mắt trái mở to vẫn đang trừng Lư Tuấn Nghĩa.
Lư Tuấn Nghĩa cũng nhìn Thuật Liệt Tốc chằm chằm.
Lư Tuấn Nghĩa từng là đại cao thủ đệ nhất thương bổng Hà Bắc.
Từng muốn đền đáp quốc gia, kiến công lập nghiệp, nhưng chưa từng có cơ hội.
Chỉ có một lần nhà tan cửa nát, ôm hận vào rừng làm cướp, đối diện với Tống Giang, chỉ mình Lư Tuấn Nghĩa biết trong lòng hắn tràn ngập mùi vị gì.
Ninh Nghị nói Lư Tuấn Nghĩa có dũng không mưu, hắn bất đắc dĩ gia nhập Trúc Ký, về sau dần dần lại đi theo Ninh Nghị tạo phản, Ninh Nghị lại chung quy chưa từng cho hắn lãnh binh.
Hắn đã không phải Lư Tuấn Nghĩa ngày xưa, có một số việc cho dù hiểu, trong lòng chung quy có tiếc nuối, nhưng lúc này thì khác.
'Ngọc Kỳ Lân' Lư Tuấn Nghĩa giết Thuật Liệt Tốc tại đây.
Tiếng la giết như núi lửa phun trào từ phía trước tầm nhìn hùng dũng ập đến. . . .
Từ Châu, mưa phùn rơi tí tách từ trên trời rơi xuống, không khí lạnh lẽo, âm trầm đến đáng sợ.
Tham mưu sư đoàn 3 quân đoàn 5 Hoa Hạ Lý Trác Huy xuyên qua viện lạc đơn sơ đến dưới hành lang, cởi áo tơi ra, phủi giọt nước trên người.
Đi qua sân hành lang đằng trước, hơn mười quan quân đã tụ tập trong sân, lên tiếng chào hỏi nhau. Đây là hội nghị thường ngày sau sáng sớm, nhưng bởi vì ngày hôm qua phát sinh sự tình nên mở rộng cuộc họp.
Ngoài thành Từ Châu, xác chết của huynh đệ Hoa Hạ quân da bọc xương còn treo lủng lẳng trên gậy gỗ. Tuy chiến trường luôn có người chết, huynh đệ bị phái ra ngoài thành có nguy hiểm rất lớn, không đến mức bởi vì người nào đó mà đặc biệt áp dụng hành động, nhưng hôm nay, trong lòng Lý Trác Huy vẫn có ý tưởng hơi khác lạ.
Có lẽ thời cơ nào đó đã đến. Ngày hôm qua Lý Trác Huy phụ trách kiểm chứng thân phận của xác chết ngoài thành, buổi tối lại giao lưu với mấy vị tướng lĩnh trong quân, ý tưởng của mọi người có cấp tiến cũng có bảo thủ, nhưng đến hôm nay thì Lý Trác Huy quyết định vẫn sẽ nói ra sự tình ngay trong hội nghị.
Không lâu sau, sư đoàn trưởng Lưu Thừa Tông đến viện tử, mọi người đi vào phòng. Đề tài họp thường ngày có vài cái, Lý Trác Huy bắt đầu báo cáo thân phận của xác chết ngoài thành.
Người hy sinh tên là Phương Mục, năm nay hai mươi chín tuổi, là thám báo già dặn trong Hoa Hạ quân. Trước năm mười mấy tuổi hắn vốn là trẻ lang thang không nhà trong kinh thành, lúc ấy được Trúc Ký thu nhận bồi dưỡng, trải qua cuộc chiến bảo vệ Biện Lương, trải qua giết vua tạo phản, về sau trải qua mấy đợt đại chiến Tây Bắc, từng làm công tác ngầm trong Trúc Ký một thời gian.
Phương Mục đã có vợ con lúc ở trong núi Lương Sơn, trên nguyên tắc vốn không nên khiến hắn ra khỏi thành, nhưng những năm gần đây Hoa Hạ quân trải qua rất nhiều trận đại chiến, có nhiều người dũng mãnh, nhưng ít ai thật sự kiên định lại không mất sự khôn lanh thích hợp làm công tác gian tế, ít nhất trong sư đoàn hơn tám nghìn người này rất thiếu vị trí đó. Phương Mục chủ động yêu cầu công tác ra khỏi thành này, lúc ấy nói là vào đám Ngạ Quỷ làm gian tế, không cần trên chiến trường cứng chọi với cứng, có lẽ càng dễ dàng sống sót.
- 'Ta ở nhà còn có vợ con phải chăm sóc, bộ dạng của ta gầy gò, ra khỏi thành càng dễ dàng sống . . . ' lúc ấy hắn nói như thế, không ngờ . . . bị phát hiện ra . . .
Lý Trác Huy nói xong những lời này thì ngồi xuống ghế. Lưu Thừa Tông gật đầu, nghị luận một lúc về chuyện của Phương Mục rồi đổi đề tài họp khác. Trong đầu Lý Trác Huy suy xét lúc nào thì thích hợp nói ra ý tưởng của mình cho mọi người thảo luận, qua một lúc, đoàn trưởng đoàn đặc chủng La Nghiệp ngồi ở mé đằng trước đứng lên.
- Lưu sư đoàn trưởng, chư vị, ta có một ý tưởng.
Lưu Thừa Tông gật đầu:
- Nói.
- Ta cảm thấy đã đến lúc đánh một trận.
La Nghiệp nói:
- Đánh Ngạ Quỷ, giết Vương Sư Đồng.
Quan quân trong phòng liếc nhau.
Lưu Thừa Tông trầm ngâm, hỏi:
- Vì Phương Mục?
- Phương Mục có thể trở thành lý do, nhưng chủ yếu nhất vẫn là vì . . . ta cảm thấy đã đến lúc.
- Ồ?
- Ta nói ra lời này có mấy lý do như sau.
Ánh mắt Lưu Thừa Tông nghi hoặc nhìn La Nghiệp, ánh mắt của La Nghiệp thản nhiên nhìn lại, nói tiếp:
- Thứ nhất, mục đích chúng ta đến Từ Châu là cái gì? Đại quân Nữ Chân có ba mươi vạn, chúng ta có hơn tám nghìn người, tử thủ Từ Châu, nương tựa tường thành kiên cố sao? Trong cuộc thảo luận quân sự năm ngoái của chúng ta đã phủ nhận tính khả thi của điều này. Thủ vững, chiến đấu trên đường phố, rút lui, quấy nhiễu . . . dù trong hình thế lạc quan nhất thì chúng ta cũng phải buông bỏ thành Từ Châu, cuối cùng chuyển thành du kích và quấy nhiễu. Vậy tức là mục đích của chúng ta kỳ thực là kéo dài thời gian, đánh ra tiếng tăm, cố gắng cho lực lượng phản kháng ở Trung Nguyên, thậm chí là lưu vực Trường Giang có thời gian nghỉ ngơi.
- Trong mục đích như vậy, mấy chục vạn Ngạ Quỷ ở ngoài thành có ý nghĩa gì với chúng ta? Mùa xuân sắp đến, người Nữ Chân sắp giết tới nơi, chúng ta có thể trông chờ mấy chục vạn Ngạ Quỷ biến thành lá chắn thiên nhiên của chúng ta, tức là, chúng ta chờ người Nữ Chân giết sạch mấy chục vạn Ngạ Quỷ, cuối cùng đến dưới thành Từ Châu. Có vẻ đây là ý tưởng hay, nhưng ta cho rằng lựa chọn này vô cùng tiêu cực.
- Đầu tiên chúng ta cần suy xét sức chiến đấu của Ngạ Quỷ, mấy chục vạn người sắp chết đói, lúc họ quấy nhiễu người Nữ Chân, ta mà là Hoàn Nhan Tông Phụ cũng cảm thấy rất phiền phức. Nhưng nếu ba mươi vạn quân Nữ Chân chính quy thật sự xem Ngạ Quỷ là kẻ địch, quyết giết tới, sự chống cự của Ngạ Quỷ rất hữu hạn. Trơ mắt nhìn mấy chục vạn người ở dưới thành bị đồ sát, tiếp đó thủ thành cũng sẽ đả kích nặng đến sĩ khí của chúng ta.
- Thứ hai, người Nữ Chân ở ngoài thành đã bắt đầu áp dụng sách lược chia rẽ lôi kéo Ngạ Quỷ, những người chịu đói này trong tình huống tuyệt vọng thì rất lợi hại, nhưng mà . . . một khi gặp phải phân hóa, có một con đường để đi, bọn họ sẽ không cưỡng lại được dụ hoặc này. Cho nên, lá chắn mấy chục vạn người thoạt trông rất xinh đẹp, trên thực tế không chịu nổi một kích, nhưng sự sống chết của mấy chục vạn người là rất nặng.
La Nghiệp tạm dừng rồi nói tiếp:
- Trong mấy tháng qua, chúng ta ở trong thành Từ Châu nhìn bọn họ ở bên ngoài chết đói, tuy không phải lỗi của chúng ta nhưng vẫn khiến người cảm thấy . . . buồn bã khó tả. Nhưng nếu đổi cách suy nghĩ, nếu chúng ta hiện tại đánh tan nhóm Ngạ Quỷ tụ tập ở dưới thành này thì sẽ có chỗ tốt gì?
La Nghiệp giơ một bàn tay lên:
- Thứ nhất, đương nhiên có tác dụng phấn chấn lòng quân. Thứ hai, Ngạ Quỷ tụ tập ở Từ Châu là vì Vương Sư Đồng, một khi giết Vương Sư Đồng thì mấy chục vạn người may mắn sống sót này sẽ lập tức giải tán. Xung quanh rất thảm, đường xuôi nam rất khó đi, nhưng một phần nhỏ người sẽ sống sót, đây là công đức duy nhất chúng ta có thể làm. Thứ ba, có mấy chục vạn người lập tức giải tán, người Từ Châu có lẽ cũng có thể hòa vào toàn bộ đại thế rút về Nam, thậm chí tất cả cư dân phía Nam Từ Châu có thể cảm thụ được bầu không khí này, xuôi nam tìm đường sống cuối cùng của họ.
- Sư đoàn trưởng, các vị.
La Nghiệp hít sâu một hơi, chỉ ngoài cửa sổ:
- Mùa xuân đã đến, tuyết sắp tan chảy hết, trận đại chiến này dù thế nào cũng sẽ xảy ra. Để mấy chục vạn mạng người ngoài thành kéo dài mười ngày, nửa tháng giúp chúng ta? Hoặc là chúng ta nắm lấy quyền chủ động, làm nóng người trước khi người Nữ Chân đuổi tới nơi? Chúng ta chỉ muốn lực lượng và quyết tâm đấu tranh của toàn bộ Trung Nguyên, như Ninh tiên sinh đã nói, nếu chúng ta diễn tốt vở kịch này thì không cần uất ức như vậy chờ người Nữ Chân ra tay, lỡ như Vương Sư Đồng thật sự bị người Nữ Chân xúi giục, chúng ta ngược lại tăng thêm một đám kẻ địch, tương lai muốn rút ra Từ Châu e rằng đều khó mà làm được.
Trong lúc La Nghiệp nói chuyện thì Lý Trác Huy ở phía sau giơ tay lên:
- Ta . . . ta cũng nghĩ như vậy.
Lưu Thừa Tông ở đằng trước nhìn La Nghiệp:
- Nói hay lắm, nhưng cụ thể thế nào? Tổn thất của chúng ta thì sao?
'Ta có kế hoạch' Lý Trác Huy thầm nghĩ, lại nghe La Nghiệp ở mé đằng trước nói:
- Đêm qua ta trao đổi với mấy vị đoàn trưởng, suốt đêm làm ra một phần kế hoạch. Khi Ngạ Quỷ bắt đầu chủ động tiến công sẽ vô cùng vô tận khiến người cảm thấy phiền, nhưng bọn họ không có đủ năng lực chống cự tấn công. Chúng ta đã xếp nhiều người lẫn vào bọn họ, chỉ cần theo dõi vị trí của Vương Sư Đồng, dùng lực lượng tinh nhuệ nhanh chóng đột nhập, dư sức giết Vương Sư Đồng. Đương nhiên, chúng ta cũng phải suy xét phát triển tiếp theo sau khi giết Vương Sư Đồng, cần phát động gián điệp mà chúng ta xếp vào Ngạ Quỷ, dẫn dắt Ngạ Quỷ tứ tán xuôi nam, quá trình này cần hoàn thiện tỉ mỉ hơn và bỏ ra vài ngày trao đổi . . .
La Nghiệp đưa lên kế hoạch, giải thích các bước, đám người Lý Trác Huy gật gù phụ họa.
Qua một lúc, Lưu Thừa Tông ở phía trước mới gật đầu, nói:
- Có thể thảo luận một chút, có ai phản đối không?
Hắn nhìn quanh bốn phía.
Giây lát sau, Lưu Thừa Tông cất tiếng cười, trong nụ cười chứa nghiêm túc và hung ác của người làm tướng, giọng nói vang lên ở trong phòng:
- Truyền kế hoạch xuống, mọi người cùng nhau nghị luận. Lý Trác Huy, ta thấy ngươi cũng có ý tưởng, hoàn thiện đi, buổi chiều đưa kết quả chính thức. Nếu không có ý kiến phản đối càng rõ ràng và cặn kẽ thì cứ làm như các ngươi nói.
Hắn đứng lên, nắm tay gõ mặt bàn:
- Mùa xuân đã đến, giết Vương Sư Đồng tế cờ!