Với cơn mưa xuân trên đất bắc, từng mảng từng mảng tuyết đọng lớn tan đi, sắc trắng kéo dài cả một mùa đông dần mất đi địa vị thống trị của nó, thượng du Hoàng Hà, cùng với băng tan ầm ầm bắt đầu tiến vào lòng sông, mực nước của con sông cái này bắt đầu tăng lên một cách rõ rệt, nước sông gào thét cuốn hết bụi bẩn trải khắp hai bên lòng sông trong ngày đông lao ầm ầm xuống, hai bờ Hoàng Hà xơ xác tiêu điều trong màn mưa.
Từ Hoàng Hà xuống, vượt qua Trường Giang cuồn cuộn, trời đất của mặt nam đã thức tỉnh trong mấy ngày trước, cày bừa vụ xuân đã lục tục triển khai. Trên mặt đất bao la, các nông phu đánh trâu cày, bắt đầu một năm lao động mới trong đất ruộng dọc ngang, trên sông Trường Giang, thương thuyền qua lại đón lấy sóng gió, cũng đã bắt đầu trở nên bận rộn. Thành trì lớn bé, tất cả nhà xưởng lớn nhỏ, thương đội qua lại không ngừng nghỉ dù một chốc để cung cấp sức mạnh cho đoạn thịnh thế này, nếu không đi xem trăm vạn đại quân đã chuyển động tầng tầng lớp lớp ở mặt bắc Trường Giang, mọi người cũng sẽ cảm thán một câu từ đáy lòng, đây thật sự là quang cảnh tốt đẹp của thịnh thế.
Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, cũng quả thực là quang cảnh tốt đẹp.
Trong thành Lâm An, trẻ ăn mày tụ tập rao bán câu chuyện đáng thương của chúng với người qua đường, các hiệp khách tụm năm tụm ba kết bạn, rút kiếm đến biên cương, các thư sinh lúc này rốt cục cũng có thể tìm được sự dõng dạc hùng hồn của mình, bởi nạn lớn ở đất bắc, trong thanh lâu kỹ trại rất nhiều cô nương bị bán vào đây, trong tiếng ca hát của từng vị thanh quán nhân, cũng thường mang tới rất nhiều sắc màu bi thương hoặc bi tráng, các thương lữ tới tới lui lui, triều đình công vụ bề bộn, các quan viên thường phải làm thêm giờ, bận đến tối tăm mặt mũi. Trong mùa xuân này, mọi người đều tìm được vị trí thích hợp cho mình.
Chiến sự của đất bắc, sự bi tráng của Điền Thực lúc này đang dẫn tới nghị luận sôi nổi trong thành, sự tham gia của Hắc Kỳ ở đây không đáng nhắc tới, cùng với sự điều động đại quân của Tông Hàn, Hi Doãn, đất Tấn đang phải đối mặt với một trận tai họa ngập đầu. Cùng lúc đó, chiến sự Từ Châu cũng đã bắt đầu. Thái tử Quân Vũ suất lĩnh trăm vạn đại quân trấn giữ phòng tuyến mặt bắc, là tiêu điểm đáng chú ý nhất trong mắt các thư sinh.
Cùng lúc đó, các chí sĩ có trí thức vẫn đang quan tâm đến tình hình của tây nam, cùng lúc hịch văn đình chiến, hô hào yêu cầu chung nhau kháng Kim của Hoa Hạ quân truyền ra, một bê bối liên quan đến tây nam, được người ta tiết lộ một cách ngoài dự liệu trong kinh thành.
Bê bối này, liên quan đến Long Kỳ Phi.
Bắt đầu từ mùa hè năm ngoái khi Hắc Kỳ quân lộ ra kế hoạch xâm lược đất Thục, vị cuồng ma từng giết vua Ninh Lập Hằng này lần nữa tiến vào trong tầm mắt của đám đông Nam Vũ. Lúc này tuy rằng sự uy hiếp của Nữ Chân đã gần ngay trước mắt, nhưng sau khi cục diện đột nhiên trở thành thế chân vạc, đối với sự uy hiếp khổng lồ đến từ mé sau lưng như Hắc Kỳ quân thế này, ngược lại trở thành tiêu điểm quan trọng thậm chí vượt qua cả một phe Nữ Chân trên rất nhiều tình cảnh.
Dù sao bất luận là từ góc độ trò chuyện hay thể hiện mà nói, đàm luận với người ta về việc Nữ Chân mạnh tới cỡ nào, không nghi ngờ gì đều thể hiện ra tư duy lỗi thời và sáo rỗng. Mà khiến mọi người chú ý đến điểm mù ở mé sau, càng có thể thể hiện được suy nghĩ khác biệt của mọi người. Luận điểm về sự uy hiếp của Hắc Kỳ đã gia tăng theo đó trong một khoảng thời gian, đến giữa tháng mười tháng mười một, đại Nho Long Kỳ Phi đến kinh thành mang theo tư liệu trực tiếp của tây nam, trở thành quý tộc mới trong vòng tròn xã hội của Lâm An.
Trước đó đã có nhắc đến vì để cứu vãn cục diện, Long Kỳ Phi lần đầu đến Lâm An, cùng lúc với việc phóng đại lên nỗ lực tự tay vá trời của mình, kỳ thực cũng du thuyết quyền quý các nơi, hy vọng để mọi người ý thức được sự hùng mạnh và dã tâm lang sói của Hắc Kỳ, trong này đương nhiên cũng bao gồm tầm quan trọng của bình nguyên Thành Đô bị Hắc Kỳ chiếm cứ đối với Vũ triều.
Nhưng mà hình thế mạnh hơn người, đối với củ khoai nóng bỏng tay như Hắc Kỳ quân, người có thể nhặt lên một cách chính diện không nhiều. Cho dù là Tần Cối từng chủ trương thảo phạt tây nam, sau khi bị hoàng đế và các đồng liêu mất hết tín nhiệm, cũng chỉ có thể yên lặng nuốt quả đắng —— cũng không phải lão không muốn đánh tây nam, nhưng nếu tiếp tục chủ trương xuất binh, tiếp theo bị hoàng đế không tin tưởng nữa thì phải làm sao?
Bởi vì nguyên nhân như vậy, lời giãy bày và thỉnh cầu của Long Kỳ Phi bị khước từ, khi thẹn quá hóa giận, hắn nương nhờ môn hạ Tả tướng Triệu Đỉnh, lật ra khá nhiều chuyện tồi tệ của Tần Cối trước kia, đến cả trò hề ban đầu lão giật dây mọi người đi tây nam quấy rối, nhưng lúc này lại không quản hậu hoạn tây nam nữa.
Thời gian cuối năm, Tần Cối vì vậy mà trước sau đều chịu công kích, đã phải ra vẻ cực kỳ đáng thương mới được hoàng đế Chu Ung thông cảm.
Lúc này, đã là tháng hai.
Giữa tháng hai này, vì để phối hợp với đại chiến sắp sửa tới của mặt bắc, Tần Cối bận đến đầu bù tóc rối ở Xu Mật Viện, mỗi ngày đều khó trở về nhà, đối với nhân vật nhỏ như Long Kỳ Phi kia, xem ra cũng đã không rảnh để bận tâm.
Còn về Long Kỳ Phi, hắn đã bước lên sân khấu, tự nhiên không thể dễ dàng đi xuống, mấy tháng qua, đối với chuyện của tây nam, Long Kỳ Phi trong lòng nơm nớp lo sợ, nghiễm nhiên trở thành lãnh tụ trong sĩ tử. Thỉnh thoảng dẫn theo thái học sinh quỳ trên đường phố trong thành, đại thế thiên hạ lúc này đang là thời khắc bấp bênh, học sinh lo âu yêu nước chính là một đoạn giai thoại, Chu Ung cũng đã qua giai đoạn làm hoàng đế ban đầu, hận không thể mỗi ngày đều chơi gái kết quả bị bắt quả tang, lúc đầu hắn sai người đánh giết Trần Đông thích đâm chọc gây chia rẽ, hiện giờ đối với những học sinh sĩ tử này, hắn trong hậu cung nhắm mắt làm ngơ, ngược lại thỉnh thoảng cất lời khen ngợi, học sinh được ngợi khen, ca ngợi hoàng đế thánh minh, đôi bên bèn hòa thuận ấm áp, ai nấy đều vui vẻ.
Người xảy ra chuyện đầu tiên bên cạnh Long Kỳ Phi, là thanh lâu đầu bảng Lư Quả Nhi theo hắn đến phía đông. Chuyện vị nữ anh hùng này trong lúc nguy cấp đánh thuốc mê Long Kỳ Phi, sau đó cùng hắn thoát khỏi Tử Châu tràn ngập nguy hiểm dưới sự uy hiếp của Hắc Kỳ, đến kinh thành bôn ba, được người truyền thành giai thoại. Sau khi Long Kỳ Phi nổi tiếng, với tư cách là hồng nhan tri kỷ bên cạnh Long Kỳ Phi, Lư Quả Nhi cũng bắt đầu có tiếng tăm, trong vòng mấy tháng, tuy rằng đã bày ra tư thế gửi thân cho Long Kỳ Phi, không hay ra ngoài, nhưng dần dần kỳ thực cũng đã có một vòng xã giao nho nhỏ.
Mà bên phía Long Kỳ Phi,"giai thoại" ban đầu trên thực tế còn có nội tình khác, Long Kỳ Phi trong lòng có tâm tư riêng, đối với nữ nhân bên cạnh, ngược lại có chút khúc mắc. Hắn hứa hẹn với Lư Quả Nhi một thân phận thiếp thất, sau đó bỏ mặc nữ nhân bôn ba vào trường danh lợi, đến giữa tháng hai, trong khe hở của mấy lần thỉnh thoảng thân thiết, Long Kỳ Phi mới phát giác nữ nhân bên cạnh đã có chút không đúng.
Hắn vốn dĩ cũng là nhân kiệt, ngay sau đó án binh bất động, âm thầm điều tra, tiếp đó mới phát hiện nữ nhân đến từ biên thùy tây nam này sớm đã đắm chìm trong thế giới phồn hoa của kinh thành không thể dứt ra được, mà phiền phức nhất là, đối phương còn có một nhân tình thư sinh trẻ tuổi.
Mười bảy tháng hai, chiến tranh của mặt bắc, hịch văn của tây nam đang huyên náo xôn xao trong kinh thành, lúc nửa đêm, Long Kỳ Phi giết chết Lư Quả Nhi trong dinh thự mới mua, hắn vẫn chưa kịp hủy xác xóa dấu vết, quan sai được vị nhân tình mới của Lư Quả Nhi kia báo án bèn xông vào nhà, bắt hắn hạ ngục. Vị nhân tình mới quen biết của Lư Quả Nhi này —— một vị sĩ tử trẻ tuổi lo cho nước cho dân —— dũng cảm đứng ra, tố giác với quan phủ sự xấu xa của Long Kỳ Phi, sau đó quan sai lục soát được thư tay của Lư Quả Nhi trong nhà, ghi chép một cách nguyên vẹn sự phát triển của nhiều chuyện của tây nam, cũng như chân tướng xấu xí của chuyện Long Kỳ Phi bảo mình cấu kết phối hợp khi tháo chạy.
Ngày thứ ba sau khi hạ ngục, Long Kỳ Phi bèn khai báo hết tất cả mọi chuyện dưới chứng cứ rành rành, bao gồm đầu đuôi ngọn ngành chuyện hắn sợ sự tình bại lộ mà lỡ tay giết chết Lư Quả Nhi. Chuyện này trong lúc nhất thời chấn động kinh thành, cùng lúc đó, quan sai được phái đi tây nam đón về một vị nhân sĩ có công khác là Lý Hiển Nông đã lên đường.
Ngươi vừa hát xong ta lên vũ đài, đợi đến khi Lý Hiển Nông nỗi oan được giải đến kinh thành, Lâm An sẽ là một loại tình trạng như thế nào, chúng ta không thể nào biết, trong khoảng thời gian này, Tần Cối thủy chung bận rộn trong Xu Mật Viện chưa từng có bất cứ động tĩnh gì —— lúc trước khi lão bị Long Kỳ Phi đả kích chưa từng có động tĩnh, đến lúc này cũng không có chút gì —— khi mọi người nhớ tới, nhắc tới chuyện này, đều bất giác giơ ngón tay cái lên khen ngợi tự đáy lòng, nói đây mới là vị đại quan vô tư không quan tâm thiệt hơn, một lòng vì nước.
Giữa tháng hai mưa xuân lất phất, một số người biết được nội tình sau khi nghe nói sự phát triển của tình thế, cũng phần lớn đều cười trừ.
Chu Bội nghe nói chuyện của Long Kỳ Phi, là đang ngồi trên xe ngựa đi tới hoàng cung, người bên cạnh đại khái kể lại chuyện đã xảy ra, nàng chỉ thở dài một tiếng, rồi quẳng hết ra sau đầu. Lúc này đường nét của chiến tranh đã trở nên rõ ràng, khí tức khói lửa tràn ngập hầu như bao trùm trước mắt mọi người, công chúa phủ phụ trách nhiều công việc như tuyên truyền, nội chính, lùng bắt thám báo Nữ Chân cũng đã cực kỳ bận rộn, hôm đó nàng đang chuẩn bị ra ngoài thành, bất ngờ nhận được lời tuyên triệu của phụ thân, cũng không biết vị phụ hoàng từ lúc đầu năm đến nay đã có chút nơm nớp lo sợ lại có cách nghĩ gì mới.
Tiến vào cung trong cung, Chu Ung chắp hai tay sau lưng đang dạo bước dưới mái hiên trước ngự thư phòng, không biết đang trầm ngâm suy nghĩ những điều gì, sau khi Chu Bội nói bái kiến, hoàng đế mặt mũi tươi cười đến dìu nàng.
- Nữ nhi ngoan con tới rồi, không cần đa lễ không cần đa lễ...
Hắn nói.
- Nào nào nào, bên ngoài lạnh, vào trong này trước đã.
Chu Bội tiến vào ngự thư phòng, đứng lại trước ghế, Chu Ung mặt mũi tươi cười hai tay ấn xuống vai nàng.
- Đã ăn chưa?
- Phụ hoàng có chuyện gì, cứ nói...
- Không có việc gì, không có việc gì to tát, chỉ là nhớ con rồi, ha ha, cho nên triệu con đến xem thử, ha ha, thế nào? Chỗ con có việc?
Ánh mắt Chu Bội long lanh nhìn chằm chằm phụ thân không đáng tin cậy này một lúc, sau đó xuất phát từ sự tôn trọng, vẫn cụp mắt xuống trước.
- Không có việc gì lớn.
- Xem ra đã gầy đi rồi.
Chu Ung thành khẩn nói.
- Phụ hoàng quan tâm đến sức khỏe nữ nhi, nữ nhi rất cảm động.
Chu Bội cười cười, biểu hiện ôn hòa.
- Chỉ là rốt cuộc có chuyện gì mà triệu nhi nữ vào cung, phụ hoàng vẫn nên nói thẳng thì hơn.
- Khụ khụ, cũng... cũng không phải chuyện lớn gì, chính là...
Chu Ung có chút khó xử.
- Chỉ là có chuyện này, vi phụ mấy hôm nay dốc sức suy nghĩ, kỳ thực cũng vẫn chưa nghĩ thông, chỉ là muốn... tìm con đến xem xét cặn kẽ, dù sao thì con đa mưu túc trí, đương nhiên, ây dà...
- ...
Chu Ung "ây dà" hồi lâu.
- Chính là... chuyện của tây nam...
- Chuyện gì của tây nam?
- Tên họ Ninh nói, muốn cầu hòa...
Chu Ung nhìn chằm chằm con gái.
- Hoàng nhi cảm thấy, việc này thế nào?
Chu Bội đã hiểu. Từ khi bóng đen Nữ Chân đánh tới, phụ thân không đáng tin này ngoài mặt không nói, trên thực tế ngày ngày lo lắng. Trí tuệ của hắn có hạn, thường ngày mặc sức hưởng lạc, đến lúc này muốn dùng đến đầu óc nữa thì đúng là có chút miễn cưỡng. Sau khi Điền Thực ở đất Tấn chết, tây nam lập tức phát ra hịch văn, đình chỉ tấn công Tử Châu, đồng thời hô hào Vũ triều dừng đối lập với tây nam, dùng lực lượng lớn nhất đối kháng Nữ Chân.
Hắc Kỳ đã chiếm cứ hơn phân nửa bình nguyên Thành Đô, dừng bước ở Tử Châu, hịch văn này truyền tới Lâm An, đám đông nhao nhao nghị luận, nhưng ở cao tầng của triều đình, đàm phán với một kẻ ma đầu giết vua vẫn là ranh giới hoàn toàn không thể vượt qua, rất nhiều đại quân trong triều đình đều không bằng lòng giẫm lên lằn ranh này.
Từ lập trường của Vũ triều mà nói, loại hịch văn thì này nhìn thì đại nghĩa, trên thực tế chính là chơi xấu Vũ triều, đưa ra hai mục không thể nào lựa chọn còn ra vẻ độ lượng. Mấy ngày nay, Chu Bội vẫn luôn đối kháng với gian tế Hắc Kỳ đang âm thầm tuyên truyền việc này, thử cố gắng hết sức xóa đi ảnh hưởng của bài hịch văn. Ai biết được, các đại thần trong triều không mắc lừa, phụ thân mình đã cắn một phát vào móc câu.
Chu Bội kìm nén sự tức giận.
- Phụ hoàng biết rõ, đàm phán với kẻ giết vua, đạo thống của Vũ triều khó tồn tại —— đây căn bản là chuyện không thể nào. Ninh Nghị chẳng qua là lời ngon tiếng ngọt, giả vờ nhân nghĩa lấy lòng mà thôi, trong lòng hắn biết rõ Vũ triều không có lựa chọn...
- Ầy, vi phụ sao lại không biết chỗ khó xử của chuyện này, một khi nói ra, mấy lão đọc sách nhiều trên triều đường sợ là sẽ chỉ thẳng mặt vi phụ mà mắng... nhưng mà nữ nhi, hình thế mạnh hơn người, một số lúc có thể ngang ngược, một số lúc con không thể nào ngang ngược nổi, thì phải nhận thua, người Nữ Chân giết tới rồi, đệ đệ của con, nó đang ở phía trước đó...
Chu Ung nói đến đây, thở dài.
- Vi phụ làm cái hoàng đế này, ngay từ đầu là bất đắc dĩ, muốn làm một hoàng đế tốt, lưu lại thanh danh tốt, nhưng suy cho cùng cũng không có đầu mối, nhưng tình trạng năm đó người Nữ Chân giết tới, vi phụ vẫn còn nhớ, nửa năm lênh đênh trên biển kia, Giang Nam bị giết thành đất trống, chết rất nhiều người. Vi phụ có lỗi với bọn họ, có lỗi nhất là với đệ đệ con, bỏ lại nó liền chạy đi mất, suýt chút nữa nó bị người Nữ Chân đuổi kịp...
- Quân Vũ nó tính tình mạnh mẽ, cương trực, thông minh, vi phụ nhìn ra được, tương lai nó có thể làm một hoàng đế tốt, nhưng Vũ triều của chúng ta hiện giờ vẫn là cục diện rối rắm. Người Nữ Chân đập hết những gia sản này rồi, thì chúng ta chẳng còn gì nữa, những ngày này vi phụ hỏi cặn kẽ các đại thần trong triều, sợ rằng vẫn là không chống đỡ nổi, tính cách của Quân Vũ, nếu bỏ mạng ở nơi đó thì biết làm thế nào, phải có một con đường lui...
Chu Ung nói chuyện thành khẩn, thấp giọng khép nép, Chu Bội lặng lẽ lắng nghe, trong lòng cũng có chút cảm động. Trên thực tế làm hoàng đế của những năm này, tuy rằng Chu Ung dung túng khá nhiều cho đôi nhi nữ của mình, nhưng trên thực tế cũng đã là người rất thích làm ra vẻ, thường ngày vẫn xưng vua xưng chúa nhiều hơn, lúc này có thể ăn nói khép nép như vậy thương lượng với mình, cũng coi như dốc hết tâm can, hơn nữa còn là vì đệ đệ.
Nhưng cho dù trong lòng cảm động, chuyện này chung quy ngoài mặt vẫn không vượt qua được. Chu Bội ngồi ngay ngắn, hai tay nắm chặt trên đầu gối.
- Phụ hoàng...
- Cho nên là, trẫm suy nghĩ, chỉ nghĩ bừa thôi, cũng không biết có lý hay không, nữ nhi con cứ nghe đã...
Chu Ung ngắt lời nàng, nói một cách thận trọng dè dặt.
- Không có cách nào dựa vào đại thần trong triều cả, nhưng nữ nhi con có thể có cách mà, có phải có thể tiếp xúc với bên kia một chút trước không...
- Phụ hoàng!
Cơn giận của Chu Bội lập tức bốc lên.
Nhưng Chu Ung không dừng lại, hắn nói.
- Vi phụ không phải nói tiếp xúc ngay, ý của vi phụ là, năm đó các con đã có giao tình, lần trước Quân Vũ tới, còn từng nói rằng, con thực ra khá ngưỡng mộ hắn, hai ngày nay vi phụ đột nhiên nghĩ tới, được đó, chuyện phi thường thì phải có cách làm phi thường. Kẻ họ Ninh kia năm đó phạm phải lỗi lầm lớn nhất là đã giết Chu Triết, nhưng hoàng đế hiện nay là một nhà chúng ta, nếu như con với hắn... chúng ta cứ làm rắn, chỉ cần trở thành người một nhà, vậy đám lão già kia là cái thá gì... bên cạnh con giờ thế nào đi nữa cũng không có người, Cừ Tông Tuệ kia nên giết... thực lòng mà nói, chuyện chung thân của con năm đó, những năm nay vi phụ vẫn luôn áy náy...
Hoàng đế thấp giọng, hoa chân múa tay ra hiệu, điều này khiến cho một màn trước mắt trở nên vô cùng kịch tính, Chu Bội từ đầu vẫn chưa nghe hiểu, mãi cho đến một lúc nào đó, trong đầu nàng vang lên một tiếng "ong ——", dường như máu huyết toàn thân đều xộc lên não, trong này còn mang theo cả nỗi xấu hổ không gì sánh được sau khi bị nhìn lén ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng, nàng muốn đứng dậy nhưng không làm được, giơ hai tay lên, không biết vung vào nơi nào.
Hoàng đế mặc long bào vẫn đang nói, chỉ nghe thấy bịch một tiếng trên bàn trà, tay trái của công chúa cứ thế mà đập vỡ chén trà, mảnh vụn bay tứ phía, sau đó là máu tươi chảy ra, đỏ tươi sền sệt, nhìn thấy mà phát hoảng. Sau một khắc, Chu Bội dường như ý thức được điều gì, đột nhiên quỳ xuống, lại không có chút phát giác nào đối với máu tươi trên tay. Chu Ung xông qua, hét to lên ra bên ngoài điện...
Một khúc nhạc đệm nho nhỏ trong hoàng cung, cuối cùng được kết thúc bằng việc trưởng công chúa băng tay trái thất hồn lạc phách hồi phủ, hoàng đế dập tắt ý nghĩ hão huyền, tạm thời vẫn chưa có người thứ ba biết tới này. Đây là thời điểm cuối cùng của tháng hai năm Kiến Sóc thứ mười, rất nhiều chuyện của phía nam vẫn có vẻ yên bình.
Chiến sự thảm liệt của Đại Danh Phủ và Từ Châu đều đã bắt đầu, sự phân liệt trên đất Tấn đã hoàn thành trên thực chất, tuy rằng nhờ lần thắng lợi đó của Hoa Hạ quân, Lâu Thư Uyển hung hãn xuất thủ ôm được không ít thành quả, nhưng cùng với việc người Nữ Chân nhổ trại tới, uy thế áp bức to lớn đã phủ xuống nơi này trên thực chất.
Tới sau này, thế lực các nhà như Lâu Thư Uyển, Vu Ngọc Lân, Lâm Tông Ngô, Kỷ Thanh Lê chiếm cứ một phần thành trì lớn nhỏ của mạn tây, mạn nam Uy Thắng, phái đầu hàng do Liêu Nghĩa Nhân cầm đầu đã chia cắt rất nhiều khu vực đối diện trực tiếp với áp lực Nữ Chân như mặt đông, mặt bắc, trên thực tế, biến gần nửa khu vực đất Tấn thành khu vực bị chiếm đóng.
Cùng lúc với tuyên bố đầu hàng Nữ Chân, các nhà của Liêu Nghĩa Nhân điều động và tụ tập quân đội dưới sự bày mưu đặt kế của người Nữ Chân, bắt đầu tiến quân vào mặt tây, mặt nam, bắt đầu vòng công thành đầu tiên. Cùng lúc đó, Hắc Kỳ quân giành được thắng lợi Lâm Châu tập kích bất ngờ phía đông, mà Vương Cự Vân suất lĩnh Minh Vương quân đã bắt đầu hành trình xuôi nam.
Dưới bối cảnh lớn như vậy, Đại Quang Minh giáo chủ Lâm Tông Ngô dưới sự phối hợp của đám người Lâu Thư Uyển, đã giành được quyền thống trị của ba tòa thành trì cực đông, cực nam của Cái Châu cùng một đám giáo chúng, đồng thời cũng thu được một lượng lớn vật tư quân bị.
Giữa tháng ba, đại quân xông pha đi đầu hãm thành Uy Thắng, Vu Ngọc Lân, Lâu Thư Uyển thủ thành, không ai nghĩ tới được là, Uy Thắng vẫn chưa bị đánh phá, phục binh của Hi Doãn đã phát động, tướng thủ thành Cái Châu Trần Uy trở giáo, trong một đêm biến đổi nội chiến, Ngân Thuật Khả lập tức suất kỵ binh nam hạ, khiến cho Đại Quang Minh giáo do Lâm Tông Ngô suất lĩnh trở thành một nhánh đội ngũ đầu tiên trong lực lượng kháng Kim của đất Tấn bị loại khỏi vòng...