Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1070 - Chương 1070: Ngươi Ta Đều Bụi Trần, Sinh Ở Nhân Thế Gian 2

Chương 1070: Ngươi ta đều bụi trần, sinh ở nhân thế gian 2 Chương 1070: Ngươi ta đều bụi trần, sinh ở nhân thế gian 2

- Bên ngoài đó và trong này... giống nhau mà...

Đất trời hiu quạnh, gió thổi qua những dãy núi trùng điệp hoang vắng, rời đi một cách nghẹn ngào. Thanh âm của nam nhân chân thành mà yếu ớt, trong ánh mắt của nữ nhân, hóa thành một tia hy vọng cuối cùng trong sâu thẳm tuyệt vọng. Mùi của dầu thông đang tràn ngập.

Nhưng nữ nhân không đi tới.

Cao Thiển Nguyệt ôm lấy cơ thể, xung quanh đều là các Ngạ Quỷ vừa nãy lưu lại, mắt thấy tình thế giằng co một lúc, đằng sau bèn có người giơ tay qua, nữ nhân dùng sức giãy thoát, có tiếng thét trong nước mắt, Vương Sư Đồng chộp lấy nửa cái băng ghế ném tới.

- Dám động thủ nữa lão tử trước khi chết cũng phải giết ngươi ——

Hắn suất lĩnh Ngạ Quỷ gần hai năm, tự có uy nghiêm, có người chỉ là ra vẻ muốn đi tới trước, nhưng trong nhất thời không dám có hành động, trong tiếng người huyên náo, phạm vi có thể chạy của Cao Thiển Nguyệt cũng càng lúc càng ít, Vương Sư Đồng nhìn vào cảnh tượng này, nói ở cửa.

- Nàng tới đây, ta sẽ không làm hại nàng, bọn họ không phải người, ta từng nói với nàng rồi...

- Aaaa ——

Tiếng thét chói tai của nữ nhân vang lên.

- Ngươi không phải người!

Vương Sư Đồng ngơ ngác.

- Vương Sư Đồng, ngươi không phải người.

Cao Thiển Nguyệt đang khóc.

- Các ngươi giết cả nhà ta, hủy thân thể ta, bọn họ không phải người, ngươi là người sao!? Vương Sư Đồng, ta hận tất cả các ngươi, ta nhớ cha mẹ ta, ta sợ các ngươi! Ta sợ tất cả các ngươi, súc sinh, đám súc sinh các ngươi...

Nữ nhân vốn dĩ nhát gan, gào thét hét lên một lúc, thanh âm nhỏ dần, ôm lấy cơ thể ngồi bệt xuống đất, cúi đầu khóc nấc.

Vương Sư Đồng cứ vậy ngơ ngẩn nhìn nàng, hắn nuốt một ngụm nước bọt, lắc đầu, tựa như muốn lắc đi một chút gì đó, nhưng chung quy không thể làm được. Trong đám người có âm thanh chế giễu truyền đến.

Thế giới là một cơn ác mộng.

Từng có ra sức giãy giụa.

Nhưng cuối cùng, nơi lộ ra một tia ánh sáng kia, vẫn đã khép lại.

Trong đám người, có người tới gần, kéo nữ nhân ngồi dưới đất dậy, tiếng thét chói tai của nữ nhân từ xa xa truyền đến. Giống như cảnh tượng xảy ra vô số lần trước mắt hắn trong một năm đã qua, những cảnh tượng đó đi kèm với nơi đồ sát như Tu La, đi cùng ngọn lửa, đi cùng tiếng khóc nức nở và tiếng cười điên cuồng tùy tiện của vô số người. Vô số tiếng kêu thảm thiết như xé lòng và tiếng kêu khóc xoay vòng trong đầu hắn, đó là dáng vẻ của địa ngục.

- Cứ thế này đi không nổi nữa... ngươi còn muốn làm người không ——

Trong tiếng hò hét mơ hồ, hắn đã giết chết huynh đệ tốt nhất của hắn, Ngôn Hoành đã đói đến mức chỉ còn da bọc xương.

- Thiên hạ này đều là kẻ ác... nhưng mà không sao cả, chỉ cần có ta, sẽ dẫn các ngươi đi ra ngoài... chỉ cần có ta...

Vô số ánh mắt chờ đợi đang nhìn hắn, sau đó ánh mắt này đều hóa thành máu đỏ. Trên trời dưới đất, biển người bốn phía, đâu đâu cũng đều là tiếng người, tiếng khóc nức nở, tiếng cầu khẩn, âm thanh của người sống sờ sờ phát ra trước khi bị bỏ đói tới chết —— không nên có âm thanh, nhưng mà Vương Sư Đồng nhìn bọn họ, những thi thể nằm dưới đất, da bọc xương, thỉnh thoảng động đậy ánh mắt và bờ môi ở đó, dường như đều đang phát ra âm thanh rợn người.

Khục khục khục, khục khục khục, khục khục khục... khục khục khục khục khục khục khục khục khục khục khục khục...

Cảnh tượng trực tiếp nhìn thấy người ta chết đói, đều sẽ ép một người sống sờ sờ đến phát điên, trong mỗi một đêm, vô số người đó sẽ vươn tới, bắt lấy hắn, gặm nhấm hắn, cho đến khi ăn hắn một cách sạch sẽ. Hắn sẽ tỉnh lại từ trong mộng, hút lấy hơi thở của người sống mềm mại bên cạnh một cách tham lam và điên cuồng, nữ nhân lúc nào cũng có vẻ dịu dàng, giống như con chó con mèo nhỏ mà hắn nuôi dưỡng thuở bé, bọn họ đang sống trong thiên đường.

- Ta sẽ bảo vệ nàng, đừng sợ...

- ... Ừm... Là giả...

Vương Sư Đồng ôm đầu, bật khóc.

Trong đám người bên ngoài, có người xé rách y phục của Cao Thiển Nguyệt, càng nhiều người nhìn sang Vương Sư Đồng, rốt cục cũng đi về bên này, nữ nhân hét lên giãy giụa, thử trốn chạy, thậm chí xin tha, nhưng mà mãi cho đến cuối cùng, nàng cũng không chạy tới hướng của Vương Sư Đồng. Y phục trên người nữ nhân bị xé toạc, các Ngạ Quỷ kéo hai chân nàng đến mức rời khỏi đất, xé quần của nàng. Xoẹt một tiếng bèn có mấy mảnh vải bị xé xuống, có tiếng kêu gào thét tới, đập vào trong đám người, dầu thông bắn ra.

- Động thủ.

Thanh âm kia phát ra, rất nhiều người vẫn chưa ý thức được là Vương Sư Đồng đang nói chuyện, nhưng Vũ Đinh đứng gần đã nghe thấy, nắm chặt cây gậy trong tay, tiếng hét thứ hai của Vương Sư Đồng đã phát ra.

- Tân lão nhị! Nghiêu Hiển! Động thủ cho ta ——

Bên cạnh Vũ Đinh, có người đột nhiên rút đao, chém về phía cổ của hắn.

Trong đám người, phút chốc cũng có rất nhiều người la hét lên tiếng, đao quang giương cao, bèn có máu tươi bay vọt lên không trung, bóng người bên cạnh đột nhiên đổ ầm xuống.

Chém giết —— hoặc là nói đồ sát, trong nháy mắt mở rộng.

Tân lão nhị này chính là tâm phúc bên cạnh Vũ Đinh, Nghiêu Hiển càng đi theo Vương Triều Nguyên đã lâu, Vương Triều Nguyên rút đi một nửa số người, một nửa còn lại, đa phần đều là thủ hạ của Nghiêu Hiển. Đám đông làm sao ngờ tới Vương Sư Đồng ngay từ đầu không có chút phản kháng nào đến bây giờ còn có thể gọi được người, một đám người trong nháy mắt bị trúng đao thương, mùi máu tanh tràn ngập, Vũ Đinh tuy rằng đã có chuẩn bị ngay từ tiếng rống đầu tiên của Vương Sư Đồng, nhưng trong chớp mắt cũng bị đao khách ỷ là tâm phúc bên cạnh giết đến liên tục lùi về sau, vết máu trên người liên tục bắn ra.

Trận chém giết kịch liệt này đến nhanh, kết thúc cũng nhanh. Động thủ có lẽ chỉ là số ít, nhưng thời cơ làm loạn quá tốt, sau giây lát phần lớn thủ hạ của Vũ Đinh, Vương Triều Nguyên đều đã ngã xuống trong vũng máu, Vũ Đinh bị Tân lão nhị chém ngã xuống đất, người trúng mấy nhát đao, bắp chân hầu như bị gãy làm hai khúc, trong tiếng kêu thảm thiết không còn năng lực phản kháng.

Vương Sư Đồng cũng chém bay hai người, tay cầm lấy thanh đao vẫn đang còn nhỏ máu đi về phía Cao Thiển Nguyệt, nữ nhân quần áo bị xé tơi tả liên tục lùi về phía sau, Vương Sư Đồng ngồi xổm xuống giữ chặt một cánh tay nàng.

- Suỵt, suỵt... không sao rồi, không sao rồi...

Nam nhân tên Nghiêu Hiển cầm đến một tấm thảm rách, Vương Sư Đồng đón lấy, quấn quanh người Cao Thiển Nguyệt, muốn giơ tay ra vỗ về nàng một chút, nhưng Cao Thiển Nguyệt cúi đầu lại vô thức lùi về sau, Vương Sư Đồng đứng dậy, trong ánh mắt hiện ra vẻ mê man và trống rỗng.

- Các ngươi làm gì đó! Bọn ngu xuẩn các ngươi! Hắn đã không phải là Quỷ Vương nữa! Các ngươi đi theo hắn chỉ có một con đường chết thôi, nghe không hiểu à...

Một bên kia của vũng máu, Vũ Đinh vẫn đang gào thét trong máu tươi. Một nhóm người đang đứng xung quanh cũng ít nhiều có chút nghi hoặc. Tân lão nhị mở miệng nói.

- Quỷ Vương, trở về thì tốt rồi.

Hắn tự nhiên là tâm phúc dưới trướng Vương Sư Đồng, lúc này cũng càng quan tâm hơn đến trạng thái của Vương Sư Đồng, có phải đã quay lại không, có phải đã nghĩ thông rồi không.

Vương Sư Đồng trần nửa thân trên, đi tới trên một cọc gỗ bên cạnh, ngơ ngẩn ngồi xuống. Cứ vậy qua một lúc lâu, hắn thấp giọng cất tiếng.

- Có... người của Hắc Kỳ quân không?

Trong tiếng gió thổi qua, đám đông ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một hồi im lặng đáng sợ, Vương Sư Đồng cũng đợi một lúc rồi nói tiếp.

- Có người của Hoa Hạ quân không? Ra đây đi, ta muốn nói chuyện với các ngươi.

Ánh mắt trống rỗng của Quỷ Vương quét qua tất cả mọi người, cứ vậy lại qua thêm một lúc lâu nữa, Vũ Đinh trong vũng máu bật cười chế giễu.

- Khụ khụ... ngươi, cái tên điên nhà ngươi, ngươi...

Trong đám người, Nghiêu Hiển chậm rãi bước ra một bước, đứng trước mặt Vương Sư Đồng.

Vương Sư Đồng ngẩng đầu nhìn hắn, Nghiêu Hiển hai gò má gầy gò, ánh mắt ngưng trọng, trong ánh mắt đôi bên nhìn nhau không có bao nhiêu biến hóa.

- Thì ra là ngươi à...

- Phương Thừa Nghiệp của Hoa Hạ quân, ta phụ trách đi theo ngươi... chúc mừng Quỷ Vương, cuối cùng đã nghĩ thông.

- Ta không có nghĩ thông suốt...

Vương Sư Đồng lẩm bẩm một câu.

- Ta chung quy đã thua rồi...

- Lão sư nói, ngươi chỉ là đuối nước thôi.

- ... Đuối nước... lão sư?

Vương Sư Đồng nhìn Phương Thừa Nghiệp, lát sau, hiểu được lão sư trong miệng đối phương rốt cuộc là ai. Lúc này tiếng chim hót xẹt qua bầu trời, cuối cùng hắn nói.

- Ta có một thỉnh cầu...

Sắc trời mù mịt, bên ngoài thành Từ Châu, các Ngạ Quỷ đang dần tụ tập đến một phương hướng.

Trên đài cao được dựng lên tạm thời, có người lục đục đi lên, trong đám người này, có thân ảnh của Lý Chính người Hán Liêu Đông. Có người lớn tiếng bắt đầu nói chuyện, qua một hồi, một đám người bị đám đông tay cầm đao binh giải tới, muốn đẩy lên trước đài cao giết sạch.

Chia ra mà ăn.

Lời nói của người trên đài còn chưa dứt, rối loạn lại tới từ những phương hướng khác nhau, có người xông lên đài cao, có người xúm lại từ các phía, cũng có người bị chém ngã xuống đất. Trong sự hỗn loạn to lớn, tuyệt đại đa số các Ngạ Quỷ cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng áo choàng lớn màu đỏ sậm thấm đẫm máu tươi kia rốt cục đã xuất hiện trong tầm mắt tất cả mọi người, Quỷ Vương chậm rãi bước tới, đi về phía đám người trên đài cao.

Có người gào thét, có người gầm lên, có người thử kích động đám người dưới đài làm chút gì đó. Lão nhân tên Trần Đại Nghĩa chống quải trượng, không đưa ra bất cứ phản ứng nào, Vương Sư Đồng từ phía dưới đi lên lướt qua bên cạnh lão, chỉ một lúc sau, binh sĩ tóm lấy đám đông muốn chạy trốn, bao gồm người Hán đến từ bên ngoài, Liêu Đông Lý Chính giải tới mép của đài cao.

Lý Chính thử nói chuyện, bị binh sĩ bên cạnh cầm đao chọc vào trong miệng, xoắn nát lưỡi.

Quỷ Vương đi tới, chặt đầu từng kẻ làm loạn đang quỳ ở nơi này xuống.

Hắn ném đầu người vào trong đống lửa, lửa trại hừng hực bốc cháy...

Dưới bầu trời âm u, đội quân của các "Ngạ Quỷ", cuối cùng bắt đầu phân tán, một nửa trong bọn họ bắt đầu vòng qua thành Từ Châu đi về phía nam, một bộ phận đi theo "Quỷ Vương" người duy nhất mà bọn họ có thể dựa dẫm, đi về phía có lương thực gần nhất.

Đó là quân doanh Nữ Chân ở phía bắc.

Thời gian trôi thêm mấy ngày nữa, không biết lúc nào, quân trận liên miên giống như một bức tường dài xuất hiện trước mắt các "Ngạ Quỷ", Vương Sư Đồng đang nói chuyện lớn tiếng gào thét khản cả giọng trong đám người. Cuối cùng, bọn họ ra sức xông tới bức tường dài gần như không thể nào vượt qua ở phía đối diện đó.

Áo khoác lớn màu đỏ sậm thấm đẫm máu tươi kia chạy băng băng trước nhất trong đám người, tiếng bước chân mãnh liệt, như tiếng sấm mùa xuân kinh động toàn bộ mặt đất, thân ảnh người Nữ Chân phía trước bắt đầu trở nên rõ rệt trong tầm mắt, Vương Sư Đồng nuốt nước bọt.

- Đói quá đi...

Mùa xuân đã đến.

Trên toàn bộ mảnh đất vẫn là một mảnh hoang vu và chết chóc.

Đạn pháo "ầm" vang bay tới.

Vương Sư Đồng chạy băng băng trong đám người, đạn pháo đẩy hắn bay cao lên bầu trời.

Đói quá đi...

Ở nơi xa rất xa, thân ảnh của nữ nhân hòa vào đội ngũ hộ tống, bước lên hành trình xuôi nam.

Không biết trong hành trình thế này, liệu nàng có nhìn về phía bắc dẫu chỉ là một lần.

- ... Ta có một thỉnh cầu, hy vọng các ngươi, có thể đưa nàng tới phía nam...

- ... Hy vọng các ngươi, có thể đảm bảo áo cơm cho nàng, hy vọng các ngươi, có thể tìm kiếm cho nàng một vị phu tế...

- ... Hy vọng nàng có thể sinh sống ở một nơi vĩnh viễn không trải qua chiến loạn, hy vọng phu tế của nàng có thể yêu thương nàng, hy vọng nàng con cháu đầy nhà, hy vọng lúc nàng già đi, con cháu nàng có thể hiếu thuận nàng, hy vọng trên mặt nàng vĩnh viễn đều có thể có nụ cười...

- ... Hy vọng nàng quên ta đi, hy vọng nàng vĩnh viễn... vĩnh viễn cũng sẽ không nhớ lại đoạn ác mộng đã từng này...

- ... Ta hy vọng nàng...

- ... Đi tới hạnh phúc...

Không biết ở nơi nào, có nước mắt và nụ cười đang đan xen.

Thân thể của hắn đang bay trên bầu trời...

Năm Thiên Hữu thứ năm, đó là mùa xuân cách đây ba mươi ba năm về trước, hài tử sinh ra trong một gia đình phú quý ở mạn tây Chân Định. Phụ mẫu của hài tử tin Phật, là người nhân thiện mà thập lý bát hương cùng khen ngợi, nhưng đến già mới có được một đứa con trai như vậy. Tròn năm Thiên Hữu thứ sáu, phụ mẫu dẫn theo đứa nhỏ vào miếu du ngoạn, nó ngồi dưới chân Văn Thù Bồ Tát không chịu rời khỏi, trụ trì trong miếu nói nó có duyên với Phật, chính là Thanh Sư hạ phàm tọa hạ của Bồ Tát, mà người nhà họ Vương, nên tên là Vương Sư Đồng.

Phật chủ nhân từ, Văn Thù Bồ Tát càng là biểu tượng của trí tuệ, Vương Sư Đồng từ nhỏ thông tuệ, mười bảy tuổi đỗ tú tài, hai mươi tuổi đỗ cử nhân, mặc dù phụ mẫu qua đời sớm, nhưng trong nhà dư dả, lại có hiền thê sinh được một nhi tử thông tuệ giống vậy.

Năm Cảnh Hàn thứ mười ba, Nữ Chân nam hạ, Vương Sư Đồng hai mươi mốt tuổi dẫn theo hương nhân bách tính phụ cận rút lui vào núi, trốn tránh binh họa, sau khi người Nữ Chân lui binh, mặc dù gia trạch bị hủy, nhưng bách tính được che chở lại không ai chết đột ngột, Vương Sư Đồng lấy ra của cải tích trữ trong nhà, cho nông dân gần đó mượn khôi phục sinh kế.

Nhưng mà mấy năm sau đó, thiên tai nhân họa rốt cục theo nhau mà tới, hài tử tuổi nhỏ sức khỏe yếu chết trong ôn dịch do chiến loạn dẫn tới, thê tử từ đó không gượng dậy nổi, Vương Sư Đồng chăm sóc thê tử, trông nom hương dân, lúc thiên tai đến, hắn không thu tiền tô nữa, thậm chí sau này còn tán hết gia tài vì lưu dân thập lý bát hương, thê tử hiền lành không lâu sau mang theo sự thương tâm mà qua đời. Lúc sắp chết, nàng nói: Cả đời này của ta sống cạnh chàng rất hạnh phúc, đáng tiếc tiếp theo chỉ còn mình chàng lẻ loi trơ trọi...

Vương Sư Đồng mai táng thê tử, dẫn theo lưu dân xuôi nam.

Chỉ cần có ta ở đây... sẽ không bỏ rơi bất cứ ai trong các ngươi...

Hắn cam kết với bọn họ...

Mùa xuân năm Võ Kiến Sóc thứ mười, tháng hai.

Vương Sư Đồng bay lên trời cao...

Trước đó, đã dùng hết cả đời vùng vẫy...

Các Ngạ Quỷ vẫn đang chạy băng băng trên mảnh đất liên miên vô tận.

Bình Luận (0)
Comment