Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1069 - Chương 1069: Ngươi Ta Đều Bụi Trần, Sinh Ở Nhân Thế Gian 1

Chương 1069: Ngươi ta đều bụi trần, sinh ở nhân thế gian 1 Chương 1069: Ngươi ta đều bụi trần, sinh ở nhân thế gian 1

Trời đất quay cuồng, gió đang gào thét ở đằng xa.

Gậy gộc đánh xuống, đánh bốp một tiếng lên đầu, trong hàm răng bèn ngập tràn mùi vị của rỉ sắt. Người vây tới, kéo hắn đi, gậy gộc, quyền cước thỉnh thoảng đánh xuống, hắn không phản kháng, cười hắc hắc.

Máu tươi tràn từ trong miệng ra, khiến cho hắn bị dây thừng trói chặt, lảo đảo đi về phía trước có vẻ cực kỳ chật vật, cực kỳ dữ tợn.

Một đám người kéo lấy hắn, đi tới phía khe núi ở địa hình gập ghềnh phía trước...

Con đường đi kèm với ẩu đả vô cùng lầy lội, đầy những ổ gà, nước bùn đi cùng với mùi hôi thối của những thứ ô uế quấn trên người, so ra mà nói, đánh đập trên người ngược lại có vẻ vô lực, trong thời khắc này, đau đớn và chửi rủa đều có vẻ vô lực. Hắn cúi thấp đầu, vẫn cười hắc hắc, ánh mắt nhìn theo khe hở trong bước chân của đám người.

Mùa xuân đã đến, núi một màu xám, nửa năm qua, các Ngạ Quỷ tụ tập tại đây đã chém đổ tất cả cây cối ở phụ cận, đốt sạch hết thảy những thứ có thể đốt, ăn hết tất cả động vật có thể ăn trong sông núi, những nơi đi qua, một vùng tĩnh mịch.

Hắn nhìn sang bên này, trong ánh mắt, cũng là một vùng tĩnh mịch.

Mùa xuân năm Võ Kiến Sóc thứ mười, mười hai tháng hai.

Ta tên Vương Sư Đồng.

Đây là chốn về của ta...

Thời tiết lạnh lẽo và ẩm ướt, những con người y phục rách rưới tay cầm đao côn, tóm lấy tù binh của họ, một đường đánh mắng, đi lên ngọn núi bên kia.

Sỏi đá trong núi chất thành bụi rậm, cây cối đã chặt phá từ lâu, không có lợi cho sinh sống, nên phóng tầm mắt ra bốn phía cũng không nhìn thấy dấu vết các Ngạ Quỷ lui tới. Vượt qua đầu bên kia, cuối tầm mắt xuất hiện một căn nhà gỗ rách nát. Đây là nơi xa nhất của nhóm Ngạ Quỷ tuần tra canh gác, trước phòng ốc đã có một nhóm người đang chờ đợi. Bốn người cầm đầu hoặc cao hoặc thấp, đều là đầu mục bên trong Ngạ Quỷ, trong lòng họ lo sợ bất an, đám đông chờ đợi kéo Vương Sư Đồng bị đánh đập đến đầu bê bết máu vào chỗ đất trống trước phòng ốc, ném vào trong vũng nước.

Đầu Vương Sư Đồng bị ngâm trong nước, một lát sau mới đột nhiên lăn lộn quỳ dậy, ho khan một trận, phun ra bùn nhão.

- Thế nào, có ai nhìn thấy không!

Có đầu mục bên cạnh đã lén hỏi, bọn lâu la trả lời.

- Giết sạch rồi, giết sạch rồi... tên họ Vương này, không dám đánh trả, bị chúng ta đánh ngã rồi trói lại...

- Không đánh trả?

- Đúng đúng đúng... đúng vậy...

Sắc mặt đầu mục kia đột nhiên biến đổi, phân phó lâu la.

- Đi ra xung quanh xem thử.

Sau đó rút đao ra, đá một cước ngã lăn Vương Sư Đồng vừa mới đứng dậy.

Vương Sư Đồng té xuống đất, ho hai tiếng, nở nụ cười.

- Khụ khụ, sao thế? Tu Quốc, sợ rồi? Sợ thì thả ta ra đi...

- Họ Vương ngươi bớt phô trương thanh thế lại! Ngươi rơi vào tay chúng ta, chúng ta sợ ngươi ——

Đầu mục tên Tang Tu Quốc vung đao chỉ vào hắn, Vương Sư Đồng ngồi dậy từ dưới đất, Tang Tu Quốc lui nửa bước, động tác này khiến cho Vương Sư Đồng lại bật cười, nhìn quanh bốn phía.

- Vũ Đinh, Triều Nguyên, Đại Nghĩa thúc, he he... là các ngươi à.

- Con mẹ nhà ngươi! Giả thần giả quỷ!

Nghe thấy Vương Sư Đồng nói chuyện như vậy, đầu mục tên Vũ Đinh xông phắt tới, nhấc cây gậy trong tay lên, vung một gậy xuống người hắn, cơ thể của Vương Sư Đồng lăn lộn trên đất mấy vòng, miệng phun ra máu tươi, hắn co rúm người, Vũ Đinh còn muốn xông tới, lão giả quấn khăn đội đầu trắng không xa đó gõ trượng gỗ trong tay xuống đất.

- Được rồi!

Vũ Đinh phun phì một bãi nước bọt, quay người rời khỏi. Vương Sư Đồng co rúm trên đất rất lâu, cơ thể co quắp một hồi, dần dần bèn bất động, ánh mắt của hắn nhìn vào một ngọn cỏ xanh vừa mới nảy mầm trên đất hoang phía trước, ngơ ngẩn đến xuất thần, mãi đến khi có người lôi hắn dậy, hắn lại đưa mắt nhìn quanh bốn phía.

- Há há.

Cười rồi cười, lại như nghĩ đến chuyện gì đó, thần sắc trở nên suy sụp, qua một lúc mới nói.

- Nếu các ngươi đã bắt được ta, vậy cũng bắt người khác rồi nhỉ?

- Biết là tốt!

Vũ Đinh nói rồi vung tay lên, có người kéo cửa lớn của căn nhà gỗ đằng sau ra, trong gian phòng một nữ nhân mặc y phục mỏng đứng đó, bị người ta dùng đao kề vào, cơ thể đang run lẩy bẩy. Đây là Cao Thiển Nguyệt bầu bạn cùng Vương Sư Đồng cả một mùa đông, Vương Sư Đồng quay đầu nhìn nàng, Cao Thiển Nguyệt cũng đang nhìn Vương Sư Đồng, vị thủ lĩnh đáng sợ của Ngạ Quỷ này, giờ đây toàn thân bị trói, mặt mũi bầm dập, trên người toàn là vết máu và bùn bẩn, nhưng ánh mắt hắn giờ khắc này đều có vẻ yên bình và ấm áp hơn bất cứ lúc nào.

- Vương huynh đệ.

Lão nhân tên Trần Đại Nghĩa nói chuyện.

- Hửm?

- Thật sự quyết định ra tay với ngươi, là chủ ý của lão hủ...

- Biết rồi, biết rồi.

Vương Sư Đồng gật đầu, quay người lại, nhìn ra được, mặc dù là thủ lĩnh lớn nhất của Ngạ Quỷ, đối với lão nhân trước mắt, hắn vẫn khá xem trọng và tôn trọng.

- Muốn trừ khử ngươi, là chủ ý của người Nữ Chân, ngươi cũng biết, đúng không?

- ... A, biết, biết...

Vương Sư Đồng nhìn Cao Thiển Nguyệt, thất thần một lát, sau đó mới gật gật đầu. Đối với phản ứng vô lại cỡ này của hắn, mấy vị đầu mục như Vũ Đinh đều lộ ra thần sắc nghi ngờ. Lão nhân đôi môi run rẩy.

- Chúng ta... tại sao lại làm vậy, ngươi cũng biết?

- Biết.

Lần này, Vương Sư Đồng trả lời cực nhanh.

- ... Không còn đường đi rồi.

Nghe được câu này, lão nhân ngồi xuống cọc gỗ phía sau.

- Đây không phải là lời ngươi nên nói.

- Không còn đường đi rồi.

- —— Đây không phải là lời ngươi nên nói!

Lão nhân nắm chặt trượng gỗ, đột nhiên đứng dậy, thanh âm chấn động xung quanh, qua một lúc sau, lão giơ tay chỉ vào Vương Sư Đồng.

- Vương huynh đệ, đây không phải là lời ngươi nên nói! Ngươi đã nói là có đường, lúc nào ngươi cũng đều nói là có đường! Ngươi từng nói với mọi người... Vương huynh đệ, ngươi... ngươi từng cứu mạng ta, ngươi từng cứu mạng cả nhà ta!

- Tiểu Dao vẫn đã chết.

- Nhưng ngươi từng cứu mạng cả nhà ta! Cái chết của con gái ta không phải lỗi của ngươi! Vương huynh đệ, người Nữ Chân đã tới, ta chưa từng nghĩ... ta chưa từng nghĩ thật sự muốn giết ngươi...

Lời của lão nhân nói đến đây, bọn người Vũ Đinh bên cạnh biến sắc.

- Trần lão đầu!

Lão nhân quét tay sang ngang.

- Các ngươi câm miệng cho ta!

Uy nghiêm của lão rõ ràng cao hơn mấy người xung quanh, lời nói vừa dứt, phụ cận phòng ốc bèn có người ra thế rút đao, mọi người giằng co lẫn nhau. Lão nhân không để ý đến những chuyện này, quay đầu lại nhìn vào Vương Sư Đồng.

- Vương huynh đệ, trời sắp ấm lên rồi, ngươi là người thông minh, có nghĩa khí có trách nhiệm, nếu thật sự phải chết, lão hủ có thể thay ngươi đi chết bất cứ lúc nào, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu... tiếp theo đây phải đi thế nào, ngươi nói một câu, đừng giống như trước đây, trốn trong chăn của nữ nhân không hề lên tiếng! Người Nữ Chân đã tới, tuyết sắp sửa tan, là đánh hay hàng nên đưa ra quyết định ——

- Không còn đường nữa.

Ánh mắt Vương Sư Đồng bình tĩnh nhìn lão, trên mặt thậm chí còn có một tia cười, nụ cười đó vừa thản nhiên vừa tuyệt vọng, không khí xung quanh trong nhất thời dường như nghẹt thở, qua một hồi, hắn nói.

- Năm ngoái, sau khi ta giết Ngôn huynh đệ, thì đã biết không còn đường nữa... Ngôn huynh đệ cũng nói không còn đường nữa, hắn không đi nổi nữa rồi, cho nên ta giết hắn, giết hắn xong, ta liền biết, thật sự đi không nổi nữa...

Hắn bật cười, bên trong nụ cười có tiếng khóc.

- Lúc trước... ở Trạch Châu, vị Ninh tiên sinh kia đề nghị ta đừng xuôi nam, hắn bảo ta tập trung tất cả mọi người tại Trung Nguyên, đánh từng trận một, cuối cùng đánh ra một nhóm người có thể sống sót, hắn là... ma quỷ, là súc sinh. Hắn lấy đâu ra tư cách quyết định ai có thể sống sót —— chúng ta đều không có tư cách! Đây là người đó! Đây đều là mạng người sờ sờ ra đó! Hắn sao có thể nói ra loại lời này ——

Nói đến đây, trong tiếng gầm gừ của hắn đã có nước mắt chảy ra.

- Nhưng mà hắn nói đúng... chúng ta một đường xuôi nam, một đường đốt giết. Một đường một đường hại người, ăn người, đi đến cuối cùng, không còn đường đi nữa. Thiên hạ này, không cho chúng ta đường để đi, mấy trăm vạn người, bọn họ đã làm sai chuyện gì?

Vương Sư Đồng bật khóc, đó là tiếng khóc cực kỳ bi ai đến mức tuyệt vọng của nam nhân, sau đó hít sâu một hơi, chớp chớp mắt, kìm giọt nước mắt.

- Ta đã hại chết tất cả mọi người, ha ha, Trần bá... không còn đường nữa, các ngươi... các ngươi đầu hàng Nữ Chân đi, đầu hàng đi, nhưng đầu hàng cũng không còn đường đi...

- Không có đường thì ngươi giết ra một con đường! Giống như ngươi từng nói trước kia vậy, chúng ta giết cùng ngươi! Chỉ cần một câu nói của ngươi.

Gậy trong tay lão nhân gõ liên hồi mấy cái. Nhưng Vương Sư Đồng lắc đầu.

- Không còn nữa, cũng không giết ra được nữa, Trần bá. Ta... ta mệt rồi.

Vũ Đinh bên đó ngửa đầu ra sau, đầu mục tên Tang Tu Quốc liếm liếm môi, đến giờ khắc này, bọn họ mới rốt cục biết được nguyên nhân chuyện lần này thuận lợi đến thế, nguyên nhân vị Quỷ Vương trước mắt dẫn dắt bọn họ tung hoành hơn năm, bạo lệ hung tàn lại trở nên dễ chế ngự đến vậy.

Chỉ có lão nhân sững sờ nhìn hắn rất lâu, cơ thể dường như bất chợt thấp hẳn đi nửa cái đầu.

- Cho nên... chuyện chúng ta, bọn họ làm, ngươi đều biết...

- Ha ha, một đám ngu xuẩn.

- Ngươi không muốn sống nữa...

- ...

- Nhưng mọi người vẫn muốn sống a...

Vương Sư Đồng cúi đầu, sững sờ, thấp giọng nói.

- Đi sống đi...

- Ngươi...

Lão nhân đi tới, giơ trượng gỗ lên vung bốp lên đầu Vương Sư Đồng, cơ thể Vương Sư Đồng nghiêng nghiêng, lão nhân dừng quải trượng đó lại, cuối cùng quay người đi.

- Ta thành toàn ngươi!

- Lão Trần.

Lão nhân quay đầu.

- Để ta tự làm.

- Ha ha, ngươi...

Cơn gió rét lạnh thổi qua giữa núi và phòng ốc, lão nhân cực kỳ tức giận, sau đó lại quơ quơ quải trượng, người theo cùng bên cạnh lão bèn lao qua, rút đao cắt đứt dây thừng cho Vương Sư Đồng. Làm xong chuyện này, lão nhân dẫn theo người rời đi, Tang Tu Quốc cũng lập tức lên theo, Vũ Đinh và một đầu mục tên Vương Triều Nguyên nhìn nhau một cái.

- Ta trông chừng hắn chết!

Vương Triều Nguyên giật giật khóe miệng.

- Ta để lại một nửa người.

Vương Sư Đồng không tiếp tục để ý động tĩnh xung quanh thêm nữa, hắn giật đứt dây thừng, chậm rãi đi về phía căn nhà gỗ cách đó không xa. Lúc ánh mắt chuyển qua vùng núi xung quanh, gió rét đang thổi tới như từng năm trước đây, giữa rừng núi xa nhất trong tầm mắt, như có cây cối đang đâm chồi nảy lộc.

Thế giới này, hắn đã không còn quyến luyến...

Hắn đi vào, ôm lấy Cao Thiển Nguyệt, nhưng máu bùn trên người quá nhiều, sau đó hắn lại buông ra, cởi bỏ áo ngoài rách rưới, y phục bên trong tương đối khô ráo, hắn cởi ra choàng cho đối phương.

- Xin lỗi, vẫn là đi tới bước này rồi...

Vương Sư Đồng nói.

- Nhưng mà, không sao cả, chúng ta bên cạnh nhau, ta đi cùng nàng, không cần sợ, không sao cả...

Hắn lôi miếng vải nhét trong miệng Cao Thiển Nguyệt ra, cơ thể nữ nhân vẫn đang run rẩy. Vương Sư Đồng nói.

- Không sao rồi, không sao rồi, một lát sẽ không còn lạnh nữa...

Hắn đi đến góc phòng, kéo một cái hộc ẩn ra, bên trong hộc có một thùng dầu thông, Vương Sư Đồng mở nó ra, đổ vào trong phòng, lại đổ lên người mình, nhưng sau đó, hắn sững sờ.

Cao Thiển Nguyệt chạy ra khỏi cửa, tiếng kinh hô từ bên ngoài truyền tới, hắn đi ra cửa, gọi một tiếng dừng tay. Ngoài cửa đầy những người, bọn họ vây kín chỗ này, ở đây chăm chú theo dõi Quỷ Vương tự sát. Những người này vốn đã đói khát cả một mùa đông, nhìn thấy Cao Thiển Nguyệt chủ động chạy ra, có người ngăn nàng lại, có người bèn muốn đến kéo nàng, Cao Thiển Nguyệt ôm lấy người, không còn đường nào để đi.

- Không sao đâu.

Trong phòng, Vương Sư Đồng an ủi nàng.

- Nàng... nàng sợ cái này, ta sẽ... ta sẽ tiễn nàng đi trước, rồi ta đi cùng nàng. Yên tâm không đau đâu, sẽ không đau đâu, nàng vào đây...

Trên mặt của hắn có nước mắt, lại có cả nụ cười, giang hai tay ra, nói tiếp.

- Nàng trở về đi, Thiển Nguyệt...

Giờ khắc này, tất cả mọi người bên ngoài, đều không ở trong mắt hắn, trong mắt hắn chỉ có nữ tử đang nức nở, hoảng sợ kia, đó là thứ duy nhất có ánh sáng mà hắn lưu lại trên thế gian này.

- Nàng quay lại đi...

Hắn khóc nói.

- Bên ngoài đó và trong này... giống nhau mà ——

Bình Luận (0)
Comment