Đất Tấn, cơn mưa xuân đến chậm đã phủ xuống.
Thành trì u ám chìm trong nước, trong nước có mùi vị của máu. Lúc rạng sáng, trên lầu các đen sì, Du Hồng Trác đắp thuốc trị thương lên đầu vai, cảm giác đau đớn truyền đến, hắn cắn chặt răng, cố gắng để bản thân mình không phát ra bất cứ động tĩnh gì.
Trường đao đã có mấy lỗ hổng mảnh nhỏ gác ngay cạnh chân nơi có thể chạm tay là đến.
Thoa thuốc trị thương xong, kéo băng vải lên, buộc y phục vào, ngón tay và hàm răng của hắn cũng đang run rẩy trong bóng tối. Động tĩnh vụn vặt nho nhỏ bên dưới lầu các cũng đã đi đến hồi cuối, có bóng người đẩy cửa tiến vào.
- Lão Ngũ chết rồi...
Bóng người kia ngồi xuống ở một bên lầu các.
- Không tìm được tên họ Sầm kia.
Du Hồng Trác tựa vào vách tường, không nói gì, trong bóng tối của bên đầu ngăn cách bằng bức tường mỏng manh kia chỉ có mưa đêm tí tách. Đêm yên tĩnh như vậy, chỉ có những người tham gia đặt mình vào trong đó mới có thể cảm nhận gợn sóng cuộn trào mãnh liệt sau màn đêm kia, vô số sóng ngầm đang dâng trào chồng chất.
Sau khi tới Uy Thắng, đón chờ Du Hồng Trác là chém giết liều mạng hết lần này đến lần khác, sau khi cái chết của Điền Thực trải qua nung nấu, trong góc tối của thành thị này, mỗi một ngày đều là máu tươi bắn tung tóe, nhóm kẻ đầu hàng bắt đầu hoạt động trong chỗ sáng, chỗ tối, các nghĩa sĩ nhiệt huyết triển khai đối kháng nguyên thủy nhất đối với họ, có người bị bán đứng, có người bị thanh tẩy, trong quá trình lựa chọn phe phái, mỗi một bước đều có rủi ro sống chết.
Chiến đấu ở tiền tuyến đã triển khai, vì để trải đường cho thỏa hiệp và đầu hàng, các thuyết khách của đại tộc do Liêu Nghĩa Nhân cầm đầu mỗi ngày đều đang bàn luận cục diện không xa của mặt bắc, Thuật Liệt Tốc vây Lâm Châu, Hắc Kỳ không thể lùi bước, chắc chắn toàn quân bị diệt.
Nhưng mà đối mặt với hơn ba vạn tinh nhuệ của Nữ Chân, hơn vạn Hắc Kỳ đó suy cho cùng vẫn đã nghênh chiến.
Bọn họ vậy mà... chưa từng lui bước.
Trong những ngày tháng chém giết này, Du Hồng Trác quen biết một số người, một số người lại chết đi trong khoảng thời gian này, đêm đó bọn họ đi tìm một tên đầu lĩnh giang hồ họ Sầm dưới trướng Liêu gia, nhưng gặp phải phục kích. Người tên Lão Ngũ kia, Du Hồng Trác khá có ấn tượng, là một hán tử nhìn qua gầy còm khả nghi, lúc vừa mới khiêng trở về, toàn thân đầy máu tươi, đã không ổn nữa.
Bởi vì vết thương trên người, Du Hồng Trác bỏ lỡ hành động tối nay, nhưng cũng không tiếc nuối. Chẳng qua bóng đêm như vậy, nặng nề và bí bách, luôn khiến lòng người suy tư khó yên, nam nhân ở mặt khác của lầu các, bèn nói thêm mấy câu nữa.
- Ngươi nói... còn có bao nhiêu ngươi đứng về phía chúng ta?
- Hắc Kỳ tung hoành thiên hạ, không biết có thể kéo chân Thuật Liệt Tốc ở Lâm Châu bao lâu...
Bất luận cuộc chiến ở Lâm Châu kéo dài bao lâu, đối mặt với hơn ba vạn tinh nhuệ Nữ Chân, thậm chí là hơn hai mươi vạn chủ lực Nữ Chân sau đó, một vạn Hắc Kỳ là không thoát nổi. Mấy ngày qua, tin tức hội tụ trong âm thầm, đều đang nói những chuyện như vậy.
Bóng đêm đen kịt, trong lạnh giá khiến người ta không nhìn thấy con đường phía trước.
Nhưng Du Hồng Trác nhắm mắt lại, nắm chặt chuôi đao, không trả lời.
Duy đao Bách Ích, duy tâm bất dịch*. Lúc hắn học được cách dùng đao, đầu tiên là học được biến báo, nhưng cùng với sự chỉ điểm của phu phụ Triệu thị, hắn dần hòa sự biến báo này thành tâm tư bất biến, trong sự chỉ bảo của Triệu tiên sinh, Chu tông sư trước kia đã từng nói, văn nhân có thước, võ nhân có đao. Đao của hắn, vượt mọi chông gai, thẳng tiến không lùi. Phía trước càng là tăm tối, sự tồn tại của thanh đao này mới càng có giá trị.
*Chỉ có đao mới có thể sắc bén cắt đứt mọi thứ, chỉ có trái tim mới có thể kiên định vĩnh viễn không dao động. Trích từ tiểu thuyết hiện đại "Thiên Hành Kiện" của tác giả Yến Lũy Sinh.
Trong hai năm qua, mặc dù chưa từng nhắc với ai, nhưng hắn cũng hay nghĩ tới đôi phu phụ kia, trong sự tăm tối như vậy, đôi tiền bối kia cũng hẳn đang ở một nơi nào đó, dùng đao kiếm của họ chém ra một con đường của thế đạo này nhỉ, giống như Chu tông sư trước kia hay đồng bạn chết đi hôm nay vậy, có những người này tồn tại, hoặc từng tồn tại, Du Hồng Trác bèn hiểu bản thân mình nên làm những gì.
Hắn đột ngột mở mắt ra, tay ấn lên trường đao.
Trong màn đêm tăm tối, truyền đến một hồi động tĩnh, tiếng vang đó từ xa tới gần, mang theo tiếng cọ xát của kim loại không rõ ràng, là quân đội trong thành. Trong sự đối kháng kịch liệt này, quân hộ thành của thành Uy Thắng đều chia thành hai mặt, không ai biết được đối phương sẽ làm loạn khi nào. Quân hộ thành lao băng băng trong cơn mưa lớn này mang theo ánh lửa, không bao lâu, chạy qua phía trước ngôi nhà.
—— Đang đi tới hướng của Thiên Cực cung.
- Ta đi xem.
Thân ảnh của Du Hồng Trác đã lặng lẽ đứng dậy, quấn theo tấm vải mưa, trượt khỏi cửa sổ lầu các như cá chạch, hắn lao nhanh trên nóc nhà, nhìn về bốn phía trong cơn mưa lớn, xác định rằng chỉ có một tiểu đội binh sĩ chạy qua đó, lúc này mới yên lòng.
Nếu như là đại đội binh sĩ lúc này tràn vào Thiên Cực cung, có lẽ đồng nghĩa rằng một trận chính biến đã bắt đầu, lúc đó, những người như bọn họ cũng đều sẽ tham gia vào cuộc chiến.
Mà trong đêm thế này, tiểu đội binh sĩ, bước chân gấp rút như vậy, có lẽ có hàm ý... truyền tin.
Du Hồng Trác trở lại lầu các, tựa vào một góc yên tĩnh lại, chờ đợi sau khi đêm tối đi qua, thương thế ổn định, gia nhập vào một vòng chém giết mới cho dù là vô cùng vô tận kia...
Trong bóng đêm nặng nề, binh sĩ thủ thành đưa thám báo toàn thân bùn đất, xuyên qua từng cánh cửa lớn của Thiên Cực cung.
Tin tức mới nhất trên chiến trường Lâm Châu, được truyền tới Uy Thắng trong phút đầu tiên, thám báo vượt núi băng rừng, lại bị ngã gãy chân trong cơn mưa lớn và bóng tối trút xuống, nhưng hắn vẫn không dừng lại, đến được Uy Thắng vào rạng sáng ngày mùng mười.
Đây là tin tức khẩn cấp nhất, thám báo lựa chọn cửa thành do một bên Lâu Thư Uyển kiểm soát để tiến vào, nhưng do vết thương tương đối nghiêm trọng, tinh thần người truyền tin ủ rũ, tướng lĩnh và binh sĩ thủ thành cũng không khỏi có chút hãi hùng khiếp vía, liên tưởng đến tin đồn trong thành hai ngày qua, lo lắng thám báo sẽ mang tới tin tức Hắc Kỳ bại trận.
Lâu Thư Uyển khoác y phục lên đến phòng nghị sự ngay lập tức, nàng vừa mới lên giường chuẩn bị nằm ngủ, nhưng trên thực tế thổi tắt đèn rồi vẫn không thể chợp mắt. Thám báo gãy chân kia ngấm một thân nước mưa, lúc xuyên qua vòng ngoài của Thiên Cực cung trống trải và giá rét, vẫn đang run cầm cập, hắn giao thư hàm tùy thân cho Lâu Thư Uyển, lúc nói ra tin tức, tất cả mọi người đều không dám tin, bao gồm cả tiểu tướng thủ thành đỡ bên cạnh hắn vẫn chưa kịp ra ngoài.
- ... Hoa Hạ quân đánh bại Thuật Liệt Tốc ở thành Lâm Châu, đã chính diện đánh tan sự tiến công của hơn ba vạn tinh nhuệ Nữ Chân của Thuật Liệt Tốc, người Nữ Chân tổn thương nghiêm trọng, Thuật Liệt Tốc sống chết chưa rõ, quân đội rút hai mươi dặm về phía sau, vẫn đang tháo chạy...
- ... Cái gì?
Lâu Thư Uyển đứng đó, gió lạnh bên ngoài cửa thổi vào, hất lên vạt áo choàng màu đen sau người nàng, lúc này hệt như nghe được ảo giác. Thế là thám báo lại lặp lại một lượt.
Mà bên trên thư truyền tin cũng nói như vậy.
- Than lửa sao còn chưa tới, y quan đâu, chữa trị vết thương cho vị tráng sĩ này, bố trí chỗ ở cho hắn.
Ánh mắt nàng mê muội hỗn loạn, thư hàm đơn giản xem qua hai lần vẫn có vẻ mờ mịt, nhưng miệng đã lên tục lên tiếng, hạ lệnh, dáng vẻ của thám báo thực sự đã quá yếu ớt, nàng nhìn hắn một chút.
- Có gắng gượng được không, sau khi băng bó, ta muốn nghe chính miệng ngươi nói... tình hình của Lâm Châu... bọn họ nói... phải đánh rất lâu...
Người cầm quyền vốn không nên đưa hết tâm tư của mình ra ngoài, nhưng giờ khắc này, Lâu Thư Uyển vẫn không kìm được mà nói ra. Cuộc chiến Lâm Châu, Thuật Liệt Tốc mùng bốn xuất phát, mùng sáu tới, mùng bảy đánh, thế cục trên thực tế đã sáng tỏ từ mùng sáu. Nếu Hắc Kỳ đã không đi, nếu không thể đánh lui được Thuật Liệt Tốc, vậy thì không thể nào đi được nữa —— Nữ Chân nhiều ngựa, tình huống đánh xong một trận vẫn có thể thong dong rút lui là chuyện không thể nào. Mà cho dù phải phân thắng bại, ba vạn tinh nhuệ Nữ Chân đánh một vạn Hắc Kỳ, người có đầu óc cũng phần lớn đều có thể nghĩ được đại khái.
Đây là rạng sáng ngày mùng mười, đột nhiên truyền tới tin tức như vậy, Lâu Thư Uyển cũng khó tránh cảm thấy đây là âm mưu xấu xa, nhưng mà, thân phận của thám báo này có thể tin tưởng được.
- Gắng gượng được...
Thám báo kia cố gắng gật đầu, sau đó nói.
- Nữ tướng, là thật sự thắng rồi.
- ... Hoa Hạ quân dẫn theo quân coi giữ của Lâm Châu, chủ động tấn công đại quân Thuật Liệt Tốc...
- ... Đánh đến mức cực kỳ thê thảm, nhưng mà, chính diện đánh tan Thuật Liệt Tốc...
- ... Một vạn hai Hoa Hạ quân, đánh tan ba vạn rưỡi tinh nhuệ Nữ Chân, trong khoảng thời gian đó, Hoa Hạ quân bị đánh tan rồi lại hợp lại, hợp rồi lại tan, nhưng mà... chính diện đánh tan Thuật Liệt Tốc.
Y quan đã tới, thám báo được đỡ sang một bên, gió thổi vào trong, áo choàng phía sau Lâu Thư Uyển đang lay động, khiến thân hình của nàng hiện lên cực kỳ mỏng manh, nhưng nàng không cảm thấy lạnh giá, lặng lẽ đi đến cạnh bàn đọc sách, trầm mặc hồi lâu.
- Truyền mệnh lệnh của ta...
Nàng nói như vậy, nhưng mà thanh âm cực thấp, sau đó cũng không phát ra mệnh lệnh gì, trên gương mặt gầy gò là đôi mắt mệt mỏi, trong mắt có thứ gì đó lấp lánh đang rơi xuống.
Nàng chảy hai hàng nước mắt, ngẩng đầu lên, ánh mắt đã trở nên kiên nghị.
- Truyền mệnh lệnh của ta ——
Gió buổi đêm đang lạnh thấu xương, thành Uy Thắng sắp sửa chuyển động...
Trời dần dần sáng lên.
Du Hồng Trác bừng tỉnh từ trong giấc mộng, đội ngựa đang chạy qua đường phố bên ngoài.
Mưa vẫn đang rơi, có người gõ vang tiếng chiêng từ xa xa, đang hô hoán gì đó.
Hắn cẩn thận nghe.
Không lâu sau đó, Du Hồng Trác khoác áo tơi, cùng những người khác đẩy cửa ra ngoài, đi lên đường, trong một gian nhà khác liền cạnh, trong phòng ốc đối diện, đều có người đi ra, hỏi thăm.
- ... Nói gì rồi?
- Tin chiến thắng của Lâm Châu, Hoa Hạ quân đại bại quân đội Nữ Chân, đại tướng Nữ Chân là Thuật Liệt Tốc sống chết chưa rõ ——
- Một vạn hai ngàn Hoa Hạ quân, tính cả hơn hai vạn quân coi giữ Lâm Châu, đánh tan tinh nhuệ Nữ Chân do Thuật Liệt Tốc suất lĩnh và tặc quân tổng cộng hơn bảy vạn, Lâm Châu đại thắng, chém chết đại tướng Thuật Liệt Tốc ——
Có đủ loại thanh âm đang vang lên, mọi người từ trong nhà lao ra, chạy lên đường phố trong cơn mưa xuân.
Nhà cũ Liêu gia ở ngoại ô, mọi người đang sợ hãi bôn ba, Liêu Nghĩa Nhân mái đầu bạc trắng đặt tay lên bàn, đôi môi đang run rẩy trong tâm trạng kịch liệt.
- Không thể nào, ba vạn năm ngàn tinh nhuệ Nữ Chân, chuyện này không thể nào... nữ nhân đó giở trò dối trá!
- Thúc công, rất nhiều người đã tin rồi, bên phía chúng ta cũng có người truyền tin tới... nhị phòng tam phòng làm ầm lên dữ dội, muốn thu dọn đồ đạc đào tẩu...
- Quân đội thủ thành đã tập kết lại, bọn người Ngô Tương Nguyên nhận được mệnh lệnh, nữ nhân đó muốn thừa cơ ra tay... tin tức này tới, ta sợ bên dưới có người đã bắt đầu phản bội...
- Ngu xuẩn, ngu xuẩn —— tìm bọn họ tới, ta nói chuyện với bọn họ... phải giữ vững cục diện, đại quân hơn hai mươi vạn của Nữ Chân, do Tông Hàn, Hi Doãn suất lĩnh, sẽ đánh tới bất cứ lúc nào, giữ vững cục diện, không giữ được chúng ta đều phải chết ——
Vô số mệnh lệnh đã phát ra từ trung tâm là Thiên Cực cung, hỗn loạn đang lan tràn, mâu thuẫn sắp trở nên bén nhọn.
Bên trong Thiên Cực cung, thị nữ Viên Tiểu Thu đi vào phòng, lặng lẽ buộc chặt rèm bị gió thổi bay, lúc đi qua trước giường, nàng nhìn thấy nữ tướng sau khi tắm rửa đang yên giấc lần đầu tiên từ những ngày qua đến giờ, nàng đang ôm lấy chăn, khuôn mặt trắng nõn nhưng gầy gò, khóe miệng hơi hé mở, giống như lộ ra một tia nụ cười.
Đây là lần đầu tiên Viên Tiểu Thu nhìn thấy nụ cười sau khi buông xuống gánh nặng của nữ tướng.
Nàng lặng lẽ rời khỏi phòng, kéo cửa phòng lại, trên quảng trường bên ngoài, mưa vẫn đang rơi, trên tường thành xa xa cao ngất, có một thân ảnh thẳng tắp đang đứng sừng sững tại đó, đang ngóng nhìn cảnh tượng bên ngoài Thiên Cực cung, đó là Sử Tiến.
Tầng mây vẫn còn mù mịt, nhưng dường như ở đầu kia của mây, một tia sáng xuyên qua tầng mây và chiếu xuống...
—— Đó là ánh sáng giả dối.
Đại doanh Nữ Chân, tướng lĩnh đang tập kết, mọi người đang nghị luận tin tức truyền tới từ mặt nam, chiến báo của Lâm Châu vượt ra khỏi dự liệu của mọi người như vậy, ngay cả trong quân đội Nữ Chân, phút đầu tiên đều cho rằng đã gặp phải tin tức giả.
- Nói không chừng là âm mưu của Tâm Ma kia.
Sau khi nhận được tin tức, tướng lĩnh trong quân Hoàn Nhan Tát Bát trầm ngâm hồi lâu, rút ra suy đoán như vậy.
Nhưng không lâu sau đó, chuyện được xác nhận là thật.
Càng nhiều tin tức chi tiết hơn cũng theo đó mà tụ tập tới.
Trong lều vải nho nhỏ, Hoàn Nhan Hi Doãn dò hỏi từng binh sĩ Nữ Chân rút đi từ Lâm Châu, đích thân hỏi thăm tận gần một ngày trời. Lúc Tông Hàn tìm được hắn, hắn đã trầm mặc như hòn đá.
- Thế nào?
- ... Không có dối trá.
- ...
- ... Hơn một vạn hai ngàn Hắc Kỳ, hơn hai vạn quân thủ thành Lâm Châu, một bộ phận trong đó còn bị bên ta xách động. Thuật Liệt Tốc nóng lòng công thành, Hắc Kỳ quân lựa chọn tập kích. Mặc dù Thuật Liệt Tốc cuối cùng trọng thương, nhưng trước khi hắn bị trọng thương... ba vạn năm ngàn người đối đầu với một vạn hai ngàn Hắc Kỳ, trên thực tế đã bị đánh tới mức quân lính tan rã. Cục diện quá loạn, Hán quân chỉ để thêm vào, không có tác dụng gì, Hắc Kỳ quân bị đánh tan từng lần một, người bên phía chúng ta cũng bị đánh tan hết lần này tới lần khác...
Hi Doãn bình tĩnh nói những lời này.
- ... Sau khi đánh tan lại tập kết lại, sau khi tập kết lại đánh tan, nhưng trước khi Thuật Liệt Tốc bị trọng thương, ba vạn năm ngàn người, đã ở bên ranh giới của chiến bại, cũng có nghĩa, cho dù không có vết thương nặng của hắn, trận chiến này cũng...
Hắn hé miệng, lời cuối cùng không nói ra, nhưng Tông Hàn đã hoàn toàn hiểu hết, hắn vỗ vai lão bằng hữu.
- Ba mươi năm qua thiên hạ tung hoành, trải qua vô số chiến trận, đến lúc già xảy ra chuyện này, ít nhiều gì cũng có chút đau lòng, nhưng mà... Thuật Liệt Tốc cầu thắng sốt ruột, bị lợi dụng cơ hội, cũng là sự thực. Cốc Thần à, chuyện này vừa xuất hiện, những người mà ngươi sắp xếp ở mặt nam kia, sợ là sẽ bị dọa đến mất mật, tiểu cô nương ở Uy Thắng, chỉ sợ đang cười.
Hi Doãn cũng đã mỉm cười.
- Đại soái đã có tính toán, không cần tới cười ta nữa.
- Ừm.
Tông Hàn gật đầu.
- Ngày mai xuất chinh.
Trên bầu trời mờ tối, đại doanh của Nữ Chân giống như một tổ kiến khổng lồ, cờ quạt và kèn chiến, âm thanh truyền tin, bắt đầu dâng trào lên theo tiếng mưa rơi đầu xuân.
Khi âm mưu không tiến hành tiếp được nữa, cỗ máy chiến tranh to lớn thật sự bèn phải thức tỉnh sớm.
Điền Thực chung quy đã chết, phân liệt suy cho cùng đã xuất hiện, cho dù đánh bại quân đội của Thuật Liệt Tốc trong tình huống gian nan nhất, Hoa Hạ quân vốn dĩ chẳng qua chỉ hơn vạn cũng đã tổn thương hết nguyên khí trong trận đại chiến như vậy. Lần này, bao gồm cả đất Tấn, sẽ không có bất cứ một ai ngăn cản được bước chân nam hạ của nhánh quân đội này.
Cùng lúc đó, cuộc chiến ở Từ Châu kéo lên tấm màn che.
Sấm xuân xẹt qua bầu trời, đất trời tỉnh giấc.