Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1068 - Chương 1068: Thanh, Thanh, Mạn 11

Chương 1068: Thanh, thanh, mạn 11 Chương 1068: Thanh, thanh, mạn 11

Từ Từ Châu đi hướng Tây Bắc một nghìn dặm, chiến hỏa và khói lửa còn chưa tán đi.

Chiến trường Lâm Châu, theo thời gian trôi qua, chiến đấu kịch liệt dần hạ màn.

Quân đội Nữ Chân rút lui, rất khó nói rõ là bắt đầu từ lúc nào, nhưng đến cuối giờ tỵ, tầm buổi trưa thì rút lui phạm vi lớn đã bắt đầu hình thành xu thế. Vương Cự Vân dẫn theo Minh Vương quân một đường giết hướng Đông Bắc, cảm thụ sự chống cự trên đường đi trở nên yếu dần.

Lính Kim đang tháo chạy, một số đội ngũ được tướng lĩnh mang theo rút lui vẫn đánh trả Minh Vương quân, có một phần lính Kim chạy trốn thậm chí mất đi trận hình chăm sóc cho nhau và sức chiến đấu, lúc gặp gỡ Minh Vương quân thì bị quân đội còn giữ sức này một đường truy sát. Vương Cự Vân cưỡi ở hàng đầu nhìn thấy tất cả điều này.

Thuật Liệt Tốc, Ngân Thuật Khả, Bạt Ly Tốc là những tướng lĩnh trung tâm dưới trướng Hoàn Nhan Tông Hàn. Sau khi A Cốt Đả chết, Kim quốc chia thành hai trung tâm quyền lực đông và tây, Hoàn Nhan Tông Hàn nắm giữ quân đội thậm chí át qua quân đội hoàng tộc Nữ Chân do Ngô Khất Mãi khống chế. Tinh nhuệ Nữ Chân dưới trướng Thuật Liệt Tốc là một trong những bộ đội tinh nhuệ nhất mà Vương Cự Vân từng đụng độ, nhưng lần này là lần duy nhất hắn đánh trung tâm tinh nhuệ Nữ Chân sướng tay đến thế.

Vương Cự Vân chưa thấy tận mắt chuyện phát sinh lúc sáng sớm, nhưng tham dự giữa đường, gặp binh sĩ Hắc Kỳ may mắn sống sót chiến đấu đến gần như kiệt sức đã chứng minh trong vài canh giờ trước đó hai bên đánh nhau thảm liệt tới mức nào. Nếu không phải thấy tận mắt thì Vương Cự Vân thật sự rất khó tin tưởng quân đội chống đỡ Hắc Kỳ này nhiều lần xông trận rồi bị đánh tan đội hình, sau đó đội ngũ tan tác lại hội hợp, lặp đi lặp lại chém giết với người Nữ Chân.

Dù lúc này thấy tận mắt thì Vương Cự Vân vẫn không tin nổi. Từ khi người Nữ Chân cuốn sạch thiên hạ, đánh ra khẩu hiệu vạn người không thể địch, hơn ba vạn tinh nhuệ Nữ Chân đối diện hơn vạn Hắc Kỳ quân bị đối phương cứng rắn đánh tan tác vào sáng sớm hôm nay.

Trên chiến trường, mỗi tên lính tan tác, thương binh truyền tin 'Thuật Liệt Tốc đã chết', nhưng không ai biết tin tức là thật hay giả. Cùng lúc đó, trong người Nữ Chân, một phần Hán quân tán loạn cũng đang lưu truyền 'Chúc Bưu đã chết', thậm chí là tin đồn vớ vẩn 'Ninh tiên sinh chết rồi', cũng không ai biết thật hay giả, điều rõ ràng duy nhất là trong tình huống tin đồn bay tứ tán, hai bên giao chiến vẫn đánh kịch liệt trong hỗn loạn đến hiện tại.

Đến gần buổi trưa một khắc, Vương Cự Vân nhìn thấy Chúc Bưu ở trên chiến trường đang chỉ huy tất cả binh sĩ còn có thể động đậy cứu hộ người bệnh. Trên chiến trường, bùn lầy và máu tươi hỗn tạp, xác chết nằm la liệt lan tràn, cờ xí của Hoa Hạ quân và Nữ Chân xen lẫn vào nhau.

Đại đội của Nữ Chân đã rút lui, Chúc Bưu toàn thân đẫm máu, thân thể lảo đảo vẫy tay với Vương Cự Vân:

- Hỗ trợ cứu người!

Giọng của Chúc Bưu đã khàn khàn, Vương Cự Vân mang theo mọi người nhanh chóng vọt tới hỗ trợ, lão nhân dìu hắn.

Chúc Bưu cười cười, tiếp đó phất tay:

- Nhìn kỹ chút! Xem cho rõ! Có một số người không chết . . .

Chúc Bưu cười nói:

- Bọn họ đã kiệt sức, mau nâng họ dậy.

Trên chiến trường, có nhiều người ngã trong đống xác chết không nhúc nhích, nhưng mắt còn mở to, tùy theo chém giết kết thúc, rất nhiều người tiêu hao hết sức lực cuối cùng, bọn họ hoặc là ngồi, hoặc là nằm tại chỗ nghỉ ngơi, nghỉ được một lúc thì hôn mê luôn.

Có một số chiến sĩ từ hôn mê đến chìm vào cõi chết.

Phương xa còn lục tục có người lại đây, thám báo truyền tin đuối sức truyền tin trên chiến trường cho các bên. Đã liên hệ được với Hô Diên Chước, Tần Minh, Sử Quảng Ân. Chúc Bưu và Vương Cự Vân cùng nhau nhận mấy tin tức này.

Mỗi lần xác định tin có người may mắn sống sót là Chúc Bưu sẽ cười nói:

- Tên này còn chưa chết à.

Nhưng cũng có tin tức khiến người ủ rũ.

Không lâu sau, có người truyền đến tin của Quan Thắng, Lệ Gia Khải, đây là kỵ sĩ bị Vương Cự Vân phái ra ngoài truyền tin về, sau đó có người nâng cáng đi hướng này, bọn họ kể cho Chúc Bưu, Vương Cự Vân nghe về cuộc ám sát rung động mạnh.

- Các ngươi hãy nhìn bánh chưng này đi . . .

Khi cáng đưa đến, Chúc Bưu chỉ hướng một người nằm trên cáng cười vô tâm vô phế, cười đến chảy nước mắt. Thân thể của Lư Tuấn Nghĩa bị vải bao kín phần trên, sắc mặt trắng bệch, hô hấp yếu ớt, thoạt trông cực kỳ thê lương.

- Nhát đao ở ngực khá nghiêm trọng, có thể vượt qua được hay không . . . rất khó nói.

Y quan theo quân khó xử nói tình huống, hắn cũng biết tin Lư Tuấn Nghĩa chém giết Thuật Liệt Tốc nên đặc biệt chăm sóc kỹ.

Trên cái cáng bên cạnh lại có bánh chưng khác nhúc nhích, nghiêng mắt nhìn bên này:

- Võ công của hắn cao như vậy, không chết được.

Đây là Lệ Gia Khải, hắn mang theo hơn một trăm người vốn định hấp dẫn sự chú ý của Thuật Liệt Tốc, chờ đám người Quan Thắng giết tới, sau đó phát hiện bên kia rừng có khác lạ, hắn chạy tới nơi, Lư Tuấn Nghĩa và mấy đồng bạn bên cạnh đã bị đánh đến không có đường để đi. Lư Tuấn Nghĩa trúng mấy nhất đao, đồng bạn còn có ba người sống. Khi Lệ Gia Khải chạy tới nơi thì Lư Tuấn Nghĩa ngã xuống, không lâu sau Quan Thắng dẫn theo người từ bên ngoài giết vào, quân đội Nữ Chân mất đi chủ soái bắt đầu quy mô lớn rút lui, quân lệnh đội ngũ khác lùi lại chắc cũng là vì khi đó nhận lệnh từ tướng lĩnh khác.

Tuy đồng bạn lính đặc chủng cùng Lư Tuấn Nghĩa một đường chém giết sau đó lại có một người bị thương nặng không cứu nổi, hai người sống sót, một trong số đó từ bên kia nhìn qua, nói:

- Nhát chém cuối cùng giết Thuật Liệt Tốc bị ngựa của hắn đụng bay . . . Lư giáo quan, nếu không phải như vậy e rằng Lư giáo quan không chống nổi đến hiện tại.

Chúc Bưu gật đầu.

Vương Cự Vân hỏi:

- Thuật Liệt Tốc đâu?

- Không biết, người Nữ Chân không để xác chết lại.

Vương Cự Vân cũng gật đầu, chắp tay chào, sau đó lính chữa bệnh nâng đám người bệnh xuống. Qua một lúc, đám người Quan Thắng cũng đi hướng bên này, lại qua một lúc, một bóng dáng đi hướng đội chữa bệnh, nhìn từ xa là Yến Thanh luôn sống động trên chiến trường.

Có gió lạnh thổi qua chiến trường mênh mông, vùng quê trải qua kịch chiến này, những bóng người ở núi rừng, đáy cốc, đồi núi hội tụ lại, tiến hành kết thúc cuối cùng. Đống lửa đốt lên, dựng lều trại, nấu nước sôi, không ngừng có người sưu tầm dấu vết người sống trong đám xác chết. Rất nhiều người đã chết, tự nhiên cũng có rất nhiều người sống sót, các loại tin tức đại khái thành hình, Chúc Bưu ngồi xuống ruộng dốc.

Vương Cự Vân nhìn hướng phương xa:

- Trận chiến này tất nhiên kinh động thiên hạ.

Phía xa có người ở dưới gốc cây cầm lá cây thổi một bài, khác hẳn bầu không khí kim qua thiết mã, rồi lại phụ trợ xung quanh ấm áp mà yên lặng.

Chúc Bưu nói:

- Đáng tiếc, một trận chiến không thể cứu về thiên hạ.

Giọng nói của Vương Cự Vân luôn rất trầm ổn:

- Dù sao cũng phải có bắt đầu.

Một lúc sau Vương Cự Vân nói tiếp:

- Hơn mười năm trước ở Hàng Châu, ta từng chạm mặt với vị Ninh tiên sinh kia, đáng tiếc hiện giờ không nhớ rõ nữa. Có trận chiến này, lòng quân đất Tấn phấn khởi, Nữ Chân khó mà khoe khoang vô địch nữa, Chúc tướng quân . . .

Vương Cự Vân muốn nói gì với Chúc Bưu, nhưng cuối cùng lại không nói ra, chỉ bảo:

- Đại chiến như vậy qua rồi, nên đi nghỉ ngơi, việc dọn dẹp sau đó có Vương mỗ xem chừng. Bảo trọng thân thể, như vậy mới có thể ứng đối trận đại chiến sau.

Chúc Bưu đứng lên, hắn biết lão nhân trước mắt cũng là đại nhân vật đích thực. Ở Vĩnh Lạc triều, lão nhân là thượng thư Vương Dần, văn võ song toàn, uy nghiêm bá khí đồng thời lại tâm ngoan thủ lạt. Sau khi Vĩnh Lạc triều chấm dứt, lão nhân thậm chí có thể tự tay bán đứng đám người Phương Bách Hoa đổi lấy một nền móng nổi lên khác. Đối mặt người Nữ Chân lật úp thiên hạ, lão nhân lại nghĩa dũng không quay đầu đứng ở tuyến đầu kháng Kim, lấy thái độ gần như ác nghiệt dốc hết gia sản gầy dựng mấy năm trời vào cơn sóng lớn kháng Kim.

- Nhờ Vương soái.

Chúc Bưu vái chào Vương Cự Vân, lão nhân cũng chào lại.

Sau đó Chúc Bưu chậm rãi đi hướng lều trại, thời gian đã là buổi chiều, dưới bầu trời âm u lạnh lẽo, đống lửa phát ra ánh sáng ấm áp, chiếu sáng bóng dáng bận rộn.

Vương Dần nhìn những bóng lưng này.

Nơi xa thật xa, quân đội Nữ Chân lục tục hội hợp trong cuộc rút lui ủ rũ, không ai tin nổi thành quả chiến đấu trước mắt, không ai tin được đại quân ba vạn đánh ngay mặt lại nhận lấy kết cục thảm bại này, tung hoành thiên hạ hai mươi năm qua, đây là việc chưa từng xuất hiện.

Toàn bộ đất Tấn, toàn bộ thiên hạ, ít ai biết tin tức này.

Trong thành Uy Thắng, Lâu Thư Uyển ngước đầu lên trong nhiệt độ không khí rét lạnh, miệng lẩm bẩm tính toán, đã hơn nửa tháng nàng không ngủ yên giấc rồi. Trong khoảng thời gian này, nàng một mặt sắp xếp các loại đàm phán, hứa hẹn, uy hiếp và ám sát, một mặt giống như thần giữ của mỗi ngày tính toán tiền cược trong tay, hy vọng lấy được càng nhiều sức mạnh trong cuộc chia rẽ sắp tới.

Có nhiều lúc Lâu Thư Uyển đau đầu muốn nứt ra, không lâu sau, tin tức truyền đến sẽ cho nàng một giấc ngủ yên bình, nàng sẽ gặp gỡ Ninh Nghị trong mơ.

Du Hồng Trác đi trong con hẻm mờ tối, đao dài mang theo bên người đã ra khỏi vỏ. Khoảng thời gian này tới nay, Uy Thắng đang chia rẽ, đám người vô sỉ cổ xúy lý luận đầu hàng, bắt đầu đứng thành hàng và kết bè kết đảng, Du Hồng Trác giết nhiều người, cũng bị một ít thương.

Trong Thiên Cực cung, mỗi ngày đối diện thành lâu cao ngất, Sử Tiến phụ trách phòng ngự an ninh tập trung tinh thần. Nếu có một ngày thành lâu to lớn này sụp đổ, Sử Tiến sẽ phát ra một kích tuyệt mệnh với kẻ địch bên ngoài. Không lâu sau, ánh sáng sẽ từ một đầu thành lâu chiếu vào trong, Sử Tiến sẽ nghe thấy một số tên của người quen, nghe được tin tức liên quan tới họ.

Đại doanh Nữ Chân, Hoàn Nhan Hi Doãn cũng đang tính toán đại thế biến hóa. Băng tuyết tan, quân đội hơn hai mươi vạn đã vận sức chờ phát động, đợi đến khi thành quả chiến đấu trong tầm tay bên Lâm Châu truyền đến thì hắn sẽ lục tục triển khai bước tiếp theo. . . .

Phía Nam, Từ Châu, ba ngày sau.

Sư đoàn 3 quân đoàn 5 Hoa Hạ, đội ngũ hơn tám nghìn người giống như dần dần bị cái gì đốt cháy, bánh răng vô khớp nối, dần dà xoay nhanh. Một số tin tức lặng lẽ truyền qua dưới mặt nước lặng, hơi thở chiến trường nhanh chóng tích lũy.

Tri phủ Từ Châu Lý An Mậu nhận ra một chút dấu vết, hai ngày này thường lại đây nói bóng nói gió, hỏi thăm tình huống.

Trong Bộ Tham Mưu, kế hoạch đã làm xong, các loại công tác lót đường và liên lạc cũng đi hướng cuối. Sáng sớm ngày mười hai tháng hai hôm nay, tiếng bước chân dồn dập vang lên trong sân của Bộ Tham Mưu, có người truyền đến tin khẩn.

- Ngoài thành Từ Châu, tình huống có biến!

Bình Luận (0)
Comment